• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Dương ăn lửng bụng, hai ta ôm ngực ngồi đường hoàng trên ghế, gác chân, nếu lúc này có điếu thuốc ở đây, nhất định hắn sẽ kẹp vô tay, sau đó cool ngầu rít một hơi

Văn Nhân Minh Húc nén cười nhìn dáng vẻ vênh váo đắc chí của hắn, trong lòng không ngừng phun tào, sao trông ngốc thế không biết, bày vẻ như con thú con ăn no uống đủ thực sự là trông ngốc lắm đó có biết không!

Hạ Dương cầm ly nước nhấp một ngụm nhuận giọng, sau đó bắt đầu phát biểu.

“Cậu có biết cậu phạm lỗi gì không?” Hắn ngửa đầu, chỉ thiếu chưa lấy lỗ mũi nhìn người ta.

Văn Nhân Minh Húc trợn mắt, vô cùng phối hợp cúi đầu, “Không biết.”

Hạ Dương nâng tay, vỗ bàn cái ‘đốp’, quát lên, “Bây giờ tôi hỏi cậu, cậu phải trả lời nghiêm túc, biết chưa!”

Khoé miệng Văn Nhân Minh Húc mang ý cười, y gật đầu, “Ừ, biết rồi.” Tự dưng lại có cảm giác như bị giáo viên chủ nhiệm trách phạt ấy nhỉ.

Hạ Dương hài lòng, bắt đầu giáo dục, “Cậu có biết đặt chậu hoa ngoài cửa sổ là chuyện rất nguy hiểm không?”

Văn Nhân Minh Húc châm một điếu thuốc, gật gật đầu, nghiêm túc trả lời câu hỏi của hắn.

“Biết, đây là chuyện rất nguy hiểm.”

“Ừm, vậy cậu có biết, đặt chậu hoa ngoài cửa sổ còn mở cửa sổ để nó rơi xuống là chuyện càng nguy hiểm không hả!” Hạ Dương gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, tay kia phẩy phẩy mùi thuốc lá gay mũi.

Văn Nhân Minh Húc nhướn mày, người này vậy mà không hút thuốc? Tuy nhiên y không dập thuốc lá, mà ngồi sang hướng khác.

“Đương nhiên tôi biết chuyện này, rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Hạ Dương hừ một tiếng, tự thấy không có cách nào dài dòng thêm nữa, liền nói thẳng mục đích của mình.

“Chậu hoa nhà cậu đặt ngoài cửa sổ, sau đó cậu mở cửa sổ ra, kết quả, nó rơi xuống, suýt nữa rơi trúng tôi, hôm nay là mùng 3 tết, cậu cứ như vậy tặng cho tôi một món quà trời giáng thế à!” Nói xong hắn còn tức giận vỗ bàn để biểu đạt bất mãn của bản thân.

Không chờ Văn Nhân Minh Húc ngắt lời, hắn tiếp tục nói, “Có biết vừa rồi tôi phải chịu khiếp sợ kinh hãi thế nào không hả, cậu phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi!”

Văn Nhân Minh Húc cười thành tiếng, người này quanh co lòng vòng hoá ra là để đòi tiền, sao không nói thẳng luôn cho rồi.

Văn Nhân Minh Húc nhún vai chìa tay sang hai bên, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Ngại quá, tôi còn là sinh viên, không có nhiều tiền, phải làm cách nào để trấn an tinh thần bị kinh hãi của anh bây giờ?”

Hạ Dương trừng mắt, nghiêng đầu, nâng tay cọ cọ cằm, ấy thế mà còn nghiêm túc suy ngẫm vấn đề này.

Hừm, hắn không phải người không biết nói lý, hơn nữa vừa rồi người này còn chia sandwich cho hắn, cũng biết nhận lỗi, cho nên, hắn đành gắng gượng nhường một chút vậy!

Chép chép miệng, Hạ Dương quay đầu nhìn Văn Nhân Minh Húc, “Dù sao tôi cũng không chịu tổn thất gì lớn, hơn nữa thái độ của cậu khá tốt, tôi đây liền cho cậu một cơ hội hối cải!”

Hạ Dương hất cằm, một bộ ‘đúng là ban cho cậu cái ân siêu lớn mà’.

Văn Nhân Minh Húc cười khẽ, ngũ quan y rõ ràng sâu sắc, khuôn mặt vốn đã đủ suất khí tuấn mỹ, đến khi cười lại càng thêm mị hoặc.

Hạ Dương dùng sức chớp mắt mấy cái, ai nha, tên nhóc này cười rộ lên đẹp giai ghê, cơ mà so với nụ cười tươi roi rói như ánh mặt trời của mình thì còn kém xa!

Văn Nhân Minh Húc nhướn mày, đảo mắt, “Tôi mời anh ăn cơm bồi tội được không?”

Hạ Dương vừa nghe ăn cơm, mắt liền loé sáng, vừa rồi quả thực hắn ăn chưa đã, cơ mà trời lạnh lắm, hắn không muốn phải chạy ra ngoài đâu.

“Tôi biết làm vài món ăn, có muốn nếm thử không?” Văn Nhân Minh Húc chỉ vào mấy túi to trong phòng bếp.

Hạ Dương nghe y nói vậy lòng vui như hoa nở, không cần ra ngoài mà vẫn có thể ăn đồ ngon đương nhiên là vui rồi, hắn đi qua chỗ túi đồ, nhìn xem bên trong có gì.

“Làm đậu phụ tại gia, thịt xắt xào ớt xanh, cá con chiên vàng, cộng với thịt sốt chua ngọt là được rồi.” Hạ Dương nuốt nước miếng, ôi thèm chết má ơi, “Thuận tiện làm thêm một bát canh trứng đi.”

Văn Nhân Minh Húc cười gật đầu, nâng tay làm tư thế đầu hàng, “Không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề, như vậy, cảm phiền anh nấu cơm giùm tôi.” Y chỉ nồi cơm điện, anh muốn ăn không mất tiền không mất công? Khó mà được.

Hạ Dương bĩu môi, được rồi, vì có cơm ăn, lao động một chút không phải không thể làm, hơn nữa lúc ở nhà thỉnh thoảng hắn cũng làm chút việc nhà, nấu cơm gì gì đó không làm khó được hắn.

Văn Nhân Minh Húc thấy hắn cởi áo phao, còn chủ động đi thay dép trong nhà, khoé miệng không khỏi cong lên, không tồi, không tồi, rất không tồi!

Cảm giác cả hai người ở trong phòng bếp thật tốt! Nhất là Hạ Dương, dáng vẻ cúi đầu vo gạo thực sự rất mê người, kia hai chân thon dài, kia cặp mông cong vểnh được bao trong quần bò, kia cái eo thanh mảnh lại không gầy yếu, còn cả đường cong lưng duyên dáng nữa chứ, không chỗ nào không quyến rũ, người đàn ông này nhất định rất ngon miệng, vô cùng vô cùng ngon miệng!

Văn Nhân Minh Húc thu hồi tầm mắt chăm chú dán chặt vào lưng Hạ Dương, ho nhẹ một tiếng che dấu chút hưng phấn trong cơ thể, cúi người thái thịt, không được, còn nhìn nữa y sẽ càng thêm đói mất.

Bốn mươi phút sau, cơm trắng đã chín toả hương thơm ngào ngạt, Văn Nhân Minh Húc cũng bưng món canh trứng cuối cùng lên bàn.

Hạ Dương nhanh chóng tìm được bát đũa, còn vui vẻ xới cơm cho Văn Nhân Minh Húc, sau đó không chút khách khí ngồi xuống ghế, gắp một miếng thịt sốt chua ngọt lên, nhìn nhìn, màu sắc đẹp lắm, ngửi ngửi, ừm, rất thơm.

“Oàm Ừm Ăn ngon!” Hạ Dương một phát ăn hết miếng thịt trên đũa, hai mắt sáng lấp lánh tán thưởng.

Văn Nhân Minh Húc cười thoả mãn, nhìn hắn miệng nhét đầy đồ ăn, không khỏi cười nói, “Ăn từ từ.” Ôi cái ngữ khí với cái mặt này này, thiệt ôn nhu xiết bao.

Đáng tiếc, Hạ Dương không nhận ra được sự ôn nhu ấy, hiện tại hắn chỉ có ăn, không còn sức lực và thời gian để để ý cái gì khác, nếu không nhất định hắn sẽ phát hiện, người ngồi cạnh mình giờ y chang con sói đói mắt phát xanh!

Ăn no rồi, Hạ Dương rất không tao nhã ợ một phát.

Văn Nhân Minh Húc suýt nữa phun cơm, ho khan vài tiếng, nói, “Đây là một cách để thừa nhận tay nghề của tôi sao?”

Hạ Dương gật đầu thoả mãn, “Đương nhiên là thừa nhận tay nghề của cậu rồi, ăn ngon lắm, không ngờ cậu nấu ăn giỏi thế.”

Được hắn khen ngợi không chút che giấu, Văn Nhân Minh Húc rất vui, vậy nên đến lúc tính toán nợ nần rồi.

“Anh ăn no rồi?” Hắn cười trông không có tí ý tốt nào.

Hạ Dương chớp cái có cảm giác như thấy anh hai, một cơn gió lạnh thoáng qua lưng.

Dây thần kinh rung lắc cảnh báo mãnh liệt, Hạ Dương ngồi không yên, nhìn Văn Nhân Minh Húc khoé miệng vẫn mang nét cười, lại khiến hắn vô cớ cảm thấy bất an, ho khẽ, “Ừm, cơm bồi tội của cậu tôi đã ăn xong rồi, tôi đi đây, tạm biệt, nhưng cậu phải nhớ kĩ, về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.” Nói xong hắn cầm áo phao đặt bên cạnh phi ra cửa, đá bay dép trong nhà, giẫm lên giày da, mở cửa lao đi.

Văn Nhân Minh Húc tựa ở cửa, hô to với Hạ Dương đã vọt vào thang máy, “Này! Lần sau lúc ấn nút thang máy phải nhìn cho kĩ, đây là tầng mười sáu toà A.”

Thang máy khép lại, Hạ Dương trừng mắt nhìn nút điện tử trong thang máy… Sửng sốt.

Văn Nhân Minh Húc đóng cửa vào nhà, đi đến cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, tuy nhìn không rõ, nhưng trên đường lớn vắng vẻ, bóng hình người mặc chiếc áo phao màu nâu nhạt chạy như muốn bay lên lại vẫn rõ nét đến thế.

Y chấm nhẹ ngón tay lên cửa sổ, nhẹ giọng nỉ non, “Sống vẫn tốt nhỉ, Hạ Dương!”

Hạ Dương bởi vì sai lầm của mình mà gây chuyện mất mặt như vậy chạy như điên về nhà, đột nhiên cảm thấy sau lưng có tầm mắt đang gắt gao nhìn mình, không khỏi quay đầu lại, theo phản xạ nhìn lên tầng mười sáu…

Oa oa oa oa oa oa Má ơi, bị biến thái theo dõi rồi!!! Thiệt khủng khiếp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK