Thẩm Minh Vũ thấy hai người thì dừng làm nóng người, y chạy lại, thấy Hàn Dật không có ngoại thương rồi nhìn vẻ mặt của Hàn Ngạo cũng không phải chuyện gì to tát mới hơi yên lòng hỏi: “Tiểu Dật sao thế? Có cần gọi đội y tế đến xem thử không?”
Nghe ra giọng Thẩm Minh Vũ nhưng Hàn Ngạo vẫn không quay đầu, hắn thả Hàn Dật lên băng ghế dài trống ngồi bên cạnh sân bóng, để cậu nằm xuống mới trả lời: “Không có gì, eo em ấy bị mỏi, cứ để em ấy nằm đây.”
“Nên đưa tiểu Dật về nhà chứ? Ở đây cũng không nghỉ ngơi được.” Trong lúc cả hai nói chuyện thì Hàn Dật nằm mỉm cười chào hỏi Thẩm Minh Vũ, Thẩm Minh Vũ cũng cười đáp lại nhưng không nói nhiều với cậu. Trước giờ Hàn Ngạo không thích người khác thân cận với Hàn Dật, thái độ của hắn như thế xem như đã nể mặt giao tình nhiều năm của bọn họ rồi.
Hàn Ngạo nói với ngữ điệu lạnh nhạt: “Không cần, tối bọn tôi cùng về.”
“À thế cũng được.” Thấy Hàn Ngạo nói vậy Thẩm Minh Vũ không nói gì nữa, y vẫy tay gọi một đàn em không cần tập luyện cố ý bảo cậu ta để tâm Hàn Dật xong bỏ đi.
Hàn Ngạo cởi áo khoác đắp lên người Hàn Dật, dặn dò dỗ dành cậu một hồi mới vào phòng thay quần áo, chuẩn bị tập luyện.
Hàn Dật buồn chán nhìn nhóm người chơi bóng rổ trên sân, cậu bất giác thở dài, tuy bản thân cũng là một thành viên của đội bóng nhưng cậu chỉ là thành viên trên danh nghĩa! Kiểu người không có thần kinh vận động như Hàn Dật, lại còn không có vóc dáng cao lớn như Hàn Ngạo mà được tuyển vào đội bóng rổ hoàn toàn là nhờ sự kiên trì của Hàn Ngạo.
Con trai đều thích xem tiết mục thể thao, từ nhỏ cơ thể Hàn Dật đã không khỏe mạnh nên càng ngưỡng mộ vận động viên, một hôm nào đó sau khi đọc một cuốn tiểu thuyết nhiệt huyết cậu nảy sinh tình yêu thích với bóng rổ không thể ngăn cản, song cậu lại không thích hợp vận động mạnh nên Hàn Ngạo đã tập luyện bóng rổ để làm cậu vui, không ngờ rằng Hàn Ngạo lại thích hợp một cách kỳ lạ với loại vận động này, nhưng cha càng xem trọng đầu óc kinh doanh của hắn hơn, hiển nhiên ông không muốn hắn phát triển chuyên nghiệp.
Sau khi vào Hưng Minh, cả hai gặp Thẩm Minh Vũ mới về nước, thì ra bởi vì xuất ngoại nên khi quay về Thẩm Minh Vũ phải học lại lớp 11, học cùng trường với cả hai 2 năm và trên cả hai một lớp, ba người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, rảnh rỗi là tụ tập ăn uống, chơi bóng, bất ngờ được huấn luyện viên đội bóng rổ để mắt! Đương nhiên người huấn luyện viên để mắt không bao gồm Hàn Dật.
Thời gian tập luyện của đội bóng rổ là thời gian đã được nhà trường phê duyệt, Hàn Dật không phải thành viên của đội bóng nên buộc phải tách khỏi Hàn Ngạo, nhưng Hàn Ngạo sao có thể đồng ý cho Hàn Dật tách ra được? Hàn Ngạo không đi, Thẩm Minh Vũ cũng không muốn đi, thế là huấn luyện viên cần người tài không thể làm gì ngoài cũng nhận Hàn Dật vào đội bóng rổ.
Các đội viên chạy vòng tròn, khi chạy đến cổng sân bóng thì nhìn thấy một cô gái, họ ngạc nhiên sửng sốt bắt đầu thầm thì xì xào với nhau. Không phải trong lúc tập họ chưa từng nhìn thấy con gái, mà đúng ra vì trong đội bóng có những trai đẹp như Hàn Ngạo, Hàn Dật, Thẩm Minh Vũ, Lý Nghiêm Lương nên mỗi ngày các cô gái đến nhìn bọn họ tập luyện rất nhiều, thậm chí huấn luyện viên còn phải nhờ bảo vệ đến quản lý trật tự để tránh quấy rối đối viên luyện tập, nhưng cô gái họ vừa thấy không phải người bình thường, mà là cô gái xinh đẹp nhất Hưng Minh —— Giang Linh.
Nói đến Giang Linh thì phải nói đến ngày cô khai giảng lớp 10, từ giây khắc cô bước xuống chiếc xe hàng hiệu mấy ngàn vạn thì sắc đẹp của cô và sự thanh lịch đã che lấp tất cả ánh sáng, hoàn toàn xứng đáng trở thành hoa khôi của trường Hưng Minh, nếu nói khi đó ngoại hình của cô chinh phục hết thảy nam sinh thì chuyện sau này còn làm hết thảy nữ sinh bị cô thuyết phục. Nếu cô kiêu căng phách lối thì sẽ trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều nữ sinh, nhưng cô lại có thể dễ dàng nhìn ra các chiêu trò, biến các cô gái từ địch thành bạn, chiếm đóng vị trí thứ nhất trong lớp suốt thời gian dài, với nỗ lực một tay thu phục lòng người, Giang Linh đã trở thành học sinh lớp 11 đầu tiên giữ chức Chủ tịch Hội học sinh ở Hưng Minh.
“Lý Nghiêm Lương! Thằng nhóc chết tiệt nhà mi nhìn cái gì chứ! Chuyền bóng đi!” Huấn luyện viện hét lớn, vang vọng cả sân bóng rổ.
Lý Nghiêm Lương bị mắng thì lưu luyến dời ánh mắt từ trên người Giang Linh, bấy giờ mới hoàn hồn quay sang xoa đầu cười ngây ngô xin lỗi mọi người. Cũng không thể trách cậu ta, ai có thể không có phản ứng khi tình nhân trong mộng mình thầm mến đã lâu đột nhiên xuất hiện trước mắt? Đặc biệt người này còn là Giang Linh.
Giang Linh đứng cạnh sân cũng nghe thấy giọng nói ấy, thông minh như cô ngay lập tức biết là do mình nên khéo léo gật đầu mỉm cười với mọi người. Chào hỏi xong, Giang Linh bước đến ngồi xuống băng ghế Hàn Dật đang nằm, tạo nên một trận bàn tán xì xào.
Vì buổi trưa điên loan đảo phượng với Hàn Ngạo nên Hàn Dật nằm trên băng ghế quan sát một lúc là mệt, nhắm mắt tính ngủ thì cảm nhận có người ngồi xuống cạnh mình, cậu mở mắt kiểm tra, thấy Giang Linh ngồi bên cạnh đầu mình thì khá sửng sốt. Cậu có biết đàn chị Giang Linh gây bão nhưng thường ngày cả hai không giao tiếp với nhau, mà cô ấy lại cố ý chọn ngồi cạnh cậu trong khi xung quanh đều trống người rõ ràng là có nguyên nhân.
Quả nhiên cô thấy Hàn Dật tỉnh thì áy náy cười, “Xin lỗi, chị quấy rầy em nghỉ ngơi.”
“À không sao, chị… có chuyện gì à?” Hàn Dật có phần do dự hỏi Giang Linh.
Trong khoảng khắc nghe thấy câu ấy, Giang Linh mỉm cười, nụ cười rất rạng rỡ, rất lâu sau này cậu vẫn nhớ nụ cười xinh đẹp khó quên đó, “Haha, thật ra cũng không có gì.” Dường như Giang Linh xấu hổ quay đầu, chuyển tầm mắt đến một nơi nào đó trên sân bóng: “Chị… chỉ là muốn đến gần em, giống bây giờ…” Nói xong cô quay đầu lại, đứng dậy đỏ mặt không dám nhìn vào mắt Hàn Dật, “Xin lỗi, hơi đường đột.” Dứt lời Giang Linh bỏ chạy.
Lúc này Hàn Dật đã tỉnh ngủ, cậu nghĩ đi nghĩ lại câu Giang Linh vừa nói là có ý gì. Là tỏ tình với cậu sao? Vẻ mặt ngượng ngùng, lời nói ám muội, nói xong lập tức xoay người bỏ chạy…
Trong sân bóng mọi người đều vỡ tung ngay khi Giang Linh đỏ mặt rời đi, rất nhiều nam sinh trong đội bóng rổ đều ghen tị muốn chết, Lý Nghiêm Lương cũng bị đả kích hóa đá luôn trên sân bóng. Đó rõ ràng là một khung cảnh tỏ tình, Hội trưởng Hội học sinh kiêm hoa khôi của trường Giang Linh ấy thế mà lại tỏ tình với em trai cặp Song Tử của Hưng Minh! Tin tức giật gân loan truyền khắp trường học chỉ trong một ngày!
Một nơi nào trên sân bóng, gương mặt trước giờ luôn âm u của Hàn Ngạo lại lộ ra nụ cười kỳ dị, nó khác hoàn toàn với nụ cười hắn chỉ dành cho Hàn Dật, mà khi Thẩm Minh Vũ nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Ngạo thì cũng nhếch môi, tất cả mọi người đều chìm đắm trong đủ kiểu suy nghĩ không hề chú ý đến vẻ mặt của hai người họ.
Sau khi xảy ra chuyện đó, Hàn Ngạo cũng không có tâm trạng tập luyện, hắn báo tài xế đến đón sớm rồi dẫn Hàn Dật rời đi.
Hàn Ngạo đẩy Hàn Dật vẫn mất tập trung từ khi được Giang Linh tỏ tình lên xe rồi cũng ngồi vào. Xe chạy nhưng cả hai vẫn không liếc mắt nhìn đối phương, một lát sau, Hàn Ngạo mới châm chọc: “Hồn em bị Giang Linh câu đi rồi?!”
Bấy giờ Hàn Dật mới đỏ mặt quay đầu nhìn hắn, chốc sau vẫn không biết nên trả lời thế nào với Hàn Ngạo đang rất lạnh lùng, cậu sốt ruột đến độ không thể làm gì ngoài vươn tay nắm tay hắn, Hàn Ngạo thấy điệu bộ của cậu cuối cùng sắc mặt cũng dịu hơn, hắn cầm tay cậu, “Rồi, anh biết rồi.” Hắn ngẩng lên thấy Hàn Dật lại quên thắt dây an toàn, rốt cuộc không biết đây là lần thứ mấy vừa thắt dây vừa hỏi: “Sao lại không nhớ thắt dây an toàn chứ? Quên chuyện lúc nhỏ rồi à?”
Lúc nhỏ cả hai từng gặp tai nạn xe trong một lần trường học tổ chức đi dã ngoại, lúc ấy tất cả đứa trẻ trong xe đều không thắt đây an toàn, xe bắt đầu lăn lộn, quán tính làm mấy đứa trẻ lập tức bị hất văng đập vào cửa xe phía sau xong bị chiếc xe chạy tới cán qua, cảnh tượng ấy làm hắn nghĩ lại vẫn rất sợ, nhưng Hàn Dật đã được hắn che mắt thì lại không cảm nhận được, vì thế từ đó Hàn Ngạo đặc biệt chú ý dây an toàn.
Hàn Dật nắm lấy dây vừa mới thắt, cười nói với Hàn Ngạo: “Dù sao anh cũng sẽ nhớ thay em mà.”
Hết 11.