Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 121
Thù cũ tìm tới
Dịch: A Phương
Biên: A Tút
Nguồn: Banlonghoi
Máu của Thiên Vũ vốn có phẩm chất cực thấp, nhưng hôm nay sau khi vận dụng chân khí thuộc bốn hệ Địa, Hỏa, Thủy, Phong; phẩm chất đã được cải thiện gấp trăm lần, khiến cho tình trạng thể chất của gã chuyển biến tốt đẹp lên rất nhiều. Ngoại trừ kinh mạch vẫn còn hạn chế thực lực bên ngoài của gã như trước, những bộ vị khác trên thân thể đã sớm vượt qua người bình thường.
Đợi sau khi Thiên Vũ rèn luyện kinh mạch xong, thực lực toàn thân của gã sẽ một bước lên mây, lúc đó gã mới thực sự vượt lên trên Võ giả đồng cấp.
Thiên Vũ cười nhạt một tiếng, gã chỉ tốn một khắc đã hấp thu hết năng lượng của ba mươi sáu miếng Vân Tinh Thạch, khôi phục trạng thái thực lực đỉnh phong.
Ngay lúc này, giá trị Tâm Hỏa của Thiên Vũ mặc dù không có tăng lên, nhưng phẩm chất huyết dịch đã đề cao, do đó thực lực toàn thân của gã đã tăng cường lên ít nhất ba tầng, việc tu luyện chuyển hóa bốn loại công pháp càng nhẹ nhàng hơn xưa. Trong máu đã ẩn chứa bốn loại chân khí và cả bốn loại thuộc tính ở trong đó. Có điều Thiên Vũ còn chưa nắm giữ bí quyết vận hành cùng lúc bốn loại công pháp.
Thiên Vũ nở nụ cười quái dị, thu lại khối Vân Tinh Thạch, sửa sang lại quần áo, sau đó mở cửa phòng đi ra.
Trên người Thiên Vũ bây giờ là bộ cẩm y sáng bóng mà Hồng Di tặng cho, phẩm chất ưu tú, kiểu dáng mới lạ, phối hợp với thần thái hồng hào hôm nay của gã, càng tăng thêm vẻ anh tuấn bất phàm, tiêu sái đạm định, cả người toát ra một cỗ khí phái thư hương cùng phong thái nho nhã, so với lúc trước giống như một người khác hoàn toàn.
Thời điểm này chính là giờ cơm trưa, Thiên Vũ nhìn lướt qua tình hình trong khu vực chữ Thiên, phát hiện rất nhiều đệ tử cũng đang nhìn mình, ánh mắt họ rất là quái dị, không xem thường như lúc trước, thay vào đó là kính sợ và bài xích.
Thiên Vũ Nhã cười nhẹ một cái, không thèm để ý đến bọn họ, trong đầu chỉ nghĩ đến thân ảnh của Hoa Thanh, gã định đi thăm nàng một chút, thuận tiện cùng nàng đi ăn cơm trưa, chia xẻ với nàng niềm vui của mình.
Cất bước rời đi, bóng lưng Thiên Vũ lộ vẻ vô cùng tự tin, gã đã không còn là Thiên Vũ của ngày trước.
Nhất chiến thành danh, Thiên Vũ giết chết Dạ Thánh Vũ, tuy rằng mang đến không ít phiền phức, nhưng cũng có tác dụng chấn nhiếp, từ nay về sau gã không dễ bị người khác khinh thường nữa.
Rời khỏi đại môn dãy nhà chữ Thiên, quản lý Đặng Chính Hào gọi Thiên Vũ lại, thần sắc có chút quái dị, trầm giọng nói: “Có người tìm ngươi.”
Thiên Vũ nghe vậy, cười hỏi: “Tìm ta, người nào vậy?”
Đặng Chính Hào nói: “Người tìm ngươi đến từ Nội môn, tất cả có hai người.”
Thiên Vũ có chút kinh ngạc, nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Người trong Nội môn sao? Bây giờ bọn họ đang ở đâu?”
Đặng Chính Hào nói: “Ra khỏi cánh cửa này ngươi sẽ rõ tất cả, ta chỉ phụ trách nhắn lại cho ngươi mà thôi.”
Thiên Vũ nghe vậy cũng không hỏi thêm, trực tiếp rời khỏi khu vực chữ Thiên. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Mới vừa ra khỏi cửa chính, Thiên Vũ liền gặp Sử Thiên Thu, bị gã kéo sang một bên. Nhìn Thiên Vũ, Sử Thiên Thu trên mặt lộ vẻ lo lắng, thấp giọng báo: “Tiêu Quang Ảnh tới tìm ngươi, ngươi biết chuyện này không?”
Thiên Vũ cau mày hỏi: “Tiêu Quang Ảnh? Gã dám tới tìm ta lúc này?”
Sử Thiên Thu nói: “Đây là phân đường Thiết Thạch, sao gã lại không dám tìm ngươi? Huống hồ gì lúc này đây, bên cạnh gã còn có một nhân vật rất có phân lượng.”
Thiên Vũ liền hỏi: “Người đó là ai?”
Sử Thiên Thu quan sát hoàn cảnh xung quanh, hạ giọng nói: “Thái Ngọc Cầm, đệ tử Nội môn của Phân Đường Thiết Thạch, gia tộc tại thành Phù Cừ, nàng ta rất thích Tiêu Quang Ảnh.”
Thiên Vũ mí mắt khẽ chuyển, lạnh nhạt nói: “Nàng không biết Tiêu gia đã lâm vào đường cùng rồi sao?”
Sử Thiên Thu cười khổ nói: “Vì một chữ tình, thương người hại mình.”
Thiên Vũ gật đầu nói: “Lời này thật có đạo lý, nếu bọn họ muốn gây sự với ta, ta tại sao phải bỏ qua cho bọn họ.”
Sử Thiên Thu nhắc nhở: “Ngươi không nên quá coi thường, Tiêu Quang Ảnh đó nghe nói là Võ sĩ cao cấp, nếu dưới tình huống giao thủ công bằng, trên phân nửa là ngươi sẽ bị thiệt thòi.”
Thiên Vũ lạnh nhạt nói: “Trên đời không có gì là công bằng tuyệt đối, nếu như ta thức thời tránh né gã, không phải đã từ bỏ một cơ hội làm cho gã hối hận sao?”
Sử Thiên Thu thấy Thiên Vũ tràn đầy tự tin cũng không tiện nói thêm, thay đổi đề tài nói: “Đêm mai có buổi bán đấu giá tại Thông Thiên Lâu, ngươi có hứng thú không?”
Thiên Vũ cười nói: “Nếu đêm mai rãnh rỗi ta sẽ đi coi một chút, chuyện này ngươi không cần quan tâm. Ngoại trừ những chuyện này ra, còn có tin tức khác không?”
Sử Thiên Thu trả lời: “Chuyện xảy ra tối hôm qua tại trấn Thiết Thạch đã lan truyền khắp thiên hạ. Đoán chừng Dạ gia ở thành Huyền Thiên sẽ rất nhanh chóng phái cao thủ đến đây để giết ngươi, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
Thiên Vũ lạnh nhạt nói: “Cám ơn đã nhắc nhở, việc này ta đã có chuẩn bị. Từ buổi sáng ngày hôm qua cho đến bây giờ, ngươi có gặp Hoa Thanh không?”
Sử Thiên Thu nói: “Hoa Thanh một mực ở trong phòng trị thương đến sáng hôm nay mới xuất hiện, bây giờ đang ở trong phòng ăn. Giờ này, bọn Tiêu Quang Ảnh cùng Thái Ngọc Cầm đang ngó chừng Hoa Thanh, chờ đợi ngươi hiện thân đó.”
Thiên Vũ cười cười, bình tĩnh thong dong nói: “Nếu vậy ta làm sao có thể để bọn họ đợi lâu được chứ?”
Sử Thiên Thu vẻ mặt quái lạ, thấp giọng nói: “Ngươi đã thay đổi, trở nên tự tin và mạnh mẽ hơn nhiều lắm.”
Thiên Vũ cất bước rời khỏi, nhưng thanh âm vẫn vang vọng ở trong không trung.
“Đời người nổi trôi bất định, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tâỵ”
Sử Thiên Thu nhìn bóng Thiên Vũ khuất dần, trong ánh mắt toát ra một tia khiếp sợ, thầm nghĩ: “Sự lột xác của gã này quả là kinh người, xem ra quyết định của thiếu chủ rất chính xác.”
Thiếu chủ mà Sử Thiên Thu nhắc đến chính là Ứng Thiên Hữu, thiếu chủ Phi Thiên Môn. Gã đã cho ra quyết định gì ở trên người Thiên Vũ?
Vừa vào phòng ăn, thân ảnh Thiên Vũ thu hút chú ý của vô số đệ tử, phòng ăn vốn đang xôn xao náo nhiệt, thoáng cái trở nên yên tĩnh.
Thiên Vũ nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng tìm thấy thân ảnh Hoa Thanh, nhưng không thấy Tiêu Quang Ảnh và Thái Ngọc Cầm.
Thiên Vũ chậm rãi tiến tới, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Hoa Thanh, cẩn thận quan sát nàng, phát hiện cả người nàng thay đổi thật nhiều.
Đón lấy ánh mắt của Thiên Vũ, Hoa Thanh trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười thản nhiên, dịu dàng hỏi: “Xem kỹ rồi chứ?”
Thiên Vũ cười nói: “Biến hóa rất lớn, xem ra sau thời gian một đêm, trên người nàng hẳn đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
Hoa Thanh cười cười nhỏ giọng đáp: “Nơi này là phòng ăn, không thích hợp để nói ra.”
Thiên Vũ hiển nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Hoa Thanh, liền nói lãng đi: “Nghe nói có người tìm ta, nàng biết không?”
Hoa Thanh gật đầu nói: “Người tìm ngươi đang ở trên quảng trường, ngươi cứ ăn cơm trước đã, để ta đi lấy cho ngươi.”
Đứng dậy, Hoa Thanh thân ảnh xinh đẹp hấp dẫn không ít ánh mắt.
Sau khi ăn xong, Thiên Vũ cùng Hoa Thanh rời khỏi phòng ăn, chạy đến quảng trường.
Trên đường, Thiên Vũ hỏi về tình hình tu luyện của Hoa Thanh.
“Thực lực của nàng so với ngày hôm qua đã tăng cường không ít, hiện nay đang ở vào cấp độ nào?”
Hoa Thanh mỉm cười nói: “Đây đều là công lao của Hỏa Hồn Quyết. Chẳng những làm cho Hỏa Phượng Ấu Linh trong cơ thể ta phát triển, lại còn làm cho thực lực của ta gia tăng thật nhiều,giá trị Tâm Hỏa từ sáu trăm hai mươi tư điểm tăng vọt lên tám trăm sáu mươi tư điểm, khoảng cách với Võ sĩ sơ cấp đã không còn xa nữa rồi.”
Thiên Vũ cười nói: “Thoáng cái đã tăng hai trăm bốn mươi điểm, tiến bộ thật đúng là không tệ. Nếu muốn ta sẽ giúp nàng một tay, trực tiếp tấn cấp Võ sĩ sơ cấp.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Hoa Thanh lạnh nhạt nói: “Việc này không vội, ngươi cứ giữ tinh lực lại để đối phó Tiêu Quanh Ảnh. Nghe nói đêm qua ngươi ra ngoài gặp chuyện, lời đồn đãi đó là thật?”
Thiên Vũ cười nói: “Đêm qua tại trấn Thiết Thạch đã gặp phải sát thủ của Dạ gia phái tới, một người là Võ sĩ cao cấp, một người là Võ tướng sơ cấp. Sau đó Tiêu Thiên Phách, Tiêu Như Ngọc, Liễu Nguyệt Hoa đột nhiên xuất hiện, tình huống chuyển tiếp đột ngột. Trong thời khắc quan trọng, Hồng Liên tiểu thư đột nhiên hiện thân, Nguyệt Hiểu Nhã cũng theo đó mà xuất hiện. Cuối cùng, ngoại trừ Tiêu Thiên Phách bị trọng thương thoát khỏi, những người còn lại tất cả đều chết hết.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Hoa Thanh kinh ngạc nói: “Xem ra ngươi cùng Nguyệt Hiểu Nhã quả thật có một chút quan hệ.”
Thiên Vũ gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ là ta còn chưa có rõ huyền cơ trong đó.”
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng đã tới quảng trường, thấy được xa xa, giữa quảng trường có một nam một nữ đang đứng, xung quanh khu vực không có một bóng người, có vẻ đặc biệt nổi bật.
Đánh giá hai người kia, Thiên Vũ trầm ngâm nói: “Đây là Tiêu Quang Ảnh và Thái Ngọc Cầm?”
Hoa Thanh nói: “Không sai, chính là bọn họ.”
Dưới ánh mặt trời, Tiêu Quang Ảnh một thân trang phục màu xanh, dáng người thon dài, hình thể hoàn mỹ với khuôn mặt tuấn tú vô song, tựa như một công tử trong thời đại hỗn loạn, nhân phẩm tướng mạo đủ để so sánh với Ứng Thiên Vũ.
Tiêu Quang Ảnh năm nay mười chín tuổi, là đệ tử kiệt xuất nhất Tiêu gia. Mười tám tuổi tiến vào nội môn của Thiết Thạch phân đường, lấy được thành tích xuất sắc cùng biểu hiện tuyệt hảo, nhanh chóng trở thành một trong mười người đứng đầu của đệ tử nội môn, từng khiến vô số người khiếp sợ, được ca tụng là một đóa hoa kỳ tài của Thiết Thạch Phân Đường.
Sau đó Tiêu Thư Tài và Tiêu Hòa làm cho Tiêu gia đi vào con đường hủy diệt, cùng Thiên Vũ kết mối thù khó giải, để rồi một người được xem kỳ tài trong mắt người khác như Tiêu Quang Ảnh cũng bị liên lụy, địa vị tại phân đường Thiết Thạch rớt xuống ngàn trượng, trở thành tiêu đề để mọi người cười nhạo.
Bên cạnh Tiêu Quang Ảnh, Thái Ngọc Cầm một thân áo quần xanh lục, vóc người yểu điệu, ngũ quan đoan chính trên khuôn mặt tròn tròn, trên trán ẩn tàng vài điểm ưu sầu.
Thái Ngọc Cầm dáng người chỉ coi như trên trung bình, cùng Tiêu Quang Ảnh đứng chung một chỗ, hai bên có sự chênh lệch rất lớn, chẳng trách nào Tiêu Quang Vũ không mấy thích nàng.
Chậm rãi bước đến, trên mặt Thiên Vũ lộ nét tươi cười. Gã vừa xuất hiện lập tức khiến cho vô số đệ tử lưu ý, lập tức ánh mắt Tiêu Quang Ảnh và Thái Ngọc Cầm nhìn qua gã.
Nhìn thấy Thiên Vũ, trong mắt Tiêu Quang Ảnh hàm chứa hận thù nồng đậm, trên khuôn mặt anh tuấn hiện đầy sát khí, quanh thân tràn ngập một cỗ mùi vị lạnh lùng.
Vẻ mặt Thái Ngọc Cầm phức tạp, trên khuôn mặt tròn tròn nhìn không ra vẻ tức giận, chỉ phảng phất một nét ưu sầu.
Chớp mắt, Thiên Vũ đã tới giữa quảng trường, đứng cách Tiêu Quang Ảnh khoảng một trượng, ánh mắt khiêu khích nhìn gã, hỏi: “Ngươi tìm ta?”
Tiêu Quang Ảnh cười lạnh nói: “Không sai. Ta nghe nói ngươi thực lực bất phàm, đặc biệt tìm ngươi để đàm luận một chút.”
Thiên Vũ cười nói: “Đàm luận, từ ngữ thích đáng nhưng chỉ là dối trá thôi.”
Tiêu Quang Ảnh hừ lạnh nói: “Ngươi sợ à?”
Thiên Vũ cười nói: “Ta sợ ngươi không biết rõ tình huống của đêm qua, nhất thời hồ đồ chạy đi tìm cái chết.”
Tiêu Quang Ảnh giọng lạnh lùng, nói: “Cuồng vọng, nếu không có Nguyệt Hiểu Nhã che chở ngươi, không biết ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi.”
Thiên Vũ cười lớn: “Vậy thì sao? Ngươi ganh tỵ à.”
Tiêu Quang Ảnh cả giận nói: “Thúi lắm, ta xem thường bộ dạng của ngươi, có bản lãnh chúng ta chân đao thương thực đánh một trận, xem ai chết ở trong tay ai.”
Thiên Vũ nghe vậy thôi không cười nữa, lãnh đạm nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không dám?”
Tiêu Quang Ảnh hừ nói: “Ngươi dám tới?
Danh Sách Chương: