+
"Chút nữa tôi sẽ từ từ nói chi tiết cho cô, bây giờ nhanh đi theo tôi, chúng ta mau trốn đi." - Tân kéo Bộ Tiểu Ngạn đi, nhưng Bộ Tiểu Ngạn không động.
Tân muốn điên: "Đại tiểu thư của tôi, cô còn khó chịu cái gì thế? Lãng phí thời gian nữa chúng ta sẽ bị hung thủ tìm được đó."
"Cuối cùng là có ý gì? Cái gì mà hung thủ?"
Tân kéo cánh tay Bộ Tiểu Ngạn, bất chấp kéo cô đến một căn phòng nhỏ, dùng cây sắt dưới đất chốt ngang cánh cửa cũ nát, ngăn chặn lối vào. Sau đó Tân quay lại, ép Bộ Tiểu Ngạn lên tường, thấp giọng nói: "Nghe cho kỹ Bộ Tiểu Ngạn, bây giờ chúng ta không phải ở đây để nhàn nhã nghỉ ngơi, cũng không chỉ đơn giản là chờ cứu viện, chúng ta đang là con mồi nằm trong họng súng của thợ săn. Nhưng trước đó thợ săn là ai chúng ta đều không biết, như một đứa ngốc từng bước rơi vào cái bẫy do kẻ đó dựng lên."
"Cô nói hung thủ......là...." - Bộ Tiểu Ngạn đầu óc hỗn loạn, chỉ muốn nghe Tân nói tiếp.
Trong lòng Tân thật ra cũng rất căng thẳng, nàng cố gắng bình tĩnh, giữ giọng nói ép đến mức thấp nhất, thậm chí có thể hòa vào trong bóng tối: "Như ban đầu tôi đã nói, tôi và cô đều là bất ngờ lên xe giữa đường, mà trên xe ngoại trừ tôi với cô thì chính là đám nhóc đi du lịch tốt nghiệp cùng với một tài xế. Từ khi tai nạn xe xảy ra, là ai luôn dẫn dắt hành động của chúng ta? Cô nghĩ đi!"
Bộ Tiểu Ngạn suy nghĩ một lúc, trả lời: "Nhưng cũng không có gì chứng minh là hắn muốn giết chúng ta......"
Còn chưa chờ Bộ Tiểu Ngạn nói xong, Tân nói chen vào: "Nếu như tôi nói, lúc này tôi muốn giết cô, thì cô sẽ có biểu hiện gì?"
Bộ Tiểu Ngạn giật mình, trợn to cả hai mắt nhìn Tân. Dưới ánh trăng mờ ảo, Tân cũng đang nhìn nàng, đôi mắt đẹp toát lên vẻ ma mị, mái tóc dài còn ướt dính vào mặt cô, giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp lại quỷ dị.
"Đúng! Chính là vẻ mặt này!" - Không chờ Bộ Tiểu Ngạn kịp phục hồi suy nghĩ, Tân liền nói tiếp: "Cô có để ý tới ánh mắt của Mã Lâm trước khi chết không?"
"Ánh mắt?"
"Nếu giờ khắc này tôi thật sự sẽ giết cô, trong khi vùng vẫy cô sẽ nhìn tôi chằm chằm giống như vậy, phải không?"
"........."
"Còn ánh mắt của Mã Lâm thì sao? Không phải nhìn mình bị thanh sắt xuyên qua cơ thể, cũng không phải rải rác tối tăm, mà là...... nhìn người đó!" - Dù âm thanh rất nhỏ, thế nhưng từng chữ Tân nói đều rất mạnh mẽ, không chậm trễ chút nào.
Bộ Tiểu Ngạn cảm thấy cả người nổi da gà, giọng nói không kiềm được run rẩy: "Vậy.....vậy ý của cô là....."
"Không sai." - Vì âm giọng quá thấp nên tiếng của Tân trở nên khàn khàn: "Mã Lâm không phải chết vì tai nạn xe, mà khi cô đang tập trung cứu tôi, cô bé vẫn còn sống. Trước khi chúng ta chạy tới, thì có người đã giết cô bé, chính là hắn --- tên tài xế."
Tiếng sấm càng lớn, mưa đánh vào tấm kính trên cửa sổ cũ nát, từ khe hở nhỏ bắn vào trong phòng, mang theo cái lạnh thấu xương, khiến Bộ Tiểu Ngạn không khỏi ôm lấy chính mình.
"Nhưng.....tại sao tài xế phải làm như thế?"
Tân nói: "Cô nhớ lại lúc chúng ta vừa lên xe xem, cô có nhớ Mã Lâm gọi tài xế là gì không?"
Bộ Tiểu Ngạn suy nghĩ một lúc, cuối cùng chậm rãi nói: "Cô bé gọi tài xế là....cậu?"
"Đúng, tài xế là cậu của cô bé."
"Vậy thì sao....."
"Chính vì như vậy, hắn mới phải giết Mã Lâm!"
".........." - Bộ Tiểu Ngạn nhìn chằm chằm Tân với vẻ khó hiểu. Nếu là Bộ Tiểu Ngạn lúc bình thường, Tân dẫn dắt đến trình độ này nàng sẽ có thể phân tích ra một nguyên nhân, thế nhưng vào lúc này nàng cảm thấy đại não đã không thể hoạt động như bình thường. Chỉ đành duy trì chỉ số IQ cực thấp, nghe Tân tiếp tục phân tích.
"Bây giờ người tài xế ở cùng chúng ta không phải là cậu của Mã Lâm, chắc khi dừng xe ở trạm nghỉ thì hắn đã giết tài xế sau đó giả mạo lên xe. Mấy đứa nhỏ trong xe đều lo chơi, không ai chú ý đến tình huống này, hắn âm thầm lái xe đến con đường đã định sẵn. Sau khi tôi nói chuyện với cô, thì tôi bất ngờ xuất hiện bên cạnh hắn. Hắn giả vờ mệt, dựng cảnh xảy ra tai nạn. Khi hắn bò ra khỏi xe, khẳng định sẽ lập tức đi tìm Mã Lâm, bởi vì Mã Lâm có quan hệ họ hàng với tài xế. Nếu cô bé còn sống, nhất định sẽ nhận ra hắn là giả mạo, cho nên bắt buộc cô bé phải chết. Tuy rằng cậu nhóc kia đã từng gặp qua gia đình của Mã Lâm, nhưng quan hệ của hai người chỉ vừa mới bắt đầu, vì thế cậu nhóc chưa chắc có thể nhớ rõ mặt người cậu này của Mã Lâm."
Bộ Tiểu Ngạn đột nhiên nhớ lại một chuyện, khi xe dừng ở trạm nghỉ, tài xế đưa theo mọi người vào nhà vệ sinh, nhưng cuối cùng hắn lại là người đi ra muộn nhất. Bộ Tiểu Ngạn từ cửa kính xe, còn nhìn thấy tài xế với vẻ mặt bối rối đi ra từ nhà vệ sinh.
Bộ Tiểu Ngạn hỏi: "Sao cô nghĩ tài xế không phải là người lúc trước?"
Tân nói: "Bởi vì nhũ danh của Mã Lâm."
"Nhũ danh?"
"Phải. Cậu nhóc kia nói người thân của Mã Lâm thường hay gọi cô bé là Tiểu Vũ, nhưng lúc tài xế kia giả vờ đau đớn gào khóc khi Mã Lâm chết, hắn đã gọi là gì?"
"Hắn gọi là "Tiểu Lâm"!" - Bộ Tiểu Ngạn thốt lên, Tân vội vàng bịt miệng nàng, nhích lại gần nói:
"Phải, người giả mạo sẽ cho rằng nhũ danh bình thường chính là đơn giản lấy chữ cái cuối cùng của tên, đáng tiếc một lòng muốn giả vờ, nhưng lại không nghĩ đến nhũ danh của cô bé là "Tiểu Vũ", không hề liên quan đến cái tên của cô bé, đây chính là tự làm tự chịu, nếu hắn không nói ra thì tôi cũng không thể phát hiện âm mưu của hắn. Sau đó, hắn từng bước đưa đưa chúng ta đến nhà máy điện cũ này đúng theo kế hoạch của hắn, còn ra sức nói dối chúng ta là nơi này hay phát sinh sự kiện linh dị, để gây ám lực tâm lý. Tiếp đến, hắn gọi cậu nhóc bốn mắt đi theo hắn. Đoán chừng, hắn đã lén lút giết cậu nhóc, rồi quay lại nói với chúng ta là thật sự có ma, để tăng thêm cảm giác sợ hãi, thừa lúc chúng ta không chú ý sẽ giết sạch...... Đáng tiếc, hắn không ngờ tới tôi sẽ khám phá ra âm mưu của hắn, hơn nữa còn là người không sợ quỷ thần......."
"Sao hắn lại giết người?"
"Làm sao tôi biết? Tâm lý bi.ến thái thì chỉ có mấy tên bi.ến thái mới hiểu thôi!"
Bộ Tiểu Ngạn đột nhiên nắm lấy ống tay áo Tân nói: "Nếu đúng là thật, giờ Đồng Hâm với Cao Khiết ở cùng hắn, không phải rất nguy hiểm sao?"
Tân khó tin nhìn Bộ Tiểu Ngạn: "Giờ là lúc nào, mà cô còn quan tâm đến sống chết của người khác!"
"Tôi muốn trở lại cứu họ!" - Nói xong Bộ Tiểu Ngạn muốn đẩy Tân ra chạy đi. Tân kéo bộ Tiểu Ngạn lại, nắm hai tay của nàng dùng sức ép chặt vào tường.
"Bộ Tiểu Ngạn! Cô có phải bị điên không? Nói cô điên thì cô thực sự điên cho tôi xem à! Cô là con gái, cô lấy cái gì đấu với một gã trong lòng đang muốn giết người kia? Cô cho rằng sẽ có phần thắng sao? Nói cho cô biết, cô sẽ bị giày vò mà thôi!!" - Trong những ngày vô tri sống ở Mỹ, Tân đã nhìn thấy rất nhiều việc bạo lực xảy ra. Nàng hiểu rõ sức mạnh của đàn ông lớn đến mức nào, dù phụ nữ không sợ trời không sợ đất cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Cái lưng bị thương của Bộ Tiểu Ngạn dán chặt lên vách tường, đau đớn làm nàng ứa mồ hôi lạnh. Nhưng nàng cắn chặt rang, dùng giọng nói mềm mại khiến Tân cảm thấy đau lòng, nói: "Nhưng, nếu cô là Đồng Hâm hay cô là Cao Khiết, cô không mong muốn có người tới cứu cô sao?"
Tân sững sờ.
"Mỗi người chỉ có một lần để sống, tôi không muốn nhìn những người vô tội phải chết! Cô có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng tôi thì không thể!" - Bộ Tiểu Ngạn đẩy Tân ngã xuống đất, rút cây sắt đang chèn ở cửa, chạy ra khỏi phòng.
"Shit!" - Tân chửi: "Đúng là đồ thần kinh! Đồ điên!!" - Mặc kệ, Tân không thèm quản! Dựa vào cái gì muốn nàng rơi xuống vũng nước đục này? Nàng đã đủ xui xẻo khi gặp phải chuyện như thế này rồi, được chứ? Nàng là người bị hại! Bộ Tiểu Ngạn là gì? Cô ta muốn chết thì cứ để mặc cho chết! Đồ điên không biết điều!