Đã hơn một tuần trôi qua kể từ vụ việc ấy, Nhã Tuệ không còn đến chờ Mạnh Quân vào mỗi buổi sáng nữa, ngày nào lên lớp cô vẫn nhìn vào chỗ ngồi của cậu ánh mắt đượm buồn, vì cô nghĩ vì mình mà cậu không đến lớp.
"Cạch." Tiếng mở cửa thô bạo nhưng quen thuộc.
Mạnh Quân từ cửa bước vào, lại hiên ngang, lại ung dung như trước kia.
Cái lớp cậu học đúng là cái lớp nhiều chuyện, sau khi cậu đi vào lại học sinh dưới lớp lại tiếp tục bàn tán.
"Tớ tưởng nó nghỉ học luôn rồi chứ, không ngờ còn vác bản mặt thối đến đây."
"Nó cứng đầu lì lợm, làm gì có chuyện nó ra đi dễ dàng như vậy."
"Cậu nói cũng đúng nhỉ, sau cái này Nhã Tuệ khóc là nó biệt vô âm tín."
"Mà nguyên nhân cô ấy khóc là do nó chứ ai."
"Lúc đầu tớ còn không tin đâu, nhưng thấy nó nghỉ học cả tuần, tớ chắc chắn việc này là do nó gây ra, nó nghỉ học chắc vì sợ cha mẹ Nhã Tuệ xử lí."
"Các bạn phía dưới giữ trật tự, gần vô tiết một rồi đấy, thay vì ngồi nói chuyện thì lo chuẩn bị sách vở cho tiết một đi." Giọng Trương Nhã Tuệ vang lên.
Mạnh Quân dường như không quan tâm lắm đến mọi thứ diễn ra trong lớp, cậu đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Lá cây đã bắt đầu rụng hết báo hiệu một mùa đông lạnh giá sắp đến, lâu lâu lại có những cơn gió heo mây sà xuống đất thổi những chiếc lá rụng bay vút lên trời cao.
"Tùng, tùng..." Tiếng trống báo vào tiết một.
" Cả lớp đứng dậy, chào cô." Tiếng Nhã Tuệ hô, mọi người ai nấy đều đứng lên, chỉ có Mạnh Quân vẫn còn ương bướng không chịu đứng dậy.
Giáo viên bộ môn đi vào lớp, cô ta là Triệu Mẫn, giáo viên dạy tiếng anh, cô nhẹ nhàng cất tiếng:
"Chào các em." Rồi ánh mắt cô chuyển hướng vào Mạnh Quân, cô lắc đầu đầu ngán ngẩm nói, "Thôi các em ngồi xuống đi, chúng ta bắt đầu bài học."
"Các em mau lật trang một trăm hai mươi tư ra, chúng ta học Unit 11: Sources Of Energy."
"At present, most of our energy comes from fossil fuels..." Triệu Mẫn vừa đi vòng quanh lớp dõng dạc đọc to.
Bỗng giọng đọc cô trầm xuống rồi dừng hẳn.
"Hoàng Mạnh Quân, chú ý vào bài giảng vào, em cứ có thái độ như thế em biết rất phiền lòng giáo viên không hả?." Triệu Mẫn điên tiết.
"Cạch" Tiếng cửa mở ra, giọng thầy giám thị vọng vào.
"Lâm Bích Thủy, em ra đây gặp tôi."
Tiếng nói thầy giám thị phá tan bầu không khí căng thẳng trong lớp học.
"Bích Thủy mau ra ngoài đi em" Triệu Mẫn giọng thúc giục.
Bích Thủy nhanh nhẹn đi ra ngoài, thầy giám thị liền hạ giọng nói nhỏ:
"Gia đình em vừa mới gọi điện thoại cho nhà trường xin cho em nghỉ một bữa học vì nhà em có chuyện gấp."
Cô không hiểu gia đình mình có chuyện gì mà gọi mình về ngay khi tiết một bắt đầu chưa được bao lâu, liền tò mò hỏi:
"Gia đình em có nói chuyện gì gấp không ạ."
"Không, họ chỉ nói thế rồi cúp máy nên tôi đến đây thông báo cho em."
Cô lòng lo lắng không biết gia đình có chuyện gì mà gọi cô về gấp nên cô vội vàng chạy vào lớp thu gọn cặp sách rồi đi nhanh ra ngoài chỉ kịp chào Triệu Mẫn một tiếng.
Mạnh Quân tiết một cậu cũng chỉ nhìn ra cửa sổ mà không chú ý nghe giảng đã bị giáo viên nhắc nhở, rồi đến tiết hai, tiết ba tiết bốn cũng vậy, những lời la mắng khiển trách của giáo viên vẫn tiếp tục bị cậu bỏ ngoài tai, như không quan tâm, như không hề nghe thấy.
"Tùng,..." tiếng trống tan trường kêu lên.
Hoàng Mạnh Quân vừa đứng dậy đeo cặp lên, lạnh lùng bước ra ngoài cửa cổng.
Sáng nay,
“Con tí nữa đi học về ghé qua nhà bác Lý lấy hộ ba bộ đề nghề nhé.” Ông Hùng nói.
Mạnh Quân chỉ ậm ừ một tiếng nhỏ rồi bước đi ra khỏi cổng. Thế nên giờ đây cậu phải đi qua nhà bác Lý lấy đồ cho ba mình.
Hôm nay, Nhã Tuệ phải về nhà một mình vì Bích Thủy đã về nhà trước còn Kiều Linh thì không biết đã chạy đi đâu. Đường đến nhà cô băng qua một khu phố sầm uất tại vì đây là khu vực của những gia đình có quyền thế, vì nhà cô đã ở đây lâu đời, nên nhà cô ở sâu trong khu này, nhà Kiều Linh và Bích Thủy cũng ở khu này nhưng xa hơn nhà cô một đoạn. Vì là khu phố của những gia đình có quyền thế, nên ban ngày khu phố này rất vắng vẻ tại vì mọi người đều phải đi làm việc hết, khiến cho khu phố này yên ắng đến mức lạ thường. Nhã Tuệ đang dạo bước trên đường, mải ngắm nhìn những chiếc lá cuối cùng của mùa thu, ở bên vệ đường để quên đi sự buồn chán.
"Này cô em, đi đâu một mình thế." Giọng một tên côn đồ la lớn.
Nhã Tuệ vẫn đang mải ngắm nhìn, bỗng nghe thấy thế liền nhìn về phía trước.
"Một, ..... hai..... ba.... BỐN." Cô đếm thầm có bốn tên ăn mặc ngỗ ngáo, nhìn bề ngoài đủ biết đấy là những tên côn đồ.
"Các anh muốn gì?"
"Nhìn cô em có vẻ là hàng ngon nhỉ? Bắt đem bán cũng được khối tiền đấy bọn bây. Ha haha." Bốn tên côn đồ vừa nói vừa nhìn nhau cười khoái chỉ.
Nhã Tuệ nghe thấy vậy liền ném cặp sách vào người của chúng rồi bỏ chạy, nhưng cặp sách của cô chỉ trúng được ba tên còn một tên né được, tên đó tăng tốc đuổi theo, cô vốn là tiểu thư ở lầu son gác tía thế nên dù cô gắng hết sức để chạy nhưng chẳng mấy chốc đã bị tên côn đồ kia nắm được cánh tay mình.
"Buông tôi ra" Cô la hét trong đau đớn vì tên côn đồ kia nắm tay quá chặt.
"Em chạy đi đâu mà sớm thế, anh đây con rất nhiều trò vui mà."
"Bỏ tay cô ấy ra" Mạnh Quân đột nhiên xuất hiện, nắm mạnh vào tay của tên côn đồ, kéo tay hắn ra khỏi Nhã Tuệ, và cậu đẩy hắn té lộn cổ.
Tên côn đồ mặt trợn to, nổi lên những tia máu, nhìn chằm chằm vào Mạnh Quân nói:
"Mày gan tày trời nhỉ?" Tên côn đồ đứng dậy, cùng lúc đó ba tên con đò kia chạy tới.
"Đại ca, thằng này là ai?"
"Nó là kẻ làm tao ngã, và nó còn định cướp đi mồi ngon của chúng ta."
Mạnh Quân biết sắp xảy ra chuyển chẳng lành nên cậu liền ra hiệu cho Nhã Tuệ lùi về phía sau.
"Mày muốn chết tao sẽ cho mày chết nhóc con." Vừa nói xong, tên côn đồ nhắm Mạnh Quân mà lao thẳng vào.
Mạnh Quân đã quá quen thuộc với việc đánh nhau đến nỗi giờ đây nó là sở trường của cậu, cậu nhanh nhẹn né sáng một bên, cùng lúc đó tung một đấm vào bụng tên đang lao tới kia, tên kia bị đấm mặt liền biến sắc, ngã vật vã ra đất.
Ba tên kia thấy đại ca của chúng bị đánh nằm quằn quại dưới đất liền lao tới, Mạnh Quân liền lùi lại một bước, nhưng những tên kia lao tới chỉ muốn bảo vệ cho đại ca chúng chứ chúng không có ý đánh trả cậu.
“Mày khá lắm nhóc con.” Tên đại ca kia đang gắng gượng đứng dậy.
“ Bây giờ tao sẽ cho mày biết thế nào là sự lợi hại.”
Bọn chúng rút vũ khí giấu sẵn trong người ra. Tên đại ca thì cầm nhị khúc, ba tên con lại cầm dao cứ thế mà đâm tới, nhưng cậu vẫn né được những mũi dao chí tử đấy, và dùng chân đá văng con dao của một tên trong số chúng. Tên đại ca thấy tình hình này nếu kéo dài sẽ không ổn, ánh mắt hắn đổi hướng nhìn ra phía sau cậu, Nhã Tuệ người đang không ngừng run rẩy, trong ánh mắt đầy sự sợ hãi. Thấy vậy, tên đó liền ra hiệu đàn em đánh lạc hướng cậu, cậu đang hăng máu đánh nhau nên dính phải kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch dễ dàng. Nhân cơ hội đó, tên đó nhắm vào đầu Nhã Tuệ mà ném nhị khúc tới, chiếc nhị khúc xé gió lao tới tạo nên tiếng " vun vút..." trong không khí.
"Bốp..." Vừa thấy tên đại ca chuẩn bị ném chiếc nhị khúc Mạnh Quân đã mau chóng nhảy tớ đỡ trọn vẹn chiếc nhị khúc đang lao với tốc độ chóng mặt kia, máu trên trán Mạnh Quân bắt đầu chảy, phút chốc gương mặt Mạnh Quân đã nhuốm đầy máu đỏ, chiếc nhị khúc kia vốn làm bằng sắt cộng thêm lực ném của tên côn đồ kia nếu người thường nhận lấy một cú đấy thì phải bất tỉnh mấy ngày mấy đêm nhưng Mạnh Quân phải đứng vững vì cậu biết nếu cậu gục ngã thì Nhã Tuệ sẽ gặp nguy hiểm. Cậu như một con thú điên nhảy bổ vào bốn tên, bất chấp những lưỡi dao những cú đấm vào cơ thể mình, ý chỉ muốn bảo vệ Nhã Tuệ khiến cậu không ngại mà xông pha hiến máu bất chấp cậu có thể mất mạng. Những tên côn đồ thấy cậu quá hùng hổ dù mặt đầy máu, thân mình cũng đã dính phải vài nhát dao đâm, máu cậu thấm nhuốm đỏ chiếc áo trắng, nhưng cậu vẫn quyết tâm đứng vững, cậu bước từ từ đến bốn tên côn đồ vừa bị cậu quật ngã, bốn tên côn đồ trông thấy cậu bước lại gần liền khiếp sợ, chúng liền đứng dậy bỏ chạy thụt mạng.
Nhã Tuệ thấy Mạnh Quân cả khuôn mặt lẫn thân thể nhuốm đầy máu đỏ, cô chạy tới nước mắt tuôn trào.
"C....ảm.....ơ..n" Lời cảm ơn nói trong sự uất nghẹn đầy xúc động, nước mặt cô cứ thế tuôn rơi, cô lấy khăn tay của mình lên định lau mặt cho Mạnh Quân.
Hoàng Mạnh Quân thấy vậy liền liên tưởng đến sự việc ngày hôm đó, vội đẩy tay cô ra và bước đi, cậu vừa đi vừa nói:
"Tôi đã nói với cô đừng quan tâm tôi nữa, cứ xem như tôi không tồn tại, cô đừng chạm vào tôi."
Cậu cứ thế bước đi, vết chân cậu in đầy vết máu, trên con đường mùa thu đầy lá rụng.
Trương Nhã Tuệ trong nước mắt chạy theo sau, cô ôm chầm lấy cậu và nói trong dòng nước mắt đầy khổ đau:
“Cho dù có bị anh ghét bỏ, cho có phải trả giá đắt thế nào đi chăng nữa, em cũng phải giữ anh lại ngay lúc này, tại vì em biết nếu em lại buồn bã đứng nhìn anh lạnh lùng bước đi một lần nữa, thì em sẽ thật sự mất anh mãi mãi.”
Nước mắt cô lã chã rơi, máu cậu hòa với những giọt lệ kia tạo thành những giọt lệ máu.
Cậu thấy cô ôm mình trong nước mắt và nói những lời đấy, trong lòng cậu không khỏi xúc động. Nhưng cậu thật sự không muốn cô nhìn thấy cậu ngay lúc này, lúc đôi chân cậu không còn thể đứng vững, lúc cậu gục ngã.
Cô ở phía sau đang ôm lấy cậu, bỗng thấy chân cậu khụy xuống, cậu ngã người về phía trước, thấy vậy, cô cố gắng hết sức kéo cậu lại, và rồi người cậu ngã lên cô. Máu cậu loang ra khắp cả người cô, đôi mắt cậu lúc này đã khép lại, cô thấy vậy đau đớn tột cùng, cô hét lên, tiếng hét tuyệt vọng của một cô gái trong con phố vắng vẻ, tiếng hét cầu xin sự cứu rỗi.
“Cứu mạng!!! Cứu mạng!!! Có ai không làm ơn….. cứu mạng!!!” Cô vừa ôm đầu lấy cậu vừa la hét, tiếng hét xé tan bầu không khí yên bình, xé tan cả lòng người nghe thấy.
Hết