Ứng Ẩn né sang một bên, chú Khang đẩy cửa vào, nhận thấy bầu không khí và tư thế đứng không đúng lắm, nhưng không suy nghĩ nhiều, chỉ báo cáo trung thực: "Xe đã đến cửa rồi, có nên đi ngay không?"
Thương Thiệu gật đầu: "Đi bây giờ."
Lời đã chuẩn bị để nói, dũng khí dâng lên trong lòng của Ứng Ẩn đều tan biến trong ba chữ này. Cô lịch sự mỉm cười với chú Khang: "Làm phiền chú rồi." Sau đó quay người lại, thần thái bình thường, cúi chào Thương Thiệu: "Cảm ơn Anh Thương đã chiêu đãi tối nay."
Nói xong, không đợi người đàn ông phía sau phản ứng, cô giữ thẳng lưng bước ra khỏi căn phòng ăn xinh đẹp này.
Trình Tuấn Nghi hai tay đan vào nhau trước ngực, thấy Ứng Ẩn đi ra, cảm giác như cách một mùa thu dài. Cô không để ý đến Thương Thiệu, chỉ tập trung đón Ứng Ẩn, rụt rè nói nhỏ: "Em đã hỏi rồi, cái khăn choàng đó làm từ lông cừu con Kashmir."
Ứng Ẩn tâm trí không tập trung, chỉ miễn cưỡng mỉm cười với cô ấy, thực ra chẳng nghe được từ nào.
Trình Tuấn Nghi tưởng cô ấy thất vọng, lập tức an ủi: "Không sao, mặc dù nghe có vẻ quý giá, nhưng chỉ cần đến Kashmir mua hai con cừu con chẳng phải là được sao?"
Cô ấy hễ hưng phấn một chút là quên kiềm chế âm lượng. Thương Thiệu nghe thấy rõ ràng, nhíu mày hỏi chú Khang: "Cô ấy đang nói gì vậy?"
Chú Khang cũng nghe rõ, ngạc nhiên trước ý nghĩ kỳ diệu của cô ấy, không nhịn được cười đáp: "Là về chiếc khăn choàng, cô ấy nói Cô Ứng thích không rời tay."
Bước chân của Thương Thiệu dừng lại một lúc.
Đi qua hành lang quanh co, cửa kính gần ngay trước mắt, bị gió biển thổi rung rinh. Bên ngoài có hai chiếc xe đậu trước sau, chiếc đầu tiên là Maybach Cảng·3, phía sau là một chiếc Mercedes-Benz thương mại khác.
Người phục vụ mở tay cầm cửa cho họ, nhắc nhở: "Cẩn thận gió."
Không ngờ, gió biển lúc đó mạnh đến mức kinh ngạc. Trước khi Ứng Ẩn kịp phản ứng, chiếc áo khoác trên vai cô bị thổi bay.
Cô theo phản xạ quay nửa người lại nhìn về phía sau nơi gió thổi tới.
Trong khoảnh khắc đó, Thương Thiệu nhìn thấy mắt cô hơi đỏ.
Đèn chùm pha lê hình thác nước treo dưới hành lang cũng bị thổi rung rinh, những cột pha lê lấp lánh va vào nhau, phát ra tiếng leng keng như chuông gió.
Thương Thiệu dừng bước, cúi xuống nhặt chiếc áo khoác nữ rơi trước mặt. Lúc đứng dậy không nói một lời, mắt chỉ nhìn Ứng Ẩn.
Ánh đèn như hồ nước bị thổi ra gợn sóng, cùng với váy dạ hội trắng của cô.
Từ mơ hồ trở lại bình tĩnh, Ứng Ẩn chỉ mất một khoảnh khắc ngắn. Cô dặn dò Tuấn Nghi: "Đến cảm ơn Anh Thương."
Bước chân của Trình Tuấn Nghi chỉ chạy nhỏ vài bước đã dừng lại, vì anh chủ động bước tới. Anh ta giũ áo khoác ra, lần nữa khoác lên cho Ứng Ẩn, vẻ mặt vẫn rất bình thản.
Ra khỏi cửa, tài xế đã cung kính mở cửa sau của chiếc xe Mercedes, đứng chờ một bên. Ứng Ẩn tự giác đi về phía chiếc Mercedes, đang định ngồi vào thì Thương Thiệu nhàn nhạt nói: "Ngồi ghế phụ."
Không chỉ Ứng Ẩn, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, thắc mắc hiện rõ trên mặt.
Ứng Ẩn không nhúc nhích, tay nắm chặt áo khoác, nhìn anh ta khó hiểu. Thương Thiệu đã vòng qua thân xe, một tay mở cửa ghế lái: "Chiếc Benz này tôi lái."
Chú Khang ho nhẹ, nhắc nhở: "Nhưng anh..."
Anh đã uống rượu.
Thương Thiệu không để ông nói hết câu, đáp: "Tôi có chừng mực."
Chú Khang còn có vấn đề: "Vậy bên kia..."
"Để họ đợi trong nửa tiếng."
Chú Khang không nói thêm, ngoan ngoãn trả lời: "Được rồi."
Ứng Ẩn vẫn không di chuyển, Thương Thiệu nhìn cô một cái: "Đừng đứng ngẩn ra đó."
Tiếng đóng cửa mạnh, cửa ghế lái bị anh ta đóng lại, động cơ xe cũng đã khởi động.
Ứng Ẩn đành phải một tay nắm cổ áo khoác, một tay nhấc váy, ngồi cúi người vào. Trình Tuấn Nghi mơ hồ định đi về phía ghế sau lại bị chú Khang nhanh chóng ngăn lại.
"Hả?" Tuấn Nghi mở to mắt.
Chú Khang: "Cô ngồi xe này, xe kia đắt tiền."
"......"
Cửa sau được chú Khang thuận tay đóng lại, sau một giây, đèn trước của chiếc Mercedes-Benz xé toạc màn đêm lặng lẽ rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Ứng Ẩn lên xe không nói gì, cô lặng lẽ bật phần mềm, nhập địa chỉ, nhấn dẫn đường.
Tiếng nói thông minh từ điện thoại vang lên khiến Thương Thiệu cười nhạt.
"Nửa giờ không đủ để từ nhà cô đến chỗ tiếp theo, tôi không nói sẽ đưa cô về nhà."
"Cậu chủ Thương có ý gì?"
Ăn một bữa cơm, từ "Anh Thương" biến thành "Cậu chủ Thương". (*)
(*) Tiên sinh - Thiếu gia
Thương Thiệu cầm vô lăng nhìn thẳng phía trước: "Bây giờ cô không sợ tôi nữa? Gọi tôi là Cậu chủ Thương sẽ làm phật lòng tôi đấy." Giọng điệu của anh khiến người ta khó đoán được cảm xúc.
Ứng Ẩn mím môi: "Vậy thì sao?"
"Không sao, chỉ là sẽ giữa chừng đuổi cô xuống xe, để cô lại bên đường."
"Tôi không tin."
Chiếc Mercedes-Benz phanh gấp, dừng lại ổn định. Thương Thiệu quay mặt nhìn cô: "Xuống xe."
Ứng Ẩn hít sâu vài lần, dứt khoát mở dây an toàn. Khi cô định đẩy cửa xuống xe, cổ tay bị Thương Thiệu nắm lấy, rồi nghe tiếng "cạch". Đó là âm thanh khóa cửa.
Người đàn ông này rất chậm rãi bấm khóa.
Cảm giác bị đùa cợt, ấm ức và tức giận đan xen, mắt Ứng Ẩn càng đỏ, bướng bỉnh nhìn anh: "Anh Thương có ý gì? Hay sợ tôi là người như vậy?"
"Cô Ứng, một người đầy kiêu hãnh như cô không nên làm những việc như thế."
Ứng Ẩn ngẩn người. Cô cảm thấy sự phù phiếm của mình trước mặt anh thật là đáng hổ thẹn. Sau khi bị anh nhìn thấu, những cảm xúc phức tạp mà ngay cả cô cũng không thể giải thích được lập tức tràn ngập khắp nơi.
Thương Thiệu nhếch nhẹ khóe môi, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén, nhưng giọng điệu lại nhàn nhạt: "Một người phụ nữ không thể làm những việc như thế. Tôi sẽ không để cô lên giường của tôi. Cô phải biết, niềm vui trong chuyện đó cũng cần một chút tài năng."
Ứng Ẩn mở miệng cười khổ, biểu cảm giống như cảm thấy rất nực cười.
Thương Thiệu cười không ra tiếng. Anh nghiêng người qua, thắt dây an toàn cho cô. Gần gũi như vậy, mùi nước hoa sạch sẽ kết hợp với hương thuốc lá đặc chế từ Nam Mỹ nhẹ nhàng quẩn quanh mũi Ứng Ẩn.
Ứng Ẩn cảm thấy trái tim mình đang trôi nổi trên những đám mây trong đêm. Rõ ràng là cô ngồi rất ổn định, nhưng một cảm giác mất trọng lực lại bám lấy cô.
Cô không thể nhìn thấu anh, cũng không thể dự đoán được.
Thương Thiệu thắt xong dây an toàn, mới ngẩng lên nhìn cô một cái. Ánh trăng mờ nhạt khiến ánh mắt anh trở nên sâu thẳm và mờ mịt.
Khi mở miệng lại, giọng điệu bình thản nhưng vô cớ khiến người ta cảm thấy đáng tin: "Lừa cô đấy, tôi sẽ đưa cô về nhà."
Chiếc xe Benz đi rồi dừng, dừng rồi lại đi, khiến chiếc Maybach phía sau cũng phải dừng theo.
Trình Tuấn Nghi tự tin đoán: "Chắc Anh Thương đã lâu không tự lái xe nên mới lạ lẫm như vậy."
Chú Khang cười: "Cậu chủ đúng là đã lâu không tự lái xe, đặc biệt là tự lái cho một quý cô."
Ứng Ẩn vẫn luôn nhìn vào gương chiếu hậu phía ghế phụ. Ánh đèn của chiếc Maybach theo sát luôn giữ khoảng cách xa xa.
"Không cần lo cho trợ lý của cô, chú Khang sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."
Nghe vậy, Ứng Ẩn thu lại ánh mắt, tâm trạng phức tạp hỏi: "Nửa tiếng không đủ để đưa tôi về nhà, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Thương Thiệu nhếch môi, ngay sau đó dán điện thoại vào mặt, gọi điện: "Bảo họ bắt đầu trước, tôi sẽ đến sau một tiếng."
Ứng Ẩn: "..."
Phía sau, chú Khang lái chiếc Maybach cũng im lặng một chút, dường như có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn đáp: "Được."
Trước khi cúp máy, Thương Thiệu dặn dò: "Trước hết đưa Cô Trình về nhà, không cần theo tôi."
Chú Khang ngắt máy, thở dài hỏi Trình Tuấn Nghi: "Cô có chìa khóa nhà không? Có vào được nhà không?"
Tuấn Nghi: "... Hả?"
Ở ngã rẽ tiếp theo, chiếc Benz và Maybach rẽ hai hướng khác nhau, một chiếc rời khỏi cổng trang viên, một chiếc quay lại.
Trái tim vừa ổn định của Ứng Ẩn lập tức lại căng thẳng. Cô nhanh chóng ngồi thẳng, quay đầu, mắt mở to nhìn cổng lướt qua: "Ý anh là gì?"
Tốc độ của Thương Thiệu chậm lại, một tay đặt lên thành cửa sổ: "Mặc dù rượu cô chọn không đủ làm tôi say, nhưng lái xe khi uống rượu là phạm pháp, Cô Ứng."
Ứng Ẩn hoàn toàn quên mất điều này, nhưng cũng không thể tìm ra lý do phản bác.
Cô im lặng hồi lâu, cắn răng: "Bảo tài xế vừa nãy qua đây."
"Anh ta tan làm rồi."
"Anh..." Ứng Ẩn nghẹn lời: "Anh đã nói sẽ đưa tôi về nhà."
"Tôi nói là "sẽ", không phải bây giờ."
Ứng Ẩn châm biếm gay gắt: "Sự ga lăng của Anh Thương có vẻ chỉ hiệu lực trong một tuần, trước đây tôi đã đánh giá anh quá cao."
"Vậy sao?"
Thương Thiệu cho xe dừng bên lề đường, sau đó từ ngăn điều khiển trung tâm lấy ra một hộp thuốc lá bằng sứ trắng. Nắp hộp được anh khẽ mở bằng một ngón tay, một điếu thuốc và một cái bật lửa kim loại cùng trượt ra.
Thuốc lá cắn vào khóe miệng, Thương Thiệu nghiêng đầu, cúi mắt châm lửa. Hút một hơi, anh mới ngẩng lên, nhìn Ứng Ẩn với nụ cười nhạt lạnh: "Nếu trước đây cô thực sự đánh giá tôi cao như vậy, tối nay cô đã không gạ gẫm tôi, thậm chí không thử, không đặt cược."
Anh đặt một tay lên vô lăng, tay kia nhẹ nhàng gạt tàn thuốc: "Suy cho cùng, cô nghĩ tôi là loại đàn ông không từ chối phụ nữ, nếu người đó có ngoại hình đẹp thì càng tốt."
Ứng Ẩn không nói gì.
Người đàn ông này hiểu hết mọi thứ, cô không có hứng thú che đậy vì chỉ tự chuốc lấy nhục nhã.
"Vậy thì." Thương Thiệu cười nhẹ: "Thực ra cô vẫn hy vọng gạ gẫm thành công. Tôi đưa cô đến khách sạn hay ở đây?"
Ứng Ẩn căng thẳng: "Anh đã từ chối tôi, không thể nuốt lời."
"Tôi từ chối cô là vì nghĩ cô là người của Anh Tống. Nhưng cô đã phủ nhận, tại sao tôi lại không thử vui vẻ?"
Ứng Ẩn đột nhiên cảm thấy khô miệng: "Anh vừa nói chuyện này cũng cần tài năng... tôi, tôi không có tài năng."
"Tôi nghĩ cô có." Thương Thiệu phản bác nhẹ nhàng, "Hơn nữa, không thử sao biết?"
"Cậu chủ Thương!" Ứng Ẩn ngồi bật dậy, hai tay siết chặt túi xách: "Làm ơn tôn trọng tôi!"
Thương Thiệu tháo khuy măng sét đính đá quý, xắn tay áo sơ mi, cắn thuốc lá vào miệng, nghiêng đầu cười nhạt: "Cô hiểu đúng về tôi, tôi chính là loại người cô nghĩ. Bây giờ tôi tình nguyện, Cô Ứng muốn tiếp tục giả vờ hay vào thẳng vấn đề?"
Cửa xe vẫn khóa, hơi thở của anh càng ngày càng nguy hiểm. Ứng Ẩn không còn đường lui, nhanh chóng tháo dây an toàn, sau đó tháo giày cao gót, siết chặt để tự vệ: "Tôi cảnh cáo anh, đừng hành động liều lĩnh, tôi thực sự sẽ..."
Mắt mở to, không dám chớp, giọng cũng nghẹn ngào.
Thương Thiệu kẹp thuốc lá, tay đặt lên ghế, ánh mắt từ dưới lên trên chậm rãi quét qua Ứng Ẩn: "Cô thế này làm sao làm chim hoàng yến của người khác được? Không có con chim hoàng yến nào dám mổ chủ của nó."
Nước mắt kìm nén cả đêm cuối cùng cũng tuôn ra, hai hàng nước mắt trong trẻo rơi xuống theo từng nhịp chớp mắt của Ứng Ẩn.
Cô gần như sụp đổ, giọng và vai đều run, nhưng lời nói rất kiên quyết: "Thương Thiệu, tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi thực sự sẽ báo cảnh sát." Mũi nghẹn ngào, giọng đầy âm mũi: "... Dù tôi thân bại danh liệt cũng sẽ báo cảnh sát!"
Không biết là lời đe dọa quyết liệt của cô có hiệu quả hay người đàn ông đối diện cảm thấy cô làm mất hứng mà thay đổi ý định, tóm lại, trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có mùi thuốc lá nhẹ nhàng lan tỏa.
Một lúc sau, Thương Thiệu chăm chú nhìn cô, nụ cười trên môi khác hẳn vừa rồi.
"Lần đầu tiên cô gọi tên tôi."
Hóa ra anh thực sự cười rất dịu dàng.
Ứng Ẩn cơ thể vẫn run, nhưng tay nắm giày cao gót rõ ràng đã lỏng ra.
Cô không biết sự dịu dàng đó có phải do nước mắt làm nhòe hay không.
"Hôm đó cô nói cô sợ tôi, là sợ chính tôi hay loại người như tôi?"
Nước mắt của Ứng Ẩn không ngừng chảy, không cần chớp mắt đã thành hàng nối hàng. Mũi như ngọc trở nên đỏ, khuôn mặt nhợt nhạt càng trông như sứ mỏng manh, liên tục lắc đầu nhưng không thể thốt lên lời.
Thương Thiệu dập tắt thuốc trong gạt tàn thuốc trên xe, nhìn thẳng vào mắt cô, thân trên từ từ và chắc chắn di chuyển qua trung tâm điều khiển.
"Không sao. Cô xúc phạm tôi, tôi nói dối cô, chúng ta hòa nhau, được không?" Anh thấp giọng an ủi, cuối cùng nhẹ nhàng và chắc chắn nhận lấy giày cao gót trong tay cô: "Để tôi lo, dù là kiểu sợ nào, cô cũng không cần lo lắng."
Những lời này như một công tắc, không hiểu sao Ứng Ẩn lại bật khóc, nước mắt trào ra, khóc như một cô bé.
Cô không quan tâm gì nữa, mạnh mẽ nắm lấy cổ áo của Thương Thiệu, đặt trán lên vai anh, giọng nói nghẹn ngào và đứt quãng vì khóc: "Tại sao lại tin tôi? Tôi còn chưa...chưa nói với anh về mối quan hệ với Tống Thời Chương..."
Thương Thiệu cúi mắt nhìn cô khóc, đôi vai mảnh mai lên xuống.
"Tôi đang nghe." Anh nở nụ cười, "Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết."
Ứng Ẩn nín khóc, run rẩy nói: "Tống Thời Chương là... là cha tôi, cha tôi chính là Tống Thời Chương."
Thương Thiệu lắng nghe với vẻ mặt chăm chú, ánh mắt trở nên thâm trầm. Anh nhẹ nhàng hỏi: "Vậy sao? Cô vẫn chưa nói với tôi vì sao Anh Tống lại là cha cô?"
Ứng Ẩn lại cảm thấy nghẹn ngào: "Ông Tống... Ông Tống là người mà cả đời tôi không bao giờ có thể gắn bó được. Tôi chỉ là một người bình thường... Nhưng ông ấy... ông ấy lại..."
Cô khóc nức nở, dường như không thể tiếp tục nói ra được. Thương Thiệu chậm rãi vuốt ve lưng cô, để cô dựa vào anh, cho phép cô khóc đủ.
"Được rồi, cô không cần phải nói thêm nữa." Anh nhẹ nhàng an ủi, "Tôi đã hiểu."
Ứng Ẩn rưng rưng, tiếng nức nở dần dần ngừng lại. Cô hít một hơi sâu, quay đầu nhìn Thương Thiệu, đôi mắt vẫn còn đỏ và sưng lên.
"Cảm ơn anh." cô khẽ nói, giọng nói nhỏ nhẹ.
Thương Thiệu mỉm cười dịu dàng: "Không cần cảm ơn tôi. Cô không phải một mình, tôi sẽ luôn ở đây để giúp đỡ cô."
Ứng Ẩn cảm thấy một phần nỗi đau của mình đã được xoa dịu. Cô gật đầu, lau nước mắt, nhẹ nhàng nhắc nhở mình phải giữ bình tĩnh.
Thương Thiệu lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt anh vẫn đầy sự quan tâm. "Nếu cô cần thời gian để ổn định, tôi có thể đưa cô về nhà."
Ứng Ẩn cảm kích, gật đầu: "Cảm ơn anh. Tôi thật sự không biết phải làm thế nào nếu không có anh."
Thương Thiệu mở cửa xe, đưa tay mời cô ra ngoài. Dù đã giải quyết được phần nào căng thẳng, nhưng không khí trong xe vẫn còn nặng nề. Thương Thiệu giữ khoảng cách, tôn trọng không gian riêng của Ứng Ẩn.
Cả hai cùng bước ra khỏi xe đi vào căn biệt thự ấm áp của Ứng Ẩn. Trong ánh sáng mờ nhạt, cô cảm nhận được sự an ủi và bảo vệ mà Thương Thiệu mang lại.
"Cảm ơn anh đã ở đây." Ứng Ẩn nói, cảm giác mình như được che chở giữa đêm tối.
Thương Thiệu chỉ mỉm cười không nói thêm gì. Anh lặng lẽ rời đi, để lại cho Ứng Ẩn cảm giác bình yên mà cô cần.