Tưởng Thất Nguyên trừng mắt nhìn, đến lúc này mới xác định mình đang ở trong phòng Nhan Nham. Anh đơ ra như khúc gỗ, không biết phải làm gì tiếp theo.
…Rõ ràng một giây trước anh còn ở chỗ quái đản kia, tại sao bây giờ lại lạc vào đây? Chẳng lẽ mọi chuyện trước đây đều là một giấc mộng?
Nếu thế thật thì quả là giấc mộng kỳ quái.
Đầu óc còn mông lung, anh tự nhiên thấy cơ thể lành lạnh, lúc này mới phát hiện ra mình đang lõa thể. Ngực chi chít dấu vết ngoại trừ mấy dấu hơn ra còn có vết cào cấu. Tưởng Thất Nguyên cũng không xấu hổ lắm, cứ như thế ngốc ra xem xét cơ thể mình một lần nữa – ORZ – Hóa ra không phải anh nằm mơ.
Đúng lúc này, điện thoại cố định trên tủ đầu giường vang lên.
Tưởng Thất Nguyên theo bản năng liền chạy đến nhấc máy, còn chưa cất lời thì đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh quen thuộc: “Tưởng Thất Nguyên, anh đang ở bên trong phòng ngủ của Nhan Nham?” Rõ là câu hỏi nhưng qua lối nói của Ôn Triết Đào lại chẳng khác gì câu trần thuật.
Tưởng Thất Nguyên phục hồi tinh thần, kiềm chế kích động trả lời Ôn Triết Đào: “Hi! A Đào, lâu lắm rồi không được nghe thấy giọng của cậu.”
Một thoáng im lặng, giọng Ôn Triết Đào lại bình tĩnh cất lên: “Em không biết Nhan Nham đã làm gì anh, nhưng đúng là bây giờ đầu óc anh đang hơi có vấn đề.”
Tưởng Thất Nguyên: “….QAQ”
“Lúc này, quãng thời gian anh mất tích mới có hai mươi giờ, còn chưa được nổi một ngày.”
Tưởng Thất Nguyên theo bản năng giải thích: “Đây không phải “Một ngày không gặp như xa cách cả ba tháng sao?” Còn nữa, hai mươi giờ cũng gần như một ngày rồi, cậu đừng có mà so đo.” Tưởng Thất Nguyên nói nhăng nói cuội với Ôn Triết Đào, cảm giác như lần nào nói chuyện cùng hắn cũng thế:”Cậu chắc không? Tôi có cảm giác đã là hai mươi tháng trôi qua rồi….”
“Anh thử thuyết phục em xem….”
“Tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi không phải là diễn thuyết gia thế giới…cũng không phải là quán quân hùng biện.”
Ôn Triết Đào không muốn cùng Tưởng Thất Nguyên tám nhảm, hắn muốn đi thẳng vào vấn đề hơn. Vì thế hắn thẳng thừng ngắt lời Tưởng Thất Nguyên, hỏi luôn: “Anh đang ở đâu?”
“Một vùng đất không khác gì bồng lai tiên cảnh, có núi, có sông có cá.”
“…”
“Ấy! Còn có rất nhiều đá quý, chỉ tiếc là tôi không chôm được cái nào, không thì đã chia cho cậu, cũng đỡ được một năm tiền lương.”
“…”
“Nhưng mà thật sự rất lạ! Tôi bị hôn mê sau đó tỉnh lại thì thấy mình ở trong phòng Nhan Nham.”
“…”
“Cậu thật sự không tin!” Tưởng Thất Nguyên vốn đang ngồi trên giường nói chuyện với Ôn Triết Đào phải đứng phắt dậy, nhưng sau đó lại lên cơn lười, ôm lấy điện thoại lăn trên giường.
“Em không rõ bây giờ có chuyện gì xảy ra, nhưng có thể khẳng định nếu Nhan Nham phát hiện anh trốn mất, chắc về sau anh đừng có mơ được tự do.” Ôn Triết Đào lãnh khốc nói “Cho nên anh chịu khó ngoan ngoãn quay lại chỗ gọi là chốn bồng lai tiên cảnh kia, sau đó tìm cách quay lại đây.”
Tưởng Thất Nguyên lúc này mới nhận ra nếu mọi chuyện không phải là mơ thì Nhan Nham đang nằm ngủ ở cái nơi kỳ quái kia. Đã thế tính cách người yêu bé nhỏ của anh còn đang biến đổi. Suy đi tính lại, Tưởng Thất Nguyên cảm thấy bản thân không cần phải ở đây chịu chết.
Vì thế anh quyết định quăng điện thoại đi tìm quần áo mặc.
Tưởng Thất Nguyên và Nhan Nham đã từng ở cùng nhau, thế nên anh không khó để tìm quần áo mình ở đây. Nhưng chưa kịp mừng thì Tưởng Thất Nguyên đã nhận ra điểm bất thường —sao lại thế này, vì cái gì mọi thứ lại mông lung như một trò đùa thế này…Không, nói đúng hơn thì, anh có cảm giác căn phòng này quá chi là bẩn.
Chẳng lẽ khi anh không ở đây Nhan Nham liền tống cổ người giúp việc đi rồi sao?
Tưởng Thất Nguyên làm mặt 囧, sự tình còn chưa ra đâu vào đâu thì anh đói bụng. Thế nên không còn anh vội chạy đi kiểm ăn—muốn khóc quá, anh đã lâu không được ăn thịt! Nhưng mà, khi Tưởng Thất Nguyên chạy như điên xuống phòng bếp, khoảnh khắc mở tủ lạnh ra, cả người anh đều đơ ra —
Sao lại…cái tủ lạnh sao thế này? Mọi thứ đều hỏng hết cả!
Có giấy bọc kín giữ thịt tươi sống, nhưng thịt heo đỏ tươi lại lẫn thứ dung dịch gì đó không biết tên. Rau tươi cũng bắt đầu chảy ra những chất lỏng quỷ dị, mở hộp sữa ra là một mùi vị kinh tởm đập thẳng vào mũi…Tưởng Thất Nguyên muốn khóc quá đi, chẳng lẽ khi anh biến mất hai mươi ngày mà tủ lạnh đã tan nát thế này?
Tưởng Thất Nguyên hoảng đến mức no cả bụng.
Anh rầu rĩ lê người về phòng ngủ, muốn tìm ai đó kể khổ kể sở. Nhưng tại chỗ rẽ vào ra khỏi nhà ăn, anh lơ đãng ngẩng đầu- tờ lịch ghi hôm nay là ngày 10 tháng 9. Anh sực như di động của chính mình đã sớm đến mười tháng đi.
Chắc chắn vấn đề không phải ở di động?
[⊙v⊙] Đúng mẹ nó rồi!
Tưởng Thất Nguyên buồn bực đưa ra kết luận. Thật ra anh cũng không dám tin, mọi chuyện diễn ra quá phi lý, không thể dùng khoa học để giải thích. Nhưng anh không thể tự lừa dối bản thân là hoàn toàn chưa có chuyện kỳ lạ này xảy ra.
Chẳng lẽ Nhan Nham có thể sở hữu không gian tùy thân, hơn nữa còn có thể khống chế nó?
Suy nghĩ không thông làm Tưởng Thất Nguyên tìm đến phòng làm việc, định mang những công trình nghiên cứu của anh và Ôn Triết Đào đi. Nhưng mà, giây phút anh đi qua phòng ngủ, phát hiện ra trên giường khi nào đã có người nằm.
Ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ tạo nên vẻ tươi mát, sạch sẽ. Thiếu niên biếng nhác nằm trên chiếc giường màu rượu vang mà phô bày da thịt xanh tím, thoạt nhìn nghiêm trọng nhưng cũng khiến cậu trở nên quyến rũ muôn phần. Hai má ửng hồng, nụ cười vương trên môi, cậu bình tĩnh nghe điện thoại.
Phát hiện động tĩnh, cậu ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thất Nguyên liền ngắt kết nối điện thoại.
Tưởng Thất Nguyên bị cậu bắt được lập tức muốn chuồn gấp-nói như thế nào nhỉ? Nếu cách đây vài tiếng trước, anh nhất định sẽ không chột dạ, ngược lại còn cùng Nhan Nham giằng co. Nhưng mà ai bảo anh vừa mới quất con nhà người ta…Mặc dù là bị tính kế, nhưng anh cũng sướng bỏ mẹ ra.
Lại nói, đàn ông một khi mà được thỏa mãn thì trừ khi là thứ máu lạnh thì sẽ có thời gian đối xử tốt với người đã thỏa mãn mình, đại khái là sẽ có hơi mềm lòng với đối phương.
Mà Tưởng Thất Nguyên hiện tại đang rất mâu thuẫn giữa lý trí và con cu – Theo lý thuyết, dù sao anh cũng là nạn nhân, nên có tức giận thì hoàn toàn hợp lý. Những ngẫm mấy chuyện mây mưa, nhất là phần giữa háng thì cảm thấy rất chi là sung sướng, Tưởng Thất Nguyên không giận. Không hề giận tí nào, thậm chí vừa mới bem nhau ngoài trời xong, anh vừa nhìn thấy Nhan Nham lập tức sẵn sàng liều lĩnh quất cậu nháy nữa.
Nhưng mà hết thảy dục vọng của anh bị nụ cười của Nhan Nham làm cho biến mất.
Tưởng Thất Nguyên co rút đồng tử lại – anh phát hiện điều bất hợp lý. Khắp nơi đây đều không có gì ngoài hôi hám và bẩn thỉu, nhưng thời điểm nhìn thấy Nhan Nham, anh lập tức cảm thấy cậu thật tốt đẹp. Ngoại trừ dung mạo khuynh quốc khuynh thành, anh còn tưởng như tiên khí đang vương vất khắp người cậu, khiến anh không kiềm lòng được mà muốn chạm vào cậu.
…Chẳng lẽ chịch có phát mà làm anh yêu lại cậu?
Trong khi Tưởng Thất Nguyên còn mải suy nghĩ, Nhan Nham cười khẽ một chút, giọng điệu bình thản nhưng vẫn chất chứa lửa giận: “Vì sao lại bỏ đi?” Đôi mặt thâm nâu xinh đẹp của cậu như có lửa bên trong, cực kỳ áp bức người.
Cậu tỉnh lại cùng với cơ thể đau nhức, không thấy Tưởng Thất Nguyên đâu. Cậu liền dùng thiên nhãn cũng không thấy sự tồn tại của anh tại không gian tùy thân, chẳng thể diễn tả sự phẫn nộ, chấn động của cậu khi đó.
Vì sao anh ấy muốn bỏ đi…Vì sao anh ấy có thể bỏ đi…
Không thể tha thứ!
Tuyệt đối không thể tha thứ!
_Hết chương 12_
Tác giả có lời muốn nói: Do đã uống nước suối thần thánh. Do đã song tu…
[Đinh! Độ hắc hóa của Nhan Nham lên max, mọi người cố gắng giữ mạng]
Lời của editor: Sau này anh nhà có thể rắc thính muôn nơi, nhưng sẽ end game vs Nhan Nham. Không biết phải vui hay buồn =x=