• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế giới lần đầu tiên cô đến thân phận là công chúa cao quý của huyết tộc Bạch Diễm Hoả vô ưu vô tư được cưng chiều vô hạn, từ bé đã xinh đẹp chói mắt.


Người gặp người thương, hoa gặp hoa nở. Ở nơi cô phong quang vô hạn tươi đẹp cảnh sắc thì Bạch Diệc Phi ca ca cùng cha khác mẹ phải thu mình trong bóng tối bị người phỉ nhổ chà đạp.


Bạch Diệc Phi tuy là vương tử thuần huyết của huyết tộc nhưng bất hạnh buông xuống năm hắn tám tuổi, mẫu hậu hắn phạm đại tội vô cùng nghiêm trọng bị xử tử, tất cả vinh quang trước đó của một người vương tử đều biến mất, mọi người bỏ đá xuống giếng, hất nước bẩn mẫu hậu hất lây sang hắn, trong đó có cả phụ vương và mẫu tộc đã từng vô cùng yêu thương hắn, tương lai hắn từ đó nhấp nhô u tối.


Huyết tộc thọ mạng rất dài lâu, gần như trường sinh nên tiểu nam hài tám tuổi kia làm sao có thể vui vẻ trưởng thành trong cô đơn tịch mịch mà không hắc hoá.


Vận mệnh hắn phủ đầy gai nhọn, nhưng hắn có tim, máu đang chảy trong người hắn là huyết tộc, hắn không giết đồng bào vô tội, nhưng hắn sẽ trả mối hận với những kẻ thù tổn hại hắn.


Thiên đạo rất công bằng những con đường hắn đi đều là vì rèn luyện hắn trở thành cường giả, hùng mạnh khiến người khiếp sợ để cuối cùng đứng trên đỉnh cao, vả mặt từng kẻ khinh thường hắn.


Khí vận sủng nhi tuy nhiên cũng không phải dễ làm, hắn xứng đáng được ưu ái hay không chỉ có thể xem thực lực của hắn, suy cùng cực thịnh, khổ tận cam lai, trải qua vô số thử thách, việc Bạch Diệc Phi tài năng siêu phàm khiến người khâm phục, bảo toạ vương quyền này tất nhiên là của hắn.


Nhưng không...thế giới này có chỗ hỏng lớn một kẻ nghịch thiên thay đổi quỹ đạo không theo hướng cũ hoàn toàn.


Nãi Tư gia tộc nổi trội trong đám quý tộc, Nãi Tư Phác đến thịnh yến sinh thần 6 tuổi gặp gỡ công chúa Bạch Hoả Diễm. Hắn là kẻ theo đuổi sức mạnh và quyền lực nên thiếu niên 18 tuổi dùng ôn nhu mật ngọt dụ dỗ nữ hài thích hắn, kế hoạch từng bước vô cùng suông sẻ nữ hài dần trưởng thành, thiếu nữ ngây thơ hoàn toàn là công cụ lợi dụng của hắn. Nãi Tư Phát cầu hôn công chúa thành công.


Bày ra âm mưu dương mưu giết được Vua Vu Phần, bề ngoài thanh bạch triệt để hỗ trợ Bạch Hoả Diễm đăng cơ làm nữ hoàng.


Nãi Tư Phác luôn đối đầu chèn ép nam chính Bạch Diệc Phi thậm chí muốn lấy mạng hắn. Khi thế lực vững chắc hoàn toàn không có chướng ngại vật nào có thể ngáng đường, hắn đã dụ dỗ nữ hoàng bù nhìn Bạch Hoả Diễm lui về hậu cung.


Nãi Tư Phác đăng ngôi Vua danh chính ngôn thuận khí thế hừng hực không hề có một thế lực nào dám phản đối hắn.


Bạch Diệc Phi may mắn không chết nhưng bị truy đuổi lưu lạc nhân gian, chật vật như vậy nào còn nửa điểm vinh quang khí vận sủng nhi giống với thiên mệnh sắp đặt đâu.


Vì thế Tân Mai xuyên đến nàng công chúa nói dễ nghe là ngốc bạch ngọt, nói khó nghe là ngu xuẩn não tàn. Bên kẻ giết cha hại huynh mà một chút gió cũng không hay biết, còn may là huyết tộc quy định cả đời chỉ có thể có một vợ một chồng, nếu không có lẽ Nãi Tư Phác đăng cơ vì củng cố thế lực đã trái ôm phải ấp ba ngàn giai lệ như tra nam hoàng đế nhân gian.


Tân Mai được trải nghiệm thêm một lần thuơ ấu sắm vai nữ hài hai tuổi chỉ lo ăn ngủ. Nhiệm vụ ban đầu cô nhận là tiếp cận Bạch Diệc Phi hỗ trợ thế giới đi đúng quỹ đạo. Sửa chữa lỗ hỏng ngăn chặn thế lực của Nãi Tư Phác.


Ba tuổi tiểu nữ hài lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên mười hai tuổi bị nhóm người khi dễ, cô bé đã lao ra bênh vực hắn.


Một lần lại một lần cô che chở thái độ rõ ràng một bộ ương ngạnh khoa trương 'đây là ca ca của bổn công chúa không ai được động đến'
Mọi người không nghĩ đắc tội tiểu công chúa liền tha cho hắn.


Từ hôm đó một câu cũng "ca ca" hai câu cũng "không được ăn hiếp ca ca" đặc biệc dính người. Bạch Diệc Phi ban đầu lạnh nhạt hoàn toàn lơ cô bé, nhưng Tân Mai kiên trì a, nước ấm nấu ếch ngày ngày bán manh đáng yêu vô cùng, dưới sự manh chết người cô bé  hoàn toàn nhận được sự ghét bỏ của Bạch Diệc Phi.


Bốn tuổi khuôn mặt tiểu bánh bao trắng nộn nộn cọ vào tay Bạch Diệc Phi bị hắn chán ghét đẩy ra, đôi môi mếu đến lợi hại nhưng đôi mắt ngập nước vẫn nén không rơi một giọt lệ: "Ca ơi, muội muội sẽ ngoan, sẽ không nháo cũng không cho họ làm ồn tới ca ca, vương huynh có thể cười với muội sao?" Tân Mai mềm mại ngữ khí manh manh làm trang sức treo chân Bạch Diệc Phi.


...


Quỷ hút máu huyết tộc dù thuần huyết hay cấp thấp quỷ vẫn thường hoạt động ban đêm. Họ ghét ánh sáng mặt trời chói chang nên xem đêm thành ngày.


Tân Mai rất nhanh dung nhập với thế giới này.


Cô hiện tại đang đắm chìm ngắm thiếu niên ca ca khí chất bất phàm, đường cong khuôn mặt gãi đúng chỗ ngứa, sắc da tinh tế như bạch ngọc, non nớt tuổi tác thời điểm chưa tan đi nhưng nhìn ra được ngũ quan tinh xảo này tương lai nhất định là đại yêu nghiệt mê chết ngươi không đền mạng.


Sương đêm bao phủ quanh hắn, cánh hoa hồng lưu động từng hạt sương thánh khiết dưới ánh trăng sáng rỡ, trang viên hoa hồng đỏ bao nhiêu tươi đẹp vẫn thất sắc ảm đảm nhúng nhường làm nền cho tiểu mỹ nam, hắn đứng ở chỗ đó y phục cắt may theo kiểu trung cổ, sấn hắn dáng người giống như tượng thần điêu khắc đẹp đến cực kỳ trân quý, tỉ mỉ không tì vết.


Bạch Diệc Phi quả thực không những đẹp người mà giọng nói trong suốt hàn băng cũng muốn mệnh: "Cười?"


Hắn cúi đầu xem xét tiểu bánh bao dưới chân: "Thế nào sẽ không ồn?" rõ ràng thiếu niên chưa vỡ giọng lại bị hắn nói một cách vô cùng gợi cảm.


'Tiểu bánh bao mê trai Tân Mai' bị mê đảo tới rồi, rõ ràng đeo bám hắn suốt một năm ngắm mỹ nhan tưởng như đã thích ứng rồi, ai ngờ thời điểm bị hắn nhìn chằm chằm vẫn làm cô bấn loạn, suýt thoát vai nhân vật manh manh muội muội hoá hình tiểu mê muội cầm băng rôn hò hét cầu ký tên, quỳ liếm thần tượng.


Tân Mai đè ép suy nghĩ.


Bé con phô triệt để ưu điểm, chớp chớp đôi mắt tròn xoe ngây thơ, biểu tình như đang suy nghĩ phải làm thế nào mới tốt, cô bé vờ như không thấy sự chán ghét trong mắt hắn, cố sức ngẩng đầu mong chờ nhìn hắn nói: "Ca sẽ cười sao?"


Từ khi mẹ hắn mất, hắn không biết sẽ như thế nào nở nụ cười, ánh mắt ai xem hắn cũng mang theo cảm giác khinh thường rất không thoải mái nhưng tiểu nhóc con này tuy thật phiền người nhưng rất ngoan ngoãn nghe hắn, ở bên cô bé không khí cũng thật thoải mái, một bộ khẩn cầu chờ mong lọt vào mắt Bạch Diệc Phi, hắn miễn cưỡng kéo kéo khoé môi một chút, hỏi cô: "Vừa ý?"


Tiểu bánh bao bưng mặt hí ha hí hửng, lon ton chạy quanh xem hắn một vòng, cười tủm ta tủm tỉm: " Thật đẹp. Ca lớn lên thật đẹp mắt. muội rất tự hào a."


Tân Mai thực tế nhìn thấu rồi nụ cười gượng gạo của thiếu niên chứa một mạc phiền muộn, cô độc đến lên men. Hắn cười rất cứng ngắc nhưng cô vui vẻ nha, đối tượng công lược tình thân lần đầu nở nụ cười đây là khởi đầu tốt mặc dù ngoại duyên lý do gì.


"Vì sao muốn ta cười?" Thiếu niên nhàn nhạt hỏi cô, mi rũ như cánh quạt đổ, rũ mắt nhìn nhóc con.


Tân Mai lựa từ non nớt trả lời: "Mỗi khi tâm trạng tốt muội sẽ cười, khi buồn có người chọc muội cười muội liền không còn thấy buồn chút nào nữa. Nhưng từ lúc muội gặp ca chưa bao giờ thấy vương huynh vui qua. Ca cười đẹp mắt như vậy, Nếu có thể khiến ca cười nhiều một chút em gái làm gì đều nguyện ý."


Một người ngước cổ ngắm, một người cúi đầu xem, cả hai nhìn nhau như vậy một thoáng, Bạch Diệc Phi thân cao hơn 1 mét 78 chợt cúi người ngồi xuống, do cô chỉ tích cực phát triển chiều ngang, chiều cao quá thấp nên lúc hắn ngồi xổm xuống vẫn phải rũ mắt xem cô, có lẽ hắn cảm thấy tư thế nói chuyện đều không thoải mái bèn nhấc bổng cô bé lên, ôm trên tay theo kiểu bế trẻ con.


bánh bao thịt mềm mềm được hắn ôm lên, Tân Mai sửng sốt bất ngờ nhìn hắn, lại nghe Bạch Diệc Phi phun ra một câu: "Ngươi thật phiền."


...


Người ta thường nói khi một người đột nhiên chấp nhận bộc lộ cảm xúc thật với bạn, chứng tỏ họ đã mở lòng phơi bày cho phép bạn nhận biết con người hắn.


Một ngày nọ tiểu cục cưng Bạch Hoả Diễm mất tích, cả lâu đài náo loạn đi tìm đều không thấy, mãi đến mấy ngày sau người ta nhặt được công chúa nhem nhuốt ngoài cổng cung, nghe nói thị nữ trông giữ công chúa không cẩn thận còn ham chơi đi ra ngoài mới dẫn đến màn này, Vua rất nổi giận phạt nặng thị nữ, nhưng tâm hồn mong manh của tiểu công chúa chấn thương tới rồi.


Bạch Diệc Phi mấy ngày không bị vật trang sức treo chân làm phiền, ban đầu nghe cô bé mất tích hắn nghĩ bản thân sẽ thoải mái, nhưng sự thật chứng minh không hề, hắn dù bị người thượng cẳng chân hạ cẳng tay cũng chưa thấy tâm tình khó chịu nhường này, hắn quy tội cho cô đã tạo thành thói quen suốt một năm ồn ào bên tai hắn, nên bỗng trở nên quạnh quẽ liền tạm không quen.


Hắn trời sinh tính tình lương bạc, ồn ào sẽ khiến hắn chán ghét nhưng mấy ngày qua hắn chợt phát hiện hoá ra điều này đổi lại là bé con đó làm cũng không chán ghét như hắn nghĩ, đại khái là tình thân đi, dù sao vẫn là muội muội ruột, hắn nghĩ nên đi tìm cô bé, vừa định đi lại nghe tin tiểu bánh bao đã trở lại tinh thần bị doạ không nhẹ, hắn lén đến tẩm điện thăm muội muội lại bị cô bé phát giác.


"Vương huynh" Tân Mai ô ô khóc thút thít, khoé mắt ngậm hai viên đậu to trong suốt, như thỏ con rụt người trên giường gọi hắn: "Ôm Ôm, Tiểu Diễm rất nhớ ca ca." thấy hắn định nhẫn tâm xoay người rời đi Tân Mai càng khóc thảm thiết: "Tẩm điện chỉ có muội một mình trong này...Ca đừng đi mà...hức.."


Bạch Diệc Phi khó xử, do dự cuối cùng nhẹ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ tiến đến ôm cô nhóc vào lòng: "Là Huyết tộc, ngươi không nên sợ hãi bất cứ thứ gì." hắn nhấp môi như muốn nói tiếp lại thôi, bé con còn nhỏ được nhiều người bao bọc hắn cần gì phải nói lời thừa giáo cô nhóc này, dù sao cũng không hiểu.


Tân Mai chui trong ngực hắn, ngửi khí tràng tự nhiên có chút lạnh lẽo có chút ghiền, thút tha thút thít nói: "Ca Ca...lần này Tiểu Diễm thỉnh cầu huynh một chuyện được không?"


Cô nhóc đảo đảo tròng mắt sau đó ngẩng đầu chân thành nhìn hắn: "Chuyện này trong khả năng của ca. Vương huynh nếu đồng ý Tiểu Diễm sẽ hạnh phúc đến chết không hối."


Một câu thành sấm. Tân Mai không biết thời điểm cô nói ra câu này có bao nhiêu nhẹ nhàng, ngược lại tương lai có bấy nhiêu đau đớn chờ cô.


Hắn mày đẹp chau lại, cuối cùng phun ra một chữ "Được"


Tân Mai chân ngắn nhún người lên, vơ móng vuốt nhỏ câu cổ hắn 'ba' một ngụm trên mặt, khanh khách cười liền nghiêm túc nói: "Muội chỉ muốn bên cạnh ca ca...có thể nào hông chán ghét muội nữa không?"


Ngoại trừ mẫu hậu thân cận hắn khi còn bé ra thì cô là người đầu tiên được hắn cho phép động tác này.


Xuẩn muội muội thật ngốc.


Nhìn vẻ mặt ngố ra tràn đầy hy vọng của bánh bao nhỏ trước mắt, hắn bất tri bất giác giương lên cánh môi: "Được"


Nhận được đáp án mong muốn Tân Mai trong lòng hưng phấn đến muốn ngẩng đầu lên trời tru dài.


Quan sát Tân Mai diễn xuất thần tuồng 'em bé đi lạc' khiến Lão Cẩu âm thầm phun, quá gian trá cô biết nữ tỳ kia đi gặp gỡ nhân tình bên ngoài bèn trộm theo chơi rõ ràng tự động hồi cung lại trang thành mất tích, cược nam chính sẽ đến thăm bèn đuổi người ra khỏi tẩm điện, ngồi khóc chít chít cả buổi vốn là nhập diễn gạt nam chính đồng tình thương hại.


Quá thâm rồi! Lão Cẩu vơ móng vuốt tán thưởng.


Bạch Diệc Phi sau lần chơi ngu chấp nhận mở đường cho hưu chạy đã kích hoạt sâu hơn tiềm năng dán người của em gái. Bé con hậm chí khóc nháo với phụ vương và mẫu hậu của mình chỉ đích danh cho hắn luôn ở cạnh cô, vì lý do thị vệ thị nữ không đáng tin cậy, cô là công chúa tâm can bảo bối của họ nên rất dễ gặp chuyện, vương huynh là người thân so ra tin cậy hơn bất cứ ai.


Tân Mai chưởng thượng minh châu (*) phụ vương đành thoả mãn thành tựu nguyện vọng cho cô bé. Bạch Diệc Phi từ đây trở thành đối tượng được bồi dưỡng sức mạnh như tấm khiên của Bạch Hoả Diễm, luôn bên cô.


(*) như viên ngọc quý trên tay, yêu thương hết mực, chỉ con gái rượu.


Tẩm điện của cô dọn gần đến điện hắn, do hắn ghét phiền, bé con chỉ đành gọi người thu thập đồ đạc, dọn sát vách phòng Vương huynh.


#Cuộc sống ngày ngày làm cao da chó dính người.


#Theo dõi những năm tháng huynh muội tình thâm, rèn càng bền vững kĩ năng.


Tân Mai nhảy nhót bên chân Bạch Diệc Phi cả người tràn đầy năng lượng, niềm vui sướng hạnh phúc mãnh liệt đến có thể lan toả từ trường cho bất kỳ ai nhìn thấy, kể cả kẻ ẩn nấp nơi tối. Hắn ta vô tình chú ý đến cặp huynh muội này, đột nhiên có loại cảm xúc tò mò khiến người không cầm lại được phải nhìn.


Hắn ta ẩn nấp nằm vùng ở nơi đây thật lâu, Nam nhân hắc y nhìn con mồi Bạch Diệc Phi, hắn ánh mắt thâm trầm u ám, ít nhất phải tiếp tục ngốc tại nơi này để làm chính sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK