• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Văn Chí Hồng trở về khách điếm thì Kim Yến đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ sẵn sàng lên đường. Trông thấy Văn Chí Hồng, Kim Yến cả mừng reo lên :

- Hồng ca làm muội chờ đến sốt cả ruột, không hiểu Hoàng tiểu thư là ai vậy?

Văn Chí Hồng mỉm cười :

- Thật là không ngờ, Hoàng tiểu thư lại là Sử Bích Ngọc, người đã từng ở Hồng Hạc môn với huynh trước kia.

Rồi Văn Chí Hồng thuật lại đầu đuôi cho Kim Yến nghe gã đã đến Hồng Hạc trong trường hợp nào, Sử Bích Ngọc và gã đã đến Hồng Hạc môn ra sao, rồi Sử Bích Ngọc lại bị một kẻ nào đó bắt cóc mất cho đến nay trở thành Hoàng tiểu thư. Thấy mặt Kim Yến bỗng tỏ ra không vui, Văn Chí Hồng hỏi :

- Yến muội! Có điều gì khiến tiểu muội phiền lòng vậy?

Kim Yến khẽ nói :

- Hồng huynh! Nếu Hồng huynh tha thứ thì muội sẽ kể hết cho huynh nghe.

Văn Chí Hồng nói :

- Muội cứ nói đi.

- Đã nói là phải nói hết từ đầu. Hẳn là bây giờ Hồng huynh đã rõ bộ mặt thật của Trương Hải Thanh... Y đã trao cho Hồng huynh cuốn bí phổ giả. Nói là giả mạo thì cũng chỉ đúng có một phần, bởi muốn đánh lừa được các cao thủ võ lâm đâu phải dễ dàng. Vì thế Trương Hải Thanh đã khéo léo đưa vào đó một vài yếu quyết có thật, song gã lại chế biến thêm vào để bất kỳ ai luyện tập sẽ bị tẩu hỏa nhập ma lập tức. Trương Hải Thanh đã dồn mọi sự chú ý của võ lâm vào huynh. Nếu như trong hang mà Trương Hải Thanh không nói hết ra với Tiểu Thúy, thì chúng ta làm sao mà biết được... Lúc huynh và Sử Bích Ngọc tới Hồng Hạc môn thì thật ra chuyện đã đồn đại khắp giang hồ rồi. Huynh thử nghĩ coi, phàm là người luyện võ ai chẳng muốn có một bí kíp tuyệt đỉnh cho riêng mình. Vì thế...

Kim Yến bỗng ngừng lại ra chiều khó nói. Khiến Văn Chí Hồng sốt ruột, gã gặng hỏi :

- Vì thế thì làm sao, Yến muội cứ nói ra.

Trần Kim Yến tiếp tục :

- Vì thế... Chính gia gia cũng nảy lòng tham.

Văn Chí Hồng kêu lên :

- Gia gia... Có nghĩa là sư phụ... Trần Gia Kính?

- Phải! Chính là gia gia của tiểu muội. Gia gia cũng như bao người khác muốn bí mật tập được công phu này. Điều đó cũng dễ hiểu. Hồng Hạc môn của chúng ta vẫn bị các môn phái lớn khinh thường coi rẻ, nên gia gia quyết chí phục thù. Vì thế... người bịt mặt cướp bí phổ trong tay của Hồng huynh chính là gia gia đó.

- Thế tại sao Yến muội lại biết được?

- Bởi vì người che mặt xuất hiện cứu Hồng huynh chính là muội. Lúc đó, muội cũng chưa biết người lạ chính là gia gia, song qua vài chiêu muội đã nhận ra... Sau đó... Sau đó... muội vì ghen tức bởi Sử Bích Ngọc, nên đã bắt cô rồi quẳng ra giữa rừng. Chính vì vậy suýt nữa đã làm hại đến cuộc đời của Sử cô nương...

- Yến muội. Chuyện đã lỡ rồi. Cũng chẳng nên nhắc làm chi nữa.

- Nhưng... Hồng huynh có biết không, gia gia đã bị điên khùng vì tập phải cuốn bí phổ đó... Tất cả những điều mà đại sư Tuệ Thắng của chùa Thiếu Lâm kể lại đều đúng sự thật. Chính vì vậy, muội đã phải đưa gia gia vào trong mật thất của Hồng Hạc môn để gia gia có hy vọng hồi phục...

Văn Chí Hồng nói :

- Cho đến bây giờ, biết được sự thật, huynh cũng chẳng hề oán trách gì sư phụ cũng như muội đâu! Hiện nay huynh có nhiều việc phải làm lắm. Thân phụ của huynh là Văn Thành Long, theo lời Trương Hải Thanh nói thì lúc lão quay lại định hạ thủ thì Văn Thành Long đã biến mất. Vậy thì rất có thể thân phụ hãy còn sống, vì nếu bị kẻ địch sát hại, nhất định lúc đó Trương Hải Thanh phải tìm thấy xác. Vậy thì huynh phải dò là tìm tung tích của phụ thân, sau nữa là tìm xem ai là người đã gây ra tất cả những chuyện đó. Còn việc quan trọng nữa là tìm kiếm song thân của Sử Bích Ngọc...

Kim Yến tán thành :

- Đúng đấy! Theo ý muội, chúng ta hãy quay trở lại trong rừng tìm Tiểu Thúy đã.

Văn Chí Hồng khen phải. Gã cùng với Kim Yến theo đường cũ tìm Tiểu Thúy. Đi được vài chục dặm thì Văn Chí Hồng đã tìm được đúng chỗ Tiểu Thúy đã chia tay cùng gã và hẹn ngày gặp lại. Văn Chí Hồng nói với Kim Yến :

- Theo huynh nhớ thì chỗ này đúng là nơi huynh dặn Tiểu Thúy ở lại luyện công phu. Phía bên phải là một cái hang lớn lại kín đáo, Tiểu Thúy chắc ở trong đó.

Văn Chí Hồng và Kim Yến cứ theo lối mòn dẫn tới cửa hang. Văn Chí Hồng vừa đi vừa quan sát kỹ lưỡng, chợt gã bảo với Kim Yến :

- Yến muội. Nơi đây hình như có sự lạ...

Kim Yến hỏi :

- Sự lạ gì mới được chứ?

- Muội nhìn xem này, rõ ràng cỏ chỗ này bị vạt ra nằm rạp cả xuống, chứng tỏ mới có người qua đây. Không khéo ngoài chúng ta ra còn có kẻ nào đó cũng đang muốn tìm Tiểu Thúy. Không chừng là bọn Cửu Trùng môn cũng nên!

Trong lúc Văn Chí Hồng và Kim Yến đang dò dẫm từng bước tiến vào trong hang, thì đột nhiên Văn Chí Hồng nghe thấy có tiếng động lạ. Chỉ trong chớp mắt, năm mũi ám tiễn bất ngờ từ phía sau bay thẳng tới gã và Kim Yến... Thủ pháp phóng ám tiễn của người này, tuy chưa phải đã đến mức lão luyện vì vẫn còn phát ra tiếng động, nhưng kình lực thì có thừa.

Văn Chí Hồng quay lại hét lớn :

- Tiểu muội, cẩn thận đó.

Gã vung tay một cái đã chộp được ba mũi, còn hai mũi ám tiễn kia Kim Yến đã chụp được rồi. Văn Chí Hồng thoáng thấy một bóng đen ở phía sau lưng mình bỏ chạy. Gã hô :

- Yến muội, chúng ta đuổi theo mau lên!

Hai người trổ thuật phi hành chạy như tên bắn, rượt theo bóng người phía trước. Bóng đen khinh công cũng chẳng phải tầm thường, lại chạy luồn lách qua những mỏm đá. Chạy được chừng năm dặm, Văn Chí Hồng và Kim Yến mới đuổi kịp.

Bóng đen biết không chạy thoát được bèn đứng lại, Văn Chí Hồng quát to :

- Nhà ngươi là ai mà lại định ám toán chúng ta? Hãy xưng danh mau!

Bóng đen, mặt trùm kín bằng vải thừa hai con mắt bỗng phá lên tràng cười :

- Ta cứ tưởng là ai hóa ra ngươi là Văn Chí Hồng... Ai ngờ võ công của người lúc này lại tiến như vậy.

Gã nói xong lấy tay lật tấm vải trùm đầu ra.

Văn Chí Hồng ngạc nhiên nói :

- Thì ra ngươi là Trương Tử Thành, lần trước ta đã tha chết chỉ điểm huyệt ngươi, không hiểu sao ngươi lại thoát được...

- Ha... ha... cái trò điểm huyệt đánh lén của người thì làm gì nổi ta, bây giờ nếu có giỏi thử làm như thế một lần nữa xem!

Văn Chí Hồng nói :

- Được! Ngươi là một tên dâm tặc khi sư diệt tổ, hôm nay ta quyết bắt ngươi, giao lại cho bọn đệ tử phái Hoa Sơn.

Kim Yến nói :

- Hồng ca! Để tiểu muội thu thập tên này cho...

Soạt một tiếng, Trương Tử Thành đã rút cây trường kiếm sau lưng ra. Gã chẳng nói năng gì nhằm Kim Yến chém một nhát.

Kim Yến cười nói :

- Với ngươi, bổn cô nương chỉ cần tay không cũng đủ bắt ngươi quy phục rồi.

Kim Yến lùi một bước tránh đường kiếm của Trương Tử Thành rồi vươn tay phải ra, hai ngón tay khép lại ra chiêu Song Chỉ Thu Châu nhằm huyệt Khúc Trì nơi khuỷu tay của Trương Tử Thành điểm tới.

Trương Tử Thành thấy thân pháp Kim Yến mau lẹ khôn tả thì cả kinh. Gã vội thu kiếm về, rồi đâm thẳng vào bụng Kim Yến. Kim Yến không thay đổi bộ vị, cô chuyển tay phải thành thế Cương Đao Trảm Thạch chém vào cổ tay của Trương Tử Thành.

Chỉ qua lại có hai chiêu mà đủ thấy rõ bản lãnh của Kim Yến đã đến mức thượng thừa. Cái khó là Kim Yến không hề thay đổi mã bộ, hầu như vẫn đứng yên, nhưng đã thi triển hai chiêu khác một cách tài tình, khiến họ Trương tuy tay mang binh khí song đã lâm và thế hạ phong. Thanh trường kiếm thì dài, mà Kim Yến lại áp dụng lối đánh rất gần, nên Trương Tử Thành làm sao mà không lúng túng. Gã không ngờ cô bé xinh đẹp này lại có võ công quái dị đến như vậy. Mũi kiếm chưa kịp phóng tới, thì cạnh bàn tay của Kim Yến đã như một lưỡi đao chém vào cổ tay gã rồi. Cũng may, Trương Tử Thành cũng vào loại nhanh trí, gã ngã lăn ra đất lộn một vòng tránh thoát được.

Kim Yến mỉm cười trêu chọc gã :

- Trương Tử Thành, không ngờ võ công của ngươi lại cao đến thế? Chiêu vừa rồi là chiêu gì vậy? Hình như chiêu đó phái Thanh Thành các ngươi gọi là Mãnh Hổ Hãm Tinh (Hùm thiêng sa hố) thì phải?

Trương Tử Thành mặt đỏ tía tai. Gã thấy bị Kim Yến sỉ nhục thì quên cả sợ quát vang :

- Con nha đầu kia, ta sẽ quyết sống mái với người. Hãy coi đây!

Trương Tử Thành vung tay lên một cái. Lập tức năm mũi ám tiễn nhỏ như lông trâu có tẩm thuốc kịch độc bay ra. Kim Yến nghĩ bụng :

“Họ Trương là một tên cực ác, phải cho y một bài học thì y mới nhớ đời”.

Kim Yến đưa bàn tay phải lên, lập tức năm mũi ám tiễn đã bị kẹp vào kẽ năm ngón tay rồi...

Kim Yến quát to.

- Trả lại cho ngươi!

