“Công tử, tối qua công tử đi đâu?” Phi Nhứ ai oán hỏi.
“Không cần nàng quản” Hoa Nhược Hư tức giận nói, đi qua người nàng ta.
“Hàm Tuyết có gì tốt hơn ta? Nàng ta đẹp hơn ta sao?” Phi Nhứ hét lên phía sau hắn.
Hoa Nhược Hư hơi dừng lại một chút nhưng tiếp tục đi tới trước, không trả lời câu hỏi của Phi Nhứ.
Từ chỗ Hoa Ngọc Loan đi ra, Hoa Nhược Hư không khỏi cười khổ một tiếng, Lưu Vân đang ở trong đại sảnh, không cần hỏi hắn cũng biết là Tô Đại Nhi phái nàng ta tới.
“Công tử, tiểu thư bảo ngài tới” Quả nhiên vừa thấy Hoa Nhược Hư đi ra, Lưu Vân đã nói.
“Thiếu gia” Giọng nói đáng thương của Hàm Tuyết vang lên, lại nắm lấy tay Hoa Nhược Hư, hiển nhiên không muốn hắn đi.
“Mộng nhi, nàng trước chơi với Tiểu Tuyết, huynh sẽ mau trở về” Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ, hắn biết mình không có khả năng không đi, hơn nữa trong lòng hắn thật hy vọng được gặp Tô Đại Nhi.
Tô Đại Nhi ngồi trên người Hoa Nhược Hư, đôi ngọc thủ thon dài nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, tiếng đàn du dương, vẻ mặt ngọt ngào, thân thể mềm mại, tất cả làm Hoa Nhược Hư mê say.
Mặt trời dần dần hạ xuống, ánh mặt trời lúc hoàng hôn chiếu sáng khuôn mặt kiều diễm của Tô Đại Nhi, càng tăng thêm sức quyến rũ kinh tâm động phách và vẻ thánh khiết của nàng.
Đền được thắp lên, vẻ đỏ ửng lan khắp khuôn mặt, đôi thu thủy trong suốt lộ ra vẻ trìu mếm vô hạn.
Nhiệt tình hôn, ôm chặt lấy nhau, nửa đêm điên cuồng cho đến tận canh ba.
Tô Đại Nhi từ từ ngồi xuống, nhanh chóng mặc quần áo, nhảy xuống giường.
“Tôn Trưởng lão, vào đi” Tô Đại Nhi nhẹ nhàng nói, vừa dứt lời Tôn Vân Nhạn đã như quỷ mị xuất hiện ở trong phòng.
Tôn Vân Nhạn liếc nhìn Hoa Nhược Hư đang ngủ say trên giường một cái, trên mặt hiện lên vẻ kỳ dị.
“Tôn Trưởng lão, Trưởng lão và Lưu Vân thay ta chiếu cố Nhược Hư ca ca, ta phải ra ngoài, thời gian đã đến” Tô Đại Nhi cúi người khẽ hôn Hoa Nhược Hư, có chút không muốn rời hắn, sau đó chỉ thấy bóng trắng lóe lên, nàng đã biến mất khỏi phòng.
Mà Lưu Vân lại đi vào ngay sau đó.
Canh hai, Cung Nhã Thiến dẫn theo hai Đại trưởng lão Thần cung bước nhanh nơi hoang dã, mà cách bọn họ không xa, gần như tất cả đệ tử Thần cung cũng đều xuất hiện.
Xung quanh là vùng cỏ hoang dài dằng dặc, mặc dù mùa xuân vừa qua chưa lâu nhưng nơi này không làm người ta cảm thấy sinh cơ mà là một cảm giác hết sức tiêu điều và lạnh lõe.
Một tia gió nhẹ đầu mùa hạ làm Cung Nhã Thiến không tự chủ rùng mình một cái, trong lòng nàng đột nhiên có một cảm giác bất an, cảm giác này nàng cho tới bây giờ chưa từng có.
“Vân Trưởng lão, Lôi Trưởng lão, chờ một chút” Cung Nhã Thiến nhíu mày, nhỏ giọng nói.
“Ai, ra đi!” Cung Nhã Thiến quát lên một tiếng.
“Tiểu cung chủ, đã lâu không gặp” Một giọng nói âm u truyền tới, trước mặt Cung Nhã Thiến không xa xuất hiện một lão già áo xanh, thân hình cao lớn, hai mắt lấp lánh thần quang, khuôn mặt chữ điền, râu dài ngâng ngực thoạt nhìn rất uy nghiêm.
Hai mắt Cung Nhã Thiến trở nên lạnh lùng, hung hăng nhìn người đó, tiếng răng va vào nhau vang lên, hận không thể rút gân lột da người này.
“Đúng là lâu không thấy, lần này một khi ngươi đã đưa tới cửa, thật quá tốt” Cung Nhã Thiến hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn hắn nói.
“Tiểu cung chủ Tiểu cung chủ, ngươi biết không? Ngươi và Cung chủ có một tật xấu giống nhau” Lão già áo xanh khẽ thở dài một tiếng, dùng ánh mắt thương xót nhìn Cung Nhã Thiến, “Các ngươi rốt cuộc vẫn luôn cho mình là lợi hại nhất, luôn cho rằng tất cả các thứ đều ở trong lòng bàn tay các ngươi, đáng tiếc đáng tiếc, lúc trước cung chủ vì tật xấu này mà chết, mà Tiểu cung chủ ngươi bây giờ cũng muốn dẫm vào vết xe đổ của Cung chủ”.
“Phong Trưởng lão, chẳng lẽ ngươi quên lần chạy trốn chật vật trước sao?” Cung Nhã Thiến đã bình tĩnh lại, ngọn lửa giận trong lòng đã bị nàng đè xuống đáy lòng, nàng khẽ cười cười, nói tiếp, “Chẳng lẽ một năm không gặp, Phong trưởng lão đã thoán thai hoán cốt sao?”
“Chỉ là sợ rằng Tiểu cung chủ ngươi lần này dù muốn chạy trốn cũng không có khả năng” Phong trưởng lão mỉm cười, vừa dứt lời, đã có biến hóa.
Cung Nhã Thiến cảm giác có hai đạo kình phong tập kích đến, mà người tập kích nàng, nàng tuyệt đối không nghĩ ra, dĩ nhiên chính là hai Đại trưởng lão Vân Lôi bên cạnh nàng.
Thân thể mềm mại của Cung Nhã Thiến như con diều đứt dây bay thẳng ra ngoài, song chưởng của hai người đã đánh mạnh lên người nàng.
Một tiếng trầm thấp vang lên, Cung Nhã Thiến ngã xuống mặt đất, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt kiều diễm nhất thời trở nên tái nhợt, gần như không còn chút máu.
Trong mắt Cung Nhã Thiến lộ ra vẻ không thể tin nổi, sau đó chuyển thành phẫn nộ, phẫn nộ ngập trời.
“Hai người các ngươi cũng phản bội ta” Cung Nhã Thiến nhìn Vân trưởng lão và Lôi trưởng lão, nói ra từng chữ một, giọng điệu này giống như phát ra từ một hầm băng, vô cùng lạnh lõe.
“Tiểu cung chủ, thực ra ngoại trừ võ công còn những thứ khác ngươi đều kém xa Cung chủ, ngươi làm sao có thể yêu cầu thủ hạ trung thành với ngươi chứ?” Phong trưởng lão lắc đầu, “Thực ra, một người võ công cao tới đâu cuối cùng cũng là vô ích. Huống chi Tiểu cung chủ đã bị trọng thương, bất cứ ai sau lưng ngươi cũng có thể đưa ngươi vào chỗ chết. Ta thấy ngươi tự kết liễu đi, chết như vậy cũng còn chút tôn nghiêm”.
Cung Nhã Thiến miễn cưỡng chống chọi thân thể, từ từ nhìn đám đệ tử Thần cung phía sau, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lõe, thực ra sau khi nàng bị Vân trưởng lão và Lôi trưởng lão tập kích, căn bản là chưa có ai ra tay với hai người này, nàng đã mơ hồ phát hiện không đúng. Mà bây giờ nàng nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, rốt cuộc đã có thể xác định, nàng đã là một người cô đơn, mọi người bên cạnh đã phản bội nàng.
“Phong trưởng lão, xem ra ngươi đã tính từ lâu” Trong mắt Cung Nhã Thiến đột nhiên lộ ra một tia vui mừng khó có thể phát hiện, giọng nói đột nhiên trở nên nhẹ hơn rất nhiều, “Chỉ là ta không rõ, nếu đệ tử Thần cung có thể phản bội ta, chẳng lẽ ngươi không sợ bọn họ sẽ phản bội ngươi sao?”
“Tiểu cung chủ, không nghĩ tới, đến lúc này ngươi còn không muốn bỏ qua cho bọn họ. Chỉ tiếc, kế ly gián của ngươi là vô ích, bọn họ sở dĩ phản bội ngươi là bởi vì ngươi không thể cho bọn hắn thứ mà bọn hắn muốn, mà ta lại có thể” Phong trưởng lão đắc ý nói, “Tiểu cung chủ, ngươi biết không? Thần cung không thích hợp để nữ nhân lãnh đạo, sau này, Tiên cung của ta chắc chắn sẽ làm Thần cung phát dương quang đại, Tiểu cung chủ ngươi và Cung chủ lão nhân gia dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt, ha ha ha” Nói xong, Phong trưởng lão rốt cuộc cười rộ lên.
Cung Nhã Thiến một tay cố gắng ôm ngực, miễn cưỡng đứng lên, thân hình lung lay muốn gã, có cảm giác rất khó đứng yên. Nàng lạnh lùng nhìn Vân trưởng lão và Lôi trưởng lão, sau đó lại từ từ liếc nhìn đông đảo đệ tử Thần cung một cái. Mặc dù nàng đã bị trọng thương, nhưng ánh mắt của nàng vẫn như cũ làm đám đệ tử Thần cung khó có thể nhìn thẳng, bọn họ không tự chủ cúi đầu xuống, mà Vân Trưởng lão và Lôi Trưởng lão lại càng vô thức lui về sau nửa bước.
“Phong trưởng lão, Cung Nhã Thiến ta nếu không có các ngươi, ta vẫn có thể làm Thần cung uy chấn võ lâm, mà những người này chỉ là một đám phế vật mà thôi” Cung Nhã Thiến khinh thường nhìn Phong trưởng lão, trong giọng nói tràn ngập sự tự tin, vào lúc này nàng còn có thể tự tin như vậy, không thể không làm người ta bội phục.
“Ta muốn nhìn xem, một người chết còn có thể uy chấn võ lâm như thế nào?” Phong trưởng lão hừ lạnh một tiếng, vừa nói hắn vừa nhìn hai người Vân Trưởng lão và Lôi Trưởng lão một cái. Hai người thầm hiểu, lao về phía Cung Nhã Thiến, đồng thời song chưởng phát ra, muốn đưa Cung Nhã Thiến vào chỗ chết.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng không phải một mà là hai, chủ nhân của tiếng kêu không phải Cung Nhã Thiến mà là Vân trưởng lão và Lôi trưởng lão, thân hình khổng lồ của hai người bay ngược lại ra sau, ngã xuống đất, nằm im không nhúc nhích, dường như đã hôn mê.
Mặt Cung Nhã Thiến đỏ bừng lên, sau đó trở nên tái nhợt, nhìn hai người trên mặt đất, trong mắt lộ ra vẻ căm hận tột độ.
“Tiểu cung chủ, xem ra Tiểu cung chủ đúng là thiên tài võ học, ở tình huống này mà còn có thể làm bọn họ bị trọng thương, chỉ tiếc, bây giờ ngươi đã sa cơ lỡ vận” Đối với việc Cung Nhã Thiến lúc này còn có thể đả thương hai người Vân Trưởng lão và Lôi Trưởng lão, Phong Trưởng lão có chút ngạc nhiên, nhưng có vẻ vẫn nằm trong dự liệu của hắn. Hắn từ từ đi về phía Cung Nhã Thiến, trong mắt dường như có vài phần thương xót, lại có vài phần ác độc, cổ tay hắn hơi đảo, bàn tay phải nhẹ nhàng vung lên.
Đất bằng cuồn cuộn nổi lên một cơn gió lốc, đơn chưởng của Phong Trưởng lão mang theo xu thế lôi đình vạn quân đánh về phía Cung Nhã Thiến, Cung Nhã Thiến không hề kinh hoàng, là lại đưa chưởng lên đón.
Trong lòng Phong trưởng lão mơ hồ có một cảm giác bất an, có chút cảm thấy không đúng, nhìn thấy song chưởng sẽ giao nhau, bỗng dưng một bóng trắng lóe lên, một đôi ngọc thủ trắng nõn hiện ra trước mặt Phong trưởng lão, một chưởng tiếp lấy chưởng của hắn, còn một chưởng lại như tia chớp ấn vào ngực hắn. Mà lúc này thân thể mềm mại của Cung Nhã Thiến lại hơi lóe lên, hai tay vốn đang chống lại Phong trưởng lão đã thay đổi phương hướng, từ một góc độ khác đánh về phía sau lưng Phong trưởng lão, làm cho Phong trưởng lão hai mặt thụ địch.
Song chưởng giao nhau, phát ra khí lãng ngập trời, cuốn bụi đất bay đầy trời, Phong trưởng lão phát ra một tiếng kêu đau đớn, người bắn ngược lại phía sau, hắn tránh thoát được một chưởng vào ngực, nhưng cuối cùng lại không thể tránh nổi một chưởng vào sau lưng, chỉ tiếc vết thương của Cung Nhã Thiến quá nặng, một chưởng này căn bản không đoạt được mạng hắn.
“Tiểu sư muội, chúng ta mau đi thôi” Xuất hiện ở hiện trường chính là một thiếu nữ áo trắng che mặt, nàng sau khi một chưởng đánh lui Phong trưởng lão lập tức vọt đến bên cạnh Cung Nhã Thiến, một tay ôm nàng ta dậy, nhỏ giọng nói.
“Ngăn bọn họ lại” Phong Trưởng lão trầm giọng quát, thấy đệ tử Thần cung có chút do dự, hắn lại lạnh lùng lên tiếng, “Chờ thương thế của nàng khỏi hẳn, người đầu tiên nàng ta giết chính là các ngươi, còn do dự cái gì?”
“Sư tỷ, vạn nhất không đi được, tỷ một mình đi trước, nhớ nhất định phải báo thù” Giọng nói của Cung Nhã Thiến có chút suy yếu, nàng sau khi bị trọng thương còn làm Vân trưởng lão và Lôi trưởng lão bị thương nặng, mà thiếu nữ áo trắng che mặt cũng bị Phong trưởng lão làm bị thương, đúng là đã sa cơ lỡ vận.
“Tiểu sư muội, muội yên tâm, không có việc gì” Thiếu nữ áo trắng che mặt nhìn đám đệ tử Thần cung, trong mắt lộ ra một tia lạnh lõe.
Một tiếng cười như tiếng chuông ngân truyền tới, hiện trường đột nhiên có thêm một thiếu nữ áo xanh xinh đẹp.
“Du Du tỷ?” Trên mặt Cung Nhã Thiến có vài phần mừng rỡ, cũng có vài phần áy náy.
“Tiểu sư muội, muội mau chóng chữa thương, đám phản đồ này tự nhiên sẽ có người giải quyết” Thiếu nữ áo trắng che mặt nhỏ giọng nói, thấy Tuyết Du Du rốt cuộc đã xuất hiện, nàng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Du Du nhìn xung quanh, tản mát ra tia sáng mê người, giở tay nhấc chân đều để lộ ra mị lực mà người khác khó có thể chống cự, nàng đột nhiên mỉm cười, nhất thời làm bầu trời đêm dường như sáng lên, đám đệ tử Thần cung dần dần rơi vào trạng thái mê loạn, bọn họ đã quên bọn họ phải làm gì, chỉ biết ngây ngốc nhìn Tuyết Du Du.
Một bóng đen mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện, lấy tốc độ kinh người xuyên qua đám đệ tử Thần cung, liên tiếp tiếng kêu thảm thiết vang lên, không có bất cứ sự phản kháng nào, đám người này đã ngã xuống mặt đất.
Phong trưởng lão bị tiếng kêu thảm thiết làm tỉnh lại, nhìn vẻ yên tĩnh xung quanh, đột nhiên rùng mình, rất đáng sợ, mấy trăm đệ tử Thần cung chỉ trong nháy mắt đã bị một người giết không còn một ai, một người cũng không còn sót lại, mà bọn họ cũng không có chút phản kháng gì.
Hắn không tự chủ lui lại phía sau vài bước, hắn cho dù giết người không chớp mắt nhưng cũng chưa từng thấy đồ sát lớn như vậy.
“Nhu sứ, Kiếm sứ tham kiến Cung chủ, Thánh nữ” Tuyết Du Du cùng một thiếu nữ áo đen vừa xuất hiện cũng chính là Giang Tiểu Nguyệt hành lễ với hai người Cung Nhã Thiến.
“Du Du, Nguyệt tỷ, lúc này không cần hành lễ làm gì” Thiếu nữ áo trắng che mặt cũng chính là thánh nữ khẽ thở dài một hơi, trong giọng nói có chút cảm khái, “Không ngờ rằng, Thần cung bây giờ chỉ còn lại mấy tỷ muội chúng ta”.
“Ẩn sứ tham kiến Cung chủ, tham kiến Thánh nữ” Hiện trường đột nhiên lại xuất hiện một thanh niên áo trắng, chính là Nam Cung Phi Vân.
“Ẩn sứ miễn lễ” Thánh nữ khẽ nhíu mày, có chút tức giận, ẩn sứ vẫn luôn ẩn tàng, bây giờ Nam Cung Phi Vân lại công khai bái kiến ở đây, chẳng khác nào công khai thân phận của hắn, nàng mất hứng cũng là rất bình thường, nhưng mà lúc này đang rất khẩn trương nên nàng cũng không tiện nói nhiều.
“Phong trưởng lão, bây giờ là lúc cùng đường mạt lộ của phản đồ ngươi” Thánh nữ lạnh lùng nhìn Phong Trưởng lão, chỉ là nàng lại không phát hiện ra được rằng Phong trưởng lão vốn kinh hoàng lúc này đã bình tĩnh lại, trong mắt còn hiện ra vẻ đắc ý khó có thể phát hiện.
Một tiếng kêu thống khổ vang lên, đôi môi anh đào của Tuyết Du Du hé ra, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm mại của Thánh nữ lóe lên, nhanh chóng đi đỡ lấy Tuyết Du Du, sau đó dùng ánh mắt khó thể tin nhìn người mới tập kích Tuyết Du Du, đó chính là Nam Cung Phi Vân.
“Ngay cả ngươi cũng phản bội” Thánh nữ oán hận nhìn Nam Cung Phi Vân, mà Phong trưởng lão lúc này lại cười lên đầy đắc ý, đồng thời phía sau hắn lại xuất hiện hơn mười người, kể cả Điện Trưởng lão cho đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Danh Sách Chương: