• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tỉnh lại anh còn đang ngủ, chân mày nhíu chặt, miệng khẽ nhếch, hơi thở khò khè chui ra ngoài, giống như những tiếng than thở bị ngăn cản, buồn nặng nề.

Nhìn thấy anh, cảm giác khó nói rõ trong lòng hệt như một chiếc khí cầu bơm căng hơi bỗng chốc bị ghim vào, nháy mắt vỡ tan, công sức tụt về con số không, thứ còn sót lại chỉ là tấm vải xẹp lép. Nhớ khi còn bé hát đồng dao, một đám trẻ vừa nhảy vừa hát : Con cóc con cóc giận, giận đến mười lăm tháng tám, mười lăm tháng tám giết heo, giận quá con cóc bật khóc...

Người ta giết heo, con cóc tức giận cái gì ? Vấn đề này tới tận lúc lớn tôi vẫn nghĩ không ra, bài đồng dao khắc sâu trong trí nhớ, cứ nhớ mãi 'con cóc giận, con cóc bật khóc'. Con cóc à con cóc, mày nói xem mày chọc phải ai đây ?

Nằm suy nghĩ miên man một hồi, càng lúc càng thấy đói bụng mới nhớ ra từ hôm qua tới hôm nay tôi chỉ mới ăn vài thứ linh tinh, qua hôm nay muốn đói hoa mắt bất tỉnh, bụng lột rột hát vang 'bài ca vườn không nhà trống'. Thật là, người còn chưa tỉnh thì nói chuyện yêu đương nỗi gì, nên đi nấu cho anh chút súp, ít ra còn lấp đầy dạ dày.

Khỏa thân xuống giường, tìm đồ ăn. Mở cái hộp xốp bị bỏ quên trên bàn hôm qua, bên trong nguyên một hộp dâu đầy ắp đã hư hết nửa.

Lãng phí quá, thứ này tốn tiền lắm nha, nhanh tìm cái rổ bỏ chúng ra ngoài, nhìn trái dâu đỏ tươi mốc xanh mốc đỏ mà đau lòng, nếu ngày hôm qua ăn thì đã không có chuyện gì rồi.

Sự kiện đó ngay lập tức hiện lên trong óc, lờn vờn mãi không tan, thoáng nghĩ một chút, tôi dứt khoát ném cả hộp và dâu vào thùng rác.

Dù có bảo quản tốt đi nữa, biến chất chính là biến chất, quả chưa hư cũng đã nhiễm nấm mốc, sớm muộn cũng phải ném đi.

« Ân Sinh ? ». Bị tiếng gọi phía sau làm giật mình, quay đầu nhìn, Trần Dũng còn chưa tỉnh hẳn đứng đằng kia ngáp. « Dậy sớm làm gì ? ».

Anh nhắm tịt mắt, khoa trương duỗi người biên độ lớn đến bất hợp lý. Hành động này khiến tôi không thoải mái, giống như diễn viên truyền hình, nhìn thế nào cũng biết là giả. Quay người đi vào phòng bếp, nam chính diễn quá tệ, người xem muốn ra về.

« Đói, em định đi nấu ít mì ».

« Đói bụng sao ? Thôi em cứ nằm thêm tí nữa đi, để anh làm ».

« Không cần, để tự em làm ».

« Để đó đi, anh làm cho ».

« Không cần mà ».

« Để anh ».

« Anh phiền quá đi, em đã nói không cần rồi ! ».

Tiếng rống cực lớn, anh sửng sốt vài giây, lo sợ, nghi hoặc, bất an, thống khổ, áy náy... nhiều vẻ mặt hiếm thấy hiện lên, rồi lặng lẽ biến mất, giống như thuyền lướt qua mặt nước. Anh đây là... Chưa kịp phân tích xong, anh đã đến gần ôm lấy tôi, đôi môi ghé bên tai tôi. « Nếu không, hai chúng ta đừng ăn nữa, bà xã, đến đây, đến đây ».

Nửa người dưới áp sát đột nhiên cấn cấn, cảm giác rõ ràng dục vọng đàn ông lúc sáng sớm bộc phát cứng như sắt.

Nữa sao ! Đùa à, cả đêm « yêu thú đô thị » còn chưa đủ sao, ban ngày còn muốn hát tiếp « sói đội lốt cừu » ?

Trần Dũng anh quên rồi sao, mặt trời lên thì chúng ta từ thú trở lại thành người như cũ, hơn nữa, là loại người giả dối ngụy trang, ra vẻ đạo mạo nhất trong đám người.

Kẻ ngốc, muốn khỏa lấp, muốn dời đi sự chú ý của bản thân nhưng lại dùng sai phương pháp !

Nhiều loại cảm xúc đột ngột xông tới, trong lòng tràn ngập xót xa, dùng sức đẩy anh ra, cúi đầu trở về phòng ngủ. « Nói lung tung gì đó, em sắp chết đói rồi, nhanh nấu cơm đi ».

Nghe anh trả lời thật hưng phấn. « Thưa bà xã đại nhân, tuân lệnh ! ».

Tôi muốn khóc. Bữa ăn đầu tiên sau tân hôn : mì gói. Bao nhiêu lãng mạn mơ ước trước kia toàn bộ vô ích, nằm ườn ra ghế sofa xoa xoa cái bụng căng lên vì quá no, cười khổ, không cần bàn tiệc với ánh nến, thì ra một khi người ta đói thì ăn cái gì cũng thấy ngon. Anh không để tôi làm việc, giành rửa chén, một mình lui cui trong bếp, ngân nga nho nhỏ vui mừng tự đắc.

Coi như anh thông minh, biết thua thiệt tôi nên đang cố gắng đền bù, không yêu vậy thì chiều chuộng tôi đi, chiều chuộng đến vô pháp vô thiên, chiều chuộng đến thiên hôn địa ám. « Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi ». Là ai đang nói ? Hơi ngỡ ngàng, chợt nhận ra, người vừa lầm bầm là chính tôi. Nếu trong hai chúng tôi không ai có tình yêu, vậy cứ lùi một bước tiến hai bước cũng được.

Tôi đứng dậy, vung tay vung chân cho dãn gân cốt, nhìn bầu trời trong xanh đầy mây tâm trạng khá hơn một chút, buồn bã oán giận từ từ chuyển thành chấp nhận thực tế, phải, là « chấp nhận thực tế ».

« Bà xã ». Trần Dũng rửa chén xong cầm xấp phong bao lì xì và danh phục quà tặng cười với tôi. « Kiếm tiền thôi ! ».

A, còn có chuyện cực kỳ sung sướng là đây mà ! Ngày hôm qua sao tôi không nhớ ra nhỉ ? Nhanh nhanh, một người mở phong bì, một người ghi chép lại : Trương Tiểu Kiếm tám trăm, Quý Tường Tân tám trăm, Quách Cương hai trăm, Triệu Tân Bằng năm trăm, Hoàng Minh một ngàn... Kiểm xong nhà trai, tổng cộng ba vạn. Wow, phát tài rồi ! Nhìn ánh mắt tham tiền của tôi tỏa sáng, Trần Dũng cười đến xóc cả hông. « Ai không biết nhìn em còn tưởng là thuộc thành phần nghèo khổ đó, sao, chưa từng thấy nhiều tiền như vậy hả ? Ân Sinh à, nhìn vậy thôi, tiền này không phải cho không đâu, là tiền vay lãi tức thấp, sớm muộn cũng phải trả lại ».

Đạo lý đó tôi hiểu, nhưng mà nhìn một đống tiền, còn không phải tiền lương cực khổ làm việc mà có, ai không thấy sung sướng ?

Bĩu môi, tôi duy trì tư thế thanh cao, làm bộ chẳng thèm ngó tới. « Ai cần ! Coi như nhân duyên anh tốt, kiểm tiếp đê, lát nữa anh cũng giống em à, nhà gái bảo đảm còn nhiều hơn nhà trai ». Cầm xấp tiền cột chặt, vừa nói vừa bỏ vào trong túi. « Lát nữa cầm thiết bị trong tiệm kiểm tra thử, không chừng có mấy xấp tiền giả trong này, loại ra khỏi có lẽ cũng hơn hai vạn ».

Anh không phản bác, chớp chớp mắt nhìn tôi cổ quái. « Nào, kiểm kê bên nhà gái, anh cũng không có giống ai đó đâu nha, nhà gái với nhà trai còn không phải đều là của chúng ta, tiền càng nhiều anh càng vui ». Nheo mắt cười, mở phong bao, đọc lớn tiếng. « Nhớ kỹ nha, Lý Hải Phi, ba ngàn... ».

Đầu bút đâm mạnh vào ngón tay, tôi khẽ kêu thành tiếng, đau quá, đau tới nước mắt lưng tròng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK