Một đôi mắt đen lấy từ trên cao nhìn xuống, cách mặt cậu không tới mười cm. Đôi tay mảnh khảnh của cô đè trên đầu vai cậu, nhưng cũng đủ khiến cậu không thể động đậy. . . . . .http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif
"Tại sao?" Ánh mắt cô rất lạnh.
Chàng trai cười khổ. Quả nhiên rất mạnh, muốn đánh lén cô ta, đúng là hành động vô cùng ngu xuẩn, nhưng. . . . . .
"Giết chết cô rồi, tôi có thể tự sát ngay lập tức." Cậu không hề sợ hãi nói, "Tôi không có cơ hội giết Đồ Lôi. . . . . . Nhưng nếu như có thể giết một tướng lĩnh cao cấp thì cũng đáng giá."
Hứa Mộ Triều hơi ngẩn ra.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu và khiến gương mặt cậu càng thêm nổi bật, trắng nõn tinh xảo như ngọc. Hoàn toàn không giống Thẩm Mặc Sơ mạnh mẽ phóng khoáng. Toàn thân thiếu niên trơn láng, lạnh lẽo, giống như một pho tượng thiên sứ thần thánh. Giờ khắc này, nụ cười yếu ớt trên mặt cậu giống như đã sẵn sang đối mặt với cái chết. Cậu ta còn bình tĩnh thì thầm giết chết cô rồi, tôi có thể tự sát ngay lập tức.
Nếu như là nửa tháng trước, Hứa Mộ Triều sẽ không kháng cự nổi trước cơ thể tuyệt mỹ này.
Cô không khỏi nhớ đến Thẩm Mặc Sơ, người đàn ông đầy mê hoặc như sói hoang kia, chàng trai trầm tĩnh anh tuấn kia. Trong lòng cô không khỏi ấm áp hơn một chút. Mặc dù không còn nhận được tin tức của anh, nhưng cô tin chắc anh sẽ không để cho bản thân tiếp tục "như sống trong địa ngục" nữa .
Đối mặt với thân thể vô cùng hấp dẫn của chàng trai, tâm tình của cô lại càng thêm bình thản.
"Lá gan của cậu cũng lớn đấy." Hứa Mộ Triều buông cậu ta ra, làm như không có chuyện gì trở lại giường của mình "Chẳng lẽ cậu không biết, giết tôi còn khó khăn hơn cả giết Đồ Lôi à."
Chàng trai không trả lời, trên mặt thoáng hiện lên sự cố chấp và bối rối.
Hứa Mộ Triều hơi mềm lòng. Nếu là những đối thủ trước đây, ai dám can đảm đánh lén cô, cô nhất định sẽ dạy dỗ đối phương thật cẩn thận. Nhưng đứng trước chàng trai này, cô thấy mình và cậu ta như thỏ trắng với mãnh hổ. Cậu ta yếu ớt đến mức cô có thể tùy ý xé xác mà cậu không có cách nào trả thù. Lại nghĩ đến nếu là đổi thành mình, nếu trải qua những gì cậu ta đã gặp, chỉ sợ mối hận trong lòng cô còn sâu nặng hơn!
"Chết đi chưa hẳn đã tốt. . . . . ." Hứa Mộ Triều như có điều suy nghĩ khẽ thì thầm, "Cậu muốn chết, tôi cũng không ngăn cậu lại, cậu muốn tìm Đồ Lôi báo thù thì cũng cứ tự nhiên. Chỉ là, nếu còn động tới tôi lần thứ hai, tôi sẽ không tha cho cậu nữa."
Chàng trai quay đầu đi chỗ khác, lại nghe thấy cô nói tiếp: "Nếu như thuận lợi rời khỏi Đảo Tây Vu, tôi có thể sắp xếp cho cậu một chỗ an toàn. Đồ Lôi sẽ không tìm được cậu, cậu có thể tự do sống nốt phần đời còn lại."
Lần này, chàng trai ngẩng đầu lên đầy vẻ khó tin, chậm rãi hỏi: "Cô đồng ý cho tôi trở về đế đô?"
Cô không thể để cho cậu ta trở về đế đô. Nhưng nhìn vẻ mặt của cậu, cô im lặng một chút, hỏi ngược lại: "Cậu muốn trở về đế đô sao?"
Lúc này, lại đến lượt chàng trai im lặng.
"Không, tôi không muốn." Cậu ta lẳng lặng nói.
Ánh sáng dần dần bừng lên từ Phía Đông, hắt lên gò má tuyệt đẹp của chàng trai. Trong ánh sáng thái dương vẻ đẹp của cậu tinh khiết như chưa bao giờ bị vấy bẩn. Hứa Mộ Triêu khẽ thở dài một hơi, giọng nói dịu đi không ít: "Cậu tên là gì?"
Đôi mắt cậu ta đen như bảo thạch trong suốt, sợ sệt nhìn cô.
"Lệ." Cậu thốt lên một chữ.
"Lệ trong từ nào?"
" Lệ trong nghiêm nghị. . . . . . ."(Nghiêm lệ nghĩa tương đương nghiêm nghị.)
Hứa Mộ Triêu không miễn cưỡng nữa, nói: "Lệ, cậu ngủ một chút đi. Hôm nay có thể sẽ tìm được người mà chúng ta muốn tìm." Cô mặc áo khoác vào, mở cửa xe.
"Hứa . . . . . Mộ Triều!" Cậu ta đột nhiên gọi tên cô, "Tại sao lại tốt với tôi như vậy?"
Hứa Mộ Triều cũng không quay đầu lại, trả lời: "Không phải tôi đối tốt với cậu. Tôi chỉ không ủng hộ chuyện Đồ Lôi đã làm. Nhưng nếu như cậu làm tổn thương những người Thú vô tội, tôi đảm bảo sẽ khiến cậu sống không bằng chết."
Ngày hôm sau, Hứa Mộ Triều dặn dò đám lính đeo ba lô đi hành quân cùng cô. Tất cả Thú Binh đều rất mờ mịt. Hơn bốn mươi người đi theo cô, lòng vòng trên đảo hơn nửa ngày, đến sụp tối, mới dừng lại trước một cửa động khổng lồ.
Đường kính cửa động dài đến gần mười mét, tối đen tĩnh mịch. Cửa động có một con chim đen đang đậu. Nó ngước cặp mắt nhỏ dài màu đỏ đậm nhìn họ, chính là con chim ở cạnh bờ sông hôm qua.
"Bắt sống nó." Hứa Mộ Triều hạ lệnh.
Con chim này dường như ý thức được nguy cơ, đột nhiên giương cánh lao xuống, tốc độ nhanh như chớp đánh về phía bán thú gần nhất!
Thảm kịch xảy ra! Cánh của nó vỗ mạnh vào mặt tên lính, tên lính không kịp né tránh, kêu thảm thiết một tiếng, hai tay che mặt, máu tươi cuồn cuộn chảy giữa những kẽ tay.
Mà còn chim này lại kêu thêm một tiếng, ngửa đầu giương cánh bay. Cái mỏ nhọn dài quắp theo tròng mắt vàng của anh chàng bán thú xấu số!
Tất cả Thú Binh đều chấn động. Một tên lính lập tức nhào tới bên cạnh người bị thương. Hứa Mộ Triều giận dữ, rút súng Laser ra bắn liền hai phát.
Con chim đen lập tức kêu lên, rơi phịch xuống đất.
Mọi người tập trung nhìn vào thi thể con chim kia, rồi lại ngơ ngác nhìn nhau. Viên đạn trúng ngay giữa bụng và cánh chim, nhưng cũng không có máu chảy ra. Một phần cơ thể bị xuyên thủng, lộ ra miếng kim loại màu trắng và những sợi dây màu đỏ.
"Chim máy." A Lệ vốn trầm mặc đi bên cạnh Hứa Mộ Triều, lúc này chợt nhỏ giọng nói. Hứa Mộ Triều liếc cậu ta một cái, cậu liền cụp mắt xuống, hàng mi đen khẽ rung động.
Hứa Mộ Triêu xoay người giải thích với đám người thú: "Đảo này tài nguyên khô kiệt, thực vật cũng không thể sinh tồn, chứ đừng nói tới động vật. Con chim này là sinh vật duy nhất chúng ta nhìn thấy từ lúc lên đảo. Đi theo nó, nhất định có thể tìm thấy người anh em kết nghĩa của thống lĩnh."
Đám thú binh lập tức hiểu ra.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, như tiếng sấm nổ bên tai mọi người: "Các người dám làm hỏng chim của tôi!"
Chỉ thấy một cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi, vẻ mặt tức giận đứng trên một tảng đá lớn cách đó hơn hai mươi mét.
Lần này, đến lượt Hứa Mộ Triều ngây ngẩn. Cô gái kia tựa như một đốm lửa, mặc một chiếc quần ngắn có đeo đai màu đỏ. Gương mặt tròn, bím tóc dài, mắt to, môi đỏ mọng, lông mi vừa dài vừa dày, làn da trắng như bơ sữa, xinh đẹp giống như một còn búp bê. Điểm duy nhất khác biệt với người bình thường là đôi mắt của cô có màu đỏ tinh khiết Giống như san hô, quỷ mị khác thường.
Ở lục địa, con người có màu mắt như thế này sao?
Cô gái hung dữ nhìn Hứa Mộ Triều chằm chằm: "Cô nhất định phải chết!" Vừa dứt lời, Cô gái nhanh chóng xoay người, động tác vô cùng nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã tới trước mặt Hứa Mộ Triều, tung một đấm vào bụng cô!
Một loạt động tác thuần thục như nước chảy mây trôi, tất cả binh sĩ nhìn thấy đều trợn mắt há mồm. Thậm chí có binh sĩ kêu lên: "Đội trưởng cẩn thận!"
Vậy mà Hứa Mộ Triều cũng không thèm né tránh, vung hai tay lên, trực tiếp chụp vào quả đấm của cô gái kia, Tay bên kia thì vững như bàn thạch, vừa nhanh chóng vừa chính xác chỉa cây súng dài vào trán cô ta.
"A! Buông tôi ra!" Tay của cô ta bị cô bóp đến phát đau, nhưng ngại vì có súng Laser nên không thể động đậy.
"Chim của cô đả thương người khác trước." Hứa Mộ Triều nói, "Món nợ này tính thế nào đây?"
"Được rồi, mau buông tôi ra! Bồi thường cho cô một con mắt là được chứ gì! Tôi đánh không lại cô, tôi nhận thua." Cô gái tức giận đùng đùng nói.
Bồi thường con mắt sao? Hứa Mộ Triều không biến sắc buông cô gái ra, vô số khẩu súng trong tay Thú Binh vẫn nhắm thẳng vào cô ta không rời. Cô ta lùi lại mấy bước, hai mắt mở thật to, tò mò quan sát Hứa Mộ Triều, tâm tình chuyển đổi hết sức mau. Giống như cơn giận lôi đình khi nãy của cô ta chỉ là ảo giác của mọi người.
"Các người tới đây làm gì?" Đôi mắt cô ta chuyển động, cất cao giọng hỏi.
"Chúng tôi là thuộc hạ của thống lĩnh Đồ Lôi thuộc Thú Tộc, tới chỗ ngài Minh Hoằng tặng quà." Hứa Mộ Triều nói. Minh Hoằng là tên người anh em kết nghĩa của Đồ Lôi.
Cô gái kia sầm mặt: "Cái tên Đồ Lôi ngu xuẩn đầy lông lá đó, lại muốn nịnh bợ Minh tướng quân nữa sao? Quà tặng ở đâu?"
Ngu xuẩn? Tướng quân? Trong lòng Hứa Mộ Triều vừa buồn cười vừa nghi hoặc:"Quà tặng ở trên xe. Cô có thể dẫn chúng tôi đi gặp Minh tướng quân không?"
Sắc mặt của cô gái càng khó coi hơn: "Đồ Lôi vô sỉ! Đưa có chút quà mà phải tiếp một đám lính đông như vậy? Quá hời rồi!"
Đám người Hứa Mộ Triều mang theo thùng quà tặng, đi theo cô ta vào trong hang động, đi khoảng hơn mười phút mới dừng lại.
Nơi này lắp đặt đèn công suất cao, sáng ngời như ban ngày. Trên đỉnh đầu, xung quanh và cả mặt đất cũng hết sức chỉnh tề, rõ ràng đã có người sửa chửa qua. Cô gái loay hoay, tìm thấy một cái nút hình tròn ở trên vách tường, nhẹ nhàng ấn một cái.
Ngay giữa mặt đất vang lên tiếng máy móc, đột nhiên mặt đất nứt ra, xuất hiện một cái hố đen rộng hoác. Một tấmsắt từ từ nâng lên. Cô gái bĩu môi: "Đi xuống đi." Cô là người đầu tiên nhảy lên trên tấm sắt.
Thì ra lãnh địa người anh em của Đồ Lôi, Minh Hoằng tướng quân được xây dựng dưới mặt đất. Hứa Mộ Triều hiếu kỳ, cô rất muốn biết, Minh Hoằng Tướng quân thần bí không muốn ai biết tới, rốt cuộc là người như thế nào?
Mặc dù con đường trước mắt đầy những nguy hiểm rình rập, nhưng Hứa Mộ Triều vẫn hạ quyết tâm, nhảy lên tấm sắt kia.
A Lệ im lặng, không lên tiếng đứng bên cạnh Hứa Mộ Triều. Có lẽ bởi vì mặc quân trang, so với ngày thường gương mặt của cậu ta bớt đi mấy phần thanh tú, lại có phần anh tuấn hơn. Lúc này, cô gái mới chú ý đến cậu, "Ah" nhỏ một tiếng.
"Cậu thật là đẹp!" Cô gái kêu lên, chen lấn đến trước mặt A Lệ, vươn tay muốn sờ mặt cậu. A Lệ nhíu mày, nghiêng mặt tránh đi. Màu mắt cô ta đỏ lấp lánh, quay đầu lại nói với Hứa Mộ Triều: "Tôi muốn cậu ta! Cô làm hư chim của tôi, lấy cậu ta bồi thường cho tôi đi!"
Hứa Mộ Triêu dùng một tay kéo A Lệ về phía sau: "Cậu ta cũng là chiến sĩ của tôi, không thể cho cô."
A Lệ ngước mắt nhìn Hứa Mộ Triều, ánh mắt trong suốt như nước.
Chỉ thấy Minh Huy "Hừ" một tiếng, lẩm bẩm nói: "Tôi đi xin Minh tướng quân vậy."
Tốc độ đi xuống ngày càng nhanh. Trước mặt mọi người là một màn tối đen như mực, hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Cô gái không ngừng quay đầu lại nhìn A Lệ, giọng điệu như một con chó con lấy lòng chủ: "Nè, tôi tên là Minh Huy, dễ nghe không? Còn anh tên là gì vậy? Anh cũng đẹp giống như Minh tướng quân vậy! Chẳng qua tôi rất sợ Minh tướng quân. . . . . . Anh đáng yêu hơn ngài ấy! Chỉ là anh cao quá..., cao hơn tôi hẳn một cái đầu, tôi không thích, tôi đổi cho anh một cặp chân khác ngắn hơn được không? Như vậy, chúng ta sẽ cao bằng nhau. . . . . ."
Đám người Hứa Mộ Triều nghe thấy càng giật mình thon thót.
Ước chừng khoảng năm phút đồng hồ, cô gái tên Minh Huy vẫn không ngừng lải nhải, nội dung không có gì ngoài "Con mắt của anh thật đẹp", "Lỗ mũi của anh thật hoàn mỹ", "Để tôi xem da của anh đi" . . . . . . Đủ các bộ phận abc.
"Cô ồn ào quá." A Lệ lạnh nhạt nói, ra vẻ không muốn nói chuyện với cô ta nữa. Điều này khiến tất cả mọi người đều giật mình vì sự can đảm của cậu vì dù sao Minh Huy cũng là người của Minh Hoằng tướng quân. Vậy mà, Minh Huy thấy cậu nói vậy lại lập tức yên lặng trở, một lúc sau mới khẽ lầm bầm: "Câu thật hung dữ." Nhưng cũng không dài dòng nữa.
Tốc độ đi xuống của tấm sắt tuy nhanh nhưng rất ổn định. Lại qua hơn hai mươi phút, không biết còn bao nhiêu cây số nữa mới chạm đất. Tấm nền sắt cũng dừng lại. Mấy tiếng"Rắc rắc rắc" khẽ vang lên, những vách tường màu đen xung quanh mở ra, ánh sáng chói mắt từ bốn phương tám hướng ùa tới.
Minh Huy nhảy đất, vẫn không quên đưa tay ra đỡ A Lệ. Khuôn mặt trắng nõn đến trong suốt của A Lệ vẫn lạnh nhạt như cũ, không để ý tới cô ta lặng lẽ nhảy xuống, theo sau Hứa Mộ Triều.
Sau đó, tất cả mọi người đều bị cảnh sắc trước mắt dọa đến ngây người.
Chỉ có Minh Huy không kinh ngạc chút nào, hơi khinh miệt nói với Hứa Mộ Triều: "Thú Tộc các ngươi quá hời rồi! Mang nhiều người như vậy đến thế giới của chúng tôi."
"Qúa hời", câu này cô ta đã nói tới lần thứ hai rồi. Nhưng Hứa Mộ Triều lại có thể khẳng định, Đồ Lôi nhất định sẽ không an bài nhiệm vụ "Qúa hời" đó cho cô. Nhưng nhìn sắc mặt Minh Huy lại không giống như đang nói dối.
Rốt cuộc bên nào chiếm lời đây?