Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.

Ta đã ngoài bốn mươi, trong triều cải cách, chức quan liên tục thay đổi.

Ta là hộ bộ thượng thư tam phẩm, còn Nhị lang là thái sư đương triều.

Bệ hạ quả thực là một vị vua tốt, chăm lo việc nước, có tài trị quốc.

Chỉ là Nhị lang tận lực, bất luận việc lớn nhỏ trong triều, bệ hạ đều phải thương nghị cùng hắn.

Người khác còn có ngày hưu mộc*, riêng hắn, chỉ cần không đổ bệnh, còn có thể đứng dậy, luôn có rất nhiều chuyện chờ hắn làm.

*Ngày hưu mộc giống như ngày nghỉ phép. Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc nhật” 休沐日.

Mọi người đều nói bệ hạ trọng dụng hắn. Chỉ là ta nghĩ, việc trọng dụng như vậy có phải nên giảm bớt đi một chút, để hắn thư giãn một ngày hay không.

Viên Anh cũng từng khuyên bệ hạ, bệ hạ lại cực kỳ thẳng thắn.

Nhị lang lẻ loi một mình, để hắn rảnh rỗi chỉ khiến hắn cảm thấy cô đơn, còn không bằng để cho hắn bận rộn.

Lời này cũng không sai, Nhị lang làm quan đã nhiều năm. Trước khi a phụ a mẫu hắn còn tại thế, huynh đệ còn cùng chung sống với nhau. Hiện tại a phụ a mẫu của hắn đã rời đi, hắn liền chuyển ra ngoài sống một mình.

Ai có thể ngờ được, đường đường là một thái sư, lại chỉ sống trong một viện tử nhỏ bé?

Trong nhà chỉ có một người hầu hầu hạ, một ông cụ lo việc vặt vãnh trong nhà, một đầu bếp, còn có một nha hoàn từ nhỏ đi theo hắn tên Chúc Đào.

Người hầu đó còn là vị hôn phu của Chúc Đào. Nếu không phải trên đầu còn tóc, còn có thể uống rượu ăn thịt, hắn có khác gì hòa thượng trong chùa hay không?

Thanh tâm quả dục, vô dục vô cầu cũng không đủ để hình dung con người hắn.

Thuở nhỏ hắn đã như thế, thiên tư hơn người, tính tình lại cao ngạo, ta có thể lọt vào mắt hắn, chẳng qua là do ta mặt dày đeo bám.

Hắn cảm thấy quá mức phiền phức mới miễn cưỡng làm bằng hữu của ta.

Đợi đến năm hai mươi tuổi, hắn đã đầy bụng kinh luân.*

*gốc là “满腹经纶” - đầy bụng kinh luân, ví với tài năng sắp xếp về mặt chính trị

Hắn cực kỳ nghiêm khắc với chính bản thân mình, cũng không bao giờ học theo người khác thoa phấn lên mặt, cũng không cho phép ta học theo.

Con cháu thế gia, hôm nay làm thơ, ngày mai tán dóc, lúc mời hắn hắn cũng từ chối.

Ta hỏi hắn vì sao? Rõ ràng đây mới là thời cơ tốt để nổi danh thiên hạ.

Đôi mắt phượng của hắn lặng lẽ nhìn ta, hỏi ta nổi danh thiên hạ thì có ích gì?

Sau đó lại quay người đi luyện chữ, một ngày của hắn vô cùng tẻ nhạt.

Khi con cháu họ Vương, họ Tạ vang danh thiên hạ, Bùi Tiềm ở thành Đông, còn không một ai biết đến.

Trong lòng ta thích Lý Hoàn, hắn lại hỏi ta thế nào là thích*?

*nguyên văn là 心悦 - tâm duyệt

Chỉ có học thức mới có thể xứng đôi, mới có thể cùng chung tiếng nói.

Ta nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc. Nếu đúng như lời hắn nói, nếu chỉ coi trọng học thức tài hoa, có bao nhiêu lang quân trên thiên hạ này phải sống độc thân cả đời? Còn có bao nhiêu nữ lang phải sống ở khuê phòng đến khi già nua?

Hắn từng coi trọng Lan Lăng Tiêu thị Tiêu Chỉ, chỉ vì Tiêu Chỉ kia cầm kỳ thi họa, không gì không giỏi. Thậm chí ngay cả người hắn còn chưa từng gặp qua, đã bảo a mẫu hắn sai người đi cầu thân.

Tiêu Chỉ kia lại vô cùng kiêu ngạo, nói cái gì mà chưa từng nghe đến cái tên Bùi Tiềm, không phải họ Vương, họ Tạ thì nàng không lấy.

Cái tên Bùi Tiềm ở thành Đông đã trở thành trò cười một thời gian. Mặc dù người bên ngoài chưa từng thể hiện ra mặt, nhưng cũng không biết đã lén lút sau lưng nói thế nào.

Vì chuyện này, a mẫu hắn hết đánh hắn rồi lại khóc lóc, cảm thấy hắn vô duyên vô cớ lại bị người khác bôi nhọ.

Thuở nhỏ Viên Anh cùng ta lớn lên, vậy mà nàng còn đối xử tốt với Nhị lang hơn cả ta.

Nàng là người thẳng thắn, vì chuyện này không biết đã đối đầu với Tiêu Chỉ kia không biết bao nhiêu lần. Chỉ là Viên Anh ngây thơ, lần nào cũng đều chịu thiệt!

Bùi Tiềm cũng không nói gì, chỉ là đến khi người khác lại đến mời hắn, hắn đã không còn từ chối. Dần dần Bùi Tiềm ở thành Đông, đã có thể cùng con cháu họ Vương, họ Tạ tranh luận.

Người như chúng ta, cũng chưa từng thực sự có được tự do.

Gia tộc nuôi dưỡng chúng ta trong cẩm y ngọc thực, nếu là thời điểm cần dùng đến sẽ tuyệt đối không nương tay.

Bùi gia định ra cho hắn một mối hôn sự. Nếu nữ lang kia không phải họ Thôi, nàng không bao giờ có thể xứng đôi cùng Nhị lang.

Người đi cầu thân trở về, vừa mới kể lại gia cảnh của nàng, lúc ấy Bùi gia phu nhân đã bật khóc ngay tức khắc.

Người như vậy sao có thể xứng đôi với người con chi lan ngọc thụ* của nàng?

*chi lan ngọc thụ nghĩa là cỏ chi, cỏ lan quý như cái cây bằng ngọc; những nhà có con cháu hiền đức tài năng người ta thường ví von chi lan ngọc thụ.

Nhưng đây là chuyện mà cả gia tộc Bùi thị cùng Thôi thị định ra, nhất thời làm gì còn đường cứu vãn?

Chỉ là a mẫu hắn dù thế nào cũng không ngờ tới, người mà nàng cho rằng mọi mặt đều không xứng với Nhị lang, lại khiến cho Nhị lang phí hoài hơn nửa đời.

2.

Khi nữ lang kia đến An Ấp, Bùi Tiềm quả thật bị té ngã. Hắn không phải là người tùy tiện lừa dối hay không quan tâm đến mạng sống của người khác.

Hắn nói hắn ngã hỏng đầu, quên mất chuyện thú vợ, vẫn là chủ ý của ta.

Thời thế đã loạn, hắn có chí lớn, không nên bị một nữ lang như vậy kéo chân.

Ta nói để nàng chờ mấy ngày, cũng không phải không thú về.

Cũng cho ngươi một chút thời gian, xem nàng là người thế nào.

Sau này ta lại hối hận không biết bao nhiêu lần, nếu ta biết về sau Bùi Tiềm cùng nàng phí hoài thời gian như vậy, nhất định ta sẽ không bịa ra những lời nói đó.

Nếu lúc đó Nhị lang lấy nàng thì tốt rồi.

Về sau ta muốn khuyên Nhị lang thú thê, nhưng ta lại không thể nói nên lời. Người trên đời này, còn ai có thể hiểu Nhị lang được như nàng?

Tiếp sau nữa, trừ nàng ra, đã không còn ai có thể xứng đôi với Nhị lang.

Ta vĩnh viễn nhớ rõ ngày ấy, gió nhẹ mưa phùn, ta cùng Nhị lang mở cửa viện.

Trong viện, nữ nương một thân áo vải, dùng một chiếc vải màu xanh lam buộc lên đầu, xắn ống quần, khắp chân dính đầy bùn đất.

Nàng có một ánh mắt cất giấu muôn ngàn vì sao, sáng ngời đến dọa người.

Nàng sinh ra với khuôn mặt và đôi mắt tròn xoe, dáng người mảnh khảnh, khi cười liền lộ ra một chiếc răng nanh trắng sáng.

Chỉ là chiếc răng nanh hơi thụt vào, khi cười liền trông có chút trẻ con.

Nàng đã vô cùng nghèo, vậy mà vị khách không mời mà đến như chúng ta lại còn muốn một chén nước đường của nàng.

Nàng quỳ dưới mái hiên hâm nóng rượu, bình tĩnh thoải mái, không hề giống với một nữ lang mười lăm mười sáu tuổi.

Trong phòng có một dòng thư pháp được viết trên tường đầy trang trọng, cũng là do chính tay nàng viết.

Nhị lang nghe được nét chữ kia là của nàng, mặt khẽ biến sắc.

Trên đường trở về, Nhị lang lại không nói câu nào.

Nàng lại mở một gian cửa tiệm, bảng hiệu cùng thư pháp trong cửa tiệm đều là nét chữ do chính tay Nhị lang viết.

Nhị lang chưa bao giờ tùy tiện viết chữ, mỗi lần ta xin hắn một bức, đều là rất khó.

Nhị lang đối xử với nàng khác biệt, quả thật rất khác biệt.

Nhị lang ra ngoài hơn nửa năm, trở về mới nói với ta chuyện đi Cát Lâm buôn lương thực.

Lúc ấy ta kinh ngạc biết bao, một nữ lang như Ngũ nương, từ đâu lại có nhiều ý tưởng đến vậy, lại còn có nhiều dũng khí đến thế?

Nhị lang kiệm lời, nhưng câu nào nói ra cũng là về nàng. Chắc hẳn chính hắn cũng không nhận ra, khi hắn kể về Ngũ nương, ánh sáng trong mắt rực rỡ đến nhường nào.

Viên Anh nhìn thì đơn thuần, thực ra lại vô cùng khó chiều, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Ngũ nương nói gì thì nàng nghe nấy.

Chỉ cần trong nhà có đồ ăn ngon, hoặc nàng được cho đồ gì tốt, tất cả đều bọc lại trong cái bọc nhỏ dẫn theo Tú Viên đi tìm Ngũ nương.

A mẫu ta không vui, khuyên nàng không nên kết giao với một thương nhân hạ lưu như vậy.

Nàng nói với a nương ta, mọi người đều không hiểu rõ Ngũ nương. Nàng là người đối xử với người khác chân thành nhất mà nàng từng gặp. Ngươi tặng nàng thứ gì, chỉ cần nàng có, nhất định sẽ đáp lại. Ta thích làm bạn với nàng, a mẫu đừng có ngăn cản ta.

Về sau lại về sau nữa, Viên Anh ở trong cung gian khổ, Ngũ nương liền đều đặn gửi tiền và hạt vàng vào, hết túi này đến túi khác.

Ta muốn tạ ơn nàng, nàng cười hỏi ta, ta cùng Viên Anh còn tính là người xa lạ hay sao?

Khi đó a mẫu ta còn sống, nói quả thực Viên Anh biết cách nhìn người, Thôi gia Ngũ nương kia, là người tốt.

Đúng vậy! Nàng là người tốt.

Ngày xưa ta cùng Nhị lang đi tòng quân gian khổ, ta nói mình chịu không nổi, muốn trở về!

Nhị lang nói hắn sẽ không trở về, hắn muốn vùng vẫy, đến một ngày có thể làm chủ chính bản thân mình, hắn muốn cầu thú nàng một lần nữa. Ai hắn cũng không cần, chỉ cần một mình nàng.

Sau này quả thực hắn đã có thể tự mình làm chủ, nhưng cuối cùng lại chưa từng mở miệng cầu thú nàng.

Ta hỏi hắn vì sao, hắn nói không đành lòng.

Không đành lòng bẻ gãy đôi cánh của nàng, nàng là chim ưng, muốn bay lượn trên bầu trời rộng lớn, hắn không đành lòng nhốt nàng vào trong lồng sắt.

Nếu trở thành chim tước trong nhà, nàng sẽ không còn là nàng nữa.

Có người ly biệt là bởi vì hết thương, bọn họ ly biệt hết lần này đến lần khác, chỉ vì trong lòng quá mức tôn trọng nhau.

Ở trong lòng họ, cũng không thể đối xử tùy tiện với nhau.

Kiếp này bọn họ bảo hộ người khác an ổn, chẳng hạn như Viên Anh, ta, Viên gia, Bùi gia, cùng rất nhiều rất nhiều gia đình khác nữa.

Viên Anh nói, Thất ca huynh tin không? Mọi thứ ở trong cung đều là Ngũ nương lo cho muội.

Vì vậy muội chưa từng có ngày nào phải thiếu thốn thứ gì, bệ hạ có yêu muội hay không, muội cũng đều bình thản mà ăn ngon ngủ yên.

Những thứ muội dùng hay mặc, người khác chắc hẳn cũng chưa từng trông thấy bao giờ.

Lúc đó, con trai của Viên Anh đã là Thái tử một nước, Viên Anh đã trở thành Hoàng hậu một nước.

Bất kể người khác có khuyên bảo thế nào, Nhị lang cũng chưa từng thú thê.

Ngày thường Nhị lang đều uống một chén rượu, thỉnh thoảng say, liền đứng trước cửa nhà Ngũ nương cả một đêm.

Cái gì hắn cũng không nói, nhưng người khác đều hiểu, hắn đang chờ, chờ người luôn tiêu sái* rời đi kia trở về.

*tiêu sái nghĩa là thảnh thơi không vướng bận sự đời, đoạn này mình không tìm được từ nào thuần việt để diễn tả trọn vẹn nghĩa này

***

Ngoại truyện Chúc Đào

1.

Lang quân nhà ta mắc bệnh căn ở chân, chưa từng có đêm nào an giấc.

Hắn đã qua tuổi năm mươi, lúc này hốc mắt đã xanh đen, râu tóc ngả màu hoa râm, khiến người khác không đành lòng biết bao, nhìn hắn phải nghiến răng chịu đựng.

Phong Lai muốn đi mời lang trung, lang quân không cho phép. Từ khi ta thành thân, Phong Lai liền nhất quyết muốn hầu hạ bên người lang quân.

Tính tình của lang quân, hắn cực kỳ hiểu rõ.

Hắn xin nghỉ thay cho lang quân. Bệ hạ biết lang quân bị đau ở chân tật, sai ngự y đến, lại ban thưởng rất nhiều thuốc.

Lúc chạng vạng, còn đích thân đến một chuyến. Bệ hạ cũng đã già, vai và lưng đã không còn thẳng tắp như trước.

Hoàng hậu theo hắn cùng tới, uống một tách trà, nói rất nhiều lời trách cứ. Trách lang quân chưa từng quan tâm đến sức khỏe của mình, nếu trong nhà có phu nhân, ít ra lúc này còn có thể khuyên bảo hắn một lần.

Bệ hạ hết chịu đựng lại nhẫn nhịn, oán trách người đã xa nhà gần hai năm là Ngũ nương.

Chưa từng ai nói nàng không thể gả cho lang quân nhà ta, tại sao phải nhẫn tâm đến vậy?

Việc làm ăn quan trọng đến thế sao? Đã khiến Nhị lang biến thành một lão già rồi.

Hiện giờ người lại mang bệnh tật, nàng cũng bất chấp mà không cảm thấy đau lòng hay sao?

Hoàng hậu ngồi một bên mỉm cười nhìn hắn, không nóng không lạnh chen vào một câu:

“Sao lúc chàng dùng tiền của nàng ấy không thấy chê nàng ấy nhiều năm xa nhà? Là ai nói còn muốn cái gì mà thành lập thêm hạm đội khác để ra ngoài khơi, chờ nàng ấy trở lại sẽ bàn bạc tiếp?”

Bệ hạ mím môi, một lúc sau mới nói: “Sao nàng cứ có dịp là lại bảo vệ nàng ta như vậy? Nàng còn phải thê tử của ta không? Không bằng ta chém nàng ta cho xong việc, mọi người đều nhẹ nhõm.”

“Nếu chàng muốn chém nàng ấy, vậy tính cả ta cùng Hoằng Nhi, Dung nhi đem ra chém trước thì thế nào?”

Bộ dáng kia của nương nương, hoàn toàn không giống nói đùa.

Bệ hạ giật giật khóe miệng, không trả lời nữa.

Hoằng nhi là Thái tử đương triều, Dung nhi là Trưởng công chúa đương triều mà bệ hạ yêu thương nhất.

Ôi! Đã nhiều năm trôi qua, các nàng vẫn còn che chở lẫn nhau như vậy.

Phu nhân nhà quan hay quý nhân trong triều đều nói, Hoàng hậu nương nương là người khó chiều nhất, nếu nàng không muốn, ai có thể làm gì được nàng.

Ai bảo nàng tốt số chứ? Không nói đến huynh trưởng giỏi giang, còn có một “túi tiền không đáy”* bảo vệ nàng.

*nguyên văn là 钱串子 - dây xâu tiền

Nương nương liền sai người truyền lời, nếu có một ngày Ngũ nương muốn ta ch.et vì nàng, ta cũng không hề do dự. Đợi đến một ngày, các ngươi có bản lĩnh rồi hẵng đến nói xấu nàng.

Các nàng cũng không thường xuyên gặp mặt, không hiểu vì sao lại gắn bó đến vậy.

Đêm nay tuyết rơi dày đặc, trong phòng lang quân vẫn luôn sáng đèn. Nửa đêm có người gõ cửa, ta bảo Phong Lai ra mở.

Một giọng nói vang lên ngoài cửa, giọng nói ấy nhiều năm vẫn chưa từng đổi thay. Ta vừa nghe liền biết là ai, vội khoác áo choàng chạy ra xem. Mặc dù nàng đã khoác thêm áo choàng, nhưng cũng bị phủ kín thành người tuyết.

Tóc mai của nàng cũng đã điểm những sợi bạc, trên vai phủ đầy tuyết, chỉ có một đôi mắt vẫn luôn sáng ngời như xưa.

Trên người nàng mang theo phong thái ung dung tự tại, lúc không cười vẫn phảng phất dáng vẻ tươi tắn, khiến cho người khác không nhịn được cảm thấy gần gũi.

“Người quay về từ lúc nào vậy ạ?” Ta muốn hành lễ, nàng lại đỡ lấy cánh tay của ta.

“Vừa mới quay về, hôm nay tuyết rơi dày, ta đến thăm hắn.”

Nàng mỉm cười chỉ vào gian phòng còn đang sáng đèn.

"Ta có loại thuốc mới, có thể chữa khỏi bệnh ở chân của hắn."

Nàng chìa thuốc đang cầm trên tay cho ta xem, lúc cười lộ ra hàm răng trắng sáng như trước.

Khóe mắt của nàng đã có vết chân chim, nhiều năm bôn ba bên ngoài, có phần ngăm đen và gầy hơn so với những phu nhân cùng tuổi khác.

Lúc nói chuyện luôn nhẹ nhàng, giọng nói trong trẻo, giống như chưa từng già đi.

Lang quân nhà ta chỉ toàn tâm toàn ý bao dung nàng, sao lại có thể không có lý do đây?

2.

Ta liền nhớ tới một cọc hôn sự trước đây.

Khi đó lang quân nhà ta khoảng chừng ba mươi tuổi*, là độ tuổi đẹp nhất, có quan chức, có uy danh, bao nhiêu người trong triều đều muốn cùng hắn kết thân.

*nguyên văn là nhi lập (而立) hoặc nhi lập chi niên chỉ tuổi 30

Đúng lúc đó bệ hạ cũng lên tiếng, bảo hắn tìm một mối hôn sự tốt, hằng ngày còn có người chăm sóc.

Lúc đó lão phu nhân còn sống, bà mối không ngừng tìm đến nhà, lão phu nhân chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn được thứ nữ nhà Ngô đại nhân.

Ngày ấy gặp mặt, sắc mặt lang quân khẽ biến.

Nữ nương kia lớn lên có dung mạo giống hệt Ngũ nương, nếu không phải khác biệt về tuổi tác, nói là tỷ muội song sinh cũng có người tin.

Đợi đến khi tiễn người rời đi, lang quân chỉ nói với lão phu nhân một câu:

“A mẫu, sau này không cần phải vậy, con người không thể lừa dối lòng mình, người khác đều không giống nàng, cũng không phải là nàng.”

Lão phu nhân không biết bao nhiêu lần mắng một câu “Nghiệp chướng”, nhưng Bùi gia, từ lâu đã không thể quản được hắn nữa.

Nàng đẩy cửa phòng bước vào, ta khoác áo cùng Phong Lai đứng đợi ngoài cửa.

“Đã ở tuổi này rồi, sao vẫn còn giở thói trẻ con như vậy? Thuốc cũng không uống, lang trung cũng không xem, chân làm sao tốt lên được?”

Nàng nhẹ giọng nói, không nghe ra lời trách cứ, chỉ thấy vô cùng đau lòng mà thôi!

Trên đời này có thể nói tính khí lang quân giống như một đứa trẻ, chỉ có mình nàng.

“Tuyết rơi nhiều như vậy, đường lại khó đi, sao không đợi mùa xuân hẵng về?”

“Chẳng lẽ chàng không muốn ta quay về sớm hay sao?”

Lang quân hồi lâu không lên tiếng.

Hơn ai hết, hắn đều ngóng trông được gặp nàng, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, hắn đều có thể vui vẻ mấy ngày.

Tính tình lang quân lạnh nhạt, người khác không thể hiểu được. Ta cùng Phong Lai hầu hạ hắn đã nhiều năm, chỉ khi Ngũ nương trở về, lang quân mới có thể thận trọng mà chọn ra món đồ đẹp nhất để mặc.

Ngày thường đưa hắn cái gì hắn cũng ăn, duy chỉ có mấy ngày đó, hắn vô cùng chú trọng về thức ăn, ăn hoa quả gì, uống trà nào, dùng trà cụ nào, hắn đều phải xem xét từng cái mới được.

Ngũ nương bảo ta đun thuốc bỏ vào trong chậu, nàng ngồi xổm trước mặt lang quân, làm ướt khăn rồi đắp lên chân hắn.

Cửa phòng mở ra, ánh nến mờ nhạt, lang quân nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, nàng nhẹ nhàng áp má mình vào đầu gối lang quân.

Dịu dàng yên bình đến khó tả.

Bọn họ xứng đôi như vậy đó!

“Một đường này có khó khăn không?”

“Rất tốt, ngoại trừ có chút nhớ chàng, còn lại mọi thứ đều ổn.”

Giọng nói của nàng mang theo ý cười. Ở độ tuổi này, cũng chỉ có nàng, mới có thể nói ra những lời như vậy.

Lang quân liền nhếch khóe miệng mỉm cười, ánh mắt hắn nhìn Ngũ nương, cũng sáng rực vô cùng.

“Ta thú nàng, nàng có đồng ý không?”

“Đương nhiên là đồng ý nha! Đến lúc đó ta liền dẫn chàng đi xem phồn hoa thịnh thế mà chàng hằng mong muốn.”

“Vậy nàng chờ ta một chút nữa, đợi đến khi lệnh phân chia ruộng đất được thực thi, ta sẽ đi cùng nàng.”

Bọn họ cùng nhau đón giao thừa.

Đến khi xuân về hoa nở, hạm đội mà bệ hạ thành lập phải rời bến, nàng lại rời đi.

Ngũ nương chưa từng đến nói lời tạm biệt, lang quân cũng chưa từng đi tiễn.

Thất lang hỏi hắn vì sao không đi, hắn còn lắc đầu nói, ta không dám đi, sợ muốn giữ nàng lại, sợ muốn đi theo nàng.

Thất lang, nếu lần này nàng rời đi mà không quay trở lại, ta định sẵn là không thể sống nổi đâu.

Đến lúc đó, ngươi hãy đốt ta thành tro, rồi sai người rải ta xuống biển đi!

Ngươi cũng biết rằng, nàng sẽ chờ ta.

Tình yêu cũng không nhất thiết phải có lý do, mong cầu của mỗi người, đều là khác biệt.

Ta hiểu rõ lòng người, hắn chỉ mong cầu hai điều giản đơn nhất.

Một lòng chỉ cầu một người, gặp hay không gặp, cũng chỉ cầu mình người.

(Hoàn toàn văn) 

Ẩn bớt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang