Hiện tại, anh đang ở trong biệt thư riêng của mình. Biệt thự của nhà họ Sở vô cùng phù hợp với thân phận của Sở Hư Uyên. Tráng lệ huy hoàng như cung điện, trang hoàng hoa lệ lại rất trống trải. Cha mẹ Sở Hư Uyên mất sớm, không có mối quan hệ tốt với anh chị em, chỉ có một người một mình ở tại Sở gia to như vậy.
Rót cho mình một ly rượu vang đỏ, từ trước đến nay, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi rất đơn điệu, đến nổi không có lấy một người bạn. Sở tổng chỉ là theo thường lệ làm việc ở trong thư phòng. Kết quả mới vừa ngồi xuống ghế, đã bị An Nhu cưỡng ép cùng nhau gia nhập ' đội ngũ mạo hiểm bắt ma trong trường học '.
Nói chung là hơi phiền, Sở Hư Uyên uống lên ngụm rượu vang đỏ, im lặng nhìn chằm chằm máy tính trước mặt tự động mở, tin nhắn không ngừng nhảy ra. Tại sao cái thứ quỷ này không thể đóng theo ý của anh, ngược lại tự động nhảy ra nhiều icon emoji hơn.
Mà ở đầu bên kia, An Nhu cũng đang phát điên, vừa làm phiền Sở Hư Uyên, vừa thật cẩn thận bò cầu thang.
Dọc cầu Thang phía bên này còn có đèn, chỉ là không có bóng dáng người, xung quanh im ắng. Trường học tổng cộng có bảy khu, sáu khu đều là phòng học, khu thứ bảy cũng là tầng cao nhất là phòng thuộc câu lạc bộ nghệ thuật.
An Nhu thật vất vả bình ổn trái tim đang vô cùng kinh hoàng, bò đến lầu sáu, chưa từ bỏ ý định muốn xác nhận lại với Sở Hư Uyên, lại bị đối phương nhẹ nhàng bâng quơ nói một tiếng phải bò đến tầng cao nhất.
【Sở tổng ơi 】
An Nhu nuốt khổ, bò cầu thang, nội tâm sợ hãi, không hề phòng bị bão táp ập tới.
【 anh nói thử xem, nếu tôi bò bò lại gặp phải nữ quỷ thì làm sao bây giờ? Nếu không phải biết anh sẽ không làm mấy trò đó, tôi thật sự cảm thấy anh đang lừa tôi bò lên tầng cao nhất, ở trên đó có chuyện gì thì chỉ có nước nhảy xuống chứ chạy đằng trời】
【cô cứ đi lên là được, nói nhiều quá 】
Sở Hư Uyên thật sự cảm thấy sự kiên nhẫn cả đời của anh đều dùng hết ở trên người con ngu này. Vì bản thân có thể bình an làm việc, không thể không nhẫn nại trả lời cô.
【 gần đến rồi, cô sợ cái gì? 】
【 tôi ...】
An Nhu một câu còn chưa nói xong, vừa mới bước lên hành lang tầng bảy đã nghe được âm thanh rất rất nhỏ, là tiếng cười khi có khi không của nữ sinh.
Cực độ sợ hãi, cổ họng An Nhu như bị ai bóp chặt, gắt gao che miệng lại, lập tức ngã ra phía sau, đặt mông ngồi ở trên mặt đất. Trừng lớn đôi mắt, sắc mặt tái nhợt không phát ra âm thanh, tâm lý đã muốn hỏng mất.
【 qu qu qu qu a a a a quỷ a a a a! Sở Hư Uyên có quỷ có quỷ có quỷ 】
Máy tính của Sở Hư Uyên bị tàn phá dữ dội bởi emoji, sắc mặt anh đen nhánh, hung hăng mà nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lại nhìn ly rượu vang đỏ trong tay bị anh đánh nghiêng, hận không thể quay ngược trở về năm phút trước quăng cái PC cùng latop quỷ này ra ngoài sân.
Sao anh có thể quên mất, trước đó "Nặc" từng dùng chính số di động của anh gửi tin nhắn cho anh, lần này chính là dùng AC WeChat của anh. WeChat có bao nhiêu tính năng? Có tin nhắn chữ, cũng có tin nhắn thoại, trực tiếp phát ra giọng nói.
Vào lúc cái âm thanh chứa đầy lòng sợ hãi thét chói tai vang vọng khắp thư phòng, Sở Hư Uyên đang nâng ly rượu nhấm nháp, còn phân tâm xem tài liệu, cũng không thể chống cự nổi làn sóng kinh hách đầy tính công kích, làm anh giật mình, đổ nghiêng ly rượu vang đỏ.
Rượu vang đỏ đổ lên khắp bàn làm việc, máy tính cũng không may mắn thoát khỏi, cũng may Sở Hư Uyên không có để bất cứ tài liệu quan trọng nào ở trên bàn, bằng không sẽ phiền toái lớn hơn nữa.
Cũng may, thư phòng cách âm rất tốt, bằng không chỉ bằng cái tiếng thét vừa rồi của An Nhu sẽ làm toàn bộ người hầu trong biệt thự nhào lại đây.
Đè đè cái trán, Sở Hư Uyên gọi điện thoại nội tuyến kêu quản gia sắp xếp người tới dọn dẹp, tắt máy tính, quăng ly rượu không xuống thảm mềm.
Ngồi ở trên sô pha cách đó không xa, thay đổi phương tiện khác để liên lạc với An Nhu. Sau khi im lặng một lúc lâu, Sở Hư Uyên lấy di động ra, sắc mặt khó coi gửi tin nhắn cho An Nhu.
【 cô la thét cái gì? Không có quỷ, đó là người. Động não một chút, suy nghĩ kỹ, sao có thể là quỷ? 】
Sở Hư Uyên thật sự bị An Nhu làm tức giận đến không nhẹ, ngay cả phong cách nói chuyện cũng không còn âm thầm bày mưu lập kế trong từng câu chữ, ngược lại có thể nghe được, rõ ràng đang nén lại cơn tức.
Anh thật sự không nghĩ tới, không nghĩ tới An Nhu còn có thể cho anh một đợt kinh hỉ như vậy.
Sở Hư Uyên cắn răng.
Nếu không phải biết cái con ngu kia không ở nơi này, Sở Hư Uyên thật sự sẽ tới tận nơi bóp chết ai đó. Giật mình đến đổ ly rượu? Anh từng mất mặt như vậy sao?
An Nhu còn đang trong trạng thái ngu ngơ, bị Sở Hư Uyên dùng giọng tức giận nói vài câu, ngược lại làm cô thanh tỉnh một chút, lại nghĩ kỹ lại, hình như... Thật không phải quỷ. Hơn nữa cái giọng này nghe còn rất quen tai.
Thật cẩn thận từ chỗ ngoặt hành lang nhướng đầu ra nhìn, An Nhu thấy được giữa phòng nhạc còn sáng lên, ánh sáng đâm vào hơi đau mắt, tiếng cười từ trong cái phòng đó truyền ra.
Không thể nào ... Chẳng lẽ An Như Uyển ở bên trong? Trong lòng suy đoán, An Nhu tay chân nhẹ nhàng đi qua, lén lút hơi mở cửa sổ nhìn vào bên trong.
Căn phòng này không có bàn ghế, vô cùng trống trải, chỉ là ở giữa phòng có đặt một chiếc piano, An Như Uyển đang ngồi ở trước piano, cười duyên với một người nam sinh bên cạnh, đang nói cái gì đó.
Người nam sinh đó ... Là Từ Trình. An Nhu trừng lớn đôi mắt, đột nhiên ý thức được bản thân hình như đã biết được một bí mật động trời.
Trong phòng nhạc, An Như Uyển cùng Từ Trình cũng không có phát hiện có người đang nhìn lén từ bên ngoài. An Như Uyển đứng lên thu dọn cặp sách, nhìn Từ Trình cười nói: "Thời gian không còn sớm, cũng nên về nhà, phiền cậu dành thời gian ở lại luyện tập với mình, đã trễ thế này, mấy thành viên khác đều về hết rồi."
Từ Trình dựa vào bên cạnh piano, không chớp mắt nhìn chăm chú vào An Như Uyển: "Không có việc gì, để mình đưa cậu về nhà, trễ rồi, không an toàn." Cậu ta nói rất ít, giọng nói cũng thực nhạt, có phần dịu dàng.
An Nhu biết cậu ta, Ngụy Văn Kiệt cùng Từ Trình đều là người nổi tiếng trong trường. Khác nhau là người trước có tiền thành tích kém, người sau không tiền học giỏi. Cố tình hai người cùng tham gia câu lạc bộ bóng rổ trở thành anh em thân thiết, quan hệ khá tốt.
An Nhu từng gặp qua Từ Trình vài lần, chỉ cảm thấy người này khá cao lãnh, không nghĩ tới người cao lãnh khi đối mặt với An Như Uyển lại thể hiện khía cạnh ấm áp.
An Như Uyển nghe Từ Trình nói xong, cong mắt cười cười, vén tóc mái ra sau tai, tươi cười dịu dàng: "Phiền cậu quá, một mình mình cũng không dám về nhà ... Ay, trong khoảng thời gian kỷ niệm ngày thành lập trường này thật đúng là vất vả."
"Ừ"
Từ Trình không nói gì, do dự một chút, mới tiếp tục nói: "Cậu chú ý nghỉ ngơi, đừng để quá mệt mỏi."
【cô còn không đi? Tính đứng đó xem đến khi nào? 】
An Nhu đang ngửi được mùi ngon, nhìn phim thần tượng đang diễn ra bên trong kia, bên tai bỗng vang lên một giọng nói mềm nhẹ lại mang theo chút lạnh lẽo.
An Nhu bị giọng nói đột nhiên xuất hiện trong đầu làm hoảng sợ, nhưng trải qua nhiều lần nên cũng có năng lực chống chọi, che miệng lại để tránh không kêu ra tiếng. Nghe Sở Hư Uyên nói, An Nhu cũng ý thức được, nếu cứ đứng ở đây không chừng sẽ bị bại lộ, vội vàng trốn.
【 thi ra là vậy ...】
Cho đến khi chạy ra vườn trường, An Nhu mới dừng lại thở hổn hển, bị những gì vừa thấy làm giật mình.
【chị họ của tôi quyến rũ người mà bạn thân mình thích? Sao chị ta có thể coi trọng anh ta? 】
Có đánh chết An Nhu cũng không tin An Như Uyển thích Từ Trình. Hai người chênh lệch quá lớn, mục tiêu của An Như Uyển là giới quý tộc thượng lưu, sao có thể coi trọng một người trừ bỏ gương mặt cùng thành tích thì chỉ có hai bàn tay trắng như Từ Trình?
【 bởi vì cô ta cho rằng cô thích anh ta. 】