Đang nằm ngủ trên giường ngửi thấy mùi thơm nhanh chóng đi xuống bếp .
" Nguyên Y thức rồi sao ngồi xuống ăn sáng đi "
Nhìn bàn thức ăn đầy ắp Nguyên Y vui vẻ ngồi xuống thưởng thức. Đột nhiên cô nhớ ra anh cũng chưa ăn sáng .
" Trường Tĩnh hình như anh ấy chưa ăn sáng , để con lên kêu anh ấy dậy "
Bà nghiêm mặt nhìn cô , nhắc tới anh bà bắt đầu tức giận rồi.
" Con khỏi cần lo cho nó , nhịn đói một bữa không có chết được đâu "
Cô đành ngồi xuống xử lý hết tất cả thức ăn trên bàn . Ông trời đối với cô thật tốt vì cho cô một người mẹ chồng nấu ăn ngon như thế này.
---------------------
Một lúc sau anh từ trên lầu đi xuống vào nhà bếp ăn sáng . Trên bàn trống trơn không có nổi một hạt cơm .
" Nghịch tử , nhịn đói mà đi làm đi ta không có chừa cơm cho con "
Anh biết ngay mà bà chắc là đang thấy bất bình giùm cô con dâu ngoan hiền của mình nên mới làm vậy với anh.
" Thiên vị "
------- -------
Cốc cốc cốc cốc
" vào đi "
Người phụ nữ quen thuộc bước vào văn phòng của anh.
" em tới đây làm gì? "
Nguyên Y đem hộp cơm đặt trước mắt anh
" tôi đem cơm trưa tới, anh ăn đi "
Anh đặt bút xuống từ từ mở hộp cơm ra
" em đang quan tâm tôi "
" anh đừng nghĩ nhiều tôi sợ con tôi chưa kịp ra đời đã mồ côi cha "
Anh ho dữ dội đúng là gần mực thì đen mà .
Nguyên Y nhìn anh, anh ăn vô cùng vội vàng. Để ý kỹ từ góc độ này tự nhiên cô thấy anh vô cùng đẹp trai. Đường nét trên gương mặt rất hài hòa, sóng mũi cao thẳng .
" Em cứ nhìn như vậy thì làm sao tôi ăn được "
Anh bước đến chỗ cô dáng vẻ của anh làm cô sợ hãi , anh càng bước tới gần thì cô càng lùi về sau. Thân thể run rẩy vì sợ hãi Nguyên Y nhắm mắt làm ngơ người đàn ông này.
" em đang sợ "
Cô mở mắt ra nhìn anh khoảng cách giữa cô và anh quá gần càng làm nỗi sợ dâng cao.
" tôi không có "