• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào chập tối của hai ngày sau, Vu Nhâm Chi quả nhiên gọi điện hẹn Tử Mặc, cô theo bản năng muốn từ chối, nhưng cho dù là mặt đối mặt hay là cách sóng điện từ thật dài, anh ta luôn có ma lực khiến người ta không thể từ chối. Cô bỏ tấm ảnh đã được in xong vào phong thư, sau đó đeo túi ra ngoài.

Vu Nhâm Chi hẹn gặp cô tại một quán trà mà cô chưa hề nghe đến cái tên, dừng xe lại, cô bỗng nhiên cảm thấy ngã tư đường trồng đầy cây ngô đồng vô cùng im lặng, nó có sức hấp dẫn đặc trưng của buổi tối mùa hạ. Đẩy ra cánh cửa bằng kính của quán trà, trên đỉnh đầu phát ra tiếng chuông gió đong đưa, Tử Mặc ngẩn ngơ, hình như rất nhiều năm rồi cô chưa từng thấy một cửa tiệm kiểu xưa như vậy. Vu Nhâm Chi đã ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ đợi cô, anh ta đeo chiếc mắt kính không gọng, trông chín chắn hơn nhiều so với lúc ở Ô Trấn.

“Cô rất đúng giờ,” anh ta cười tươi nhìn đồng hồ trên tường, “Tôi thích người đúng hẹn.”

Tử Mặc ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới phát hiện mình thật sự đến nơi đúng ngay giờ hẹn, thế là cô ngượng ngùng gãi đầu, chẳng biết nói gì.

“Ngồi đi,” Vu Nhâm Chi tự nhiên chìa tay ra, dùng tay ra hiệu “mời”.

“Cám ơn…” Cô ngồi đối diện anh ta, vội vàng lấy ra phong thư đựng tấm ảnh nằm trong túi, đưa tới trước mặt anh ta.

Anh ta tiếp nhận rồi lấy ra nhìn, sau đó cất lại, hình như đối với anh ta tấm ảnh không quan trọng cho lắm.

“Cô muốn ăn gì?”

“Hả?” Tử Mặc mở to mắt, sắc mặt kinh ngạc.

“Thế nào?” Vu Nhâm Chi bị biểu tình của cô chọc cười.

“Chỗ này,” cô thấp giọng nói, “Không phải quán trà sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy chỉ có thể uống trà thôi,” cô nhìn ông chủ đầu bóng loáng đứng tại quầy phía trước, ánh mắt hơi lập lòe, “Nếu anh gọi ‘súp vi cá’, ông chủ có lẽ sẽ không vui đâu…”

“…”

“…”

Sắc mặt của Vu Nhâm Chi từ kinh ngạc chuyển thành cười to, chỉ mất ba giây đồng hồ. Tiếng cười sang sảng của anh ta vang vọng trong cửa tiệm vắng vẻ, khiến Tử Mặc không khỏi lo lắng sẽ bị ông chủ trách cứ.

“À, tôi nghĩ tôi có thể quả quyết chỗ này có cơm ăn được, chỉ là không nhiều như ở nhà hàng thôi,” anh ta mở ra thực đơn đưa tới trước mặt cô, “Đều ở đây, tùy cô chọn.”

Tử Mặc ngơ ngác nhìn thực đơn trước mắt, quả nhiên trên tờ cuối cùng có hơn mười loại món ăn gia đình.

Cô lúng túng nhìn Vu Nhâm Chi đang tươi cười, thấp giọng nói: “Vậy, một phần thịt kho tàu với trứng.”

“Được.” Vu Nhâm Chi kêu người phục vụ đến gọi món, sau đó lười nhác tựa vào lưng ghế sofa, cười như không cười nhìn cô.

Cô bị anh ta nhìn đến nỗi phải cúi đầu, không biết nên nói gì.

“Cô rất thú vị,” anh ta nói, “Cô cho là những con đường trên thế giới này đều thẳng tắp hết sao?”

“…”

“Mỗi một sự việc đều có quy luật của nó, mỗi một cửa hàng nhất định phải có cái tên phù hợp với nó, tính cách mỗi người phải phù hợp với diện mạo của họ ư?”

“Có lẽ vậy…” Cô gật đầu cứng nhắc.

“Khó mà tưởng tượng cô lại suy nghĩ như vậy, bởi vì cô là một nhiếp ảnh gia, nếu cứ theo khuôn phép, có thể chụp ra tác phẩm đẹp sao?”

“…Có thể.” Cô nghiêm túc suy nghĩ vài giây, mới gật đầu khẳng định.

Vu Nhâm Chi nheo mắt lại, hình như đang suy tư về điều gì đó, bỗng nhiên anh ta lấy ra tấm ảnh trong phong thư, đặt trên bàn, nói: “Tấm ảnh này muốn nói lên cái gì?”

Nói xong, anh ta lại cầm lên nhìn kỹ mấy giây: “Tôi thấy không có gì đặc biệt.”

Tử Mặc mấp máy môi, nói: “Quả thật…không có gì đặc biệt.”

“…”

“Nhưng đó chính là anh, là anh trong mắt người khác, tôi không đòi hỏi sự sáng tạo, chỉ cần sự biểu đạt chân thật,” cô vươn tay lấy tấm ảnh, ánh mắt tựa như đang nhìn một chậu hoa do mình nuôi trồng, “Ví dụ như từ bóng lưng này có thể thấy được, bề ngoài anh cô độc, nhưng thật ra nội tâm rất phong phú.”

Cô đặt tấm ảnh trở về, anh ta không nhận lấy, vừa ngẩng đầu lên cô nhìn thấy đôi mắt kinh ngạc của anh ta.

“Trời ơi…cô…” Vu Nhâm Chi nói không ra lời, “Cô từ bóng lưng nhìn ra những điều đó sao?”

Cô mỉm cười nhún vai: “Anh là một người không che đậy, cho nên…rất đơn giản.”

Anh ta mở to mắt, xòe hai tay ra, nói: “Tôi xin lỗi, là tôi xem nhẹ cô.”

Cô lắc đầu, lại không biết nói gì mới tốt.

“Thế dạo này cô đang làm gì?”

Tử Mặc cụp mắt, cười khổ một cái: “Bởi vì trước đó tôi bỏ đi không nói lời nào, cho nên mọi công việc đều bị hủy bỏ, người phụ trách rất tức giận.”

“À…” Tiếng thở dài này của anh ta chỉ là đáp lại, không có kinh ngạc và đáng tiếc trong đó.

“…”

“Không sao,” anh ta nói tiếp, “Cô đang đi trên một con đường rất dài, cũng sẽ cần nghỉ ngơi, thế nên khi gặp bế tắc, coi như là ông trời ban kỳ nghỉ cho cô đi, thung lũng có khó đi thế nào cũng luôn sẽ có một cái thang đang chờ cô leo lên.”

“…Cám ơn.” Cô gật đầu, nhớ kỹ lời nói của anh ta trong lòng.

“Có phải cô thấy rằng lời tôi nói rất có triết lý không?” Anh ta một tay xoa cằm, không nhìn ra đang suy nghĩ gì.

“Ừm.”

“Thật ra đây là một câu trong một bài tản văn mà gần đây tôi đang giúp vẽ tranh minh họa.”

“…”

“Lại nói tiếp, trí nhớ của tôi rất tốt phải không?” Nói xong, anh ta tươi cười gật gù đắc ý.

Chậm chạp như Tử Mặc, lúc này cũng có phần dở khóc dở cười, may mà người phục vụ bưng bữa tối của họ tới, cô không cần mất công suy nghĩ làm sao thấu hiểu từng câu nói của Vu Nhâm Chi nữa.

Giống như cô đã nói, anh ta là một người có nội tâm phong phú, nhưng đối với loại đầu óc đơn giản như cô, thì có phần quá phức tạp.

Hạng Tự ở trần, vừa dùng khăn mặt lau mái tóc ướt sũng, vừa từ phòng tắm đi ra. Bên ngoài mưa rất to, Hạng Phong lại chủ động nói muốn tới nấu đồ ăn cho anh ta ăn, trực giác báo cho anh ta biết đây là một cái bẫy, nhưng vẫn không thể từ chối.

“Mau tới nếm thử, nhất định ngon lắm.” Hạng Phong kéo anh ta tới trước bàn ăn, vui vẻ tựa như một chàng trai hồn nhiên.

Hạng Tự cúi đầu, nhìn thấy một nồi nước lèo thả đầy loại nguyên liệu lẩu.

“Em không đói…” Hạng Tự xoay người muốn trở về phòng mình.

“Đừng!” Hạng Phong vội vàng giữ anh ta lại, bởi vì cái miệng đang cắn hai chiếc đũa nên nói năng không rõ ràng.

Hạng Tự nhíu mày, không hề giãy dụa, nhưng cũng không định ngồi xuống ăn.

Hạng Phong buông tay ra, cầm đôi đũa, khuôn mặt tươi cười nói: “Mùa hè thỉnh thoảng hay có không khí lạnh, ăn một cái lẩu nóng cũng được lắm, ngồi đi.”

Nhưng anh ta đứng cứng ngắc tại chỗ, tựa như một chiếc tượng sáp không có độ ấm.

“Hạng Tự!” Hạng Phong thu lại nụ cười, giọng nói không còn trầm bổng vào buổi tối giữa hè sẽ khiến người ta lạnh lẽo.

Anh ta đành hậm hực ngồi xuống, sắc mặt nghiêm nghị.

“Được rồi, đừng khách sáo,” trong vòng một giây đồng hồ Hạng Phong trở lại hòa nhã, giống như một người anh cả gần gũi thân thiết, “Ăn đi, không đủ thì còn trong tủ lạnh.”

Trên đầu Hạng Tự còn phủ chiếc khăn mặt, mái tóc rối bời ướt sũng dựng thẳng, anh ta choàng khăn mặt trên cổ, không tình nguyện cầm đũa, nhìn chằm chằm nồi nước lèo bốc hơi nóng hổi, không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Ăn cái này trước đi, mới bỏ vào mười mấy giây, anh nghĩ chắc là chín rồi.”

Hạng Phong gắp chả mực thả vào trong bát Hạng Tự, anh ta vốn định lấy đũa gắp ăn, nghe Hạng Phong nói vậy, anh ta không khỏi khựng lại.

“Nói đùa thôi, đồ ngốc!” Hạng Phong cười tươi, “Đương nhiên là chín rồi, mau ăn đi.”

Anh ta nửa tin nửa ngờ cắn một miếng, xác định không có gì khác thường mới ăn.

Anh ta ăn như hổ đói, thỉnh thoảng còn uống thêm bia ướp lạnh, nhưng thật ra anh ta không hề đói, hoặc là nói không có khẩu vị, làm như vậy chỉ là không muốn bản thân cảm thấy khó xử thôi.

Anh ta nhớ tới buổi tối kia, dường như đã qua mấy đời. Cô nhóc đó rốt cuộc vẫn nói ra, anh ta nghĩ, có lẽ lần này cô thật sự hạ quyết tâm.

“Cái này cho em,” Hạng Phong gắp một đũa rau chân vịt bỏ vào bát Hạng Tự, “Hồi bé em thích ăn rau này nhất, còn nói ăn rồi sau này có thể biến thành thủy thủ Popeye.”

Hạng Tự ngơ ngác nhìn rau chân vịt trong bát, cứng nhắc buông đũa, chẳng nói gì.

“Sao vậy?” Hạng Phong kinh ngạc.

Anh ta lắc đầu, dùng giọng điệu hờ hững hiếm thấy nói: “Em không ăn rau chân vịt…”

“?”

“Rất lâu rồi em không ăn.”

“Tại sao?”

“Bởi vì,” anh ta cười khổ, “Em đã từng thề.”

“Thề?”

“…Vào hôm sinh nhật tám tuổi, em đã từng thề, nếu mẹ có thể trở về, từ nay về sau em sẽ không ăn rau chân vịt mà mình thích nhất. Sau đó có một ngày, em không nhịn được mà ăn nó, thế nên mẹ không trở về nữa.” Khi nói câu này, sắc mặt Hạng Tự rất bình tĩnh, giống như không phải nói chính anh ta, mà là một người khác, một đứa bé không hề có cảm giác an toàn.

Hạng Phong nheo mắt nhìn anh ta, ánh mắt nhìn chăm chăm: “Tự, anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc.”

“Nói chuyện gì?”

“Thi Tử Mặc.”

Tâm trạng Hạng Tự có chút dao động, đứng dậy nói: “Em không muốn nói đến cô ấy…”

“Tại sao?! Em muốn nhìn thấy cô ấy rời bỏ em sao?”

“Chuyện này không liên quan đến anh!” Hạng Tự nổi giận nói.

“Sao lại không liên quan đến anh, anh là anh trai của em!” Hạng Phong cũng đứng lên, nắm lấy cánh tay Hạng Tự, sắc mặt nghiêm túc.

Hạng Tự trầm mặc trong chốc lát, chán nản gục đầu xuống, nói: “Em xin lỗi…”

“…” Hạng Phong buông cánh tay anh ta ra, anh ngồi trên ghế khoanh tay lại, “Thời gian trước anh nhìn thấy Tử Mặc hẹn hò với một người đàn ông, anh ta tên là Đinh Thành, là một người mẫu.”

“…”

“Bây giờ anh chỉ muốn hỏi em một vấn đề.”

“?”

“Tự, em có yêu cô ấy không?”

Hạng Tự cười khổ, đây là người thứ hai trong tuần này hỏi anh ta như vậy, nhưng anh ta chẳng biết nên trả lời thế nào.

“Yêu? Yêu là cái gì? Chiếm giữ, ghen tuông, tổn thương lẫn nhau? Anh có thể giải thích cho em yêu là cái gì không?”

“Trong vòng một giây hãy trả lời anh, nếu anh và cô ấy đồng thời rơi xuống sông, em sẽ cứu ai?” Sắc mặt Hạng Phong rất nghiêm túc.

Hạng Tự nhíu mày, nói: “Cô ấy…”

Hạng Phong cười khổ bất đắc dĩ.

“Bởi vì anh là đàn ông.” Hạng Tự bổ sung.

“Không, không phải,” Hạng Phong lắc đầu, “Nếu em trả lời nghiêm túc, thì sẽ không có thời gian cân nhắc vấn đề nam nữ.”

“…”

“Em chỉ theo trực giác chọn ra một người quan trọng hơn đối với em thôi —— rất hiển nhiên, không phải anh.”

“Nhưng đối với em anh cũng rất quan trọng.” Hạng Tự hiếm khi nói thẳng như vậy, nhất là với anh trai.

“Là rất quan trọng, nhưng cô ấy quan trọng hơn anh không phải sao?”

“…”

“Cho nên cậu ngốc à,” Hạng Phong dùng giọng điệu điềm tĩnh đặc thù của tiểu thuyết trinh thám gia nói, “Em yêu cô ấy.”

Một tuần nay, Tử Mặc đều ở trong nhà, Tưởng Bách Liệt cùng bạn bè ra ngoài nghỉ phép, phải cuối tuần sau mới trở về, có mấy lần cô theo bản năng muốn gọi điện hẹn giờ với anh ta, mới sực nhớ anh ta đi vắng, không ở tại căn phòng cũ kỹ lại tràn ngập mùi hương quen thuộc kia, trong lòng cô có chút mất mát.

Cố Quân Nghi từng liên lạc với cô mấy lần, nhưng vẫn không nói khi nào mới bắt đầu làm việc, cô loáng thoáng có phần bất an, muốn tìm người dốc bầu tâm sự, nhưng lần nào Cố Quân Nghi cũng vội vàng cúp máy, không nói thêm được gì.

Cô chán nản nằm trên giường mình, nhớ tới cảnh tượng tại studio, bỗng nhiên cô rất lo sợ Cố Quân Nghi sẽ vứt bỏ mình. Hay là nói…chị ta biết cô nhìn thấy gì rồi?

Tâm trạng bất an vây quanh cô, lật người qua, trên chiếc gối trắng tinh có một sợi tóc ngắn đen nhánh, cô biết đó là tóc của Hạng Tự —— chẳng biết ở đây bao lâu rồi —— có lẽ, chính là trước đêm cô bỏ nhà đi.

Miên man suy nghĩ chốc lát, cô quyết định ra ngoài đi dạo, lái xe đi hóng mát không mục đích, chẳng biết tại sao, lại chạy tới dưới lầu công ty… À, hóa ra cô rốt cuộc không có chỗ để đi.

Ngẩng đầu nhìn lên, cả tòa cao ốc trong bóng đêm được thắp sáng, cô tưởng tượng thấy nhân viên chạy hối hả trên hành lang, tưởng tượng thấy thợ trang điểm quơ quơ cọ trang điểm, tưởng tượng mọi tư thế, xuất hiện đủ loại người mẫu tươi cười, cùng với mọi người đang làm việc của mình… Cô rất muốn trở về ở giữa bọn họ, không có lúc nào mong muốn hơn lúc này.

Cửa xe bên ghế lái phụ bị mở ra, một người đàn ông thân hình cao to chui vào chiếc xe nhỏ nhắn của cô, cao ngạo nói: “Đi thôi, lái xe.”

Tử Mặc thảng thốt nhìn Đinh Thành, nhất thời không nói nên lời.

“Tôi nói lái xe.” Anh ta tháo kính râm ra, nhướn mày nhìn cô, ánh mắt mang theo sức hấp dẫn đặc trưng của người đàn ông.

Thế mà cô cứ ngơ ngác như vậy đeo dây an toàn, khởi động xe, chạy đi. Chạy qua mấy con đường, cô mới bỗng nhiên nhớ tới gì đó: “Anh đi đâu?”

“Qua con đường thứ tám quẹo trái là đến.” Đinh Thành hình như rất bất mãn với không gian nhỏ hẹp bên trong xe cô, anh ta thử điều chỉnh khoảng cách trước sau của chỗ ngồi.

Cô làm theo lời anh ta, sau đó trong tiếng chỉ huy mất kiên nhẫn dừng trước một quán bida ba tầng lầu.

“Bây giờ cô rảnh không?” Kính râm của Đinh Thành là kiểu mới nhất của năm nay, phía sau tròng kính màu trà là một đôi mắt xinh đẹp.

Cô gật đầu.

“Vậy cùng đi lên.”

Có lẽ bởi vì là lúc ăn tối, khách trong quán không nhiều lắm, Đinh Thành muốn đặt một cái bàn kiểu Mỹ, một người chơi.

“Cô không đi làm à?” Ngay lúc Tử Mặc tưởng rằng anh ta đã quên sự tồn tại của mình, thì anh ta chợt hỏi.

“Hở?”

“Công việc.” Anh ta khom lưng, ánh mắt nhìn thẳng trái bida trước mắt.

“À…” Cô xấu hổ cụp mắt, “Bởi vì trước đó tôi bỏ đi không nói lời nào, chọc giận rất nhiều người…cho nên…chị Tiểu Cố tạm thời còn chưa sắp xếp công việc cho tôi…”

“Còn đi nữa là mất đó.” Trái bida theo tiếng rớt xuống lỗ.

“?”

“Chuyện làm ăn,” anh ta giải thích, “Những hợp đồng quảng cáo.”

“…” Cô im lặng không nói.

“Cô cho là ngồi một chỗ than thở sẽ có công việc tự động đưa tới cửa sao?” Anh ta đứng lên, cầm gậy bida trừng cô.

“…” Cô lúng túng gục đầu xuống.

“Rất nhiều chuyện là phải chủ động, không tiến thì lui, thế là tốt hơn gã mập kia rồi,” anh ta tỏ vẻ kiêu ngạo chỉ vào cái bàn nằm trong góc kia, “Mỗi lần nhìn gã chơi đều là một đám người ngu xuẩn vây quanh gã, đánh trúng có một trái bida thì reo hò mấy tiếng, thế thì làm sao có thể tiến bộ chứ.”

Vừa dứt lời, gã mập không hề tiến bộ qua miệng Đinh Thành liền thong thả bước qua.

“Mày muốn chết hả?!” Tên mập tỏ vẻ hung hãn, có chút khí khái giống như mình là đại ca.

Đinh Thành thản nhiên nhún vai, vô tình nói: “Tùy.”

Tên mập búng ngón tay, “một đám người ngu xuẩn” lập tức bao vây, Đinh Thành nhíu mày, đứng trước người Tử Mặc, khẽ nói với cô: “Cô kia, lăn trước đi…”

Tử Mặc dở khóc dở cười, ý anh ta là kêu cô đi trước sao? Sau đó thì sao? Anh ta muốn một mình “gánh” đám người này ư?

Một trận gió tanh mưa máu có khả năng bộc phát ngay, Tử Mặc bình tĩnh lấy di động ra, bấm nút gọi.

Có người vươn tay muốn đoạt lấy di động của cô, nhưng bị Đinh Thành hất ra.

“A lô?” Giọng nam trầm thấp nhận máy.

“Anh đi ra chút đi.” Tử Mặc nói.

“Gì hả?”

“Anh đi ra trước đi…” Cô không muốn nhiều lời.

“Hả?”

“Em bị người ta bao vây…” Cô chỉ đành thẳng thắn.

Chưa đến mấy giây, một nhóm người khác xuất hiện tại phòng bida nho nhỏ, sắc mặt mỗi người đều khiến người ta sợ hãi, người đi trước nhất ngậm điếu thuốc, chính là Thi Tử Sinh.

“Chuyện gì?!” Anh mất kiên nhẫn quát to.

“Anh Sinh…không có việc gì, có người phá địa bàn, em lập tức giúp anh đòi công bằng.” Sắc mặt tên mập tươi tắn, lấy lòng nói.

“Phá địa bàn?” Thi Tử Sinh cười lạnh, “Ai?”

Tên mập còn chưa kịp trả lời, anh đã đi đến bên cạnh Tử Mặc, một tay khoác vai cô: “Đây là em gái tôi.”

Tử Mặc sờ mũi, bổ sung: “Em gái ruột.”

Cô không khỏi nghĩ rằng, trong tình huống chẳng biết anh trai rốt cuộc ở bên ngoài quen biết bao nhiêu “cô em gái thân”, cô nên nhất thiết giải thích sự thật rõ ràng.

Tên mập lập tức ngớ ra, sắc mặt vô cùng phức tạp, cười cũng không được, sợ cũng không xong, Thi Tử Sinh vỗ nhẹ mặt gã nói: “Đi chơi đi.”

Đám người kia tựa như gà trống thua cuộc, xám xịt trốn về góc tường.

Thi Tử Sinh tiện tay ném điếu thuốc vào trong gạt tàn ở bên cạnh, anh nói với Tử Mặc: “Tiểu thư, em nghìn năm mới tới một lần, vừa qua là gây phiền phức cho anh. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện, em bảo anh về nhà ăn nói thế nào hả?”

“Đâu phải em gây phiền toái…” Cô gãi đầu dở khóc dở cười.

Lúc này Thi Tử Sinh mới nhìn thấy Đinh Thành đứng bên cạnh, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới rồi nói: “Chả trách bảo em đi xem mắt em không thèm đi, hóa ra giấu kín nhỉ.”

“…Đây là đối tượng xem mắt lần trước.”

Tử Sinh hiển nhiên hết hồn: “Gạt người à, chỗ mẹ làm sao có được loại hàng tốt…”

“…”

Bỗng nhiên, anh hỏi không đầu không đuôi: “Hạng Tự biết không?”

“…” Tử Mặc mím môi, không có trả lời, sắc mặt như là không vui.

“Được rồi, coi như anh chưa nói gì.”

Nói xong, anh xoay người bỏ đi, ngoài miệng không biết khi nào lại ngậm một điếu thuốc khác.

“…” Đinh Thành trầm mặc hồi lâu, nhíu mày hình như đang suy nghĩ vấn đề quan trọng nào đó, cho đến khi Tử Mặc cho rằng anh ta không có lời nào để nói, thì anh ta mới thình lình thốt ra một câu, “Vậy cô có thể đổi thẻ hội viên bạc thành thẻ vàng cho tôi không?”

“…Được, được chứ,” cô gật đầu, “Nhưng có một điều kiện.”

“?”

“Anh phải giúp tôi tìm công việc.”

“…”

“Là anh nói, phải chủ động…”

Đinh Thành trầm mặc nhìn cô, cô tưởng rằng anh ta tức giận, nhưng anh ta chợt mỉm cười, chính là nụ cười chất phác mà cô từng nhìn thấy trước ống kính, chẳng qua lúc này anh ta cười càng chân thật hơn: “Không thành vấn đề!”

Lúc ra khỏi quán bida thì đã chín giờ, bụng Tử Mặc đói đến mức kêu vang từ lâu, cũng chẳng hiểu tại sao cô ngồi ở chỗ kia mấy tiếng đồng hồ nhìn Đinh Thành chơi bida —— có lẽ là muốn để anh ta nhìn thấy rõ sự thành khẩn của mình.

Nhưng trên thực tế, cô cũng không thật sự nhìn trái bida, cô chỉ ngồi thẫn thờ, trong đầu hình như xuất hiện câu kia của Tử Sinh “Hạng Tự biết không?”

“Này,” Lúc đi lấy xe, Đinh Thành đi đằng sau cô, giữ vai cô lại, “Cô không cảm thấy người kia cứ bám theo chúng ta ư?”

“?”

Anh ta chỉ cô dựa vào phản quang của tấm kính nhìn thấy chiếc xe kia dừng cách đó không xa.

“Hình như đã bám theo tôi mấy hôm rồi.”

“Là…người hâm mộ sao?”

“Đi theo tôi.”

Đinh Thành kéo cô đi vào hẻm nhỏ mờ tối, dừng ở chỗ rẽ, rồi trốn trong góc. Không bao lâu, có tiếng bước chân khẽ khàng truyền đến, đợi khi tiếng bước chân ở ngay bên cạnh họ, Đinh Thành bỗng chốc nhào ra túm lấy áo người kia, đẩy anh ta lên tường.

“Tại sao bám theo tôi?!”

Người đàn ông thấp bé bị Đinh Thành đè lại, hình như không đoán được chuyện xảy ra như vậy, anh ta mở to mắt không biết nên nói gì.

Đinh Thành làm ra vẻ muốn đánh anh ta, bị Tử Mặc kéo lại, người đàn ông cầu xin tha thứ nói: “Tôi chỉ làm việc mà thôi.”

“Làm việc?”

“Vâng…”

“Bám theo tôi? Việc đó cũng coi như là công việc ư?!” Đinh Thành xốc áo anh ta, đè mạnh trên tường.

“Phải, phải…”

“Công việc gì?”

“Có, có người yêu cầu tôi điều tra anh…” Sắc mặt người đàn ông tả tơi, như là rất sợ hãi.

“Ai?!”

“…”

“Nói mau! Ai?!” Đinh Thành gần như muốn bóp cổ anh ta.

“Là…là một anh tên là Hạng Tự.”

Tử Mặc thảng thốt đứng dưới đèn đường, muốn mượn ngọn đèn lờ mờ nhìn rõ mặt người đàn ông kia, nhưng làm sao cũng không thấy rõ.

Cô bỗng nhiên xoay người chạy về phía bãi đỗ xe, Đinh Thành ở đằng sau gọi tên cô —— à, thật ra “Này” với “Cô kia” cũng không phải tên cô —— nhưng cô không hề để ý, chỉ vừa chạy vừa lấy di động gọi điện thoại.

Bên tai bất ngờ truyền đến âm chờ máy, không bao lâu Hạng Tự tiếp máy: “Ừm?”

“Anh đang ở đâu?” Giọng cô rất bình tĩnh.

“Ở nhà.” Anh ta cũng bình tĩnh.

“Anh chờ đó, em có lời muốn nói với anh.”

Cô cúp máy, khởi động xe, chạy nhanh như bay.

Cô chỉ muốn biết một chuyện, đối với anh ta, rốt cuộc cô là cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK