Trong lúc Tống Tử Duệ đang thoải mái vui vui vẻ vẻ tung tăng chơi đùa trong không gian thì Nam Cung Nguyệt lại không thoải mái như vậy, hắn ở bên ngoài đợi Tống Tử Duệ đã ba ngày trôi qua rồi.
Bởi vì trong không gian luôn luôn là ban ngày nên Tống Tử Duệ không biết được khoảng thời gian y vui vẻ chơi đùa thì luôn có một người lo lắng cho y.Nam Cung Nguyệt ánh mắt luôn dán vào chiếc đỉnh ở giữa phòng, hắn rất lo lắng cho cái tên phàm nhân ngu ngốc đó.
Chỉ mới quen biết được một chút mà hắn đã như vậy rồi thật không thể hiểu nổi.
Nam Cung Nguyệt sắc mặt âm trầm mà suy nghĩ biện pháp tìm ra Tống Tử Duệ.
Đoạn hắn tiến lại gần Tử Thần đỉnh, dùng răng cắn chảy máu đầu ngón tay, lại nhỏ giọt máu lên trên Tử Thần đỉnh.
Hắn đứng đó nghiêm túc quan sát Tử Thần đỉnh, bất chợt giọt máu của hắn lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được dần dần thấm vào trong chiếc đỉnh.Nam Cung Nguyệt bỗng chốc cũng bị một luồng ánh sáng ngũ sắc bao bọc cuốn vào bên trong Tử Thần đỉnh.
Không giống như Tống Tử Duệ bị mất ý thức khi vào không gian, Nam Cung Nguyệt không bị chút gì cả, hắn chỉ cảm thấy không gian một trận méo mó sau đó hắn vững trãi đứng trên một bãi cỏ xanh rộng lớn.Bối Bối khi Nam Cung Nguyệt tiến vào liền phát hiện một việc kì lạ, bé nhanh chóng hô lên với Tống Tử Duệ.
Tống Tử Duệ đang nằm trên thảm cỏ tắm nắng với Bối Bối thì cũng cảm nhận thấy điều gì đó không đúng.
Y lập tức ngồi bật dậy nhìn Bối Bối.- Chủ nhân có người tiến nhập không gian hư vô.- Hả ai vào? Sao lại vào được đây?Tống Tử Duệ vừa dứt lời liền từ xa thấy được thân ảnh quen thuộc.
Y nhận ra, đó là Nam Cung Nguyệt.
Con ngươi Tống Tử Duệ trừng lớn, Bối Bối cũng không kém phần kinh ngạc vì sự xuất hiện của Nam Cung Nguyệt nhưng rất nhanh bé liền hồi phục.
Chưa đợi Tống Tử Duệ đứng lên Nam Cung Nguyệt liền nhanh chóng lại gần y.
Hai người một người từ dưới ngẩng đầu lên, một người từ trên nhìn xuống.
Bốn mắt nhìn chằm chằm nhau đến lợi hại.
Rốt cuộc vẫn là Bối Bối dùng tay khều khều Tống Tử Duệ.- Sao anh lại vào được đây?- Tôi nhỏ máu lên chiếc đỉnh sau đó liền vào đây.- Anh nhỏ máu lên chiếc đỉnh?.
Tống Tử Duệ và Bối Bối đồng loạt lên tiếng.
Tống Tử Duệ giương ánh mắt khó tin nhìn Nam Cung Nguyệt.
Bối Bối thì nhăn mặt nhìn hắn với ánh mắt khó tả.
Nam Cung Nguyệt chịu không nổi hai ánh mắt nhìn hắn liền lên tiếng.- Có chuyện gì sao?- Không có gì.Tống Tử Duệ biết mình nhìn chằm chằm người khác không đúng nên lên tiếng.
Bối Bối thì nhăn mặt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân không lên tiếng.
Một lúc sau bé mới ngẩng đầu lên dùng ánh mắt lấp lánh mà nhìn Nam Cung Nguyệt sau đó lại nhìn Tống Tử Duệ, bé lên tiếng.- Chủ nhân à, phu quân của người thật soái, hai người thật xứng đôi.Tống Tử Duệ hít một ngụm khí lạnh nhìn Bối Bối, Nam Cung Nguyệt nhếch môi nhìn chằm chằm Tống Tử Duệ.- Bối Bối anh ấy không phải phu quân ta.- Chủ nhân à vì anh ấy đã nhỏ máu lên Tử Thần đỉnh nên đồng thời đã kết đồng tâm chú với người rồi.Nghe đến Đồng tâm chú Nam Cung Nguyệt khoé môi càng cong lên, anh mắt tràn đầy ý cười ôn nhu nhìn Tống Tử Duệ.
Tống Tử Duệ không thấy được biểu cảm của Nam Cung Nguyệt, y mơ màng hỏi Bối Bối.- Đồng tâm chú là gì?- Đây là một loại chú dành cho phu thê, chỉ cần kết rồi liền sẽ mãi mãi làm chim liền cánh a, vĩnh kết đồng tâm a, đặc biệt không thể hủy được.Tống Tử Duệ nghe như sét đánh giữa trời quang.
Y vậy mà vậy mà kết loại Đồng Tâm chú trời đánh này với Nam Cung Nguyệt.
Ngoạ tào y không muốn chút nào a, mặc dù hắn đẹp trai nhưng mà...!nhưng mà...!Ai thấu nỗi đau này của y đây.Nam Cung Nguyệt bật cười nhìn người trước mặt, thật không ngờ lời tiên đoán năm xưa đã ứng nghiệm rồi.
Hắn chờ ngày này lâu lắm rồi chờ đợi thê tử của hắn.
Nam Cung Nguyệt cúi người xuống đối diện với Tống Tử Duệ dùng hai tay ôm lấy cơ thể y.- Duệ nhi, làm thê tử của ta ta sẽ yêu thương em.Tống Tử Duệ bị ôm bất chợt đang định giãy ra thì nghe thấy lời nói tâm tình đầy nam tính của Nam Cung Nguyệt liền cứng đờ thân thể.
Cái quái gì thế này, ai đó làm ơn nói cho y biết đi, đây rốt cuộc là chuyện gì? Y là ai? Đây là đâu?.
Bối Bối nhìn thấy hai vị chủ nhân của nó đang âu yếm liền che mắt lại, chạy đi chỗ khác cách xa hai người.Nam Cung Nguyệt thấy biểu tình không còn thiết sống của Tống Tử Duệ liền bật cười thành tiếng.
Hắn dùng tay nâng cằm của Tống Tử Duệ lên, áp môi mình lên môi y, cạy hai cánh môi mềm mại của y ra đưa chiếc lưỡi của hắn vào.
Hắn ra sức càn quét khoang miệng của Tống Tử Duệ.
Tống Tử Duệ vừa bị đả kích bởi chuyện y có phu quân vừa bị Nam Cung Nguyệt hôn đến thần hồn điên đảo...a bậy bậy y mới không có...!phải là...!thiếu dưỡng khí là thiếu dưỡng khí có biết không.
Coi như vậy đi, cuối cùng trong lúc Nam Cung Nguyệt đang chìm đắm trong nụ hôn thì Tống Tử Duệ liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh..
Danh Sách Chương: