• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hạ Nhị ngẩn người ngồi trong phòng học, đảo mắt không mục đích.

—— Không cần lo lắng, chúng tôi sẽ đi tìm “Triệu Minh Diệu”.

Nữ cảnh sát môi đỏ tươi nói với cậu như thế.

—— …… Đó không phải là lỗi của cậu, mà là lỗi của kẻ gây ra những chuyện kia.

Sophie thở dài với báo cáo trong tay.

—— Thật đáng tiếc, lần này vẫn không có cách nào lần ra kẻ đó từ đường dây điện thoại —— dù sao thì ngay từ đầu đã không ôm bao nhiêu hy vọng. Nhưng mà, cậu đã làm rất tốt, ít nhất chúng ta có được giọng nói của hắn, điều tra lâu như vậy rồi, đây xem như một bước đột phá mang tính lịch sử…

Sophie cười khổ nói.

—— Dù không biết tại sao lại nhắm vào cậu, nhưng chúng tôi sẽ tận lực bảo vệ cậu và những nạn nhân vô tội, những manh mối đó đã được đưa đến tổng bộ phân tích. Tôi hứa với cậu, sẽ đảm bảo cho cuộc sống của cậu.

Trong ánh mắt mà cô gái đỏ tươi nhìn cậu có mang sự thương hại và tội nghiệp được che đậy rất kín. Cô ta đã biết rồi sao, nhà của cậu, cái vỏ giả của cậu… vết thương của cậu.

—— Tôi biết rồi, cám ơn cô.

Cậu nghe thấy mình trả lời như vậy.

Hạ Nhị ngẩn người chằm chằm nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng buổi chiều cũng không chói mắt, mang vẻ tươi sáng biếng nhác dạt dào. Một vệt màu vàng không thuộc về ánh nắng nhảy vào tầm mắt.

Là Ivy.

Hạ Nhị theo bản năng đứng dậy, không nghĩ nhiều, đẩy ghế dựa ra chạy tới hướng Ivy.

“Xin đợi một chút, Ivy!”

Thiếu niên tóc vàng gợn sóng dừng bước, quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt được Thượng Đế thiên vị kia. Hạ Nhị đối diện với cặp mắt xanh thẳm nghi hoặc, lại nhất thời không biết phải làm sao mở miệng. Lúc chạy đến chỉ là xúc động nhất thời, cũng không nghĩ gì nhiều.

“Cậu là Hạ Nhị sao?”

Cậu trai như thiên thần đối diện đánh giá Hạ Nhị một lúc, lộ ra nụ cười nho nhã lễ độ lại lạnh lùng.

“Tìm tôi có việc?”

“Mình…” Hạ Nhị do dự một lát, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề. “Thế này, mình nghe nói Ivy nghiên cứu rất nhiều về “ác quỷ”, cho nên nếu thuận tiện, mình muốn cậu chỉ bảo giúp một vài chuyện có liên quan tới “ác quỷ”…”

Ánh mắt xanh lam giá buốt của Ivy sáng lên trong nháy mắt nghe thấy từ “ác quỷ”, ngọn lửa tối màu bốc cháy với tín ngưỡng sùng bái đối tượng.

“Cậu tại sao lại muốn biết về “ác quỷ”?”

“Việc này, vì xảy ra một vài chuyện, cho nên muốn biết đại khái một chút về… ác quỷ…”

“Vậy trong cảm nhận của cậu, ác quỷ là như thế nào?”

“Ác quỷ…” Thiếu niên tóc đen có chút thất thần.

Không biết! Cậu hình như chưa hề nghĩ tới chuyện phải hiểu sâu về kẻ đó.

Không biết! Ấn tượng rõ nét nhất của cậu đối với kẻ kia dường như là lời thầm thì phảng phất như thấm vào cả linh hồn và cơn ác mộng quà tặng không thể từ chối được kia.

Hạ Nhị không biết mình đang nhìn Ivy trước mắt, hay xuyên qua thiếu niên tóc vàng nhìn đến bóng tối rõ nét kia.

Sợ hãi và run rẩy vô biên vô hạn vây lấy cậu, dù đang đứng dưới ánh mặt trời cũng cảm thấy rét lạnh.

Cậu còn nhớ lời thầm thì ngọt ngào thấm vào vành tai từ kẻ đó.

—— Là quà dâng tặng cậu.

Cậu còn nhớ mình liều mạng nhịn xuống sự bất lực muốn run lên.

—— Bé ngoan.

Thật đáng sợ, thật nguy hiểm, bị ép tới mức không thở nổi.

Hiểu lầm sự trầm lặng của Hạ Nhị, mắt Ivy sáng ngời nói tiếp.

“… Cậu cho rằng anh ta chỉ là một tội phạm giết người thôi sao! Nhưng nếu cậu thu thập được tài liệu về ác quỷ, cậu sẽ phát hiện anh ta là thiên tài!” Như hết thảy những fan nói đến thần tượng của mình, vẻ mặt Ivy nhuộm lên cuồng nhiệt. “Kinh tế, khoa học, xã hội, tâm lý… Anh ta là thiên tài, đồng thời còn là một nghệ thuật gia không ai bì được, mỗi vụ án đều là kiệt tác của thần…”

Ác quỷ… Thiên tài? Nghệ thuật gia?

“Cậu đang nói đùa sao…?” Hạ Nhị kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, cậu chỉ cảm thấy dường như là một người khác đang nói chuyện, dùng giọng nói yếu ớt vô lực, mang nỗi tuyệt vọng bị bóng tối nhắm vào mà cất tiếng. “Hắn là biến thái, là ma quỷ! Tại sao phải giết nhiều người như vậy… Tại sao…” Phải nhắm vào mình.

Thiếu niên tóc vàng lúc đầu là kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt, kinh ngạc lại bị lửa giận thay thế. Ivy hung hăng trừng thiếu niên tóc đen run rẩy, giọng nói dễ nghe cũng mang theo sắc nhọn. “Cho nên tôi mới không muốn nói huyền thoại của vị kia ra với loại người thường đáng thương bị gông xiềng tư tưởng như cậu.”

“Dù nói ra tất cả kỳ tích của vị kia cho người như cậu, cậu cũng sẽ không thể hiểu được sự vĩ đại của vị kia!” Mắt xanh lam lóe lên phẫn nộ, sùng bái, tôn kính, khinh thường và kiêu ngạo. “Dù là tôi, cũng vĩnh viễn không thể dò được một góc của anh ta, những người khác lại càng không thể… Cho nên, tôi không thể nào chịu đựng những thứ ngu xuẩn đó của người thường: tâm lý tự cho là đúng, chính nghĩa tự cho là đúng, đạo đức lẽ thường tự cho là đúng…”

Ivy lạnh lẽo cười châm biếm.

“Quả nhiên chỉ là người thường…”

“Xin lỗi không tiếp được!” Thiếu niên tóc vàng lạnh lùng liếc Hạ Nhị rồi xoay người bỏ đi. Thiếu niên tóc đen ngơ ngác đứng dưới ánh nắng, không chút nhiệt độ.

—————————— [Alice’ s Land] ——————————

“Các học sinh, tờ nguyện vọng đại học này nhất định phải trở về trao đổi cùng cha mẹ rồi điền đầy đủ, sáng ngày mốt nhớ mang theo. Thầy sẽ căn cứ theo tình hình của các em mà bàn bạc phương pháp…” Nhìn tờ đơn trong tay, trong đầu tự nhiên hiện lên lời nói trên bục giảng của thầy giáo.

“Hạ Nhị.” Thiếu nữ tóc đen đi bên cạnh cắn kẹo que làm thành hình thuốc lá, có chút ậm ợ nói. “Cậu muốn thi đại học nào?”

Sau khi tan học, khó thấy thanh mai trúc mã không tập diễn mà cùng đi về.

“Chắc là đại học B!”

“À!” Hình Ảnh Ly ăn hết kẹo que trong miệng, hết sức chuẩn xác ném vào thùng rác đối diện, đưa tay phải ra. “Chúc mừng, lại được làm bạn học thêm bốn năm nữa.”

“Cậu thật ra chính là mừng vì lại có thể ký khế ước người hầu thêm bốn năm nữa…”

“Sai rồi, là nô lệ!”

“… Cho nên mới nói, anh đây không phải viết tờ nguyện vọng, là khế ước bán mình, là hiu quạnh cô đơn!” Hạ Nhị run run tờ đơn trong tay, thở dài, vẻ mặt muốn khóc lóc chạy đi lại đụng tường. “Đừng ngăn cản anh, anh chỉ là một trò cười!”

“Tớ đồng ý! Hạ Nhị cậu không 囧, nhưng cậu 囧 đến mức đặc biệt, cho nên cậu đặc biệt 囧.”

“……”

“Ba tớ hình như gần đây đang phiền não gì đó!” Lại đi một lát, Hình Ảnh Ly đột ngột mở miệng, mắt đen mang chút sắc bén nhìn Hạ Nhị có chút cứng ngắc. “Dù không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng…” Thiếu nữ thở dài.

“Đừng làm người khác lo lắng, Hạ Nhị!”

“Ừ!”

Thiếu niên tóc đen cười dịu dàng, thiếu nữ không biết đó là để che giấu hay gì khác, quay đầu “xì” một tiếng. Hạ Nhị nhìn bóng lưng Hình Ảnh Ly nhanh chóng bước đi, môi lặng lẽ mấp máy.

Cám ơn. Không hỏi cái gì, cũng không nói cái gì.

Chia tay thanh mai trúc mã, Hạ Nhị đi về phía nhà mình. Tà dương lửa đỏ chiếu bầu trời thành màu huyết sắc, mặt đất và bầu trời là một mảnh đỏ sậm, đây chính là “Ouma ga toki”. Hạ Nhị chằm chằm nhìn đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư đường, vô tình trông thấy một bóng dáng quen thuộc, thiếu niên tóc đen chỉ cảm thấy máu trong thân thể đều đông lại. Đó là Hạ Diệu Huy, và mấy thanh niên côn đồ ăn mặc bê bối.

Em trai cậu dường như cười dè dặt, một thanh niên tóc nhuộm đủ màu trong đó hình như mắng một tiếng, đẩy Hạ Diệu Huy ngã xuống mặt đất.

“Mẹ nó mày đùa giỡn bọn tao hả, bố lúc trước nói chính là trong ba ngày, tai mày có phải còn chưa được bà già nhà mày đẻ ra không! Đệch!” Nói xong nhấc cao chân lên, hung hăng đạp xuống tay thiếu niên ngã phía dưới, lại đột ngột bị một người đẩy ra, mất thăng bằng chật vật ngã xuống đất.

Đám thanh niên đều ngây người ra, nhìn một thiếu niên tóc đen muốn đỡ Hạ Diệu Huy dưới đất lên.

“Tiểu Huy, không sao chứ?”

“… Hạ Nhị?” Hạ Diệu Huy có vẻ sửng sốt, dường như không ngờ lại gặp Hạ Nhị ở đây. Sau đó nháy mắt phản ứng được, tối mặt hất tay Hạ Nhị ra. “Đừng đụng vào tao!”

“Tiểu…”

“Đệch mợ mày! Thằng nào dám đẩy bố?” Thanh niên vừa rồi bị Hạ Nhị đẩy ngã hổn hển bật dậy. “Hạ – Diệu – Huy! Mẹ nó mày còn dám tìm người tới giúp?”

“Tôi không biết cái…”

“Tại sao muốn ăn hiếp nó…?” Đứng chắn trước Hạ Diệu Huy, nụ cười luôn hiện diện trên mặt Hạ Nhị tan biến, mắt đen vô cơ không chút bóng sáng nhìn đám côn đồ. Thanh niên bất giác nghẹn họng! Đôi mắt kia, đôi mắt kia giống như mắt của loài bò sát, không có bất cứ biểu cảm gì. Cho đến khi thiếu niên tóc đen bị Hạ Diệu Huy chật vật dùng sức đẩy ra, cái cảm giác bị bóp cổ lạnh lẽo này mới biến mất. Thanh niên nuốt nước bọt, sau đó thẹn quá hóa giận kêu to.

“Mẹ nó! Đánh cho bố! Đánh chết mới thôi!”

“Huýt ~” Một tiếng huýt gió đột ngột vang lên.

Hai lần bị cắt ngang, thanh niên tóc đủ màu hổn hển rống giận.

“Là ai? Còn ai nữa? Má nó lăn ra cho bố… Cậu, cậu Phỉ…” Rống giận ban đầu biến thành cười xòa run cầm cập.

“Nói đi, nói tiếp đi!” Thiếu niên tóc ngắn màu bạc đứng trong màu huyết sắc, khóe miệng nhếch lên, trong mắt lại là một mảnh lạnh nhạt. “Sao không nói? Fuck!”

“… Không, không phải… Tôi, không…”

Không có hứng thú nhìn thanh niên hoảng sợ biện minh, cậu Phỉ chuyển mắt qua chính giữa, băng qua Hạ Diệu Huy hoảng sợ mà mừng rỡ, nhìn vào Hạ Nhị, cảm xúc mất khống chế trong mắt thiếu niên tóc đen vẫn chưa hoàn toàn mất đi, thiếu niên tóc bạc kéo môi lên.

Hóa ra, cái thằng này cũng sẽ mất khống chế…

Cậu Phỉ nghĩ như vậy, đứng phía trước Hạ Nhị, liếc Hạ Diệu Huy một cái, sau đó trước mặt mọi người, bắt lấy cổ tay thiếu niên tóc đen kéo đến trước mặt mình, ngay cả hơi thở cũng đan xen nhau.

“Ta tới nhắc một câu, đừng quên lúc trước đã đáp ứng ta cái gì, tối mai ngoan ngoãn ở nhà chờ bố tới đón mi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK