Một tháng Kỳ Tô chỉ qua đây một lần nên buổi tối Cẩm Xuyên không cẩn thận nói chuyện với cậu ta có hơi muộn, Dư Chu vẫn kiễn nhẫn ngồi bên cạnh chờ đợi.
Kết quả là ngày hôm sau hai người họ đều thức dậy muộn.
Dư Chu híp mắt nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài khung cửa sổ sau đó lại rụt người lại trong ổ chăn của mình, xoay người đặt hờ cánh tay lên cái bụng nhỏ đã có chút nhô lên của Cẩm Xuyên, lòng thầm nghĩ dù sao thì việc trong nhà cũng đã có Trịnh Tú và Lâm Nhạc làm rồi, Thần Thần cũng không...
Nhớ tới Thần Thần làm đôi mắt hắn không khỏi trợn to thêm một chút, chầm chậm quay đầu nhìn qua liền thấy được phần rèm sát chân giường hơi lay động một chút, không quá rõ ràng.
Dư Chu rút bàn tay đang đặt hờ trên bụng nhỏ của Cẩm Xuyên về, nhẹ nhàng xoay người một cái, kết quả hắn còn chưa lật xong thì ánh mắt hắn đã phải đối diện với đôi mắt to tròn ngập nước tràn đầy mong ngóng ở phía sau phần rèm dưới chân giường.
Hắn lặng thầm thở dài một cái, ngồi thẳng dậy kéo rèm giường ra một chút hỏi nhỏ bé con Thần Thần đang ngồi trên chiếc ghế dưới chân giường, "Tỉnh rồi sao không gọi phụ thân với cha thân của con?"
Thần Thần dựng ngón trỏ lên đề sát miệng suỵt một tiếng, sau đó mới ép cho âm thanh của mình xuống mức nhỏ nhất nói: "Sẽ làm ồn khiến đệ đệ không ngủ được!"
Dư Chu bật cười quay đầu qua nhìn Cẩm Xuyên vẫn còn đang chìm đắm trong giấc mộng nằm bên cạnh, sau đó hắn mới nhẹ nhàng từng chút một xoay người bước xuống giường mặc đồ gọn gàng cho bản thân mình cùng với Thần Thần.
Giữa chừng cả hai phụ tử đều không dám phát ra bất cứ một âm thanh nào, đến khi rời khỏi phòng ngủ rồi Thần Thần mới cực kì ra dáng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Dư Chu ngẩng đầu nhìn ông mặt trời còn chưa lên cao là bao so với thường ngày, sau đó mới nắn nhẹ cánh mũi của Thần Thần mỉm cười hỏi: "Sao hôm nay lại dậy sớm thể hả?"
Thần Thần hùng hồn nói: "Bởi vì hôm nay phải đi lên trấn trên nhé!"
"Không phải hai ngày trước mới mang con đi một lần rồi sao?"
"Không giống nhau mà!" Thần Thần nói, "Mấy ngày trước chỉ có con cùng phụ thân đi, không có cha thân đi cùng."
Dư Chu:...
Được rồi, hắn cũng chẳng thể nói Thần Thần sai ở chỗ nào, huống hồ hắn cũng đã lâu không có cùng Cẩm Xuyên đi dạo trấn trên rồi, hôm nay chính bản thân hắn cũng thực có chút trông mong.
Ăn sáng xong Dư Chu và Cẩm Xuyên thu thập thêm chút đồ dự định đưa qua cho Châu Ninh rồi mới cùng Kỳ Tô xuất phát đi tới thị trấn.
Kỳ Tô là người không thích náo nhiệt, hơn nữa cậu cảm thấy những chuyện muốn nói thì buổi tối ngày hôm qua cũng đã nói xong hết rồi nên bây giờ liền tự ngồi xe ngựa nhà mình về thị trấn chứ không đi qua ngồi cùng với một nhà Cẩm Xuyên.
Dư Chu và Cẩm Xuyên hiểu khá rõ tính cách của cậu ta nên không nói thêm gì nữa, chỉ có Thần Thần là dùng ánh mắt trông mong nhìn một lúc, nhưng rất nhanh sau đó thì cậu nhóc đã bị những chuyện khác chuyển rời sự chú ý.
Vốn dĩ bên trên xe ngựa được lắp một chiếc rèm vải dày dặn, vài ngày trước đã được đổi sang thành rèm trúc vừa có che chắn ánh sáng mặt trời lại thông gió thoáng khí, vén một góc rèm lên còn có thể thấy được núi rừng xanh như màu bích ngọc phía xa.
Cẩm Xuyên hứng thú bừng bừng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài thảo luận với Dư Chu xem lúc quay trở về thì nên đi mua thêm thứ gì về nhà, đợi cậu hồi thần lại mới phát hiện Thần Thần đã nằm gọn trong lồ ng ngực Dư Chu ngủ từ lâu.
Cẩm Xuyên hơi ngừng một chút mới có chút khó hiểu đặt tay lên trán Thần Thần kiểm tra đồng thời hỏi, "Hôm nay Thần Thần làm sao vậy?"
"Nhớ mong chuyện đi lên thị trấn cùng với đệ nên sáng nay dậy quá sớm ấy mà." Dư Chu đổi tư thế nằm thoải mái hơn giúp Thần Thần rồi mới đem chuyện sáng nay sau khi hắn thức dậy nhìn thấy Thần Thần ngồi dưới góc chân giường đợi hai người họ cho Cẩm Xuyên nghe.
Lần này Cẩm Xuyên im lặng có chút lâu, ban đầu cậu nghĩ tới chuyện hài tử đã tỉnh ngủ ngồi đợi rồi mà hai người phụ thân như họ vẫn còn ngủ nướng đúng là có chút ngượng ngùng xấu hổ.
Có điều suy nghĩ này cũng chỉ kịp lóe lên một cái liền biến mất không thấy tăm hơi nữa, rất nhanh đã bị nội tâm mềm mại ngọt ngào cùng với sự vui mừng tột độ thay thế mất.
Cậu hơi cúi người lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người Thần Thần còn đang ngủ say không biết gì ở bên cạnh.
Sau đó lại bắt đầu nói chuyện phiếm với Dư Chu, có điều lần này hai người đều cố ý dùng âm thanh nhỏ nhất để nói với nhau.
Tới khi xe ngựa dừng hẳn trước cổng nhà Hạ gia thì Thần Thần mới dụi mắt tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng nhìn quanh trong chốc lát, sau khi thấy phụ thận không còn bên trong xe ngựa thì cậu nhóc mới nhoài người bò lên trên đùi của Cẩm Xuyên hỏi: "Cha thân ơi, phụ thân con đâu?"
"Phụ thân xuống xe dỡ đồ rồi," Cẩm Xuyên lấy khắn tay ra chấm nhẹ khóe mắt giúp Thần Thần, sau đó lại cúi đầu hỏi, "Con muốn đợi phụ thân tới bế xuống xe hay là tự mình đi xuống đây?"
"Con tự mình đi xuống." Thần Thần bất chợt ngồi thẳng người dậy, thấy chăn mỏng trên người rớt xuống nền xe liền vươn tay nhặt lấy gấp gọn, còn không quên cẩn thận nhét trở lại vị trí ban đầu của nó.
Cẩm Xuyên đợi cậu nhóc làm xong hết mọi việc rồi mới vươn tay dắt Thần Thần cùng đi xuống xe.
Thần Thần từng tới Hạ gia nhiều lần nên vừa xuống xe liền cũng chẳng cần người hầu dẫn đường đã quen đường quen nẻo kéo Cẩm Xuyên đi về phía viện tử của Hạ Vân Kỳ với Châu Ninh.
Sau khi thấy được Châu Ninh đang đứng giữa viện chờ đợi liền ngước đầu nhỏ lên nói: "Ninh thúc thúc ơi, nhà con tới thăm thúc nè, thúc có nhớ con không!"
"Nhớ," Châu Ninh cười tới hai mắt cong cong, "Mọi người đều nhớ Thần Thần cả nhé!"
Thần Thần nghe cậu nói như vậy liền đi tới hỏi thăm Châu Ninh thêm vài câu rồi mới vui vẻ đi ăn điểm tâm Châu Ninh đã chuẩn bị sẵn cho cậu nhóc.
Cẩm Xuyên và Châu Ninh lâu ngày mới gặp nên hai người có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, từ chuyện nhóm người Hạ Vân Kỳ đi kinh thành thi hội cho tới chuyện đồ đạc cần chuẩn bị cho hài tử chưa sinh ra, chớp mắt đã tới giữa trưa rồi.
Ăn trưa xong thì hai ông bầu dẫn theo Thần Thần đi nghỉ trưa, để lại một mình Dư Chu ngồi đó, hiện giờ Hạ Vân Kỳ lại không có ở nhà, Dư Chu quyết định dẫn theo Lâm Nhạc đi mua sắm chuẩn bị những thứ cần thiết cho tiết đoan ngọ sắp tới.
Danh sách đồ cần mua được hai người thảo luận quyết định từ khi họ còn đang ngồi trên xe ngựa tới đây, tốc độ mua đồ của Dư Chu cực kì nhanh, cả đi cả về dùng chưa hết một canh giờ đã có thể mua xong tất cả.
Nói rõ từ trước là buổi chiều sẽ quay trở về luôn nên lúc sắp về tới Hạ gia thì Dư Chu phân phó Lâm Nhạc: "Chút nữa dừng xe ngựa ngay trước cổng đợi là được, ta đi vào đón Thần Thần với cha bé con ra liền có thể đi trở về luôn."
Như vậy liền không cần đánh ngựa vào bên trong hậu viện nữa, vào chưa được bao lâu lại đánh xe trở ra thì phiền phức biết bao, Lâm Nhạc nghe vậy tất nhiên là không có ý kiến gì nữa cả.
Có điều xe ngựa mới vừa tiến vào trong ngõ thì đường đi đã bị chặn lại, bọn họ chỉ có thể dừng xe ngựa của mình lại, "Thưa chủ tử, trước cửa Hạ gia đã bị xe ngựa chắn đường rồi ạ."
Dư Chu vén rèm xe lên nhìn phía trước không chỉ có nhiều thêm hai cỗ xe ngựa, mà đến cả người ra ra vào vào trước cửa Hạ gia cũng nhiều hơn không ít so với thường ngày.
Hắn nghĩ tới chuyện gì đó liền nói: "Ngươi đợi ở đây trước, ta đi xuống xem có chuyện gì xảy ra."
Lúc đi tới gần hắn mới phát hiện trước cổng ngoại trừ người Hạ gia ra thì phần lớn số còn lại đều đang mặc y phục người hầu của Châu gia, nhưng bất kể là người của bên nào thì đều không che giấu được nét cười rạng rỡ trên khuôn mặt của mình.
Dư Chu liền có thể khẳng định được suy nghĩ trong lòng mình, hắn thuận tay kéo lấy một vị quản sự hỏi: "Đây là có chuyện vui gì hay sao?"
Vừa vặn vị quản sự này cũng nhận biết Dư Chu, hành lễ với hắn một cái rồi mới nói: "Thưa Dư công tử, phía kinh thành truyền tin tức tới, công tử nhà chúng ta đã đỗ cống sĩ."
Dư Chu gật đầu, lại nói câu chúc mừng rồi mới rời bước về phía viện tử của Hạ Vân Kỳ.
Càng đi vào trong thì số người gặp được càng nhiều, không khí cũng càng thêm náo nhiệt, bên trong sảnh chính đã có vài vị trưởng bối của Hạ gia ngồi đó.
Dư Chu nói lời chúc mừng với mọi người rồi lại ngồi xuống nói chuyện trong chốc lát mới nhắc tới chuyện cáo từ quay trở về.
Lão thái thái Hạ gia nghe vậy liền nói: "Khó mới có một lần Cẩm Xuyên tới nhà chơi, hay là các ngươi nghỉ lại một đêm rồi hẵng về, cũng có thể ở cùng A Ninh nhiều thêm một chút."
"Đợi Vân Kỳ với A Khương trở lại chúng ta sẽ tới cùng nhau ăn mừng sau." Dư Chu mỉm cười từ chối.
Thực ra từ khi mới quen biết cho tới nay thì hắn đã ở lại Hạ gia không biết bao nhiêu lần, thậm chí khoảng thời gian tham gia thi phủ bởi vì Thần Thần còn quá nhỏ không thích hợp đi lại đường dài nên Cẩm Xuyên ở lại quê nhà cũng mang theo Thần Thần tới Hạ gia ở cùng Châu Ninh trong một khoảng thời gian ngắn nữa.
Thế nhưng hiện tại Hạ Vân Kỳ không có nhà, mặc dù Cẩm Xuyên và Thần Thần đều ở đây cùng nhưng một người nam nhân như hắn qua đêm tại viện tử của Hạ Vân Kỳ cùng với Châu Ninh vẫn có chút không được thích hợp cho lắm.
Mà nếu sắp xếp cho một nhà hắn tới viện tử khác ở thì lại quá phiền phức.
Cho nên vẫn là trở về mới tốt, dù sao cũng không cách xa là mấy.
Hạ lão thái thái cũng hiểu rõ điểm này, huống hồ hôm nay có không ít khách nhân bên Châu gia qua nhà chúc mừng cần được tiếp đãi, vậy nên bà cũng không cố gắng giữ Dư Chu cùng Cẩm Xuyên ở lại nữa, chỉ để mẫu thân của Hạ Vân Kỳ đi tới khố phòng chọn chút đồ mang qua tặng cho Cẩm Xuyên cùng Thần Thần.
Dư Chu đợi người ngồi an ổn trong xe ngựa rồi mới hỏi: "Tin tức Vân Kỳ cùng A Khương thi đỗ cống sĩ không phải do quan phủ truyền tin tức hay sao?"
Cẩm Xuyên vẫn luôn ở cùng một chỗ với Châu Ninh nên biết rõ được đầu đuôi câu chuyện, "Tin tức là do người bên Châu gia truyền tới, nghe nói A Ninh có một vị huynh trưởng vừa vặn cũng ở kinh thành, danh sách trúng cử thi hội vừa mới được công bố thì huynh trưởng nhà cậu ấy đã phái người hầu trong nhà ngồi thuyền xuyên đêm truyền tin tức trở về."
Dư Chu cái được cái không gõ nhẹ vào tấm rèm trúc trong xe, thầm nghĩ chuyện sắp xếp người chạy xuyên đêm trở về truyền tin tức sớm hơn so với quan phủ một chút chỉ vì muốn Châu Ninh vui vẻ nhiều hơn trong chốc lát xác thực là chuyện mà mấy vị ca ca của Châu Ninh có thể làm ra được.
Thế nhưng tin tức truyền tới còn có thêm cả kết quả thi hội của mấy người bằng hữu như Đào Khương, Dư Ôn Lương cùng với Lý Hạo Lâm nữa.
Cẩm Xuyên thấy hắn rũ mắt suy tư thật lâu không nói liền hỏi: "Phu quân đang suy nghĩ có nên nói chuyện của Ôn Lương cho Văn tiên sinh hay không sao?"
"Đúng vậy." Dư Chu nói xong liền thở dài một hơi, nếu Ôn lương cũng trúng cử thì đó là chuyện vui nên không có gì cần phải cân nhắc lo nghĩ cả, thế nhưng trong nhóm bốn người cùng đi lại chỉ có duy nhất một mình cậu chàng Ôn Lương này thi trượt thì đúng là không biết mở miệng nói với Văn tiên sinh như thế nào đây.
Cẩm Xuyên cười nói: "Không biết nói thế nào thì tạm thời không chủ động đề cập tới là được rồi, dù sao thì vài ngày nữa là tin tức bên phía quan phủ cũng truyền tới rồi, đến lúc đó Văn tiên sinh tự nhiên sẽ biết thôi."
Dư Chu lại suy nghĩ thêm một chút rồi mới gật đầu đồng ý với cách này: "Tạm thời cứ vậy trước đi."
Thực ra dưới cái nhìn của hắn thì lần này Dư Ôn Lương có không thi đỗ thì cũng chẳng phải chuyện lớn gì, dù sao thì tuổi tác của Dư Ôn Lương còn khá nhỏ, đợi thêm ba năm còn chưa tới tuổi cập quan nữa.
Huống hồ đã có thêm một lần kinh nghiệm thì lần sau có thể càng thêm dễ dàng ứng đối.
Vài ngày sau quả nhiên là có tin tức từ quan phủ truyền tới, huyện bọn họ chỉ có hai huynh đệ nhà Hạ Vân Kỳ cùng Đào Khương là thi đỗ cống sĩ, có thể tiếp tục tham gia kì thi điện tiếp theo, còn những người khác đều rớt bảng hết.
Tin tức truyền về thôn bọn họ thì người nhà Dư Ôn Lương dường như đã đoán được kết quả từ trước nên cũng không có phản ứng quá khích nào, thế nhưng trong thôn vẫn có vài kẻ nhiều chuyện lén lút thảo luận sau lưng, nói cái gì mà từ khi bắt đầu thi huyện thì thành tích của Dư Chu vẫn luôn tốt hơn so với Dư Ôn Lương, đến cả hắn còn chưa dám tới Kinh thành tham gia thi hội thì Dư Ôn Lương đi tới tham gia chuyến này chẳng phải là công cốc hay sao.
Có lần Dư Chu và Cẩm Xuyên đúng lúc gặp được người khác bàn tán đặt điều sau lưng liền không nhịn được đáp trả vài câu, hắn nói tuổi tác Ôn Lương còn nhỏ, đi tới kinh thành một chuyến cũng là muốn mở rộng kiến thức cùng tầm nhìn.
Địa vị của hắn trong thôn hiện giờ đã sớm không còn như xưa, lại thêm mọi người còn muốn mua được cây giống cùng học cách sao trà từ chỗ hắn nên nào dám mở miệng đắc tội nhà hắn.
Huống hồ chính bản thân Dư Ôn Lương cũng có thân phận cử nhân trên người, mặc dù tuổi tác còn nhỏ nhưng cũng không phải người mà mọi người có thể bàn tán đặt điều nổi.
Bởi vậy chuyện này cũng không tạo nên sóng gió gì, qua hai, ba ngày liền coi như xong.
Ăn tiết đoan ngọ xong thì Dư Chu dẫn theo Lâm Nhạc đi dọn dẹp chuẩn bị đất cần dùng gây giống cây chè.
Khoảng đất mua dư ra bên cạnh nhà hắn dự tính để sau này cần mở rộng nhà cửa thì dùng kia sau khi xây nhà mới xong thì còn thừa không ít gạch xanh nên Dư Chu dứt khoát xây tường bao quanh khu đất đó luôn.
Lúc đó cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy sau này dù có dùng tạm làm vườn rau đi chăng nữa thì cũng cần phải làm hàng rào bao quanh, chẳng bằng xây luôn tường vây cho vững chắc một chút.
Hiện tại cần ươm giống cây chè mới cảm thấy khoảng đất trống đó chính là sự lựa chọn tuyệt vời nhất.
Không chỉ ngay gần nhà nên có thể chú ý chăm sóc cây giống hàng ngày, lại còn có tường vây kiên cố không cần lo lắng bị người ta tới phá hoại.
Nơi ươm cây giống có yêu cầu đối với chất lượng thổ nhưỡng cực kì cao, Dư Chu cùng Lâm Nhạc bận rộn hơn nửa tháng tìm tới không ít vật liệu khác trộn vào với đất ở chỗ này thì hai người mới hài lòng với chất lượng thổ nhưỡng thêm không ít.
Tiếp đó là cắt xuống cành có một lá một mắt mới mọc ra trong năm nay, độ dài để khoảng bằng một ngón trỏ sau đó dùng tro thực vật phủ kín nơi vết cắt rồi mới mang đi giâm.
Giâm cành mới chỉ là bước đầu tiên trong đó, việc che nắng cùng khống chế nhiệt độ mới là công việc khiến người ta mệt nhất, mà những việc này lại chỉ có một mình Dư Chu biết làm, người khác tới cũng chỉ có thể làm trợ thủ giúp đỡ chứ không ai có thể thay thế được.
Chính vào lúc hắn bận rộn tới xây xẩm mặt mày, mỗi ngày ngoại trừ đi ngủ thì thời gian khác đều tiêu hao hết vào trong vườn ươm cây giống thì đám Hạ Vân Kỳ cuối cùng cũng từ kinh thành trở về tới nơi.
Người dịch: Hana_Nguyen.
Danh Sách Chương: