Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1217

Người kia lảo đảo một cái, lao về phía trước mấy bước.

Người bên cạnh thấy Mã Sơn lộ ra sơ hở liền tấn công đến, nhưng vừa ra kiếm, Mã Sơn đã đạp mạnh bộ Võ, di chuyển sang chỗ khác, lại ra sau lưng đạo sĩ vừa rồi bị anh ta đá trúng mông, đá thêm một cái nữa vào mông người đó.

Phùng đạo sĩ cầm đầu cau mày lại, lớn tiếng nói: “Cậu ta đang dùng võ cổ, cẩn thận thân pháp của cậu ta, kết trận! Sử dụng pháp thuật!”

Rất nhanh các đạo sĩ đã bày ra Thất Tinh Du Long Trận. Bảy người ở giữa đứng yên tại một vị trí bao vây xung quanh Mã Sơn, bên ngoài còn có hai người di chuyển ở hai bên như đầu rồng đuôi rồng.

Trận pháp vừa hình thành, bảy người phối hợp với nhau không ngừng di chuyển, trong tay còn có pháp khí, kiếm gỗ đào hô mưa gọi gió, kính bát quái tạo sấm sét, trong phút chốc trong trận đã cuồn cuộn gió mưa.

Mặc dù Mã Sơn biết bộ Võ, thân hình như quỷ mị, nhưng anh ta không hiểu trận pháp, cũng không biết pháp thuật, muốn phá trận hiển nhiên là vô cùng khó khăn.

Nhưng Lý Dục Thần cũng không ra tay giúp đỡ. Anh muốn lợi dụng cơ hội này để ép ra tiềm năng của Mã Sơn.

Mã Sơn tiếp xúc với võ đạo quá muộn, không có Đồng Tử Công làm cơ sở, cho dù Lý Dục Thần có dạy anh ta tâm pháp cổ võ, lại cho ăn không ít đan dược, cũng rất khó đột phá đến cảnh giới cao hơn. Chỉ có khi nào ném anh ta vào trong hoàn cảnh cực kỳ khó khăn mới có thể kích phát ra tiềm năng của anh ta. Còn có thể thu hoạch được đột phá hay không thì phải xem bản thân anh ta rồi.

Chỉ thấy Mã Sơn dựa vào bộ Võ di chuyển trái phải ở trong trận, lấy một địch chín, hiển nhiên là không thể chống đỡ nổi. Gió táp xé toang quần áo của anh ta, từng dòng điện đánh lên trên người anh ta. Mã Sơn chỉ dựa vào cơ thể để chống đỡ lại, nhưng dù sao lúc luyện công vẫn còn thiếu thốn, không có cách nào thu hoạch được chân lý cổ võ, càng không có cách nào luyện thành thân xác cường đại Kim Cương Bất Hoại ở trong cổ võ, rất nhanh đã da tróc thịt bong, chằng chịt vết thương.

Mã Sơn cắn răng nhịn đau, biết rõ Lý Dục Thần đang đứng ngay bên cạnh, chỉ cần anh ta nói một câu người anh em tới giúp anh là sẽ lập tức có thể thoát được, nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn không nói một lời, kiên trì chiến đấu.

Trận pháp của các đạo sĩ vô cùng cao siêu, nhưng không biết tại sao lại không thể bắt được Mã Sơn. Thứ nhất là do thân pháp của Mã Sơn quá mức quỷ dị, thứ hai là Mã Sơn có ý chí cực mạnh, rõ ràng trên người đã thủng trăm ngàn lỗ, nếu là người khác đã sớm ngã xuống, nhưng anh ta vẫn còn đứng tại chỗ chiến đấu.

Ngay cả Lang Dụ Văn không biết võ công pháp thuật thấy thế cũng hãi hùng khiếp vía, thậm chí có chút đau lòng, nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, vậy là đủ rồi đi? Mã Sơn đã không dễ dàng lắm rồi!”

Lý Dục Thần lại lắc đầu nói: “Tôi tin tưởng anh Mã Sơn có thể làm được. Sớm muộn gì anh ấy cũng phải đi qua cửa ải này, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, tôi ở ngay chỗ này, ít nhất có thể đảm bảo anh ấy được an toàn”.

Lang Dụ Văn biết mục đích của Lý Dục Thần, cũng không nói thêm gì nữa.

Mao Sơn vẫn kiên trì chiến đấu kịch liệt say sưa trước Vạn Phúc Cung, mãi cho đến khi mặt trời ngả về phía tây, Mã Sơn vẫn còn đang kiên trì chiến đấu.

Chỉ thấy quần áo anh ta rách tung tóe, trên người đầy vết thương, máu me đầy mặt, trợn mắt tròn xoe giống như chiến thần trong Địa Ngục.

Đáng tiếc bộ Võ dưới chân anh ta đã có chút hỗn loạn, chưởng phong trên tay cũng không còn sắc bén, nhìn có vẻ chắc chắn sẽ phải thua, nếu còn chiến đấu tiếp sợ rằng có khi sẽ mất mạng. Nhưng anh ta vẫn không chịu nhượng bộ nửa bước, cũng không mở miệng cầu cứu.

Phùng đạo sĩ cầm đầu bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Ngừng! Tán trận!”

Các đạo sĩ lập tức tản ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK