Cây cối đan xen nhau, um tùm mọc nhiều không thể nhìn rõ được lối đi, xung quanh toàn cây với cây. Nhìn như một con đường vô cực không có điểm dừng.
Cậu hiện tại rất khó chịu, bụng cứ kêu réo lên. Tất cả là tại người đó, nếu như hắn không bỏ cậu lại mà đi thì cậu đâu phải lâm vào tình cảnh như này.
Khi ở trong một môi trường yên tĩnh ai cũng đều sẽ có xu hướng là suy nghĩ nhiều. Draco cũng không ngoại lệ, cậu vừa mệt vừa đói nhưng đầu óc lại không thể nào ngừng suy nghĩ, cậu nghĩ về mọi thứ ở trường Hogwarts, nghĩ về cha cậu với cha đỡ đầu, nghĩ về lão lươn Dumbledore và thậm chí nghĩ đến cái trán sẹo của tên Potter chết tiệt.
Trước đây lo lắng lớn nhất của cậu là về gia đình người thân, nhưng giờ đây chuyện ăn ở mới là lo lắng quan trọng nhất. Sự sợ hãi khi ở nơi xa lạ không có lấy một người quen khiến cậu muốn ngồi thụp xuống và khóc lên thật to.
Dù nghĩ vậy nhưng Draco vẫn không thể nào vứt đi được lòng kiêu ngạo để ngồi khóc như một cô gái. Mắt cậu đỏ hoe và cậu không muốn thừa nhận rằng bản thân rất nhớ cái ôm ấp áp và lồng ngực vững chãi của Potter.
Cậu không thể không rời bỏ Potter, một người càng lớn càng xấu ( Tác giả: Thực ra khi một người đàn ông trưởng thành sẽ nảy nở và cao to cường tráng hơn. Ở đây bé nói " xấu " là do ghen tị với sự cao lớn ấy, chứ không phải chê Potter có nhan sắc xấu xí). Cậu là Tử Thần Thực Tử còn hắn lại là Đấng Cứu Thế, bọn họ hoàn toàn không chung đường.
Draco mãi mê suy nghĩ nên không để ý đường đi, chân cậu dậm phải một vật hình người.
" Dẫm " Cậu vấp ngã bởi một thứ gì đó mềm mại, ấm ấm. Ặc, không lẽ dậm trúng một cái xác hả.
【 A á á á ngươi thật bất lịch sự khi nằm chết ở đây đó á á á 】Draco hét toáng lên, vứt luôn hình tượng Hoàng Tử nhà Slytherin.
Draco đang cho rằng khuôn mặt xinh đẹp của cậu sắp tiêu rồi thì thứ cậu coi như xác chết lại vùng dậy, ôm lấy eo cậu kéo vào lòng.
Nam nhân bị dẫm vô cùng tức giận, hắn tính đứng dậy mắng cho Draco một trận nhưng khi nhìn rõ được khuôn mặt cậu thì lại im bặt, mở to miệng vô cùng ngạc nhiên nhìn chằm chằm.
Thì ra hắn còn sống! Draco thở phào nhẹ nhõm, cậu đang định cảm ơn thì hắn ta đột nhiên nắm lấy cằm cậu, rồi cười lớn " Đây là vận may gì vậy, ở nơi rừng núi thế này mà lại có một người đẹp. Này, nói ta nghe thử, có phải ngươi là thần tiên hạ phạm không? Hay ngươi là yêu quái hóa thành người đẹp hòng hút linh hồn ta? "
Cậu nghe không hiểu được lời hắn nói nhưng nhìn biểu hiện, hành vi này của hắn thì có thể xác định cậu đụng phải một tên biến thái rồi. Draco biết thể chất cậu rất dễ thu hút mấy tên biến thái nhưng nhờ danh gia tộc Malfoy nên chúng cũng kiêng dè, sau này cậu gia nhập đội Tử Thần Thực Tử thì nhờ Chúa Tể ưu ái nên bọn chúng cũng từ bỏ ý định, không ngờ hôm nay cậu lại đụng phải một tên không biết sống chết.
Draco xấu hổ, cậu tức giận trừng to mắt nhìn tên nam nhân trước mặt. Cố gắng với tới thắt lưng để rút đũa phép nhưng dường như tên kia hiểu được ý định của Draco, hắn ôm chặt lấy tay cậu không cho cậu động đậy
Vì quá tức nên mặt Draco đỏ bừng, đôi mắt màu vàng lấp lánh sáng rực như sao trên trời.
Nam nhân vuốt môi Draco, trầm thấp nói:" Sao? Ngươi tức giận à? Chẳng lẽ ta nói sai rồi? ngươi không phải là yêu quái? "
Draco tức giận nhưng không thể làm gì được, những người ở đây ai cũng có sức mạnh như quái vật vậy.
- " Tào Tháo ta thật may mắn, ngay lúc ngủ cũng có người đẹp dâng tới miệng. Chuyến đi này quả thực đáng giá haha " - Tào Tháo cười, chất giọng trầm ấm vô cùng gợi cảm. Nếu như nữ nhân nghe được giọng nói này nói bên tai thì chắc chắn sẽ đỏ mặt gục ngã.
【 Tên khốn lưu manh, cái đồ biến thái,........ 】
- " Mặc dù ta không hiểu ngươi đang nói gì nhưng chắc chắn không phải lời tốt đẹp vậy nên không hiểu càng tốt hơn " - Tay Tào Tháo kéo mạnh quần áo Draco
Draco muốn chém tên khốn này thành nhiều mảnh, cậu không ngờ bản thân tránh được một trận chiến nguy hiểm nhưng lại không tránh được bị một tên không quen biết ở nơi rừng rú này làm nhục.
Tào Tháo dừng một chút, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Draco, cười tủm tỉm " Tiểu yêu tinh, đừng tức giận "