Cô kêu xe chở con nhỏ lên ngay Sài Gòn đi, thầy bà, mụ đỡ ở Cần Thơ này kêu họ bỏ nghề hết cho rồi! Ai đời có chuyện sinh con mà làm ba ngày rồi cũng chưa được! Tôi đây sinh sáu mặt con mà chỉ cần mụ vườn cũng cái “rẹt” là xong!
Cô Út Nguyệt phân trần:
Không phải họ dở đâu chị Hai. Mà chỉ vì con Phụng sinh khó, nghe mấy bác sĩ ở bệnh viện nói không chừng phải mổ để lấy con ra nữa đó!
Bà Phủ kêu lên:
Không được đâu! Con gái tôi lá ngọc cành vàng, thân thể ngà ngọc mà mổ xẻ thì còn gì con nhỏ!
Út Nguyệt vẫn cố giải thích:
Người ta nói nếu không mổ coi chừng đứa nhỏ trong bụng bị ngạt mà chết chứ chẳng phải chơi!
Cô này nói xui xẻo không hà! Mà thôi, đi đánh điện cho thằng tài xế về nhanh lên, để chở nó đi liền!
Đánh điện, nhận diện rồi đi về hai ngày nữa mới tới, chắc là con Phụng nó
đau mấy lớp rồi! Sao không nhờ xe của bên nhà Phán Hữu cho tiện?
Bà Phủ trề môi:
Thèm mượn của nhà đó! Cái xe Traction ''cà tàng'' đó chở con nhỏ đi bị dần xóc, chắc con Phụng sinh trên xe chứ không đợi tới nhà bảo sanh! Vả lại, nhà đó có ưa gì bên mình đâu mà mượn với vay. Cô không nhớ vụ con Thể Phụng từ hôn con trai họ sao? Họ thù nhà mình lắm!
Nguyệt vẫn nói:
Theo em thì nếu mình nhờ là họ đáp ứng ngay! Mới hồi sáng này thằng Lộc còn qua hỏi thăm sức khoẻ con Phụng đây, và còn gửi chục cam sành nói là của má nó mua biếu cho con Phụng! Họ còn thương con Phụng lắm! Thương với yêu gì cái ngữ ấy! Tôi nói thật, con Phụng từ hôn đúng lúc, chứ nếu không thì đời con nhỏ sẽ khổ cho mà coi! - Bà Phủ gạt ngang.
Nhưng theo em thấy...
Thấy Út Nguyệt cứ một mực bênh vực cho họ, bà Phủ gắt lên:
Tôi nói rồi, nhà đó không được! Cô thấy không, gả con Phụng cho cánh này, nó…
Bà bị Nguyệt cắt ngang:
Tôi thấy có ngon lành gì đâu! Đến đỗi con nhỏ tới ngày sinh mà thằng chồng còn không ló mặc về, thì thử hỏi...
Bà Phủ tuy bị cứng họng, nhưng vẫn cố nói:
Thằng Tường nó bận công chuyện làm ăn nên về không kịp, chứ đâu phải không về! Mà đàn ông thời buổi này họ lo làm ăn nhiều hơn là lo cho vợ con. Mà nói thật, tôi cũng không thích loại đàn ông cứ tối ngày lẽo đẽo bên vợ, ru rứ trong nhà!
Út Nguyệt trề môi, lắc đầu:
Đàn ông mà đi mịt mù kiểu đó ham cái gì! Tôi để ý rồi, bữa báo tin con Phụng sinh khó, bảo nó về gấp, vậy mà nó có về đâu.
Bà Phủ vẫn chống chế:
Trên Sài Gòn báo điện về nói thằng Tường phải đi Đà Lạt lo việc làm ăn gì
đó về không kịp.
Đà Lạt chứ phải bên Tây Tàu gì đâu mà năm sáu bữa rồi về không tới? Nói thật với chị, chị cứ bênh nó hoài như vậy có ngày à…
Bà Phủ biết Út Nguyệt vốn có cảm tình với nhà Phán Hữu, mà thằng Lộc, con họ từng là bạn học của Nguyệt, nên khi Phụng từ hôn với Lộc, chính Nguyệt là người phản đối đầu tiên và còn quyết liệt phản đối việc Thể Phụng lấy Tường, con trai một của nhà trọc phú Ba Lến!
Biết cứ để cho út Nggyệt nói một lát, cô ta sẽ càng nói linh tinh, nhức đầu lắm! Cho nên bà Phủ liền nói cho qua:
Thôi được, cô muốn nhờ ai đó thì nhờ. Nhưng tôi không ra mặt đó! Út Nguyệt hăng hái:
Để tôi lo, chị Hai coi như không biết! Cô chạy đi một lát, khi trở về đã hí hửng:
Thằng Lộc sẽ trực tiếp lái xe đưa con Thể Phụng đi và chờ để đưa về nữa!
Bà Phu có vẻ khó chịu, nhưng đành phải im lặng để Nguyệt lo, Tuy nhiên bà dặn:
Coi chừng con Phụng sẽ không chịu lên xe đó nghen! Út Nguyệt nheo mắt:
Bảo đảm với chị, con nhỏ mà được thằng Lộc chở đi sinh nó càng sinh lẹ hơn cho chị coi.
Nửa giờ sau, chính Lộc lái chiếc Traction qua tận bệnh viện tỉnh, rước Thể Phụng và đưa đi Sài Gòn. Út Nguyệt đi theo. Trên đường đi, Út Nguyệt cười ngặt nghẽo:
Bà già bị tao gạt mà cũng đành ngậm tăm mà chấp nhận! Bà ấy đâu có biết là con Phụng tính lộn ngày mang thai nên phải một tuần nữa mới tới ngày sinh. Bây giờ hai đứa bay tha hồ mà hú hí, chừng nào sắp sinh thì điện tín về cho bà ấy hay.
Thể Phụng hơi lo:
Lỡ má con đòi lên Sài Gòn thăm con thì làm sao?
Thì thằng Lộc ''thêm tay thêm chân'' cũng vài ngày thôi, chứ bộ muốn cả tháng sao. Lúc đó tao đã đưa con này vào nhà bảo sanh rồi, bà ấy có lên cũng đâu có sao.
Lộc cười gượng, anh nhìn sang Phụng nói mà lòng đau như cắt:
Đáng lẽ mình tạo cả hình hài chứ đâu chỉ thêm tay thêm chân như thế này. Nhưng sao cũng được, miễn Phụng hiểu cho lòng dạ con là được rồi, dì Út.
Út Nguyệt cũng xót xa:
Thấy tụi bay mà lòng tao cũng đau. Cũng tại thằng Lộc hết, lúc sắp đám cưới con Phụng, tao đã bảo là hai đứa cứ bỏ trốn mà mày không dám!
Lộc chống chế:
Dì út xúi nghe cũng phải, nhưng con mà làm vậy, ông Phủ cào nhà ba má con! Vả Iại Phụng lúc ấy có đồng tình đâu mà con dám...
Thể phụng bùi ngùi:
Tại má em đòi chết nếu em không từ hôn anh và lấy thằng Tường! Nói phải tội, chỉ vì má em ham cái tài sản khổng lồ mà thằng Tường được hưởng, chứ bà thừa biết em đâu thương yêu gì thằng đó!
Út Nguyệt chợt điểm mặt cả hai:
Nhưng tao cảnh cáo nghe. Hai đứa bay cứ lén lút tò tí với nhau có bữa thằng Tường nó hay được thì có mà chết! Mà tao cũng nghi quá, không biết cái thai trong bụng mày đây thằng Lộc đóng góp hết mấy chục phần trăm.
Thể Phụng đập vào vai bà cô mình mấy cái liền:
Cô này... biết rồi còn phải hỏi! Mà nói thật, nếu đổ bể ra con sẽ khai trong vụ này đầu dây mối nhợ là do cô út! Chính cô bày đầu, chính cô chỉ đạo!
Cha mày, giúp cho tụi bay mà bây giờ mang tiếng. Lộc chen vào:
Con cám ơn cô út, Nếu không có cô út giúp thì qua vụ bị từ hôn vừa rồi, con đã cắn lưỡi mà chết cho rồi! Đó là chưa nói ba má con đã nhục nhã, uất ức vô cùng khi bị từ hôn.
Thôi thì bây giờ tao đền cho đây! Mà nói thật, không phải tao trù, chứ còn chuyện vợ chồng con Phụng này, tao dám chắc là sẽ không thọ đâu. Một khi con Phụng bỏ thằng Tường, mày có dám nhận lại nó không?
Lộc đáp không cần suy nghĩ:
Con thề có trời, con nhận liền.
Hưởng xái cũng được sao?
Xái hay nguyên gì cũng được hết! Cô út quên là con từng nói, nếu Phụng có tan nát hết đời thì con vẫn yêu Phụng, con quyết phải ăn đời ở kiếp với Phụng!
Thể Phụng bật khóc thành tiếng. Cô lắc vai Nguyệt:
Cô út đừng nói nữa, con... chết bây giờ!
Út Nguyệt nhìn cháu gái mình rồi nhìn sang Lộc và thở dài… Bất chợt Lộc nói:
Nếu bây giờ tụi con bỏ trốn luôn thì cô út có giúp con không? Út Nguyệt giật mình:
Có phải hai đứa đã có tính trước phải không? Thể Phụng ôm vai bà cô mình:
Tụi con không giấu cô út, hai dứa tính chuyến này trốn luôn! Tụi con sẽ đi thật xa, rồi sau khi sinh xong, chúng con sẽ lập nghiệp nơi đó luôn, Vậy sau khi đưa tụi con lên Sài Gòn xong thì cô út quay về, sau đó khoảng một tuần lễ út hãy nói với mọi người rằng sau khi sinh xong, con đã đi đâu Ut không biết!
Út Nguyệt sợ hãi:
Chuyện này thì không nên đâu! Hay là để sinh nở xong đã, đứa con này
đem gieo cho bên nội nó, rồi tụi con muốn đi đâu cũng được!
Tới nước này con xin nói thật với cô út., con không còn đứa con nữa! Phụng khóc rấm rứt.
Câu nói như sét đánh ngang tai út Nguyệt, cô run giọng hỏi:
Con nói gì, Thể Phụng?
Bây giờ Phụng bình tĩnh trở lại:
Con đã phá cái thai này ngay từ tháng thứ năm rồi!
Phụng!
Nguyệt gọi một tiếng lớn rồi nhìn sững đứa cháu gái mình. Mọi việc như một giấc mơ, Hồi lâu cô mới hỏi lại:
Sao tới giờ con vẫn còn mang thai?
Bất ngờ, phụng giở áo ngoài lên, để lộ cái thai giả quấn bằng vải độn gòn bên trong và kể:
Út nhớ trận đau nặng của con cách nay mấy tháng không? Đó là lần con phá thai, suýt mạng vong! Sau khi phá xong, bởi thằng Tường đâu có khi nào ở nhà, cho nên con dễ dàng qua mặt bên chồng bằng cái bụng giả này! Sở dĩ con làm vậy là vì con không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với cái gia đình quái
quỷ đó. Con đã tính cùng với Lộc bỏ đi từ lúc ấy, nhưng chưa thuận lợi, nên mới nấn ná tới bây giờ. Đây là thời điểm thích hợp để tụi con thực hiện ý nguyện của mình, vậy cô út hãy giúp con lần cuối! Con lạy cô út!
Út Nguyệt chới với, ngẩn ngơ một lúc mới thở dài nói:
Tụi bay đặt tao trước việc đã rồi này thì bảo tao còn làm cách nào được nữa! Thôi thì muốn làm gì đó cứ làm...
Cô móc trong túi ra còn một số tiền, thấy quá ít nên vội tháo luôn chiếc xuyến đeo trên tay và đôi bông nhận hột dừa luôn cho Thể Phụng:
Cô không có nhiều, chỉ có bấy nhiêu thôi, hai đứa cầm đỡ để tiêu xài, rồi có gì cô liên lạc sau và giúp tiếp!
Phụng xua tay:
Không cần đâu cô út ơi! Con đã chuẩn bị từ lâu nay rồi, nên đã ngầm tích trữ, hiện nay cũng có được một số vốn kha khá, có thể gầy vốn làm ăn, sinh sống được, cô suốt dọc đường đi, câu chuyện của ba người chỉ xoay quanh đề tài bỏ trốn. Đến xế chiều thì họ tới một nơi mà Lộc nói:
Tối nay út ngủ lại với tụi con chỗ này. Đây là ngôi nhà nhỏ mà tụi con đã âm thầm chuẩn bị từ mấy tháng nay, rất kín đáo, nên chắc chắn không một ai biết!
Đó là một xóm ngoại ô rất vắng vẻ nhà cửa, ít người qua lại. Ngôi nhà tuy nhỏ nhưng có được khoảng sân, có chỗ để xe kín đáo. Phụng hớn hở trước khung cảnh mới mẻ này, cô ôm chầm lấy út Nguyệt:
Đây mới thật sự là tổ ấm của tụi con đó cô út ơi! Nhìn qua một lượt, út Nguyệt gật đầu:
Cũng khá ấm cúng. Thôi, út mừng cho hai đứa con.
Còn bây giờ coi bộ con Phụng mệt rồi, hãy mở cửa vào nhà cho nó nghỉ ngơi, trong lúc đó để út đi ra ngoài kia mua chút gì về chuẩn bị bữa cơm trưa nay và cho cả bữa chiều luôn!
Cô nói xong đi liền. Trong khi đó Thể Phụng cũng mệt thật sự, cô bảo Lộc:
Anh cất chiếc xe cho kỹ, đừng để người quen nhìn thấy. Em đi nghỉ chút
đây.
Cô mở cửa đi thẳng vào phòng khách. Nhưng vừa bước vào cô đã phải khựng lại, bởi ngay giữa bộ ghế trường kỷ đã có một người ngồi sẵn! Đó là một phụ nữ tuổi trung niên.
Bà ta không để Phụng lên tiếng, đã nói ngay:
Đã sinh rồi mà cái bụng sao còn lớn vậy cô Thể Phụng? Phụng giật mình, nhìn sững bà ta:
Bà là…
Là người đem tin chẳng lành đến cho cô! Cô có muốn nghe tin về đứa con năm tháng tuổi bị bỏ rơi không?
Như giẫm phải lửa, Phụng thảng thốt:
Bà… bà nói gì? Tôi nào có... có bỏ ai. Người phụ nữ mặt đanh lại:
Chuyện bỏ con là chuyện riêng cô, còn tôi là người tới để bắt cô phải chịu trách nhiệm về đứa con của mình.
Bà ta lấy ra từ trong giỏ xách một tấm chăn bông và chiếc áo ấm còn mới,
đưa cho Phụng và nói gay gắt:
Người ta sinh con ra khi không nuôi, đem cho người khác thì ít nhất cũng bọc con trong cái chăn cở này, mặc cho đứa nhỏ cái áo ấm cỡ này.. Có đâu như cô, chỉ cho đứa nhỏ một cái bao cũ, mấy tờ báo cũ để gói và liệng xuống ao!
Bà ta nói đến đâu Thể Phụng gai ốc đến đó, và cuối cùng cô phải bước lùi mấy bước run run hỏi:
Bà là... là ai? Bà tới đây để…
Tôi nói rồi, tôi tới để bắt cô chịu trách nhiệm về đứa con bị bỏ rơi của mình.
Phụng cố chống chế.
Đứa con đó tôi bị hư thai. bỏ nó là lẽ đương nhiên… Giọng người đàn bà đanh lại:
Nó đâu có chết khi thai đã hơn năm tháng tuổi! Lúc ấy nó đã thành hình và khi lọt lòng nó đã là một sinh mạng! Cô...
Thể Phụng vùng chạy ra ngoài trong tâm trạng bấn loạn, sau lưng cô, giọng nói kia vẫn vang lên: