Nhưng đi chưa được bao lâu, Nghiêm Dung vô tình thấy dáng hai nữ nhân trông rất quen mắt đang giằng co trong cánh rừng. Y vốn dĩ không quan tâm, nhưng chợt nhận ra hai người nọ là Lôi Bích Chân và Diệp Y Ninh thì trong lòng y bắt đầu dâng lên cảm giác tò mò.
Sự việc tò mò này từ Diệp Y Ninh mà ra. Vì nàng ta là nhân tình cũ của Khuất Tử Dạ, mà những gì liên quan đến hắn, Nghiêm Dung đều để tâm.
Diệp Y Ninh ra sức nói điều gì đó, thái độ trông rất thành khẩn, nhưng người đối diện vẫn một bộ dạng lạnh băng, không hề quan tâm những lời nàng nói, càng không có ý định mở miệng đáp lời.
Lôi Bích Chân sắc mặt âm trầm, không chút do dự phất tay áo rời đi, lại bị Diệp Y Ninh từ phía sau vội vàng ôm chặt.
Những cử chỉ này... hết sức đáng ngờ.
Nghiêm Dung chợt nhớ ra, Khuất Tử Dạ từng kể với y một câu chuyện.
Chưởng môn Vọng Nguyệt Đài...
Không thích nam nhân!
Lôi Bích Chân từ nhỏ đã được chỉ định làm chưởng môn đời tiếp theo của Vọng Nguyệt Đài, nàng tiếp nhận chức chưởng môn năm mười lăm tuổi. Nàng thu nhận hai đồ đệ, vì tuổi đời nàng còn quá trẻ, nên đệ tử dưới trướng chỉ có thể là những đứa bé được môn phái nhặt về nuôi dưỡng từ nhỏ. Đến năm hai mươi lăm tuổi, đệ tử chân truyền cũng chỉ có hai người họ. Một người tên là Thẩm Linh, người còn lại chính là Diệp Y Ninh.
Thẩm Linh tính tình đơn thuần, ngây thơ hoạt bát, là đứa trẻ vô ưu vô lo. Thẩm Linh đối với gương mặt lạnh lùng cùng tính cách khó gần của sư phụ lại không hề e sợ, nàng ra sức lấy lòng, làm cho mỗi khi Lôi Bích Chân ở cạnh nàng đều không nhịn được mà thoải mái cười lớn.
So với Thẩm Linh, Diệp Y Ninh có phần ôn hoà hơn nhưng tâm tư lại không thể nhìn thấu.
Tình cảm Lôi Bích Chân đối với hai nữ đồ đệ đều rất tốt. Đặc biệt với Thẩm Linh là mười phần nuông chiều.
Có nhiều lời đồn thổi, Lôi Bích Chân cùng nữ đồ đệ yêu quý nhất có tư tình, hai người chính là lưỡng tình tương duyệt.
Các đồ đệ trong phái âm thầm truyền tai nhau, chức vụ chưởng môn đời kế tiếp không cần đoán cũng thừa biết sẽ nằm trong tay ai.
Trong một cuộc tỉ thí thường niên, Diệp Y Ninh ngộ sát Thẩm Linh ngay trên sàn đấu. Mà đao kiếm vô tình, Diệp Y Ninh lúc đó khóc lóc cầu xin tha thứ. Không có bằng chứng nàng cố ý giết người, các trưởng lão đương nhiên không thể quy cho nàng tội hãm hại đồng môn.
Ngày hôm đó, ánh sáng duy nhất trong lòng Lôi Bích Chân chính thức bị dập tắt.
Nàng đóng cửa, ôm xác đồ đệ yêu quý suốt bảy ngày bảy đêm, đến khi nước mắt không thể rơi được nữa mới chịu bước ra ngoài. Cũng từ ngày đó trở đi, không còn ai có thể nhìn thấy nụ cười trên môi Lôi chưởng môn một lần nào nữa.
Lôi Bích Chân niệm tình sư đồ, chỉ trục xuất Diệp Y Ninh ra khỏi Vọng Nguyệt Đài. Sau khi bị đuổi khỏi môn phái, Diệp Y Ninh gia nhập Thanh Vân Sơn, trở thành đệ tử ngoại môn, được Bốc Lâm hết lòng đào tạo.
Lôi Bích Chân xoay người lại, không hề nương tay mà đẩy Diệp Y Ninh ra. Lúc này Nghiêm Dung đã tiến lại gần hơn, y chọn cho mình vị trí thuận lợi không để người khác phát hiện.
"Diệp Y Ninh! Ta và ngươi tình sư đồ từ lâu đã dứt, ngươi còn đeo bám theo ta đến tận bao giờ?!" Lôi Bích Chân cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng ngữ điệu lại không có chút hòa nhã.
"Sư phụ, là ta không đúng, ta không nên vì tư tình bản thân mà hại chết Thẩm sư muội. Ta biết sai rồi, ta thật sự rất hối hận, xin người hãy tha thứ cho ta..."
"Im miệng! Ngươi không có tư cách nhắc đến nàng!"
Diệp Y Ninh vội vã quỳ xuống, hai bàn tay xinh đẹp nắm chặt vạt áo người đối diện.
"Sư phụ... ta sai rồi, ta không ngờ cái chết của sư muội khiến người đau lòng như vậy. Nếu ta biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, ta tuyệt đối không dám ra tay. Là bản thân ta ngu xuẩn, sư phụ... người muốn đánh muốn giết ta đều được, chỉ xin người... xin người tha thứ cho ta, xin người đừng xa lánh ta..."
Thấy người nọ vẫn cứng rắn không trả lời, gương mặt tuyệt sắc giai nhân như tranh vẽ của Diệp Y Ninh vì đau lòng quá độ mà trở nên tiều tụy, nàng cúi đầu, cổ họng nghẹn đắng, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, bao trọn đau đớn cùng tuyệt vọng.
"Người đừng bỏ mặc ta, ta thật sự... không thể sống như vậy nữa..."
"Bây giờ ngươi nói những lời này thì có ích gì? Từ ngày Linh nhi rời đi, tâm ta đã theo nàng, ngươi có quỳ ở đây cũng vô dụng." Giọng nói Lôi Bích Chân lạnh nhạt, nàng khẽ xoay người, không muốn nhìn thấy người trước mặt.
Nhìn thấy thái độ vô tình kia, đôi mày liễu của Diệp Y Ninh buồn bã nhíu chặt, thâm tâm nàng rối bời, nàng chưa bao giờ không thể kiềm chế cảm xúc của mình như lúc này, hai hàng lệ nhẹ nhàng rơi ra, nghẹn ngào nói: "Người sao có thể vì một kẻ không ra gì mà đối xử tệ bạc với đồ đệ hết mực kính trọng người như vậy? Người quay đầu lại nhìn đi, phía sau người không chỉ có mỗi sư muội, người còn có ta, người để ý ta một lần thôi... sư phụ..."
Bộ dạng của Diệp Y Ninh khiến Lôi Bích Chân nhớ lại khoảng thời gian trước đây.
Cả hai đồ đệ của nàng chính là nhu hoà, ngoan hiền như vậy. Lại nhớ đến hình ảnh Thẩm Linh trước lúc ra đi, y phục trắng tinh thấm đẫm màu máu, đôi mắt trong veo vẫn lấp lánh động lòng người, nhưng khoé miệng lại không ngừng tuôn ra chất lỏng màu đỏ, ướt sũng cả gương mặt non nớt. Bàn tay gây ra việc đó lại chính là kẻ trước mặt.
Thử hỏi nàng, làm sao không hận?
Tim nàng quặn thắt, hai bàn tay bắt chợt siết chặt, chán ghét nói: "Cút đi! Đừng để ta trông thấy bộ dạng giả tạo này của ngươi!"
Đôi mắt phượng Diệp Y Ninh vì khóc quá nhiều mà trở nên sưng tấy, nàng càng nắm chặt vạt áo trắng tinh khiết kia hơn: "Sư phụ, đừng bỏ rơi ta... Sư muội không tốt đẹp như người nghĩ... nàng chỉ đang tiếp cận người, lợi dụng tình cảm của người để trèo lên chiếc ghế chưởng môn mà thôi. Sư muội từng nói với ta, nàng chỉ xem người là trưởng bối, hoàn toàn không có tình cảm sai lệch với người, nàng ta chưa từng yêu người, người hà tất gì vì nàng mà oán giận ta lâu như vậy? Sư phụ... người phải tin ta, ta làm tất cả đều vì người..."
Không hiểu tại sao khi nghe những lời này, Lôi Bích Chân như chạm phải vảy ngược, nàng lập tức dùng linh lực đánh một chưởng vào vai Diệp Y Ninh, tức giận quát lớn.
"Ngươi vì muốn ngồi lên chức vị chưởng môn thì nghĩ ai cũng giống như ngươi?! Ngươi vì chuyện hoang đường này liền có thể nhẫn tâm ra tay hại chết sư muội của mình?! Diệp Y Ninh!!! Từ nhỏ ta nhìn Linh nhi trưởng thành, bản tính của nàng ra sao ta là người rõ nhất. Nhưng chỉ có ngươi, tại sao ta từ sớm không nhận ra ngươi là con người độc ác đến vậy!"
Diệp Y Ninh ngã sang một bên, trong miệng chảy ra dòng máu tươi. Nàng ho khan hai tiếng, đưa tay lau nhẹ khoé miệng, lại như không có chuyện gì mà tiếp tục ngồi dậy, nàng vừa quỳ, vừa lê hai đầu gối tiến lại lần nữa. Bộ dạng thê thảm của những kẻ thất thế, kiêu ngạo hay ngông cuồng thường ngày cũng vì người trước mặt mà triệt để vứt sạch, hai mắt đẫm lệ tuôn trào, nàng lắc đầu, thành tâm giải thích.
"Sư phụ, người hiểu lầm rồi, chuyện không như người nghĩ. Ta chưa từng có ý đồ muốn ngồi lên chức vị chưởng môn kia..." Nàng ngừng một lát, nuốt xuống một ngụm máu. Chưởng kia đánh ra thật sự đau đớn, nàng phẫn uất, đột nhiên hét lớn như muốn trút đi những khổ đau suốt thời gian qua nàng phải chịu: "Nhưng ta ghét sư muội, nàng vì chức vị chưởng môn mà lừa gạt tình cảm người lâu như vậy, nhưng người một chút oán giận cũng không có. Ngược lại... ngược lại chán ghét ta nhiều như vậy!"
Lại nói: "Ta làm tất cả đều vì người. Không lẽ suốt thời gian qua, tình cảm ta dành cho người, người còn chưa nhìn rõ?"
Nàng khẽ cười, trong lòng không khỏi thê lương: "Tại sao người cứ một lòng yêu thương Thẩm Linh, nàng ta có gì hơn ta? Nàng ta võ công không bằng ta, không xinh đẹp bằng ta, không hiểu người bằng ta, càng không yêu người bằng ta! Dựa vào cái gì người chọn nàng cũng nhất quyết không chịu để ý đến ta?! Người yêu một người không yêu mình, có đáng hay không?!!!"
Lôi Bích Chân thật sự quá mệt mỏi, tim nàng cảm thấy thật đau. Nàng không thể đứng vững được nữa, vô thức đưa tay chạm vào cành cây bên cạnh làm điểm tựa. Vết thương trong lòng bao năm qua chưa từng khép lại, chỉ là nàng cố giấu nó đi, sao phải ép nàng đến bước đường này?
Lôi Bích Chân kiềm chế bản thân đang run rẩy, nàng trầm mặc một lúc lâu, sau đó thở dài.
"Ngươi nói không sai, Linh nhi thật sự chưa từng yêu ta, bởi vì..."
Rõ ràng đều là sự thật, nhưng từng chữ nói ra lại khó khăn đến vậy...
Những câu nói phía sau rất khó để mở lời, cổ họng đắng chát, nàng hít một hơi, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Vì trong lòng nàng, chỉ có ngươi."
Câu nói vừa dứt, Diệp Y Ninh lập tức bật cười.
Còn chuyện nào vô lý hơn thế này không? Vì muốn nàng từ bỏ, sư phụ có thể nói ra những lời này để lừa gạt nàng, ha ha, thật vô vị.
Nàng đưa mắt phượng nhìn Lôi Bích Chân thăm dò điều gì đó, đáp lại nàng là một ánh mắt đanh thép đầy kiên định.
Khiến nàng không khỏi ngẩn ngơ.
Sao lại thế này...
Sao lại... không giống đang nói dối?
Nàng bắt đầu run rẩy, những kí ức đã bám bụi trước kia bỗng chốc ùa về.
Có chỗ không đúng, nhưng là không đúng chỗ nào? Nàng đã làm sai từ đâu sao...?
Nàng bỗng hét lên một tiếng, dường như vừa phát hiện ra điều gì đó rất đáng sợ.
Diệp Y Ninh hoảng hốt ngẩng cao đầu, đôi mắt ướt nước chứa đầy nỗi hoang mang, nàng ngã về phía sau, tinh thần không tỉnh táo liên tục xua tay: "Không! Không thể nào! Sư phụ lừa ta... Thẩm Linh sao có thể... sao có thể... Người lừa ta!"
Ngược lại với người đối diện, Lôi Bích Chân cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến lạ thường, nàng chắp tay ra sau, ánh mắt vô định nhìn lên bầu trời, vẫn là phong thái đó, đĩnh đạc và khó gần, nàng nói: "Linh nhi đúng là rất bám lấy ta, nhưng nàng đối với ta một mực tôn trọng, chưa từng có ý nghĩ quá phận. Mỗi lần nàng đến tìm ta, ngoài làm trò cho ta cười, kể chuyện cho ta vui, những lúc khác đều sẽ nhắc về ngươi. Nàng nói ngươi chán ghét nàng, khiến nàng thật đau khổ..."
Từng câu từng chữ Lôi Bích Chân thốt ra, lại như kim châm từng chút đâm vào trái tim người đối diện.
"Nàng nhiều lần muốn ngươi chú ý nên đã tự tay xuống bếp làm bánh hoa. Linh nhi quả thật ngốc nghếch, nàng biết những món ta thích thì ngươi nhất định sẽ thích, nên mỗi lần làm xong đều sẽ đưa đến cho ta, nhờ ta giúp nàng nếm thử mùi vị. Mặc dù biết được tâm ý của nàng không dành riêng cho ta, nhưng cũng khiến ta thật sự vui vẻ. Ta cảm thấy ngon, nàng liền háo hức đem đến cho ngươi thưởng thức. Vậy mà Diệp Y Ninh, ngươi có nhớ mỗi khi nàng đưa bánh đến, ngươi đã làm những gì không?"
Diệp Y Ninh lắc đầu, những hồi ức trong góc khuất mà nàng chưa từng để ý dần hiện ra, nàng không dám tin những điều đó là sự thật, nàng nói năng lung tung: "Không! Không phải! Người Thẩm Linh yêu là sư phụ... Nàng chỉ muốn đem bánh hoa đến chọc giận ta... Nàng còn nói đây là nàng làm riêng cho người, nhưng vì làm dư quá nhiều nên mới đưa đến cho ta! Sao lại... sao lại thành ra như vậy..."
Thành ý lại bị xem là ác ý, Lôi Bích Chân ngao ngán lắc đầu: "Linh nhi chính là ngốc như vậy, yêu thương ngươi lại sợ ngươi chán ghét nàng. Nàng thấy ngươi rất quan tâm người sư phụ như ta, nên đều lấy ta làm cái cớ để tiếp cận ngươi. Ta còn nhớ mỗi khi nàng đem bánh hoa đến đều bị ngươi vô tình hất hết xuống sàn, ngươi còn mắng nàng... giả tạo đáng khinh."
"Mỗi lần như vậy, Linh nhi đều âm thầm trốn vào một góc trong thư phòng khóc đến sưng cả mắt. Nếu lúc đó nàng biết được những quan tâm vụng về của nàng dành cho ngươi lại đổi về một kiếm chí mạng. Ta tự hỏi bản thân, liệu nàng có còn muốn yêu ngươi nữa không?"
Diệp Y Ninh ngã quỵ tại chỗ, nàng không còn sức lực đứng dậy, không đủ sức để phản kháng sự thật: "Không... không phải như vậy... Ta tuyệt đối không tin..."
Càng không muốn tin...
"Sư phụ, người nói với ta đi, người cũng có tình cảm với ta đúng không? Nếu không từ lúc sư muội ra đi, với tính cách của người đã giết chết ta từ lâu, làm sao có thể để ta sống đến tận bây giờ. Rõ ràng là người thích ta... người có thích ta mà sư phụ..."
Lôi Bích Chân tiến lại gần nàng, giọng nói không nhanh không chậm vang lên: "Ngươi có biết trước khi Linh nhi rời đi, câu nói cuối cùng nàng để lại là gì không?"
Thấy người kia vẫn còn trong cơn mê dại, nàng tiếp tục nói: "Linh nhi cả người đầy máu nằm trong vòng tay ta, trước khi trút đi hơi thở cuối cùng, nàng đã cầu xin ta. Xin ta tha thứ cho ngươi, xin ta đừng làm hại kẻ đã giết chết nàng. Nàng còn nói... chưa từng hận ngươi."
Lôi Bích Chân nhắm lại đôi mắt, sau đó mở mắt ra, khoé mắt đã ửng đỏ: "Có lẽ ngươi cũng biết, trước khi nàng đi đã đưa cho ta một dây đồng tâm kết do chính tay nàng làm. Mà ngươi vì lòng đố kỵ, trong lúc ta không để ý muốn phá hủy dây đồng tâm này. Nhưng rất may ta kịp thời phát hiện, đồng thời trục xuất ngươi khỏi Vọng Nguyệt Đài."
"Do Thẩm Linh mưu mô, đến chết vẫn muốn người lưu luyến nàng, khiến người suốt ngày chăm chú nhìn dây đồng tâm kết, cả một ánh mắt cũng không dành cho ta!"
Với những lời nói ngông cuồng đó, Lôi Bích Chân không hề tức giận, ngược lại rất điềm nhiên, hôm nay nàng muốn dứt khoát nói rõ ràng, chấm dứt mọi chuyện.
"Linh nhi đưa dây đồng tâm kết cho ta, xin ta giúp nàng trao đến tay ngươi, xem như đây là vật cuối cùng có thể thay nàng ở bên cạnh ngươi. Nhưng ta lại cảm thấy, một kẻ như ngươi không xứng đáng có được vật duy nhất nàng để lại, càng không xứng với tình cảm nàng dành cho ngươi. Ta đã nói rõ mọi chuyện, tin hay không là chuyện của ngươi. Còn dây đồng tâm kết, từ đầu ta đã không có ý định trả lại nó cho ngươi. Diệp Y Ninh, ngươi không xứng!"
Diệp Y Ninh đau đớn không thể mở lời. Một câu "không xứng" đã triệt để giết chết trái tim người thiếu nữ.
Nói xong, Lôi Bích Chân đột ngột nắm vạt áo mình lên, xé ra một mảnh, nàng quăng mảnh vải lên không trung, một kiếm liền chém vụn.
"Diệp Y Ninh! Ta nhắc lại lần cuối cho ngươi nhớ, tình nghĩa sư đồ giữa ta và ngươi cũng giống như mảnh vải này, tuyệt đối không thể trở lại như trước. Ta và ngươi từ nay về sau, không còn liên can gì nhau, tốt nhất, đừng gặp lại!"
Lôi Bích Chân phất tay áo, dứt khoát xoay người rời đi. Nàng tự mình lẩm bẩm, không rõ đang nói về ai.
"Yêu một người không yêu mình, có đáng hay không?"
Bóng dáng bạch y hiên ngang nhưng cô quạnh, một bước đi...
Suốt kiếp không quay đầu.
Để lại phía sau một mình Diệp Y Ninh loay hoay với những mảng ký ức hỗn độn.
Diệp Y Ninh run rẩy ngã tại vị trí, nàng khóc rất lớn, khóc đến tê tâm phế liệt, sau đó lại ngớ ngẩn bật cười.
"Không thể nào... Thẩm Linh sao? Ha ha... Làm sao có thể... làm sao có thể như vậy? Người lừa ta... Ha ha ha..."
Diệp Y Ninh gần như phát cuồng, đôi tay trắng nõn cào cấu xuống đất, nhặt lên từng mẩu vải vụn khiến móng tay dính đầy bùn đất, nàng trân quý ôm mấy mẩu vải vào lòng, ngước mặt lên trời xanh không ngừng gào khóc...