Tuy trong người Cẩu Thặng rất khó chịu, nhưng trên mặt hắn không biểu lộ bất cứ cái gì.
Hắn tràn đầy khinh thường đưa mắt nhìn Phạm Đoàn Đoàn: Hừ, nữ nhân ngu xuẩn!
Mí mắt Phạm Đoàn Đoàn bỗng nhiên giật giật, cảm thấy như bị người ta chửi thầm.
Phạm Đoàn Đoàn đang cười ngây ngốc với vị thiếu hiệp tuấn tú phát Võ Đang kia, sau đó kéo tay thiếu hiệp.
“Khụ!” Cẩu Thặng lập tức ho một tiếng, xong hoàn hảo che giấu toàn bộ bực bội, vẻ mặt bình tĩnh.
Ho khan thôi, do thời tiết có chút lạnh mà.
Phạm Đoàn Đoàn nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, ngón tay đặt trên môi, ra hiệu cho Cẩu Thặng im lặng.
Cẩu Thặng, im lặng!
Tình huống cẩu huyết như vầy khiến hắn giận dữ nắm chặt hai đấm, khớp xương trắng bệch gân xanh hiện ra, dùng những chữ đó miêu tả tình hình hiện tại của Cẩu Thặng tuyệt đối không quá đáng. Tất nhiên, nếu giờ phút này tay hắn cầm một ly trà, hắn sẽ bóp ly trà thành vụn nhỏ, như vậy càng hoàn hảo.
Cẩu Thặng có chút hoảng hốt, hắn cảm thấy Phạm Đoàn Đoàn đang làm một động tác giống như kiễng chân lên, chính là muốn hôn môi chàng thiếu hiệp Võ Đang.
Sau Cẩu Thặng thật sự thấy Phạm Đoàn Đoàn kiễng chân lên, mở miệng gọi thiếu hiệp Võ Đang một tiếng “Ca ca”.
“Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!” Cẩu Thặng bắt đầu ho kịch liệt.
Ừm, gió thổi, thời tiết quá lạnh.
Phạm Đoàn Đoàn kéo thiếu hiệp Võ Đang tới chỗ Cẩu Thặng, giới thiệu: “Ca ca, đây đồ Tam đồ đệ của muội.”
Ừm… sau đó Phạm Đoàn Đoàn giới thiệu thiếu hiệp Võ Đang với Cẩu Thặng.
Mặc kệ là ai giới thiệu ai, dù sao sau một khoảng thời gian tự giới thiệu lẫn nhau, Cẩu Thặng biết thiếu hiệp Võ Đang và Phạm Đoàn Đoàn là huynh muội cùng cha cùng mẹ hơn nữa còn xác nhận huynh muội họ tuyệt đối không có chuyện loạn luân, ca ca nàng --- Phạm Viên Viên.
Đoàn Đoàn Viên Viên, chẳng phải là thứ lớn nhất mà người sống trên trần thế theo đuổi.
Cẩu Thặng cảm thấy chính mình cũng xuất hiện một loại cảm giác Đoàn Đoàn Viên Viên.
Vì thế giáo chủ ma giáo Cẩu Thặng cùng với Phạm Đoàn Đoàn, còn có ca ca nàng Phạm Viên Viên đồng thời cắm trại nơi này tạo ra một căn nhà, lá rụng hoa rơi tiếp tục cuộc sống.
Mặc dù rất muốn viết như vậy sau đó có thể hoàn truyện nhưng không được Phạm Đoàn Đoàn còn muốn đi Đại Liêu tìm quốc sư Đại Liêu.
Phạm Viên Viên nghe thấy Phạm Đoàn Đoàn muốn đi Đại Liêu tìm quốc sư Đại Liêu, kinh hãi: “Cái gì, Đoàn Đoàn Nhi muốn đi tìm Kim Thương Pháp Vương?”
Kim Thương Pháp Vương chính là quốc sư Đại Liêu [Vừa nghe tên này liền biết còn cao hơn mạnh hơn Kim Luân Pháp Vương]
Phạm Đoàn Đoàn gật đầu: “Đúng.”
Phạm Viên Viên liếc mắt nhìn qua mọi người trong Nga Mi, chỉ vào họ kinh ngạc nói: “Đoàn Đoàn Nhi, chỉ có vài người các ngươi cũng muốn đi tìm Kim Thương Pháp Vương?”
“Đúng.” Phạm Đoàn Đoàn gật đầu nói.
Phạm Viên Viên lần thứ ba kinh ngạc: “Đoàn Đoàn Nhi nhóm người các ngươi đi chịu chết đấy à!”
Phạm Viên Viên vô cùng lo lắng, giọng nói cũng mềm đi: “Đoàn Đoàn Nhi muội cũng biết Kim Thương Pháp Vương có Cửu Dương Thần Công môn tuyệt học cao nhất thế gian các ngươi chắc chắn không đánh lại đâu!”
Tuyệt học thế gian có hai cái, đứng đầu là Cửu Dương Thần Công, thứ hai là Cửu Âm Chân Kinh. Trong lúc nóng vội Phạm Viên Viên nói hơi nhanh, nhưng cũng không ảnh hưởng tới khả năng hiểu biết của Phạm Đoàn Đoàn.
“Mặc dù Kim Thương Pháp Vương đến nay không đọc được chữ Hán, nhưng chỉ cần hắn đọc được một trăm chữ Hán liền có thể hiểu toàn bộ Thần Công, khi Thần Công luyện thành, sẽ là Thiên Hạ Vô Địch.” Phạm Viên Viên nắm lấy tay Phạm Đoàn Đoàn, ngăn cản nói: “Muội muội, cẩn thận a ---”
“Đoàn Đoàn à, dì phải quay lại Ác Nhân Cốc tiếp tục truy bắt ác nhân, công việc trong người, hữu tâm vô lực (*) không thể đi cùng ngươi tới Đại Liêu.” Bộ Đầu vừa mới tỉnh dậy liền nói.
(*) có lòng không có sức.
“Bộ cô nương một mình mạo hiểm sợ là không an toàn, sư muội ta đi hộ tống Bộ cô nương một đoạn, một năm rưỡi sau liền đến Liêu quốc gặp ngươi, cùng nhau chống lại quốc sư!” Ngũ Thi Hùng nói.
“Sư phụ con sợ --” Phó Nhậm Lương khóc nói: “Con không muốn chết --- người ta không muốn đi nữa ---”
“Sư phụ đừng sợ, đồ đệ ở nơi này cổ vũ cho sư phụ ở Liêu quốc!” Trịnh Năng Lượng không sợ hãi nói.
Phạm Đoàn Đoàn vặn vẹo cổ, nhìn mọi người một lượt: Ừm, ý chính là bọn họ đều không muốn đi.
Nếu quốc sư Liêu quốc Kim Thương Pháp Vương lợi hại như vậy khiến tất cả bọn họ đều lùi bước, như vậy bọn họ có thể đánh tới núi Nga Mi sau đó toàn văn kết thúc, nhưng Phạm Đoàn Đoàn nói không được.
Phạm Đoàn Đoàn nói: “Không được.”
Nàng nói: “Mặc kệ mọi người như thế nào, Phạm Đoàn Đoàn ta vẫn muốn đi, sư phụ giao chuyện này cho ta, ta nhất định phải làm được!”
Ài, chậm đã, vì sao một nữ tử trước đây vừa ham tiền vừa sợ chết đột nhiên cả người tràn đầy chính nghĩa?
Nàng chỉ muốn thu thập đủ ba ngàn lượng bạc trả nợ tiền nhà, nhất thời chưa muốn kiếm việc để làm thôi.
Phạm Đoàn Đoàn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm Cẩu Thặng, hỏi hắn: “Ngươi đi không?”
“A ---” Cẩu Thặng khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhíu mày nhìn Phạm Đoàn Đoàn: “Tất nhiên không đi, vì sao bản giáo chủ phải đi theo ngươi chịu chết.”
Phạm Đoàn Đoàn nhanh chóng a một tiếng: “A…”
Nàng trả lời rất nhanh, sau đó cúi đầu.
Cẩu Thặng lập tức trở nên nghiêm túc, hai răng nanh va chạm môi như muốn nhếch lên nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì.
“Đoàn Đoàn Nhi, ca ca đi với muội!” Phạm Viên Viên cầm tay Phạm Đoàn Đoàn nói. Một tay khác hắn hướng phía sau: “Chư vị sư huynh sư đệ của ta, cũng sẽ đi theo muội.” Phạm Viên Viên khí thế bừng bừng, giọng nói đầy chính khí: “Mặc dù biết phần thắng không lớn, nhưng vẫn muốn giúp muội một chút.”
Phạm Đoàn Đoàn quay đầu, cảm thấy bảy vị thiếu hiệp giống như bảy vì sao Bắc Đẩu sáng trong đêm tối.
Hơn một tháng sau, bảy ngôi sao này đột ngột tối đi, như hố đen cắn nuốt nàng.
Cũng giống như lưỡi dao sắc bén, lóe sáng một đường trên trời, rồi chém nàng máu tươi đầm đìa.
Hơn một tháng sau, khi đó đám người Phạm Đoàn Đoàn và Phạm Viên Viên đã tiến vào Liêu quốc.
Phạm Đoàn Đoàn vốn có ý tốt, đêm khuya nhiều muỗi, trong phòng khách điếm lại không có màn, nàng sợ Phạm Viên Viên không thể ngủ ngon, vì thế rời giường đi tìm nhang muỗi đưa cho Phạm Viên Viên [Tác giả: ta biết lý do này thật sự quá gượng ép nhưng cũng không thể nói với các người giữa đêm khuya Phạm Đoàn Đoàn đi đưa xà phòng cho Phạm Viên Viên được]
Phạm Đoàn Đoàn đi đến phòng Phạm Viên Viên để đưa nhang muỗi, nàng im lặng không chút tiếng động đứng ngoài cửa, vô tình nghe được đám người nói chuyện trong phòng.
“Mấy ngày nữa chúng ta dâng Ỷ Thiên Kiếm cho quốc sư, là có thể xong việc rồi. Mấy ngày nay ta đối xử tốt với Đoàn Đoàn Nhi, suýt chút nữa không diễn nổi nữa!”
“Vất vả cho Phạm sư đệ! Mấy ngày nữa quyền cao chức trọng, vinh quang phú quý hưởng không hết.”
“Đúng vậy đúng vậy! Quốc sư luyện thành công Thần Công, mục đích chung, bảy người huynh đệ chúng ta tận lực giúp sức cho quốc sư, đợi ngày thống nhất võ lâm.”
“Hô hô, Phạm sư đệ nói không sai, nhưng ngươi thật sự không để ý tới sống chết của muội muội ruột thịt à.”
“Ài, không thể nói như vậy, tốt xấu gì Đoàn Đoàn Nhi cũng là muội muội của ta, hi vọng quốc sư dùng nàng xong nàng còn sống để trở về.”
“Cái này thì Phạm sư đệ yên tâm.”
…
Bọn họ còn nói rất nhiều chuyện với nhau, nhưng tai Phạm Đoàn Đoàn ong ong đã sớm không nghe rõ nữa.
Tay chân nàng lạnh lẽo đứng ngoài cửa một hồi, sau đó thẩn thờ đi về, bước chân như cũ không một tiếng động.
Phạm Đoàn Đoàn không biết việc dâng Ỷ Thiên Kiếm có liên quan gì đến mình, nhưng nàng biết rõ lần này đi Liêu quốc Phạm Viên Viên lợi dụng nàng.
Sáng sớm hôm sau, hai hốc mắt Phạm Đoàn Đoàn đen thui đi xuống lầu, bọn người Phạm Viên Viên đang đứng chờ nàng dưới lầu.
Chư vị huynh đệ Võ Đang thật nhiệt tình, chuẩn bị bánh bao nóng hổi cùng với canh cho Phạm Đoàn Đoàn, chờ nàng xuống rồi ăn.
Bọn họ đối xử tốt với nàng giống như không hề liên quan tới những người tối qua.
Phạm Đoàn Đoàn vốn muốn giấu chuyện này xuống đáy lòng, trên đường đi sẽ quan sát bọn họ. Nhưng khi đối mặt với đôi mắt chân thành của Phạm Viên Viên, nàng không nhịn được hỏi.
Nàng hỏi ca ca nàng, chuyện Ỷ Thiên Kiếm là thế nào, liên quan gì đến nàng, còn quốc sư Liêu quốc lại là chuyện gì.
Phạm Viên Viên cười xấu hổ, nói linh tinh năm ba từ, một câu cho qua chuyện: “Quốc sư là người Man tộc đầu óc khiếm khuyết, cho rằng Ỷ Thiên Kiếm của núi Nga Mi là một nữ nhân.”
Phạm Đoàn Đoàn lạnh lùng nhìn Phạm Viên Viên, truy hỏi: “Ca ca, ngươi nói rõ ràng một chút.”
Phạm Viên Viên ấp a ấp úng, cuối cùng kể rõ mọi chuyện.
Hóa ra, sau khi quốc sư Liêu quốc bóp nát tuyết chi hương cao của Nga Mi xong, tức giận dần tan biến. Hắn lau hương cao đi [bóp nát hương cao còn có thể lau xuống Thần Công của quốc sư quả nhiên thâm hậu], bỗng nhiên cảm giác da mềm mại, trong lòng cũng yên tĩnh. Quốc sư suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy Đan Trường Muộn là chưởng môn Nga Mi, sẽ không dám khi dễ hắn.
Quốc sư suy nghĩ sâu xa, chợt nhận ra Đan Trường Muộn gởi cho mình đống hương cao này, chính là đang âm thầm nhắc nhở: Trên đời vốn không có Ỷ Thiên Kiếm, thật chất Ỷ Thiên Kiếm là một nữ nhân.
Còn là một nữ nhân dưới bốn mươi tuổi --- nữ nhân quá bốn mươi tuổi sẽ không có Ỷ Thiên Kiếm, bởi vì các nàng đã có tuyết chi hương cao.
Nữ nhân dưới bốn mươi tuổi trong phái Nga Mi, chỉ có một mình Phạm Đoàn Đoàn.
Quốc sư Liêu quốc tay cầm Đồ Long Đao, lại nghĩ tới một đoạn quan trọng nói:
Bảo Đao Đồ Long, hiệu lệnh quần hùng, không ai dám không theo. Ỷ Thiên xuất ra, ai dám tranh giành?
Nói rất có đạo lý. Đồ Long Đao là nam nhân, uy lực của nam nhân. Chỉ có Ỷ Thiên Kiếm là nữ nhân, mới có thể áp chế được hắn.
Thân thể quốc sư run lên, cắn răng thề phải bắt Phạm Đoàn Đoàn tới.
Vì thế tốn công suy nghĩ, quyết sử dụng mưu kế thật lớn, để Phạm Viên Viên cùng nhóm thiếu hiệp Võ Đang đã sớm quy hàng Liêu quốc âm thầm lừa gạt Phạm Đoàn Đoàn tới --- nhưng vốn dĩ Phạm Đoàn Đoàn cũng muốn đi Liêu quốc, quốc sư không biết còn làm việc thừa thãi.
Coi như là bảo hiểm đi.
Đây cũng là điểm bất đồng giữa Kim Thương Pháp Vương và người thường.
Lời ấy không gỉa, mang Thần Công trên người.
Phạm Viên Viên giải thích chân tướng cho Phạm Đoàn Đoàn nghe, bởi vì vậy cũng né tránh ánh mắt nàng, cuối cùng né đầu sang một bên.
Phạm Đoàn Đoàn cười lạnh: “Ca ca, quốc sư nói như vậy mà huynh cũng tin?”
“Mặc kệ muội có tin hay không…” Giọng nói Phạm Viên Viên rụt rè, nhỏ đến mức không để cho ai nghe thấy: “Nhưng ta tin.”
“Hóa ra huynh nghĩ như vậy.” Phạm Đoàn Đoàn mỉm cười, lại lắc đầu: “Ca ca, ta sẽ không theo huynh đi gặp quốc sư đâu.”
“Đi thử xem sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng đâu.” Phạm Viên Viên bước lên một bước, đứng trước mặt Phạm Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn Nhi à, quốc sư chỉ muốn gặp Ỷ Thiên Kiếm thôi, muội đi một chút, có ca ca bảo vệ, cùng lắm chỉ là ngồi lại ăn bữa tiệc nói chuyện.”
Đi một chuyến, lại nói Kim Thương Pháp Vương không hề có hứng thú với nữ nhân, đi một chuyến cũng sẽ không mang thai.
Phạm Đoàn Đoàn xoay người rời đi, Phạm Viên Viên vội vàng kéo nàng lại: “Đoàn Đoàn Nhi, muội không chịu đi theo ta, ca ca chỉ có thể bắt muội đi.” Phạm Đoàn Đoàn quay đầu, nhìn thấy đôi mắt âm trầm của Phạm Viên Viên.
Giọng nói hắn cũng sâu thẳm: “Đoàn Đoàn Nhi, nếu bàn về võ công, muội không phải đối thủ của ta.”
Phạm Viên Viên vừa mới nói xong, liền buông tay Phạm Đoàn Đoàn ra, “Rầm” một tiếng ngã xuống mặt đất.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Một loạt sáu âm thanh, sáu võ hiệp còn lại cũng ngã xuống đất.
Phạm Đoàn Đoàn nhìn về nơi xa, thấy Cẩu Thặng đứng một nơi, ngón trỏ và ngón giữa tay phải cầm tám miếng ngân châm.
Cẩu Thặng không ném ra tám miếng ngân châm kia, chỉ đơn giản cất lại vào ống tay áo.
“Hóa ra võ công của ngươi lợi hại như vậy…” Phạm Đoàn Đoàn nhìn Cẩu Thặng líu ríu.
Hôm nay đây là lần thứ hai nàng lầm bầm đi.
Hóa ra là vậy, ai cũng là người phức tạp, chỉ có một mình nàng suy nghĩ quá đơn giản.
Cẩu Thặng trực tiếp tiến lên ba bước, ống tay áo phất phới.
Hắn đối mặt với Phạm Đoàn Đoàn, nói: “*~xvan.”
Hắn còn nói: “**x.”
Cẩu Thặng còn nói: “* * o o +.”
“Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.” Phạm Đoàn Đoàn phát hiện ra Cẩu Thặng rất cao, nàng cần phải ngẩng đầu mới có thể đối diện với hắn.
“Bản giáo chủ nói ---” Cẩu Thặng có chút không kiên nhẫn, đang ở Liêu quốc, không biết phải nói làm sao: “Lần đầu tiên nhìn thấy họ, bản giáo chủ đã nói ngươi họ là người xấu.”
Hắn đã sớm nói qua, nhóm Võ Đang này là người xấu nha!
Cẩu Thặng nhíu mày, híp mắt đánh giá Phạm Đoàn Đoàn: “Hiểu rõ rồi sao?”
“Chân của ngươi lành rồi sao?” Phạm Đoàn Đoàn không trả lời, hỏi ngược lại hắn.
Nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm hai chân của Cẩu Thặng --- chẳng trách đột nhiên có cảm giác hắn cao, hóa ra là đứng lên rồi.
Cẩu Thặng đứng lên rồi nha! Đứng dậy rồi!
“Ừm, chân bị thương đã khỏi mấy ngày rồi.” Cẩu Thặng nhấc tay, nhún vai, hoạt động gân cốt: “Bản giáo chủ ngồi xe lăn lâu như vậy, mấy ngày nay không muốn ngồi nữa, nên tùy tiện đi xung quanh, trùng hợp tới nơi này.”
Tất cả đều là trùng hợp nha!
“Vậy hiện tại ngươi xong việc rồi…” Phạm Đoàn Đoàn đau lòng muốn khóc, liều mạng kìm nén, đuổi Cẩu Thặng đi: “Xong việc rồi có thể đi…”
Thật lâu sau, nàng sợ cúi đầu nước mắt sẽ rơi xuống, cho nên phải ngẩng đầu, phát hiện Cẩu Thặng vẫn đứng yên tại chỗ: “Tại sao vẫn chưa đi?”
“Ai bảo bản giáo chủ nhất thời chịu nhục, nhận ngươi làm sư phụ.” Cẩu Thặng cắn răng, không vui.
Cẩu Thặng nghĩ tới ác mộng hơn một tháng qua mang tên Phạm Đoàn Đoàn, càng ngày càng không vui, không khỏi buồn bực nói: “Tốt xấu gì…. Một ngày là thầy, chả đời là cha.”
Phạm Đoàn Đoàn không nhịn được, nghiêng nửa người lên phía trước, bổ nhào vào lòng Cẩu Thặng oa oa khóc.
Cẩu Thặng hoảng hốt: Này! Này! Nước mắt của nàng làm bẩn áo trắng của hắn! Nước mũi gì đó đừng có chảy xuống nha! Có chảy xuống cũng đừng chà loạn xạ vào! Phàm là kẻ làm bẩn áo trắng của giáo chủ đại nhân đều phải chết!
Vì thế Cẩu Thặng vỗ lưng Phạm Đoàn Đoàn an ủi nói: “Ngoan ngoan, ta đưa ngươi đi đánh quốc sư!”