Quốc Hưng đối mặt với sự tức giận của cô thì áy náy, "Xin lỗi, anh đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy thằng bé."
Sắc mặt Tinh Nghiên càng hoảng sợ, "Tiểu Diệc, không được... em phải đi tìm tiểu Diệc."
"Anh đi với em."
...
"Bây giờ các tay đua của chúng ta đã đến chặn B, chiếc xe dẫn đầu là số 7 của ngài Jamie, theo sát phía sau là chiếc xe thứ 4 của Quách Diệp lão đại, ở vị trí thứ ba là xe số 6 của Tuấn Kiệt thiếu gia."
Jamie đắc chí nhìn hai đối thủ bị mình bỏ lại phía sau, gã ta luôn phải khúm núm trước mặt bọn họ, khi nãy vì một thằng nhóc mà gã phải nài nỉ Quách Diệp Thiên Kỳ, lần này gã sẽ cho anh biết trong cuộc chơi ai mới là người mạnh nhất.
Phía trước là bùng binh lớn hiểm trở, Jamie đánh tay lái quay xe 90 độ để chạy vào đoạn đường gấp khúc, ngay sau đó Thiên Kỳ và Tuấn Kiệt phía sau cũng sử dụng kỹ thuật tương tự, tiếng bánh xe ma xát với mặt đường tạo nên âm thanh kéo dài chói tai.
Qua chặn đường C cũng là chặng cuối cùng, con đường này khá là hiểm trở do một bên là bãi đất sâu khoảng 1 mét, hồ đất nhân tạo này khi xe rơi xuống sẽ không gặp nguy hiểm nhưng thương tích là chuyện khó tránh khỏi.
Tuấn Kiệt bắt đầu tăng tốc, cô tình nhân nhỏ bên cạnh đã sợ đến đứng hình, không còn vẻ phấn khích khi nãy. Đột nhiên anh ta nhìn thấy Quách Diệp Thiên Kỳ phía trước đưa tay ra hiệu gì đó qua cửa sổ. Người khác không hiểu, nhưng anh ta hiểu ý của anh. Bởi vì ám hiệu này chỉ có Chí Khanh và hai người họ biết.
Nhớ đến cái chết của Chí Khanh khiến lòng dạ của anh ta càng trùng xuống.
Ý của Quách Diệp Thiên Kỳ là muốn Tuấn Kiệt yểm trợ bên phải còn anh sẽ tấn công bên trái, dồn hết mục tiêu chung vào Jamie khiến xa hắn ta rơi xuống hố cát.
Tuấn Kiệt nhếch môi bắt đầu làm theo, anh ta đạp ga vượt lên xe của anh tấn công xe của Jamie, dù sao đối thủ anh ta muốn thắng là Quách Diệp Thiên Kỳ, gã Jamie này chỉ tổ cản đường. Dường như phát hiện sự tấn công của Tuấn Kiệt, Jamie liền cho xe né tránh những cú va chạm của anh ta, đúng lúc này Quách Diệp Thiên Kỳ quay qua Thiên Diệc, "Bám chắt vào."
Sau đó anh vượt lên tấn công phía còn lại của Jamie, hai chiếc siêu xe của anh và Tuấn Kiệt đều làm từ vật liệu cao cấp nên sẽ không hề hấn gì. Ngược lại xe của Jamie đã bị móp vành sau, cả ba xe ma sát với nhau đến xẹt ra những tia lửa.
Thiên Diệc nhìn một màn này, cậu quả nhiên cảm thán. Đúng là đua xe chợ đen có khác, so với trên ti vi còn kịch tính hơn nhiều.
Trụ được một lúc không lâu cuối cùng xe số 7 cũng bị đẩy rơi xuống hố cát, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết của Jamie.
"Wow, xe số 6 và số 4 đã loại được một đối thủ là xe số 7, bây giờ cả hai xe đang so tài và chiến đấu với nhau, các bạn nói thử xem ai sẽ về nhất?"
Trên con đường chỉ còn lại cuộc chiến của hai người, từ cùng mặt trận lại tách ra đối đầu lẫn nhau.
Tinh Nghiên đã chạy quanh khán đài ít nhất năm vòng nhưng chẳng thể tìm thấy bóng dáng nhỏ của Thiên Diệc, ánh mắt lơ đãng nhìn lên màn hình trực tiếp...
Hai chiếc xe đang đi vào một đoạn cua khá quanh co, tiếng bánh xe ma sát trên đường, những tia lửa xẹt ra như pháo bông. Mà cô còn cả kinh hơn là, cô hình như nhìn thấy tiểu Diệc ngồi trên một chiếc xe.
Với vận tốc nhanh như vậy, phía bên cạnh lại là hố cát sâu, Tinh Nghiên thật sự không dám nghĩ tới hậu quả. Là tên chết tiệt nào dám đưa con trai cô vào việc nguy hiểm như thế này?
Thiên Diệc có hít thở không thông nhìn sang đồng hồ tốc độ, vận tốc đã đạt cực đại 436 km trên giờ. Trời ạ, quả là kinh người mà...
Phía trước là một con dốc nhỏ, Thiên Kỳ không chần chừ liền đạp ga để xe phóng nhanh về phía trước. Tuấn Kiệt theo sau liền thực hiện thao tác tương tự, hai xe phóng lên không trung rồi nhanh chóng tiếp đất.
Quốc Hưng quay trở lại thấy Tinh Nghiên ngơ ngác nhìn màn hình, anh hỏi "Có chuyện gì vậy?"
Tinh Nghiên đờ đẫn một lúc rồi chuyển sang lo lắng nắm lấy cánh tay Quốc Hưng, "Tiểu Diệc nó ở trên xe đua, rất nguy hiểm, sao nó dám cãi lời em như vậy... nếu có chuyện gì thì phải làm sao đây, em phải ra chặng chiếc xe đó lại."
Quốc Hưng vội vàng kéo cô lại rồi ôm chặt cô trấn an, "Em điên sao, chiếc xe đó chạy nhanh như vậy, em dùng chân đuổi theo sao?"
"Nhưng mà tiểu Diệc..."
"Wow, gay cấn rồi đây, chỉ còn một chút nữa thôi là chạm đích, bây giờ xe số 6 đang tạm thời giữ oai phong, khoan đã hình như có chút thay đổi rồi..." Bình luận viên hình như cũng rất hào hứng, tiếng nói của anh ta khiến khán phòng sôi sục âm thanh tung hô cổ vũ.
Xe số 4 trong phút chốc đã đảo ngược tình thế vượt lên dẫn đầu, khéo léo chặn đường ngăn không cho Tuấn Kiệt vượt mặt. Kết quả phút chốc đảo ngược khiến khán phòng nóng hơn bao giờ hết, xe của
Quách Diệp Thiên Kỳ chạm vạch đích chỉ cách xe của Tuấn Kiệt một cái chớp mắt.
"2s, chính xác là 2s, wao quả là ngoạn mục, chiếc siêu xe số 4 chỉ trong vòng 2s ngắn ngủi thôi đã hoàn toàn khiến tôi không tin vào mắt mình, quá tài năng, quá gay cấn."
Cạch! Tuấn Kiệt bước xuống theo cơn bực tức mà đóng sầm cửa xe, giọng nói có chút mệt mỏi nhưng vẫn rất lớn, "Quách Diệp Thiên Kỳ, cậu dám dùng thủ đoạn với tôi?"
Ai không nhìn thấy chứ Tuấn Kiệt hoàn toàn nhận ra vừa rồi nếu anh ta dám vượt mặt, anh ta tin Quách Diệp Thiên Kỳ sẽ dùng thế áp đảo anh ta rơi xuống hố cát.
Quách Diệp Thiên Kỳ cũng dừng xe bước xuống, sắc mặt lạnh lùng không hề thay đổi, "Cậu phải cảm thấy biết ơn đi vì tứ chi còn đủ trên người."
"Đua xe thắng cũng không có gì đáng để tự hào, cậu xem con xe của cậu đã tàn tạ hết rồi, thật là một bông hoa lài cấm vào bãi phân trâu."
Thiên Kỳ đi vòng qua bên ghế lái phụ mở cửa xe dẫn Thiên Diệc xuống xe rồi quay đi.
"Cậu thương hoa tiết ngọc, vậy thì tôi bố thí cho cậu."
"Cậu!" Tuấn Kiệt chỉ hận không đánh lại cái tên kia bằng không cậu nhất định đánh chết hắn, trả thù cho Chí Khanh, trả thù cho Tinh Nghiên, trả thù cho thể diện.
"Tiểu Diệc!"
Âm thanh lạnh nhạt khiến hai người đàn ông dừng bước, cả hai không hẹn mà nhìn về một phía.
Thiên Diệc vừa thấy Tinh Nghiên thì muốn chạy lại ôm cô, nhưng lại tinh ý nhìn thấy vẻ không vui trên mặt cô thì bất giác lui ra nấp sau người Thiên Kỳ.
Mà anh cũng ngạc nhiên, chăm chăm nhìn cô.
Tuấn Kiệt từ kinh ngạc liền trở nên vui mừng, ánh mắt ẩn chứa sự mê đắm nhìn cô, anh bất giác nắm chặt tay vì căng thẳng.
Cô mặc kệ ai đang nhìn mình, cô chỉ muốn xem con trai có bị gì không nhưng thằng tiểu quái đó lại không chịu bước qua phía cô khiến Tinh Nghiên có chút tức giận, "Tiểu Diệc, con qua đây cho mẹ."
Mẹ sao? Cả Thiên Kỳ và Tuấn Kiệt đều ngơ ngẩn.
Thiên Diệc ló cái đầu nhỏ ra lí nhí, "Mẹ, không liên quan tới con..."
Tinh Nghiên tức giận nhưng vẫn cố giữ ngữ khí vừa nghe, "Được, không liên quan đến con vây là liên quan tới chú này phải không?"
Thiên Kỳ chau mày thắng thắng đối mặt với cô, cô gái này không biết được vẻ mặt tức giận này của cô đủ sức khiến đàn ông phải mê hoặc. Thật là lần đầu anh thấy một người mà khi tức giận cũng xinh đẹp như vậy.
"Anh có biết đây là con nít không, anh sao có thể để nó tham gia trò mạo hiểm thế này được, anh nghĩ rằng là Quách Diệp lão đại thì có thể tùy tiện phán xét sao, nếu tiểu Diệc xảy ra chuyện thì người phải hối hận là anh đó." Tinh Nghiên hoàn toàn quên mất tất cả mà mắng anh, cô thật sự chán ghét, chán ghét tại sao mình lại cứ phải liên quan tới người đàn ông này. Chán ghét tại sao anh lại quên mất cô, chán ghét bản thân mình đã sớm không thể ở bên anh được nữa.
Vì vậy cô bây giờ chỉ còn tiểu Diệc mà thôi...
Thiên Kỳ nhếch môi, nụ cười như có như không phảng phất trên gương mặt anh tuấn. "Là tôi sai."
Tinh Nghiên không ngờ anh lại dễ dàng nhận lỗi như vậy, cô định bước lên kéo tay Thiên Diệc thì tay cô bị một bàn tay lớn túm lấy sau đó kéo mạnh, âm thanh tao nhã có phần lạnh lùng vang lên bên tai cô, "Vì vậy cô hãy cùng tôi trở về vạch xuất phát."
Tinh Nghiên đứng bất động một lúc lâu sau đó cô nặng ra nụ cười gượng gạo, nhưng ánh mắt cực kỳ đề phòng, "Buông tay!"
Khóe môi lạnh lùng của Thiên Kỳ mím lại sau đó quay lưng dùng sức kéo cô đến bên chiếc xe mở cửa.
"Bỏ tay ra, cậu có tư cách gì mà làm vậy với cô ấy." Tuấn Kiệt bước lên nắm lấy tay còn lại của cô, giữ Tinh Nghiên lại. Anh ta biết Quách Diệp Thiên Kỳ đã mất trí nhớ, nhưng từ này giờ đứng quan sát khiến Tuấn Kiệt nhận ra một điều.
Ánh mắt của Thiên Kỳ nhìn Tinh Nghiên vẫn không hề thay đổi, vẫn là loại ham muốn chiếm hữu cùng một thứ tình cảm khó nói của bốn năm trước.
Thiên Kỳ quay đầu không vui nhìn bàn tay đang níu cô lại của Tuấn Kiệt, "Chỉ bằng việc cô ấy một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi thì tôi đã có đủ tư cách làm vậy rồi."
Tuấn Kiệt và Tinh Nghiên đứng hình, ngạc nhiên không tin nổi nhìn anh. Anh vừa nói 'một lần nữa'?
"Lần trước tôi tha cho cô một lần, lần này cô phải đi cùng tôi, có đúng không Lousia?"
Tinh Nghiên thở nhẹ, cảm thấy thật buồn cười, vừa rồi cô đã ngu ngốc nghĩ rằng anh đã nhớ lại cô rồi. Mà thật ra như vậy cũng tốt, nếu có thể cô cũng muốn như anh, không cần phải nhớ lại...
Quên đi... cũng là một loại thanh thản.
"Lousia?" Tuấn Kiệt nhìn cô đầy khó hiểu, đây là Lousia? Nhưng rõ ràng người này là Tinh Nghiên cơ mà?
"Tiểu Diệc, con đi theo chú về trước đi." Tinh Nghiên nhìn Thiên Diệc nhẹ nhàng nói, Quốc Hưng bước lên kéo tay thằng bé rồi lo lắng nhìn cô. Chứng kiến một màn này rốt cuộc anh mới hiểu vì sao lúc đầu Tinh Nghiên sợ hãi phải đến đây như vậy. Cô sợ mình gặp phải người không nên gặp, vốn dĩ trong lòng cô vẫn còn anh ta nên cô mới sợ hãi.
Thiên Kỳ lạnh nhạt kéo tay Tinh Nghiên lên xe chạy trở về.
------
Lời tác giả: Trong truyện có chỗ ghi Lausia và có chỗ ghi là Lousia, thật ra điểm này cũng không khó phân biệt, cách đọc cũng khá giống nhau.
Yên tâm, ta hứa những chương sau sẽ tung hint đầy đủ, mấy nàng ghét tiểu tam Kha Hân sẽ sáng mắt luôn.
Còn về thân thế của Kha Hân thì chưa thế tiếc lộ, nhân vật phụ rất nguy hiểm. kaka =] ] ]