Trạm gác đã thổi còi báo hiệu gió mùa về, sớm muộn gì nhiệt độ chênh lệch trong ngày cũng sẽ biến đổi càng lúc càng lớn, không ít cung nhân đã khoác ra bên ngoài một lớp y bào mỏng.
Trước kia khi Phú Sát Hoàng Hậu lần đầu mang thai, trong lúc ở cữ lại mắc phải chứng phong hàn, thế nên sau này nàng đặc biệt rất sợ lạnh.
Nhĩ Tình bèn kêu Ngụy Anh Lạc cùng nàng đi lấy thêm chăn mền dày dặn hơn một chút, chuẩn bị đêm nay đổi giường nệm cho Hoàng Hậu nương nương.
Hiện tại nàng đang xách theo một chiếc giỏ mây đan, dưới ánh mặt trời chói chang bận rộn phơi phóng chăn mền.
Nghĩ tới Phú Sát Phó Hằng, đã vài ngày rồi hắn chưa xuất hiện ở Trường Xuân Cung nữa.
Nhĩ Tình không khỏi nhớ tới ngày đó, thời điểm nàng bị hắn ôm vào trong ngực, xung quanh tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe thấy hơi thở hòa vào nhau của hai người bọn họ.
Bây giờ nghĩ lại, đáy lòng nàng vẫn khó nén nổi rung động.
Nhưng về sau, mỗi lần Phó Hằng nhìn thấy nàng, dường như ngay cả một ánh mắt hắn cũng không nỡ bố thí cho nàng.
Nhĩ Tình cho rằng hắn chỉ đơn thuần là chán ghét nàng, giống như Phú Sát Phó Hằng trong giấc mộng kia vậy, đều như nhau.
Sớm chấm dứt ái mộ thầm kín trong lòng một chút, đối với nàng tuyệt đối phải chuyện gì bất lợi.
Chờ tới giờ cơm trưa, cung nhân mỗi người đều về phòng tạm nghỉ.
Ngụy Anh Lạc lúc này lại chịu đựng gió lạnh, kiên nhẫn đứng chờ ở lối đi trung cung, bởi nàng biết, cứ đến canh giờ này, Phú Sát Phó Hằng đều sẽ đi ngang qua đây.
Đúng lúc này, Phó Hằng tay trái nắm lấy cán thanh bội đao, chính khí uy vũ đi thẳng tới.
"Thiếu gia!" Phía sau truyền đến một tiếng gọi ngọt ngào, Phó Hằng dừng bước, quay đầu lại thì thấy Ngụy Anh Lạc đứng ở kia, trong lồng ngực gắt gao ôm lấy một vật gì đó được bọc vải dày.
Giờ phút này, hai má của Ngụy Anh Lạc cùng với chóp mũi đều đã đỏ ửng lên, có lẽ là do đã ngây người ngoài trời lạnh một lúc lâu.
Dung nhan này vốn đã mang nét mỹ lệ hơn người, giờ đeo lên biểu tình nhu nhược đáng thương, cho dù bất cứ ai nhìn thấy, đều sẽ nhịn không được mà nảy sinh lòng thương tiếc.
"Thiếu gia," Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng tiến lên đón bước, âm điệu cũng vừa nhỏ vừa mềm, "Vật này cho ngài." Nói xong liền đem bảo bối từ trong lòng lấy ra, dúi vào trong tay Phó Hằng, động tác lộ vẻ thân mật.
Phú Sát Phó Hằng chỉ nhận lấy đồ nàng đưa, theo bản năng tránh đi đụng chạm.
"Trời lạnh rồi, Anh Lạc lo rằng thiếu gia phải đi tuần đêm, sợ là sẽ nhiễm phong hàn," Ngụy Anh Lạc cũng không lấy làm giận, lại từ trong túi vải lấy ra hai vật, "Anh Lạc chẳng có tài cán gì, không biết làm gì hơn, chỉ có thể làm mấy cái bọc đầu gối và bao tay để tặng thiếu gia..." Lời này của Ngụy Anh Lạc nói ra cực kỳ chân thành, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào mắt Phó Hằng, mang theo tâm tư rung động thẹn thùng nửa hở nửa che của thiếu nữ.
Nàng thật sự không tin, Phú Sát Phó Hằng này có thể nhìn vậy mà không có động dung chút nào.
Trong lòng Phó Hằng xác thật đã bị ánh mắt lộ liễu này dọa sợ rồi.
Từ trước đến nay, tính hắn luôn có chút đạm mạc.
Tuy rằng cũng đã từng có vài vị cô nương tâm tư hướng ngoại, đối với hắn tung ra minh kỳ ám chỉ rồi, nhưng thẳng thừng bộc lộ giống với Ngụy Anh Lạc thì...!
Hắn nhìn biểu tình ngượng ngùng xấu hổ lúc này của Ngụy Anh Lạc, trong lại thầm nghĩ, nếu như người nào đó của Trường Xuân Cung cũng có thể dụng tâm như vậy với hắn, thì tốt biết bao.
Ngụy Anh Lạc không biết suy nghĩ thực của Phó Hằng, cho rằng cuối cùng hắn đã cắn câu của nàng, trong lòng vui sướng vô cùng.
Phú Sát Phó Hằng hồi thần, bắt đầu tính toán xem nên làm cách nào để uyển chuyện từ chối.
Cúi đầu nhìn vào phía trong chiếc bao bọc đầu gối và cổ tay, ánh mắt chuyên chú nhưng có vẻ như đang nhớ ra điều gì đó, hắn vươn tay vuốt ve nguyên liệu chốc lát rồi nói, "Cảm ơn Anh Lạc cô nương, phần tâm tư này, ta sẽ nhận."
Ngụy Anh Lạc vừa nghe vậy, khó nén nổi vui mừng, lại sợ bản thân để lộ quá nhiều ra ngoài sẽ dọa vị thiếu gia nhà giàu đơn thuần này đi mất, đành ra vẻ thẹn thùng mà cúi đầu nói, "Thiếu gia nói vậy là sao chứ."
Phó Hằng nhấp môi, đối với nào trịnh trọng gật đầu cảm tạ, sau đó có chút yêu thích ôm lấy bọc vải trong ngực, nhanh chóng rời đi.
***
"Trời ạ, thời tiết thay đổi cũng nhanh quá đi, ta còn chưa kịp lấy y phục mùa đông ra đâu! Lạnh chết ta mất!" Hải Lan Sát trên người chỉ mặc mỗi một kiện y phục, vừa nói xong đã hắt xì một cái, vội nâng tay áo lên, cọ cọ cái mũi.
Phú Sát Phó Hằng lúc này lại ngẩng đầu lên, đi qua người y, "Ta chẳng cảm thấy lạnh gì cả." Vén nửa tay áo lên, cố ý để lộ ra bao tay quanh cổ tay mình.
"Ui cha, ta nói này huynh đệ, cái này đào ở đâu ra vậy?" ánh mắt Hải Lan Sát nhất thời bị hấp dẫn.
Chỉ thấy Phó Hằng lại cố ý nhấc lên nửa đoạn trường bào, hơi khoe khoang đắc ý bày ra cái bao đang bọc lấy đầu gối.
Hải Lan Sát như phát hiện ra bảo bối, một tay túm lấy bao cổ tay của Phó Hằng không muốn buông.
Đừng nói nhiều, chất liệu này sờ lên mềm mịn nhu nhuận, như cầm nắn bàn tay non mềm của khuê các nhà nào vậy.
Phó Hằng duỗi tay hất bay móng vuốt của y, như thể sợ y làm dơ báu vật của mình.
"Ôi ôi ôi," Hải Lan Sát nhìn thấy ghét bỏ trong mắt Phó Hằng, ai oán vô cùng, "Giỏi thay cái tên thấy sắc quên bạn như ngươi a Phú Sát Phó Hằng, Hải Lan Sát ta đây đúng thật là có mắt như mù mà."
"Nói bậy cái gì đó." Phó Hằng trừng y một cái.
"Đừng có đóng kịch với ta, nói mau," Hải Lan Sát vẻ mặt xấu xa cười nói, "Đây có phải cô nương nào đó đưa cho ngươi hay không?".
ngôn tình hài
Phú Sát Phó Hằng không thèm để ý tới y, khóe môi lại không có cách nào nhịn được cứ nhếch lên.
Hải Lan Sát càng đoán càng hăng, tiếp tục nói, "Ngày trước cô nương muốn tặng đồ cho ngươi đếm vội cũng không dưới mười người, ngươi cũng đâu có nhận của ai bao giờ.
Chẳng lẽ..." Y ôm chầm lấy Phó Hằng một phen, mặt đầy hoảng sợ nói, "Đây là do tiểu tâm can của ngươi, miếng thịt mềm nơi đầu quả tim của ngươi đưa tới ư?!"
Phó Hằng bị y ồn áo trêu chọc đến phiếm hồng hai vành tai, "Không nói cho ngươi biết." Chỉ ném lại một câu như vậy, sau đó vội vã xoay người bỏ đi.
Để lại Hải Lan Sát đứng tại chỗ tức đến nỗi liên tục giậm chân mấy phát.
***
Đêm đến, Nhĩ Tình ngồi trong phòng mà lòng nóng như lửa đốt.
Cả ngày dọn dẹp chăn mền, ban nãy khi nàng về phòng mới phát hiện ra hai món đồ vốn tưởng đã giấu kín dưới đáy hòm kia nay lại không thấy đâu nữa rồi?
Càng nghĩ càng thấy không đúng, đồ vật không có cánh, đương nhiên sẽ chẳng vô duyên vô cớ bay đi mất được.
Nàng lại nghĩ tới chuyện Minh Ngọc kể với mình hồi sáng.
Giữa trưa nàng ấy từng thấy Ngụy Anh Lạc lén lút ra ngoài một chuyến, mà Thanh Đào bên Vĩnh Thọ Cung mách lẻo cho Minh Ngọc nghe, nói là đã thấy Ngụy Anh Lạc cùng Phú Sát đại nhân đứng ở đoạn đường sau Trường Xuân Cung nói chuyện một hồi lâu.
Mà nhiều ngày như vậy, người đã từng vào phòng ở của nàng, cũng chỉ có duy nhất người cùng giúp nàng thu thập chăn đệm, là Ngụy Anh Lạc mà thôi.
Trong lòng đại khái đã có suy đoán.
Nhĩ Tình nhịn không được, chạy tới gõ cửa Ngụy Anh Lạc.
"Tỷ tỷ, đã trễ vậy rồi, còn có chuyện gì sao?" Ngụy Anh Lạc đã đoán được Nhĩ Tình sẽ đến, thấy nàng đứng trước cửa muốn nói rồi lại thôi, bèn bảo, "Không có gì thì ta đi ngủ đây." Vừa dứt lời đã làm bộ muốn khép lại cửa phòng.
Lại bị Nhĩ Tình đưa tay ngăn lại, "Là ngươi lấy đi, đúng không?"
Ngụy Anh Lạc cũng lười ứng phó, trợn trắng mắt nói, "Ta không hiểu ngươi nói gì hết, ta muốn nghỉ ngơi."
Nhĩ Tình không định dễ dàng buông tha nàng như vậy, "Đừng chối cãi, hôm nay có người đã nhìn thấy ngươi cùng Phú Sát đại nhân.
Ta có lòng tốt khuyên ngươi phải biết tự trọng, đừng lạc lối, để rồi rơi vào kết cục của cung nữ phường thêu A Mãn kia vậy." Nhĩ Tình biết nàng sẽ hiểu ý mình, thoáng chút muốn thấy Ngụy Anh Lạc xé bỏ lớp ngụy trang, nên mới nhắc đến cái tên A Mãn.
Nhưng sự thật lại khiến nàng thất vọng, Ngụy Anh Lạc thần sắc thản nhiên, trong mắt lại ánh lên tia chế nhạo, "Hừ, nàng ta chính là trừng phạt đúng người đúng tội, ta đi đứng hành xử quang minh chính đại, có gì mà phải sợ chứ?"
Nhĩ Tình không nghĩ tới nàng sẽ cứng đầu như vậy, "Nhưng ngươi đã trộm đồ vật của người khác..."
Ngụy Anh Lạc lại càng hừ lạnh, "Hả? Đồ không phải của ta, chẳng lẽ là của tỷ tỷ sao?" Giơ tay khẽ gõ lên trán, "Xem đầu óc của ta này, sao quên được, tỷ tỷ là Đại cung nữ Trường Xuân Cung, luôn làm hết phận sự, hành sự cẩn thận phong thái mẫu mực, sao có thể làm ra những chuyện không biết xấu hổ, chẳng chút đứng đắn như vậy được?"
"Phải rồi, tỷ tỷ nếu biết là ai làm, vậy càng phải hảo hảo cảnh cáo nàng hai chữ, tự ̶ trọng.
Bởi vì thứ kia một khi bị thu được, nếu có người cố ý đem đi tra, từng đường kim mũi chỉ trên bề mặt ấy, nàng ta không thoát được đâu!"
Nhĩ Tình khó thở, giận quá bật cười, "Giỏi lắm Ngụy Anh Lạc, xem như ngươi lợi hại."
Trước khi rời đi, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái thật sâu.
Tác giả có lời muốn nói: Ăn nhiều đường quá sẽ bị sún răng đó nha~~~
27.7.2020.
Danh Sách Chương: