Mơ mơ hồ hồ cả một đêm, đến lúc tỉnh dậy đã thấy nhóc con ngồi bên cạnh mình, hai tay ôm má nhìn y.
An Nhược Cốc dụi dụi mắt, “…Sao cậu lại ở đây?”
Ngôn Tiếu vươn tay sờ đầu y, “Không sốt nữa là tốt rồi. Hôm qua gọi điện cho anh mấy cuộc đều không thấy nhấc máy, nhắn tin cũng không thấy trả lời, thế nên sáng sớm ra em liền chạy tới đây. Lúc đến, thấy viên thuốc trên bàn mới biết anh bị bệnh.” Nói rồi cả người liền dựa vào người y, “Học trưởng, anh về nhà em được không? Anh xem ở đây cũng không có ai chăm sóc cho anh.”
An Nhược Cốc đột nhiên ngồi bật dậy, thiếu chút nữa làm cậu ngã ngửa ra, “Chết rồi!”
“Sao vậy?”
“Có khi tôi không về nhà được nữa.”
“Vậy phải làm sao?… Mà sao lại không về được?”
An Nhược Cốc thực bất đắc dĩ, có thể đừng dùng giọng điệu lo lắng kết hợp với khuôn mặt đang cười tươi thật tươi kia được không? “ Lỡ mất máy bay rồi.”
“Thế nên? Thế nên?”
“Thế nên không về được nữa.”
“Thế nên? Thế nên?”
“… Đừng có học cách nói chuyện của đạo diễn Hoàng chứ.“
“Nhắc tới ông đạo diễn thần kinh kia,” Ngôn Tiếu không rõ lôi từ đâu ra một chiếc phong bì, “Học trưởng, em có thể dùng chút tiền này thuê anh cùng trải qua mấy ngày Tết với em được không?”
An Nhược Cốc liếc cậu một cái, “Nếu tôi đoán không nhầm, chỗ tiền đó vốn dĩ là của tôi.”
Bị cảm, nói nặng cũng không nặng, mà nhẹ cũng chẳng nhẹ, nhưng thật sự rất khó chịu. Tuy nói từ nhỏ y đã không phải người yếu đuối, đến khi ốm rồi thì tinh thần cũng không tốt nổi.
Thế là bạn học Ngôn Tiếu vô cùng… đảm đang. Bón thuốc bón cháo đều không chỉ là nói chơi, sau đó còn ép người nằm im trên giường không cho động đậy. An Nhược Cốc còn chưa kịp nói một câu “Có chút làm quá rồi”, bạn nhỏ kia đã chớp chớp mắt nói, “Anh có biết em chờ ngày này bao lâu rồi không.” Aizzz.
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh dậy An Nhược Cốc ngỡ mình vừa bị trộm ghé thăm.
Ngôn Tiếu híp mắt giải thích: “Đồ đạc mang đến nhà em rồi.”
“Kể cả vậy cũng không cần dọn sạch như thế chứ.”
“Khó chịu sao?”
“Vẫn ổn.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Đây là năm đầu tiên An Nhược Cốc không đón Tết ở nhà, chỉ là không ngờ trong nhà Ngôn Tiếu quả thật chỉ có mình cậu.
“Cha mẹ cậu đâu?”
“Không biết.”
“Vậy, lễ Tết không phải ở cùng ông bà sao?”
“Em không có ông bà.”
Đến đây An Nhược Cốc liền không hỏi nữa. Y không biết nhà Ngôn Tiêu thực ra có thói quen đến nhà ông bà ngoại, càng không biết Ngôn Tiếu vì y mà ăn vạ khóc lóc om sòm đủ kiểu mới được mẹ cho phép.
Hôm sau đã là đêm Giao thừa. Đến thế hệ bọn họ thì việc đón năm mới đã không còn quá cần phải cầu kỳ như xưa nữa rồi. Đối với hai tên làm được việc lớn không vào nổi phòng bếp này ăn uống cũng là cả một vấn đề. Bận bịu cả một buổi trưa, một người ôm máy tính tìm công thực nấu ăn, một người thì leng keng loảng xoảng như kẻ mù đánh phấn.
Một giây trước, Ngôn Tiêu còn bảo học trưởng anh đừng vào đây, anh còn đang ốm, vào đây bị sặc thì không tốt, hì hì hì; khắc tiếp theo người bệnh nào đó đã phải phóng vội vào cứu hỏa. Một mảnh rối loạn không sao nói nổi. Ngôn Tiếu cả người bị băng kín, chỉ lộ ra hai con mắt ngập nước.
Sau khi đổ đi mấy nồi gia vị và đầu mũi đen vì tro bụi, Ngôn Tiếu cuối cùng cũng hoàn thiện mấy đĩa đồ ăn lốm đốm đen.
An Nhược Cốc mặt không đổi sắc gắp một miếng miễn cưỡng có thể nhìn ra là măng, cho vào miệng nhai mấy cái, sau đó hai người nhìn nhau.
“Thế nào?
“Mùi vị tuy kỳ quái nhưng cũng không tệ.”
“A? Sao có thể?”
Tuy vị học trưởng nào đó đã nói là có thể ăn được, bạn học Ngôn Tiếu vẫn quyết tâm đổ hết đồ đi, vì cậu lo bệnh của học trưởng sẽ nặng thêm. Sau đó hai người vui vẻ ra khỏi nhà, thuận tiện gọi điện bảo người quét dọn thuê đến dọn dẹp phòng bếp.
Dù sao cùng là ngày quan trọng nhất của một năm, đến cả người qua đường xa lạ cũng mỉm cười chảo hỏi bạn, bầu không khí này làm người không khỏi cảm thán sự tươi đẹp của cuộc sống.
Ăn xong cơm thì nhận được điện thoại của ông anh trai ngốc nghếch, tên kia hết lần này đến lần khác chỉ nhấn mạnh một câu “Tên nhóc Nhược Cốc vô lương tâm mày đến cả ngày Tết cũng không về nhà”. An Nhược Cốc vừa cười vừa đáp ”Rồi rồi”, kỳ thật y cũng nhớ anh trai. Ngôn Tiếu ngồi bên cạnh nghi ngờ nhìn y.
Đi dạo bên ngoài cả một ngày, tắm rửa sạch sẽ xong, hai người quấn chăn lông ngồi ngoài ban công xem pháo hoa. Đêm Giao thừa là gì, chưa từng nghe thấy. Hai người câu có câu không trò chuyện, chưa được một lúc Ngôn Tiếu đã ngủ mất. An Nhược Cốc nhẹ nhàng ôm người vao phòng ngủ, giả vờ như không thấy khóe môi nhóc con kia trong giây lát trộm cong lên.
Nói thế nào, kỳ niệm này cũng thật lạ lùng mà vui vẻ.
Sang năm mới chưa được mấy ngày An Nhược Cốc lại tiếp tục cuộc sống bận rộn tuần hoàn. Y là người không thể để bản thân rảnh rỗi, tích cực hướng về phía trước chứ không như đa số sinh viên đại học thời nay. Ngôn Tiếu tỏ vẻ tiếc nuối y khỏi bệnh quá nhanh, sau đấy không thể không để ý quay về.
Chớp mắt một cái đã đến ngày lễ Tình nhân.
Ngày này nói ra không hề liên quan gì đến An Nhược Cốc, thế nhưng đối với người thích y lại là ngày rất quan trọng. Không ngoài dự đoán nhận được điện thoại của Tạ Nhất Hàm, tán gẫu linh tinh một vài câu, cô ở bên đó có vẻ cũng không tồi.
Sau đó lúc tan ca nhận được điểm tâm tự làm của cô lễ tân.
Thế nên… lúc này đây bạn nhỏ tiểu kỳ ba sao có thể không xuất hiện chứ.
An Nhược Cốc theo thói quen nghĩ ra một lý do an ủi cậu, sau đó mỉm cười chờ cậu chạy lại.
“Chị Tiểu Vũ, em cũng muốn ăn~”
Nghe được lời này An Nhược Cốc liền đờ ra, sau đó hỏi: “Hai người biết nhau?”
Ngôn Tiếu ngoan ngoãn đáp: “Vâng, chị Tiểu Vũ là bạn học của dì nhỏ.”
“Vậy sao.” Mặc kệ hai người làm sao quen biết, nhóc con kia không ghen không tra hỏi thực sự là đáng vui mừng.
Ngôn Tiếu nhìn thấy hộp quà trong tay An Nhược Cốc, tỏ vẻ vô ý nói: “Có điều học trưởng hình như không thích ăn đồ ngọt.”
Ai ngờ đối phương lại vui vẻ cười đáp: “Thật vậy sao? Hôm nay chị vừa hay làm bánh bao nhồi thịt mơ.”
Ngôn Tiếu cúi đầu trợn mắt, sau đó tỏ vẻ mong chờ, “Học trưởng hình như cũng không thích ăn đồ bột, thế nên chị Tiểu Vũ cho em có được không….”
Chị Tiểu Vũ thấy khó xử, “Cái này….”
“Chị Tiểu Vũ là tốt nhất! Em biết chắc chị muốn nói là cái này thì được!” Ngôn Tiếu cười thực ngây thơ, “Học trưởng chúng ta đi thôi.”
Sau đó cậu kéo tay An Nhược Cốc rời đi.
Vị học trưởng nào đó bất đắc dĩ giật giất khóe miệng, biết ngay nhóc con này kiểu gì cũng để ý mà.