Trương Tử Thành nghe thấy thế thì sợ hãi vô cùng. Ám khí này có tẩm một chất kịch độc, nếu y bị trúng cũng đành bó tay không có thuốc giải. Gã đã biết võ công Kim Yến lợi hại nên vừa nghe thấy cô hô lên như thế, gã đã vội vàng nhảy lên cao để tránh. Nhưng thực ra Kim Yến chỉ dọa gã thôi, lúc Trương Tử Thành còn đang lơ lửng trên cao, Kim Yến đã di chuyển tới gần hai tay đưa về phía trước cùng một lượt. Đây là chiêu thứ tư trong tuyệt kỹ Vô Cực thần công do Thanh Bào lão nhân truyền thụ cho cô có tên Song Long thần chưởng. Trương Tử Thành bị đánh trúng, người gã bay vọt lên cao như con diều đứt dây, lúc rớt xuống áo của gã bị móc vào một nhánh cây khiến Trương Tử Thành bị treo tòn teng trên cao trông thật tức cười. Cũng may, chiêu này Kim Yến chỉ dùng có hai phần công lực, cốt để họ Trương phải hoảng vía mà thôi.

Trương Tử Thành bị treo tòn teng trên cao hai chân cứ ngọ nguậy liên hồi, khiến gã cảm thấy nhục nhã không sao chịu nổi. Bất ngờ cành cây gãy đôi, Trương Tử Thành rơi đánh bịch xuống đất. Gã thấy toàn thân đau ê ẩm, xương cốt như bị đánh gãy vậy.

Văn Chí Hồng tiến lại gần gã. Trương Tử Thành biết võ công của mình còn kém hai người xa lắm, nên gã van xin :

- Văn... Văn Chí Hồng... xin tha... tha tội... chết cho ta... Ngươi... hỏi gì ta sẽ... sẽ... nhưng đừng giao... ta cho bọn... Hoa... Sơn...

- Được! Ngươi cũng tỏ ra biết điều đấy! Vậy ngươi lần mò đến chỗ vừa rồi có mục đích gì?

- Tại... hạ... đến... để tìm... Tiểu Thúy...

- Ngươi hại Tiểu Thúy như vậy còn chưa đủ hay sao? Ngươi định tìm Tiểu Thúy làm gì... nói mau lên?

Trương Tử Thành toan trả lời, song gã đột nhiên đổi thái độ, lời nói ráo hoảnh :

- Ngươi... ngươi biết rồi đó, ta với Tiểu Thúy vốn thương nhau từ lâu... Ta...

Văn Chí Hồng quát :

- Nói láo! Ngươi mà còn quanh co ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ đấy...

Trương Tử Thành sợ hãi kêu lên lia lịa :

- Để ta nói... để ta nói... Ta tìm Tiểu Thúy là vì... muốn học yếu quyết Cửu Ma thần công, nhưng lúc đến nơi thì...

Trương Tử Thành nói đến đây bỗng tỏ thái độ sợ sệt vô cùng.

Kim Yến gặng hỏi.

- Thì làm sao?

- Thì thấy... bên trong hang có hai người đang ngồi... người quay lưng ra ngoài chính là Tiểu Thúy, còn người kia mặt che kín. Không hiểu họ đã nói gì với nhau. Nhưng đột nhiên tại hạ nghe Tiểu Thúy kêu lên: “Gia gia... gia gia...” nên... tại hạ không nhận ra là ai cả.

Văn Chí Hồng run run hỏi.

- Ngươi... ngươi... không nghe lầm đấy chứ?

Trương Tử Thành quả quyết :

- Không, tại hạ không nghe lầm một chút nào cả. Sau đó... sau đó... người che mặt kia không nói gì cả... chỉ cất lên tiếng cười.

Thế rồi... đột nhiên người che mặt kia quát to :

- Kẻ nào cả gan xâm nhập vào đây...

Rồi sau đó lửa bỗng tắt phụt. Trong hang tối đen như mực...

Rồi tại hạ nghe tiếng hai người động thủ. Một tiếng rắc nhỏ gọn hiển nhiên người nào đó bị bẻ gãy xương. Kình lực của người đó đã đến mức ghê người. Sau đó... sau đó... lại là im lặng hoàn toàn. Sở dĩ tại hạ vào mà không bị phát giác là bởi đứng cách họ khá xa, hơn nữa lòng hang lại nhiều chỗ ngoắt ngoéo để núp, nên với công lực kinh người như thế mà người đó vẫn không phát giác ra tại hạ được.

Đợi một hồi lâu thấy yên tĩnh tại hạ mới rón rén tìm cành cây khô để đánh lửa. Ánh sáng bừng lên khiến tại hạ bàng hoàng...

Kể đến đó, Trương Tử Thành lấy lưỡi liếm cặp môi khô, đôi mắt thất thần dường như cảnh tượng đó vẫn còn làm cho gã sợ hãi...

Văn Chí Hồng dồn dập hỏi :

- Ngươi... ngươi thấy gì?

Trong bụng Văn Chí Hồng thực ra đang rất lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Thúy nên gã mới sốt ruột như thế...

- Phải... lúc đó... lúc đó tại hạ thấy bên cạnh đống lửa nơi hai người ngồi lúc nãy là một xác người.

Văn Chí Hồng hồi hộp hỏi :

- Người đó là ai?

Trong bụng gã cứ lo đấy là Tiểu Thúy.

- Ngươi... ngươi đừng lo... không phải là Tiểu Thúy đâu, mà xác người đó là một nhà sư... Vô... Tâm đại sư...

Văn Chí Hồng kinh ngạc kêu lên :

- Vô Tâm đại sư? Ngươi nói thật vô lý. Vô Tâm đại sư đã nhập thất từ lâu rồi. Hơn nữa vai vế của lão còn cao hơn Từ Huyền đại sư nhiều.

- Tại hạ không nhầm đâu! Bởi Vô Tâm đại sư, tại hạ cũng như các hạ chỉ nghe giang hồ đồn đại chứ đâu có biết mặt lão bao giờ. Lão là bậc tiền bối mà... nhưng lúc tại hạ đến gần thì chính miệng nhà sư còn mấp máy như để nói cho tại hạ biết lai lịch của lão. “Bần... tăng là... V... ô... Tâ... m”. Sau khi gắng gượng nói được mấy câu đó. Vô Tâm đại sư tắt thở...

Văn Chí Hồng lẩm bẩm :

- Thật vô lý. Trên đời này làm gì có kẻ nào võ công cao đến thế. Giết được Vô Tâm đại sư trong nháy mắt... thật là khó tin...

Trương Tử Thành nhắc lại :

- Đúng vậy! Thật là khó tin. Nhưng đó lại là một sự thật hiển nhiên...

Kim Yến xen vào :

- Quái lạ! Hồi nãy huynh bảo Vô Tâm đại sư đã nhập thất từ lâu, vậy thì lão lò mò đến đây để làm gì?

Văn Chí Hồng nói :

- Ừ! Lạ thật đấy! Giá như lúc đó...

Trương Tử Thành nói :

- Thật là tiếc vì Vô Tâm đại sư chỉ có nói được bấy nhiêu thì đã chết mất rồi. Mà các hạ biết Vô Tâm chết vì thủ pháp gì không?

Văn Chí Hồng đoán mò :

- Chết vì ám khí chăng?

- Tại hạ đã nói nghe một tiếng rắc cơ mà... Vô Tâm đã chết vì một đòn Cầm Nã Thủ. Đối phương đã ra chiêu Cầm Nã Thủ chụp vào Bách Hội huyệt của Vô Tâm. Đầu nhà sư bị thủ năm lỗ, máu phun ra có vòi, hai mắt lồi ra trông thật khủng khiếp.

- Nếu... nếu... đúng như ngươi nói... thì ai là người đã làm việc đó? Không lẽ lại là người mà Tiểu Thúy gọi là gia gia.

Văn Chí Hồng hỏi câu này, nhưng gã lại phập phồng lo sợ Trương Tử Thành sẽ gật đầu đồng ý. Bởi vì nếu như vậy thì người hạ sát Vô Tâm đại sư là Văn Thành Long, cũng là phụ thân của Văn Chí Hồng.

Thấy Văn Chí Hồng hỏi đúng câu hỏi mà Trương Tử Thành cũng đang suy nghĩ. Y có vẻ phân vân rồi nói :

- Chuyện này thật khó hiểu, nhưng theo ý tại hạ thì... người hạ sát Vô Tâm đại sư không phải là gia gia của Tiểu Thúy...

Văn Chí Hồng nhắc lại :

- Không phải gia gia của Tiểu Thúy? Vậy thì là ai? Lúc đó làm gì có ai ở đó ngoài Tiểu Thúy và gia gia của cô?

Trương Tử Thành đáp :

- Thế mới thật lạ lùng. Sở dĩ tại hạ quả quyết như vậy là vì... người giết Vô Tâm đại sư cũng là một nhà sư...

Văn Chí Hồng chưa hết kinh ngạc :

- Lại là nhà sư nào nữa? Ngươi vừa nói...

- Phải... tại hạ nói rằng người ngồi đối diện với Tiểu Thúy mặc đồ đen rộng lùng thùng trùm ra ngoài, nhưng lúc Vô Tâm đại sư chết thì trong tay còn nắm một vật đó là một mảnh nhỏ của chiếc áo cà sa...

Văn Chí Hồng kêu lên :

- Thật là rắc rối! Ta... ta... thật chẳng hiểu ra làm sao cả.

- Các hạ không hiểu được là phải, bởi vì chính Trương Tử Thành này có mặt ngay tại đó cũng còn chưa hiểu được nữa là các hạ...

Trần Kim Yến xen vào :

- Theo ý muội thì có thể là như thế này! Lúc đó trong hang không chỉ có hai người là Tiểu Thúy và người mặc đồ đen, lúc đó có thể có người khác nữa... Người mà Tiểu Thúy kêu bằng gia gia không phải là người mặc đồ đen ngồi trước mặt... có thể gia gia của Tiểu Thúy mới xuất hiện ở đâu đó thì cô trông thấy nên kêu lên...

Văn Chí Hồng vặn lại :

- Không đúng! Tiểu Thúy đâu có biết mặt phụ thân của mình... khi Tiểu Thúy ra đời...

- Thế thì chịu! Muội cũng chỉ đoán phỏng vậy thôi.

Văn Chí Hồng lẩm bẩm :

- Thật là lạ lùng! Thế rồi sau đó thì thế nào, ngươi kể tiếp đi!

- Để... tại hạ kể tiếp... lúc đó... lúc đó... khi nhóm được lửa lên thì Tiểu Thúy và người mặc đồ đen đã biến mất, và bên cạnh đó là xác Vô Tâm đại sư, tại hạ hoảng sợ vô cùng, bởi võ công kỳ dị của người bí mật. Tại hạ đã cố gắng làm mọi cách, song Vô Tâm đại sư đã tắt thở. Tại hạ nghĩ bụng, bây giờ tốt hơn hết là mình nên rời khỏi đây ngay lập tức, lỡ kẻ đã sát hại Vô Tâm đại sư bỗng nhiên quay lại thì toi mạng. Tại hạ thổi ngọn lửa rồi mò mẫm trở ra, lúc ấy trong lòng tại hạ tự nhiên dâng lên một cảm giác khó tả, một nỗi lo sợ không hiểu từ đâu khiến tại hạ thận trọng. Tại hạ bèn nép vào một cái ngách bên cạnh dự tính rằng đợi một chút nữa mới bước ra khỏi hang. Vừa lúc đó, chợt một luồng gió lạnh bỗng lướt qua bên mình khiến tại hạ ớn lạnh. Hình như có ai đó vừa đi qua thì phải... Mà nếu đúng như vậy thì người đó phải là ma quỷ chứ không phải là người, bởi vì thân pháp nhẹ không thể tả được. Tại hạ cố lắng nghe xem có động tĩnh gì không, nhưng tuyệt nhiên không có một cái gì khác lạ cả. Sau đó, lại một luồng gió tạt qua bên mình lần này tại hạ đoán chắc đó là người chứ không sai. Lần trước y vào hang, còn lần này thì y đi ra... Đợi cho thời gian trôi qua thật lâu, tại hạ mới quay trở vào hang để kiểm tra xem dự đoán của mình có đúng hay không? Lại phải lần mò tìm đồ đánh lửa để đốt sáng... Khi ngọn lửa bừng lên... Các hạ thử tưởng tượng xem tại hạ đã nhìn thấy gì.

Văn Chí Hồng hỏi.

- Ngươi... ngươi thấy gì vậy?

(Mất hai trang 145- 146 quyển 04 chương 12)

... Những điều ngươi vừa kể thật ra chưa có gì làm tin. Bây giờ, ngươi phải đi cùng với bọn ta lên chùa Thiếu Lâm để kiểm chứng lại những gì ngươi nói. Hơn nữa, nhân tiện thông báo cho Từ Huyền đại sư biết...

Trương Tử Thành kêu lên :

- Tại hạ không nói dối đâu! Nhưng... lên chùa Thiếu Lâm thì... không được.

Văn Chí Hồng hỏi :

- Sao lại không được? Ngươi có gì phải sợ kia chứ?

Trương Tử Thành năn nỉ :

- Văn đại hiệp...

Gã đã đổi cách xưng hô một điều gọi Văn đại hiệp, hai điều gọi Văn đại hiệp :

- Xin đại hiệp để cho tại hạ được đi... Từ này về sau, Trương Tử Thành này xin thành tâm hối cải...

- Ngươi yên tâm! Sẽ không ai làm gì ngươi đâu, ta chỉ muốn ngươi giúp ta một việc mà thôi. Hãy thử nghe xem, trong chùa Thiếu Lâm ai là người có thanh âm kỳ lạ như vậy.

Trương Tử Thành giẫy nẩy người lên :

- Tại hạ... tại hạ... tại hạ không muốn đi... tại hạ... tại hạ còn nhiều chuyện phải làm lắm.

Văn Chí Hồng mỉm cười :

- Nhất định là ngươi sẽ đi thôi... ngươi sẽ tình nguyện đi nếu được uống cái này.

Gã vừa nói vừa móc trong người ra một vật gì đó rồi nắm trong bàn tay...

Trương Tử Thành thấy vậy hốt hoảng la :

- Ngươi... ngươi... À đại hiệp... đại hiệp định làm cái gì vậy?

- Ta muốn tặng ngươi cái này.

Văn Chí Hồng với tay trái gã điểm nhanh vào huyệt Đại Nghinh bên má của Trương Tử Thành khiến gã không tự chủ được phải há miệng ra, tay phải Văn Chí Hồng búng ngay một vật gì đó vào miệng gã...

Trương Tử Thành thấy một cục gì mềm mềm ngứa ngáy trong cổ họng khiến gã buộc phải nuốt ực một cái trôi tuột xuống bụng.

Văn Chí Hồng hài lòng :

- Thế là xong! Ngươi đã được uống một loại độc dược khủng khiếp nhất trên đời này đó là Lạc Phách hoàn. Sau ba tháng nếu không có thuốc giải, giòi bọ sẽ tự sinh sản trong óc ngươi khiến ngươi hồn bay phách lạc, điên điên khùng khùng bạ gì ăn nấy, thêm cái tự lấy dao xẻo thịt của mình mà ăn cho đến chết.

Trương Tử Thành run rẩy nói :

- Ngươi... ngươi... Ngươi thật là tàn ác vô lương...

Văn Chí Hồng lạnh lùng nói :

- Đó là tự ngươi buộc ta phải làm như vậy! Nếu ngươi thật tình hối cải, sau khi xong xuôi mọi việc, ta sẽ đưa thuốc giải vĩnh viễn cho.

Trương Tử Thành mừng rỡ nói :

- Đa tạ, đa tạ...

Văn Chí Hồng nói với Kim Yến :

- Yến muội! Vừa rồi huynh định cùng muội về Hồng Hạc môn, song việc mới xảy ra đây cực kỳ hệ trọng. Vì thế huynh định trước hết chúng ta lên chùa Thiếu Lâm đã. Sau khi đã rõ được mọi việc thì...

Kim Yến cười nói :

- Hồng ca bây giờ đã là Chưởng môn phái Hồng Hạc rồi, thì bảo gì muội chẳng phải theo. Hồng ca ca! Chúng ta đi thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK