Ở trong doanh trại huấn luyện, mỗi ngày Trương Nam đều đối mặt với một phần chiến tranh tàn khốc nhất hiện nay: tổn thương do vũ khí hóa học, tổn thương do vũ khí sinh học, đã xuất hiện thiếu thốn do đạn, chỉ mong vĩnh viễn đừng xuất hiện thương tổn do phóng xạ, tốc độ bắn ngày càng cao, lực đạn xuyên ngày càng mạnh. Tin tức từ thực tế chiến đấu thì quân y sớm đã bắt đầu nghiên cứu thêm những lĩnh vực khoa học khác, nghiên cứu vũ khí và cách sơ cứu, ma đạo và bạch đạo đã sớm hòa vào nhau.
Ngày đó hơi rãnh rỗi, Trương Nam một mình ngồi ở ký túc xá mệt mỏi suy nghĩ: Kỹ thuật cứu người vĩnh viễn đuổi theo không kịp với thủ đoạn giết người. Con người, trăm cay ngàn đắng, tiêu hao biết bao tiền của để nghiên cứu ra vũ khí tối tân hủy diệt đồng loại của mình, cuối cùng là vì sao? Chẳng lẽ kẻ thù của mọi vật chính là bản thân chúng ta sao?
Càng nghĩ càng phiền, tiện tay lấy một đĩa CD nhạc nhét vào, dây đàn nhẹ xoay, có Đán Uyển hát, lại là kinh kịch mộng xuân khê: "Dù sao đàn ông đều bạc tình, lầm người hai chữ công danh, lời ngon tiếng ngọt thật là dễ nghe, ai biết đều là ân tình giả dối." Bên trong Trương thị một bộ dạng phục tùng uyển chuyển giọng nói ai oán, nói ra toàn bộ chuyện trong khuê phòng... Trương Nam cơ hồ tức giận nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng hát lại lời bài hát phảng phất một lưởi đao lạnh đến thấu xương xẹt qua chỗ yếu ớt nhất trong lòng.
Bốn năm, cho rằng miệng vết thương đã khỏi hẳn, hóa ra, vẫn còn rĩ máu âm ĩ... Viên Lãng, tuy rằng ngày đó anh đột nhiên xuất hiện, mà tôi lại không dám liên lạc với anh, bởi vì Trương Nam ở trong lòng anh so ra còn không quan trọng. Tôi không biết anh có phải sẽ từ bỏ tôi gì đó hay không, tôi chỉ biết cuối cùng tôi cũng không thể chịu nỗi khi bị anh từ bỏ. Huống chi hiện tại...thở dài một hơi, Trương Nam nói với chính mình: Chi bằng không nghĩ... dứt khoát đóng lại.
Lúc này cửa phòng bị gõ nhẹ, có người thò đầu đi vào, là người tóc vàng nước Nga thiếu tá Andrew, có chút tiếng Hoa gượng gạo: "Trương! Ca kịch hay như vậy sao lại tắt đi!" Trương Nam cười nói với anh ta: "Mời vào ngồi." Đứng dậy rót cho anh ta tách cà phê.
Trương Nam cùng Andrew đã biết nhau lúc ở Sudan rồi. Andrew là bộ đội không quân nước Nga theo cuộc sống quân y, chủ yếu phụ trách chuyên chở cứu hộ cấp tốc ở chiến trường, phân cấp cứu chữa là người thạo nghề. Lần trao đổi này gặp lại ngoài ý muốn, bọn họ thành bạn bè chơi thân với nhau. Người nhà Andrew được gọi là quý tộc mới ở nước Nga, nghe nói bối cảnh phức tạp, bản thân lại ưu tú lạ thường, mặc quân trang, nhưng mà bị cái văn hóa nước Nga thấm sâu vào luyện nên một người thanh niên tao nhã. Lúc rãnh rỗi, có thể cùng Trương Nam luyện tập múa ballet.
Andrew vui vẻ nói tiếng cám ơn, nhắm cà phê, tò mò hỏi: "Trương, cái đó rất êm tai, nhạc gì vậy?" Trương Nam có chút mệt mỏi: "Là nhạc xưa, trước kia, Trương thị, một cô vợ nhỏ xinh đẹp. Bởi vì người chồng xuất chinh không có tin tức trở, đau lòng người chồng chỉ yêu tiền đồ, không thương cô..."
Andrew chen ngang: "Trương, cũng giống như cậu đúng không?" Dường như bị vạch trần vết sẹo trước mặt mọi người một cách thảm hại, Trương Nam đột nhiên quay đầu trừng mắt với Andrew, môi run rẩy.
Thấy cô phản ứng kích động, Andrew nghĩ: Bộ dạng cô nhạy cảm, xinh đẹp đến đáng thương. Cô nương, là ai nhẫn tâm biến cô thành cái dàng này vậy? Mỉm cười, thật vô tội: "Cô ấy là Trương, giống như cô đúng không?" Trương Nam cuối đầu, cười xấu hổ: "Đúng vậy, chúng tôi đều họ Trương." Andrew lắc đầu không đồng ý: "Bất kể thế nào, người đàn ông bỏ vợ đều có lỗi."
Cảm xúc khác thường ở ngực bắt đầu khởi động, tay chân Trương Nam có chút luống cuống, nói có lệ:"Có lẽ đàn ông càng có chuyện quan trọng hơn." Andrew nở nụ cười: "Bất quá theo tập quán của người Nga, Trương, cô gái xinh đẹp như vậy nên chọn một người đàn ông biết quý cô.." Nhìn môi Trương Nam giống như hoa hồng, Andrew đột nhiên nghĩ thương tiếc cho cô, ôn nhu giữ vai Trương Nam , nhẹ nhàng hôn xuống.
Sửng sờ thấy gương mặt to lớn của Andrew ở trước mặt mình, bỗng nhiên Trương Nam hiểu được, lật nghiêng người tránh ra. Tuy rằng tránh được, nhưng trong lòng vô cùng uất ức, trong ánh mắt chứa đầy tức giận, không chớp mắt nhìn Andrew.
Mất đi mục tiêu! Bộ đội không quân tiếp đất không nổi giận nở nụ cười, tuy rằng đã đoán được nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất mát. Trương Nam còn chưa kịp phát tác, Andrew đột nhiên chuyển đề tài, thật nghiêm túc: "Trương, cậu tham gia huấn luyện đến nay càng lúc càng không vui, vì sao?" Trương Nam do dự, thử thăm dò nói: "Andrew, cậu cảm thấy lần này chúng ta trao đổi huấn luyện lần này cuối cùng mục đích là gì?" Andrew híp mắt: "Cậu nói sao?" Trương Nam nghiêng đầu có vẽ đăm chiêu, lời nói rất cẩn thận: "Phòng chống và chửa trị tổn thương trong chiến đấu hiện đại, bất quá số liệu người bị thương ở phạm vi rất lớn. Cậu nói sao?" Andrew nở nụ cười: "Chúng ta an tâm? Ba Phủ Lạc Oa có sở trường múa Thiên Nga Trắng nước áo, cho nên cô ấy là nữ hoàng ballet, trương, nguyên cứu vũ khí cùng cứu chữa tổn thương, vốn là hai loại nhan sắc của Thiên Ngan..." Thấy Trương Nam quay mặt, uống một ngụm cafe, Andrew quyết tâm: "Trương, cậu rất thông minh, cậu dò hỏi tôi, cậu đoán đúng tồi, tôi cũng là một phần TJ..." Trương Nam gắt gao im miệng.
Lúc này, loa phát thanh phát lên giọng nói vững vàng của tổng chỉ huy thiếu thướng Lý Trinh phá vỡ sự im lặng xấu hổ trong phòng: "Trung tâm chỉ huy gọi, trung tâm chỉ huy gọi, chiến khu không quân cứu hộ khẩn cấp nhận nhiệm vụ, chiến khu không quân cứu hộ khẩn cấp nhận nhiệm vụ!" Andrew cùng Trương Nam liếc nhau, chuẩn bị chạy nhanh ra ngoài.
Mệnh lệnh của tướng quân Lý Trinh rất đơn: "Tọa độ đó có rắn độc làm tổn thương, bắt đầu bay đến cấp cứu, yêu cầu 20 phút phải tới hiện trường."
Lúc đó Trương Nam có chết cũng không thể nào tưởng tượng được, hai mươi phút sau, bản thân lại tự nhiên đụng phải Viên Lãng, hơn nữa còn là "đụng chạm" vào hàng thật giá thật.
Lần đó đối với Viên Lãng mà nói là có nhiều nhiệm vụ chiến đấu thực tế trong một lần, không có gì đặc biệt. Trên biên giới bố trí bao vây đội tội phạm thuốc phiện, vốn tất cả rất thuận lợi, lúc hoàng hôn muốn thu lưới phục kích, đại đội trưởng Đường Sắt gặp một chút tình huống ngoài ý muốn, không đạt được lộ ra vị trí khi như một tên lính mới bị rắn độc cắn.
Tuy rằng Viên Lãng nhanh chống cầm máu buột chặt tĩnh mạch của ông ta, nhưng mắt xem xét thấy chân Đường Sắt phồng lên, trong lòng nói: Tình huống nguy hiểm, quân y dưới chân núi mai phục không có thuốc giải độc, Viên Lãng khẩn cấp gọi bác sĩ cứu viện, tổng bộ báo tin cho Viên Lãng, "Cơ sở nghiên cứu và điều trị phụ cận đã điều một phi cơ có quân y cùng máu bay đến." Hơn nữa còn hỏi ý kiến của Viên Lãng: "Cứu hộ hỏi đem quân y đưa đến nhảy xuống gần vị trí các cậu hay là nhóm cậu trực tiếp đưa người bị thương lên máy bay?"
Viên Lãng nhìn chân Đường Sắt: "Xét thấy địa hình phức tạp, lại bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu, trực thăng đáp ở đỉnh núi, cáng cứu thương không dể dàng đi lên trên. Chúng tôi chủ trương quân y xuống dưới."Lại nhìn thấy địa điểm có thể bị phục kích bất ngời cùng với sắc trời tối ảm đảm sau khi mặt trời lặn, trong lòng toát mồ hôi thay cho quân y: "Quân y xuống dưới có khó khăn không?" Tổng bộ trả lời dứt khoát: "Không khó khăn."
Trực thăng cứu hộ võ trang tới rất nhanh, không lâu địa điểm phục kích sau lưng ngọn núi truyền tới tiếng động cơ, Đường Sắt luôn nhắm mắt dưỡng thần liền mở to mắt: "Viên Lãng, Tề Hoàn! Đi tiếp ứng một chút. Nơi này có tôi." Viên Lãng cùng Tề Hoàn gật đàu, đi về hướng tọa độ trực thăng đáp xuống ngênh đoán.
Khi đến địa điểm ước đinh, đã có thể nghe thấy âm thânh động cơ trực thăng trên đỉnh đầu, trong lòng Viên Lãng nói: Nhanh thật, bay đến thành công. Lúc này màn đêm dần dần buông xuống một mảnh rừng cây đen tối, Viên Lãng cùng Tề Hoàn trong ánh sáng yếu ớt thấy cứu hộ mặc đồ ngụy trang bước xuống.
Đột nhiên, cây cối bên trái động lạ thường, cự ly quá gần, đối phương ẩn nấp cực kỳ tốt, làm Viên Lãng hiếm thấy tình huống phát hiện trong cự ly gần như vậy, cơ hồ đối thủ liền đụng phải người mình, Viên Lãng theo thói quen tự nhiên ra tay độc ác: Quét ngang, vác vai, phản đá. Đối thủ phản ứng cũng rất nhanh nhẹn, để bên hông, thuận thế quay cuồng, khuỷu tay đánh. Tề hoàn bên cạnh ảo giác trong nháy mắt: Viên Lãng VS Viên Lãng. Bất quá thực tế vẫn là Viên Lãng tài nghệ cao cường, một cái khóa cổ lưu loát, đem đối thủ áp chế dưới thân.
Hai người lúc lên lúc xuống, hô hấp khó khăn, đều có thể cảm nhận được sự quen thuộc, cảm giác đã lâu khi bốn mắt nhìn nhau trước khi nhận ra nhau. Mà khi Viên Lãng vừa chống lại ánh mắt đối phương, vẫn là chấn kinh, nhỏ giọng kêu một câu: "Nam Nam!"
Nhìn nhau khoảng 30 giây, Trương Nam cắn răng cố gắng hít thở, áp chế cảm xúc phức tạp muốn phun trào, nghiêng đầu, giải quyết báo cáo việc chung: "Báo cáo chiến địa số hai, đội cứu hộ đã với vị trí chỉ định."
Đột nhiên gặp lại, như cách một thế hệ; Người đẹp dưới trăng, xinh đẹp như trước. Vốn lúc này nên có ngàn vạn lời muốn nói, chợt Trương Nam có thái độ lạnh nhạt, làm cho Viên Lãng có gan cao trăm thước, dưới chân đạp không có cảm giác, trong lòng lật đổ, vắng vẻ...
Cảm giác được bầu không khí quỷ dị, Tề Hoàn ho khan một tiếng. Viên Lãng có chút phẫn nộ buông tay, để cho Trương Nam đứng lên, cúi đầu trả lời: "Chiến địa số hai rõ." Liền không nói gì thêm.
Ba người thành nhóm, theo thường lệ quây y đi giữa. Viên Lãng cố ý đi ở cuối cùng, bởi vì như thế này, anh có thể không kiêng nể đánh giá Trương Nam: Gầy, nhừng mà càng thêm nhanh nhẹn, gánh nặng đi đường núi lưng cũng thẳng, hơn nữa đi lại rất nhẹ nhàng, cơ hồ rơi xuống cũng không có tiếng động, trang bị cũng không giống, trang phục vừa người trên tay áo còn mang thêm cái băng tay màu đỏ hình chữ thập nhìn rất bắt mắt, dưới tà đeo thêm một cây súng mini tư đôngj 84 phòng vệ, hòm thuốc cũng là mới nhất. Con người vẫn là không thể tranh luận với người đẹp, nhưng mà khí chất thay đổi, trước kia cô là lưu ly tinh xảo đặc sắc, trời sinh có một trí thông minh ứng biến, sáng rọi lóng lánh, hiện tại là linh hồ ẩn sâu trong ngọc bích, trải quả nước thủy triều mài gọt điêu luyện, đã thu lại lòng hăng hái, tinh quang chứa ở bên trong. Nếu có thể xem nhẹ giờ phút này cố tình trấn tĩnh một cách cứng ngắc, như thế này vẫn là hoàn mỹ rồi. Viên Lãng có chút đau thương nghĩ: Trong bốn năm này, anh đã bỏ lỡ bao nhiêu kinh nghiệm của em? Nam Nam của anh, đã trưởng thành.
Tề Hoàn đi phía trước đột nhiên giơ tay lên ra hiệu dừng lại, Viên Lãng theo Tề Hoàn ngồi xuống quan sát: Bui cây ven đường bị đứt vài nhanh, thật mới, có cao thủ leo lên xâm nhập vào! Nhất đình là tiếng vang của trực thăng đã hấp dẫn kẻ địch lại rồi.
Đang xem xét, đột nhiên Trương Nam thở nhẹ một tiếng, Viên Lãng chỉ cảm thấy một luồng gió thổi tới tù sau lưng, theo bản năng cúi đầu né tránh, bên người đánh nhau kịch liệt bất ngờ xảy ra. Viên Lãng cùng Tề Hoàn trong nháy mắt đều tự tiếp một đối thủ. Người tới không dễ chọc, Viên Lãng dư quang quét đến một cái bóng đen cao lớn đang đánh về phía Trương Nam, xem ra đường công phu này là ba tên đứng đầu rồi. Ngay tức khắc Viên Lãng chấn động, không do dự quay thân rút ra một cái dao găm, sắc bén uy mãnh không có chỗ nào trụ được, đồng thời cũng không quên quan sát tình cảnh của Trương Nam, hoàn hảo thân thủ Trương Nam linh hoạt, có thể duy trì miễn cưỡng, nhưng mà sức lực kém xa so với tên kia, giao lộn một vòng không cẩn thận bị áp chế lật chuyển trên đất. Người nọ dường như đột nhiên cảm thấy thân thể Trương Nam mềm mại khác thường, mới phản ứng đưuọc đối thủ trong bóng đêm là con gái, liền mượn ánh trắng cúi đầu nhìn.
Viên Lãng căng thẳng trong lòng, ra tay mạnh một phát, cảm giác đầu dao mềm mại cắt đứt yết hầu đối phương, thuận thế trở lại. Khi đó, Viên Lãng cảm thấy được từ khi anh biết Trương Nam tới nay đây là một màn quỷ dị nhất: Trương Nam bị vây trong hoàn cảnh xấu, không hề sợ hãi chống lại ánh mắt của người nọ, môi cười, sắc đẹp lưu chuyển. Trong lúc đó người nọ sửng sốt, Sắc mặt Trương Nam không thay đổi, khi ngã sấp xuống lấy súng lục trong lòng bàn tay lên nòng bóp cò, một tiếng "Đoàng", thi thể kẻ địch ngã cuống. Viên Lãng xông lên chỉ còn kịp che ánh mắt Trương Nam, "Đừng nhìn!"
Vẫn chậm một bước, Trương Nam thấy được, trên người không thể tránh bị văng máu tươi cùng ốc, làm bác sĩ biết cái này là gì, sắc mặt Trương Nam chợt tái nhợt.
Viên Lãng giúp cô đẩy thi thể ra, Trương Nam hoảng hốt đứng dậy, bản năng trốn ở một bên của Viên Lãng, nắm lấy vạt áo của anh, co rúm người lại. Tay Viên Lãng đem cô giấu ở sau lưng, rút súng lục, cảnh giác quan sát xung quanh.
Lúc này Tề Hoàn cũng giải quyết xong, quan sát một chút, không có chuyện gì, đã chạy tới hỏi: "Không có chuyện gì chứ?" Viên Lãng nhìn Trương nam, Trương Nam ỗn đinh thần trí lại, có chút giận dỗi bản thân buông Viên Lãng ra, ngẩng đầu nhìn Tề Hoàn:"Không có việc gì! Đi thôi."
Trương Nam không nghĩ tới: Gặp lại đường sắt, là chuyện thú vị như vậy. Ở phía sau trận địa lão A, an toàn trong gốc chết, Viên Lãng cùng Tề Hoàn báo cáo nguyên nhân có tiếng vang của súng, Đường Sắt phái vài người đi lại lục soát.
Chống lại ánh mắt, Đường Sắt cùng Trương Nam có chút xấu hổ, cũng may có chuyện vết thương làm tiếng nói chung, Trương Nam hỏi chuyện sau khi trúng độc, phân biệt rắn độc bị đánh chết, lại cúi đầu quan sát miệng vết thương của Đường Sắt, phán là không có máu rắn độc lưu thông.
Bắt đầu khử trừng, lúc ngẩng đầu quan sát sắc mặt của Đường Sắt, phát hiện ông ta đau đến nhíu mày, ngón tay cảm giác cơ bắp của ông đang căng cứng. Trương Nam nhơ slại, đôt nhiên nở nụ cười tươi như hoa với Đường Sắt: "Rất đau đúng không?" Đường Sắt có chút tức giận, trầm mặt: "Trương Nam, biểu cảm của cô là sao? Vui sướng khi thấy người gặp họa sao?" Trương Nam cười xấu xa, vừa lòng cảm giác cơ bắp của ông đã ỗn định lài, trên tay không ngừng, ấn thành hình chữ thập, đồng thời nói với Đường Sắt: "Trời sinh khuôn mặt tươi cười, hiện tại là biểu cảm nghiêm túc đây." Vừa lòng nhìn ông bị dụ không nói được, cúi đầu bắt đầu nhanh nhẹn dẫn độc. Sau đó trong nháy mắt ngẩng đầu lên, cười đến ngũ quang sáng lên: "Đây mới gọi là vui sướng khi người gặp họa." Nói xong, đâm một châm kháng độc vào. Đường Sắt bị cô làm cho tức giận đến choáng váng đầu óc, còn chưa biết đau. Trương Nam đã xử lý xong rồi.
Đường Sắt hiểu rõ: "Được lắm nha đầu, công phu kỹ thuật giỏi, là một bác sĩ tốt." Trương Nam lại đưa cho Đường Sắt uống thuốc kháng độc, lần này nở nụ cười bình thường: "Thiết đội, ông nói đùa à, ông đừng nóng giận. Hiện tại tạm thời không cần di chuyển, ngày mai đổi thuốc là được, yên tâm, không nguy hiểm rồi."
Một bên Tiết Cương phụ trách thấy Trương Nam vất vả, thuận tay đưa một hột mì trứng cà chua còn nóng cho Trương Nam, nói: "Mai phục, không tốt, bác sĩ cô ăn thêm một chút đi."
Ai biết mặt Trương Nam vừa thấy cà chua, cúi đầu nhìn lại vạt áo của mình trước đó bị dính máu đỏ tươi, sắc mặt đột nhiên chuyển biến thê thảm, nôn một tiếng, xoay người lại nôn ra. Đường Sắt quan tâm nhoài người lên: "Trương Nam, sao thế?" Trương Nam đang cố găng nôn, xoay tay lại chỉ Viên Lãng, ý bảo ông hỏi anh ta.
Ai biết một cử chỉ kia làm cho nhóm người lão A liên tưởng phong phú, Tiêt Cương nhìn chằm chằm vào Trương Nam đang nôn khan cùng Viên Lãng đang vỗ lững cho cô, sùng bái nói: "Xem ra tốc độ của đội trưởng quá nhanh rồi..." Viên Lãng ngẫn người, liền dùng chân đá. Trương Nam vốn nôn ra đã tốt hơn một chút, ngây ngốc, hiểu rõ, mặt đỏ lên trong nháy mắt, hit thở nghẹn lại, laij bắt đầu ho mạnh.
Viên Lãng lạnh lùng liếc Tiết Cương một cái, bưng bình nước của mình lên cho Trương Nam uống, rất cẩn thận giữ chặt gốc độ, giọng nói nhẹ nhàng: "Từ từ uống, đúng, chậm một chút, đừng để ý đến bọn họ."
Trương Nam không có gì thả lõng một chút, liền uống vài ngụm nước từ tay Viên Lãng, mới bước xuống vững vàng. Tuy rằng vẫn không nói chuyện, Viên Lãng cảm thấy, Trương Nam cùng mình trong lúc đó, dường như không khó chịu như vậy.
Hơi có chút vui sướng. Đột nhiên bên tai nghe giọng nói Tề Hoàn vang lên: "Chỉ huy số 2 chú ý, mục tiêu xuất hiện thái độ tấn công."
Lời cuối sách:
Sau khi kết hôn, đồng chí Trương Nam liền đọ sức trong vấn đề cười thật mê hoặc với kẻ địch, hướng thượng cấp lãnh đạo tức là đồng chí Viên Lãng đầy đủ những lời giải thích: "Hư nhưng chân thật, yếu kém mà mạnh mẽ, Xinh đẹp có thể khơi dậy thành tai họa, nó cũng có thể làm một vũ khí. Tuyệt chiêu này là em ở thời điểm huấn luyện phát minh ra." Sau đó rất cao ngạo nói: "Chỉ dùng cho mình, người khác không dùng được."
Viên Lãng vui bẽ, cùng cô đánh đó, chiêu này mình cũng có thể dùng, Trương Nam không phục. Nói một ngày Trương Nam sẽ tham gia dự thính huấn luyện của lão A, buổi sáng Viên Lãng đánh nhau kịch liệt khi áp mình ở trên người Tiết Cương nở nụ cười xinh đẹp, Tiết Cương sởn tóc gáy, lập tức thét lên chói tai, nhảy lên, chạy trối chết. Để lại những người ở lão A hai mặt nhìn nhau, đội trưởng Viên dương dương đắc ý. Chỉ có Tề Hoàn biết, sau này, Trương Nam giặt sạch quần áo một tháng, Tiết Cương có một tháng ác mộng.