"Đừng... xin ba mẹ đừng bỏ con... ĐỪNG MÀ."
Lại là cơn ác mộng đó...
Quỳnh Thy tỉnh dậy sau giấc mơ dài, cả người cô nhễ nhại mồ hôi.
Mở cặp mắt mông lung nhìn ra cửa sổ, tâm trạng cô nặng nề.
Bầu trời vẫn mang một màu đen huyền mặc, lại một đêm nữa cô không ngủ được...
Quỳnh Thy mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, muốn đưa tay lau mồ hôi lại phát hiện cánh tay mình bị thứ gì đó ghì nặng.
Cô mở mắt nhìn dọc theo cánh tay, cả người liền cứng đờ.
Người đang nắm tay cô, sao có thể lại là Huấn Mạnh Quân?
Anh sao lại xuất hiện ở đây?
Không phải là đã bỏ đi rồi?
Quỳnh Thy cứ ngỡ mình hoa mắt, nhưng khi cô đã dụi mắt nhiều lần, người con trai đó vẫn ở đây...
Anh ngồi ghế, đầu gục trên giường.
Huấn Mạnh Quân hai tay ôm chặt cánh tay cô, như một đứa trẻ được ôm món đồ mình yêu quý nhất trong lòng.
Người con trai này, lúc thức là một khối băng di động biết đi, nhưng sao lúc ngủ lại có một bộ mặt đáng yêu đến vậy?
Quỳnh Thy thất thần trong giây lát, không kìm lòng được đưa tay vuốt ve gương mặt góc cạnh của anh...
Dường như trong mơ Huấn Mạnh Quân đang rất vui vẻ, bởi gần như anh luôn miệng mỉm cười.
Người con trai này là người cô dùng mười năm để đánh đổi... nhưng đổi lại cô được gì?
Không gì cả!
Bởi vậy... cô từ bỏ.
Là giải thoát cho anh cũng là giải thoát cho chính bản thân cô.
"Em vẫn luôn như vậy sao?"
Tiếng nói bất chợt vang lên khiến Quỳnh Thy thức tỉnh, cô muốn thu tay về nhưng có người nhanh hơn giữ chặt lấy cánh tay cô.
Không biết từ lúc nào Huấn Mạnh Quân đã tỉnh dậy. Anh nhìn cô, ánh mắt thâm trầm nhưng dịu dàng.
Quỳnh Thy cứ ngỡ mình đã lầm, Huấn Mạnh Quân sao có thể nhìn cô dịu dàng đây? Nhưng ánh nhìn đó không có một tia giả dối...
Thực ra anh đã sớm thức dậy, chỉ là không muốn làm cô khó xử nên vẫn giả vờ ngủ, không nghĩ, cô lại không có phản ứng gì khi nhìn thấy anh.
Huấn Mạnh Quân có chút thất vọng nhưng anh không trách cô, bởi hơn ai hết anh là người hiểu rõ, trong chuyện này mình là người có tội.
"Đã mơ thấy gì rồi? Đáng sợ lắm sao?"
Huấn Mạnh Quân đau lòng xoa nhẹ gò má Quỳnh Thy. Sau cơn ác mộng, trên trán cô vẫn còn vương những giọt mồ hôi dày.
Quỳnh Thy không trả lời, nhưng là vẫn cố gắng lấy cánh tay ra khỏi vòm ngực anh.
Huấn Mạnh Quân mặc dù không nỡ những anh không muốn làm đau cô, nên chỉ đành thuận theo.
"Em cần phải xa cách anh vậy sao?"
Quỳnh Thy không giám nhìn vào mắt anh nên cô hoàn toàn không biết, trong đôi mắt hổ phách ấy là sự ân hận cùng đau đớn.
"Anh biết em hận anh, nhưng xin em đừng lạnh nhạt với anh như vậy."
Quỳnh Thy cau mày nhìn thẳng vào đáy mắt Huấn Mạnh Quân, cô không biết hành động lúc này của anh là để chứng tỏ điều gì.
"Không phải em vẫn còn yêu anh sao? Nếu không, cứ hận anh cũng được, chỉ cần em chịu quay về bên cạnh anh là đủ."
Cô không có nhìn lầm? Huấn Mạnh Quân thế nhưng lại khóc?
"Có được không?"
Sự thay đổi bất ngờ này sẽ không phải là ngẫu nhiên?
Bất chợt, trong đầu Quỳnh Thy thoáng qua câu nói cuối cùng của Hạ Dân Trí "vì em cũng là vì anh, anh sẽ giúp em lần này"
Thế nhưng, tại sao lại là sau khi cô đã từ bỏ?
Tại sao? Tại sao phải đến lúc cô từ bỏ, người cô yêu mới nói với cô "quay trở về bên anh"?
Quỳnh Thy cuối cùng vẫn không ngăn được dòng nước mắt.
"Mạnh Quân, anh hỗn đản!"
"Đều là anh, là anh không tốt, xin lỗi em."
Được ôm người con gái mình yêu trong lòng một lần nữa, điều này thỏa mãn biết bao.
***1
Có những người vui lại chẳng thể lãng quên những kẻ thâm trầm.
Hạ Dân Trí sau khi rời khỏi bệnh viện, một mình anh đi trong màn đêm giăng dày
Được nhìn thấy người con gái mình yêu hạnh phúc, đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đối với anh, nhưng sao anh lại chẳng thể mỉn cười...
Có thể tình yêu của anh chẳng thể vĩ đại như của Huấn Mạnh Quân, nhưng anh cũng đã yêu Quỳnh Thy xuất bảy năm liền. Bảy năm, không phải là một quãng thời gian ngắn, muốn nói quên là quên được...
Yêu đối với anh là cho đi không mong nhận lại gì, còn tình yêu đối với Huấn Mạnh Quân là bá đạo và độc chiếm. Và quan trọng là Quỳnh Thy yêu cậu ấy, vì vậy anh tình nguyện buông tay...
Nhưng trước khi từ bỏ, anh muốn lần cuối hồi tưởng lại những tháng ngày tốt đẹp đã qua, sau này đó sẽ chỉ là những mảng kí ức đẹp anh cất giữ cho riêng mình.
"Hạ Dân Trí?"
Tiếng động lạ vang lên bên tai khiến Hạ Dân Trí bừng tỉnh. Anh theo bản năng quay đầu tìm nơi có tiếng nói.
Trong màn đêm đen tối chỉ có một ánh đèn phát ra từ quán tạp hóa bên đường. Hạ Dân Trí vẫn nhận ra đó là Minh Nguyệt.
Cùng thời điểm quen Quỳnh Thy, anh cũng quen Minh Nguyệt.
Trong ấn tượng của anh, Minh Nguyệt là một cô gái năng động, anh chưa bao giờ thấy cô ngừng cười chứ đừng nói là khóc. Anh cũng đã từng tự hỏi, nếu gặp Minh Nguyệt trước, liệu anh có còn yêu Quỳnh Thy? Nhưng anh chưa bao giờ có câu trả lời cho mình, cho tới ngày khi đã sang Mĩ.
Minh Nguyệt dường như không nhận ra sự khác lạ trong đáy mắt Hạ Dân Trí, cô mỉm cười chào hỏi: "Đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp."
"... "
"... "