Bỗng điện thoại có tin nhắn gửi đến, là của Hoàng Khánh Phong: “Tôi khát.”
Cái gì? Hắn khát nước thì liên quan quái gì đến cô? Đây cũng đâu phải công ty. Cô cũng đâu phải bảo mẫu.
Tin nhắn tiếp theo lại đến: “Bờ biển trước khách sạn.”
Hừ. Linh An coi như không đọc được tin nhắn. Cứ giả bộ ngủ rồi, xem hắn ta làm được cái gì.
Tin nhắn tiếp theo nữa lại đến: “Không ra? Trừ lương.”
Lại là lương. Linh An lật đật trèo xuống giường.
“Giờ này mày còn đi đâu vậy?” Quỳnh Mai bị Linh An đạp trúng, mắt mũi còn lờ đờ ngái ngủ, nhỏm dậy hỏi.
“Đi giải quyết đống tôm cua trong bụng chứ còn làm gì nữa. Nó mà không cho được hết đống đấy ra, đêm nay thách nó ngủ được. Đúng là quả báo. Ở đời ấy mà, tham thì thâm.” Phương Lệ trả lời Quỳnh Mai xong, hai đứa nó cũng lăn ra cười.
Linh An xách hai lon bia lò dò ra bãi biển. Gió lạnh và sương đêm tạt vào mặt có chút rát rát. Chân tay cô bủn rủn, không phải vì lạnh mà là vì sợ ma. Xung quanh vắng lặng, màn đêm đen kịt phủ kín bầu trời, chỉ có ánh trăng trắng bạc mờ ảo dẫn đường. Khung cảnh này chẳng phải rất phù hợp với mấy cuốn tiểu thuyết kinh dị hay sao? Biết đâu ngày mai trên trang nhất các mặt báo lại có dòng tít bự chảng: “Phát hiện xác một cô gái xinh đẹp không rõ lai lịch trôi dạt trên bờ biển.”
Nghĩ đến đây, da gà da vịt của Linh An thi nhau nổi lên. Cô rùng mình, cố bước thật nhanh đến chỗ Hoàng tắc quái.
Hoàng Khánh Phong đang nằm dài trên bờ biển, hai tay gối đầu, mắt khép hờ. Gió biển khẽ lùa vào mái tóc đen mềm lộn xộn. Ánh trăng chênh chếch chiếu lên sống mũi cao thẳng, bờ môi bàng bạc khiến cả khuôn mặt hắn ánh lên vẻ đẹp ma mị chết người.
Linh An lắc lắc đầu, chạy lại ngồi phịch xuống nền cát, giương mắt nhìn hắn đầy ai oán: “Tổng giám đốc ơi là tổng giám đốc, anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Tại sao anh khát nước không đi gọi người khác mà lại đi gọi tôi cơ chứ?”
Hoàng Khánh Phong liếc mắt nhìn Linh An than vãn, mở lon bia tu một hơi, từ từ đáp: “Người khác còn phải ngủ.”
Linh An trợn mắt: “Vậy tôi không cần ngủ sao?”
“Cô ăn no ngủ kĩ, muốn thành heo sao?”
“Anh...” Anh mới là đồ heo hôi, cả nhà anh là một trại heo hôi.
Linh An hậm hực ngửa mặt lên nhìn trời. Bầu trời hôm nay thật đẹp, trăng sáng nhưng không vì thế mà che lấp ánh sao. Hàng ngàn vì tinh tú lấp lánh nhấp nháy thật vui mắt.
“ Á. Sao băng. Sao băng. Tổng giám đốc, anh có nhìn thấy không? Nó vừa vụt qua đó.”
Hoàng Khánh Phong bị lắc đến chóng cả mặt, mặt mũi xầm xì: “Tôi không mù cũng không có điếc.”
Linh An không để ý đến thái độ của Hoàng Khánh Phong, vui vẻ nói: “May thiệt đó. Lại có thể nhìn thấy sao băng, đúng là may thiệt.”
“Cô không ước sao?” Hoàng Khánh Phong hỏi.
“Ước?” Linh An nghiêng đầu hỏi lại.
“Đúng vậy. Chẳng phải con gái các cô mỗi lần nhìn thấy sao băng đều chắp tay ước nguyện sao?”
“Ha ha, tổng giám đốc. Có phải anh xem quá nhiều phim Hàn Quốc rồi không?”
Hoàng Khánh Phong xì mặt, không nói thêm câu nào.
“Anh biết không? Bà tôi đã từng nói. Khi có một em bé chào đời cũng là lúc một ngôi sao được thắp sáng. Và khi một ngôi sao rơi xuống cũng là khi một người nào đó từ bỏ cuộc đời này. Sao băng chính là khoảnh khắc đẹp đẽ cuối cùng chứng minh họ đã từng tồn tại. Vì vậy mà tôi không nghĩ nó sẽ đem lại may mắn.”
“Sau này, khi lớn thêm một chút, tôi nhận ra rằng: Mỗi ngôi sao đều có một ánh sáng riêng, dù là ngôi sao nhỏ nhất. Có thể lúc đó, nó không được chú ý tới vì bên cạnh nó còn có quá nhiều những ngôi sao khác. Nhưng đến một thời điểm nhất định nó sẽ tỏa sáng. Hi hi. Theo tôi thì tôi đang là ngôi sao kia kìa.”
Linh An giơ tay, chỉ lên bầu trời rồi quay sang bên cạnh. Cặp mắt đen huyền của cô như hồ nước sâu không đáy, phản chiếu thứ ánh sáng lấp lánh như muốn hút tất cả mọi vật vào trong đó.
Hoàng Khánh Phong lặng người nhìn Linh An. Hắn thật sự thấy cô rất giống một con tắc kè hoa. Mỗi lần gặp cô là một lần cô khoác lên mình một bộ cánh khác nhau. Lúc thì hiền lành xinh đẹp, lúc lại đanh đá chua ngoa. Có khi lại vô cùng gian xảo và xu nịnh. Con người cô trong mỗi hoàn cảnh lại cho người ta thấy mỗi bộ mặt hoàn toàn xa lạ. Giống như luôn đề phòng, luôn diễn kịch trước mặt người khác, không cho họ lại gần, cũng như không cho họ hiểu được con người cô.
Dường như đã có chút gì đó thay đổi trong đôi mắt của Hoàng Khánh Phong. Ấm áp hơn, dễ chịu hơn.
“Bẹp...bẹp... bẹp bẹp bẹp....” Một tràng súng nổ liên thanh cực kì vui tai, kèm theo đó là mùi hương vô cùng khủng bố được gió nhanh chóng mang tới, quấn quýt lấy hai con người duy nhất trên bờ biển này.
“Cô đã ăn cái quái gì vậy hả?” Hoàng Khánh Phong bật dậy, nhảy xa mười mét, vội vàng lấy tay bịt mũi.
Linh An ngượng chín mặt, mọc rễ tại chỗ. Chỉ ước có thể nhảy tùm xuống biển, tự tử quách đi cho xong.