Ngoại trừ cho đồ đệ ngốc bạch ngọt của mình lấy lại mặt mũi, cũng là vì hắn phải đi ngang qua sân khấu, thu Hiên Viên Triệt làm đồ đệ.
Nhưng vì hệ thống, thân thể hắn bỗng nhiên xuất hiện vấn đề, nếu không phải là vận khí tốt gặp được Sở Thu chính trực như vậy, hắn phỏng chừng sẽ thảm hại hơn.
Nhưng mà lòng người quả nhiên rất khó dò, ngay cả bản thân hắn cũng không nghĩ ra mình lại nhẹ nhàng mà thay đổi dự tính ban đầu như vậy.
Không sai, hắn không cần Hiên Viên Triệt.
Hoặc có lẽ là vì ánh mắt Quân Mặc làm hắn lo lắng, hoặc có lẽ nam chính và hắn bát tự không hợp, ai biết được.
Nghe hệ thống nhắc nhở, Lâm Tiêu lãnh đạm nở một nụ cười lạnh như băng trong lòng, ngày càng khẳng định mình đã lâm vào nguy cơ, ngoại trừ phản ứng lạnh lùng và thờ ơ ra, càng cười lạnh vài phần.
A.
Thay đổi cốt truyện, giá trị cốt truyện giảm mười phần trăm!
Bất quá không có thu đồ đệ mà thôi, cũng chỉ như vậy, thế nhưng liền giảm xuống mười phần trăm sinh mệnh của hắn!
【 cảnh cáo cảnh cáo! Xin kí chủ không nên tự tiện thay đổi cốt truyện! Nếu không đem… 】
Bíp!
Câu nói kế tiếp bị tinh thần lực cường đại của Lâm Tiêu đè ép, không thể phát ra tiếng.
Đây đã là lần thứ hai!
Hệ thống cũng muốn khóc được chứ? Hệ thống vận hành tám trăm năm, cũng chưa bao giờ gặp kí chủ bá đạo không nói lý như vậy! Nó phải kháng nghị!
Lâm Tiêu mặc dù không nghe được âm thanh, nhưng màn hình bắn ra trước mặt, nháy mắt đã bị lấp đầy số liệu các loại hậu quả nghiêm trọng.
Uy hiếp hắn sao?
Lâm Tiêu nhìn cảnh cáo và hậu quả liên tiếp trước mặt, cái gì bỏ mình, cái gì kinh mạch bạo liệt, cái gì thế giới sụp đổ…
Nhưng mà hắn sẽ sửa sao?
Không! Nếu hắn vì có thể sẽ chết mà chịu thiệt, như vậy hắn không phải là Lâm Tiêu, không phải là Lâm Tiêu thập tử nhất sinh cũng dám xuống tay tính kế với thế gia trăm năm ở đế đô.
Cho dù là mười năm kia, hắn cũng hối hận, hối hận chính mình không đủ tâm ngoan, không đủ phòng bị, lại chưa bao giờ hối hận hắn đi tính kế Lý gia.
Vả lại.
Hệ thống này ngu xuẩn như vậy, kích động hai lần liền đem lời vốn không nên nói đều nói, tai hoạ ngầm này, ngoại trừ muốn chết, thật đúng là làm hắn cảm thấy có chút xuẩn manh.
“Ngươi xác định?” Sở Thu sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu, như đang nhìn một kẻ ngốc cố tình gây sự: “Đại hội thu đồ đệ lần tới là mười năm sau.”
Nói cách khác, một nhóm mầm non tốt hắn không cần, phải đợi mười năm, mười năm, cũng đủ để bao nhiêu người bồi dưỡng ra một đệ tử ưu tú? Đứng đầu môn phái, cũng không chỉ là tu vi đứng đầu.
Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, trên gương mặt không có biểu tình gì nổi lên một vẻ cười lạnh nhàn nhạt, kiêu ngạo, còn có lạnh nhạt thà chết chứ không cúi đầu: “Xác định, không cần.”
Vừa trả lời Sở Thu, cũng là trả lời hệ thống.
“Hừ!” Sở Thu cười lạnh một tiếng, xoay người đi.
Người thông minh đều kiêu ngạo như thế, mặc dù kiêu ngạo thoạt nhìn có chút ngu xuẩn, dại dột không cần thiết.
Tỷ như hệ thống vừa mới bị Lâm Tiêu định nghĩa xuẩn manh.
【 Ngươi tên phàm nhân ngu xuẩn này! Vì hành vi ngu xuẩn của ngươi mà run rẩy đi! 】
Nhìn chữ to tàn khốc trên quầng sáng lục sắc trước mặt, ánh mắt Lâm Tiêu không tập trung nhìn xuyên qua, nhìn về phía Quân Mặc đối diện vẫn luôn cẩn thận nhìn mình.
Hắn thật có chút nhịn không được run rẩy, dù sao sau khi giảm mười điểm, trên người hắn đau lợi hại hơn.
Thi cổ bị hệ thống áp trong đan điền bắt đầu gây sức ép, rục rịch, làm trên mặt hắn nháy mắt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán cũng rơi xuống theo.
“Phụ thân! Phụ thân vì cái gì không cần Hiên Viên Triệt? Người đồng ý với ta rồi!” Lâm Thanh Thanh cắn môi, bắt cánh tay Lâm Tiêu, lực đạo cũng không lớn, giờ phút này lại nắm đến Lâm Tiêu đau tận xương cốt.
Hôm nay cô nương ngốc nghếch cũng không nhìn ra Lâm Tiêu giờ phút này khó chịu bao nhiêu, chỉ cảm thấy phụ thân luôn luôn yêu thương mình lại không nguyện ý hoàn thành tâm nguyện của mình, vả lại nghĩ đến về sau không thấy được Hiên Viên Triệt, liền càng thêm thương tâm.
Nàng nghĩ như vậy, đôi mắt đỏ lên, càng dùng sức nắm cánh tay Lâm Tiêu, vô tâm ngay cả Lâm Tiêu vẫn luôn run rẩy cũng không cảm giác được.
Hài tử luôn cho rằng phụ mẫu của mình vô cùng mạnh mẽ, cho nên khi bọn họ không nói, không nhắc tới, chỉ tự mình biết, thì hài tử thậm chí không biết phụ mẫu nhìn như mạnh mẽ, kỳ thật đã sắp qua đời.
“Thanh Thanh, buông tay.” Quân Mặc nhẹ giọng nói, thanh âm tuy nhẹ, nhưng ngữ khí lại rất nặng.
Đây là Quân Mặc mà Lâm Thanh Thanh chưa từng tiếp xúc qua, nàng chỉ vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy lãnh ý và tức giận trong mắt hắn, mà cha nàng lại không quản không hỏi, thậm chí lúc nàng nhìn qua nhắm hai mắt lại.
Tiểu cô nương cảm xúc không khống chế được trong lòng tê rần, cắn môi, hung hăng đẩy Quân Mặc một cái, quay đầu bỏ chạy: “Hừ! Đều là tại ngươi! Đều là tại ngươi! Đại sư huynh ta không bao giờ chơi cùng ngươi nữa!”
Nàng hiển nhiên là rất tức giận và thất vọng, đẩy rất mạnh.
Quân Mặc lảo đảo một cái đụng vào ngực Lâm Tiêu, làm ngực Lâm Tiêu đau như lửa đốt, máu bên môi lập tức tuôn ra, rơi trên đầu vai Quân Mặc.
Quân Mặc thần sắc hơi đổi, vội vàng đứng thẳng người, muốn đi đỡ Lâm Tiêu, Lâm Tiêu lại nhẹ nhàng tránh.
“Sư tôn.” Quân Mặc có chút mờ mịt đưa tay, trên mặt còn hơi non nớt mang theo mất mát: “Ta không phải cố ý chống đối sư muội.”
Hắn lại dùng từ “Chống đối” như vậy.
Lâm Tiêu nhíu mày, nhìn thiếu niên dè dặt trước mắt, nén giận.
Hảo hảo hài tử tại sao bị nuôi thành bộ dáng dè dặt này? Kiêu ngạo của hắn đâu? Giới hạn của hắn đâu?
“Đi diện bích*.” Lâm Tiêu lạnh lùng nói ra một câu như vậy, cứng nhắc quay lưng, chậm rãi đi.
*chỉ sự thiền định
Hắn không cần Quân Mặc như vậy, hắn muốn là hài tử quật cường, kiên quyết, cho dù thiện lương, kiêu ngạo trong lòng cũng không thể xâm phạm!
Quân Mặc giật mình, mơ hồ cảm giác mình diễn hơi quá.
Hắn có chút suy tư sờ cánh mũi, đáy mắt hiện lên một suy nghĩ sâu xa —— người này, giống như rất phiền chán nhìn thấy mình khoan nhượng và dung túng người ngoài.
“Sư…” Hắn há miệng thở dốc muốn gọi một tiếng, nhưng đuổi theo hai bước lại phút chốc dừng lại.
Bóng dáng Lâm Tiêu thoạt nhìn có chút đơn độc, hoặc nói là lạnh nhạt. Hoặc có lẽ vì trong khoảng thời gian này bị thương, hoặc cũng có lẽ là do y bào rộng lớn kia mặc trên người hắn, lại có cảm giác trống rỗng.
Quan trọng nhất là…
Lâm Tiêu bị thương, còn là nội thương rất nghiêm trọng, nhưng không muốn để cho người biết.
Quân Mặc cúi đầu nhìn huyết sắc trong lòng bàn tay, đồng tử hơi co lại. Hắn vừa mới nắm tay Lâm Tiêu mà thôi, thế nhưng liền dính nhiều máu như vậy.
Lâm Tiêu rời đi nhanh như vậy, không chút lưu tình nào bỏ đi, có phải vì trước mặt người khác đã chịu đựng cực hạn?
Không thể không nói, Quân Mặc đâm trúng chân tướng.
Tình hình của Lâm Tiêu đích thật là không tốt, bởi hệ thống liên tục động kinh, cộng thêm có người có khả năng bí mật mang thù riêng, cho nên cả người hắn đều bị chân khí và thi cổ hành hạ, mặc dù thăng cấp, cũng kèm theo từng đợt tẩy tinh phạt tủy* kịch liệt, đau đến mức mỗi một lỗ chân lông đều xuất huyết.
*Tẩy tinh phạt tủy: Người tu luyện một khi trải qua tẩy tinh phạt tủy, trên thân thể sẽ thay đổi rất lớn, tố chất và cả các phương diện khác đều sẽ được tăng cường.
Hắn đi rất nhanh, thời điểm Quân Mặc đuổi theo hắn trở về, hắn đã bế quan.
Trong viện im ắng, khi Quân Mặc mím môi đi vào, trong phòng chỉ có Lâm Thanh Thanh xị mặt ngồi.
“Đại sư huynh.” Lâm Thanh Thanh lãnh mặt nhìn Quân Mặc, đôi mắt to trong suốt hơi ướt át: “Phụ thân bảo ta gởi lời cho ngươi.”
Quân Mặc giương mắt: “Sư tôn nói gì?”
Tình hình gấp vậy sao? Ngay cả dặn dò cũng không kịp? Quân Mặc có chút sửng sốt.
Lâm Thanh Thanh hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Phụ thân nói, cho ngươi đi Tĩnh Tư Nhai hối lỗi! Không có lệnh của hắn, không cho phép ngươi trở về!”
Nhìn Quân Mặc bộ dáng ngơ ngẩn, Lâm Thanh Thanh lúc này mới cảm thấy mình hết giận hơn phân nửa, khẽ cười nói: “Ai kêu ngươi khi dễ ta! Hừ, nếu không tại Đại sư huynh, phụ thân cũng sẽ không bị thương, cũng sẽ không biến thành cái dạng này! Lúc ngươi đi hối lỗi, ta cũng không gặp ngươi!”
Nàng nói xong, xoay người bỏ chạy.
Quân Mặc nhắm chặt mắt, bàn tay dưới tay áo khép lại, từ từ siết chặt…