Khoảnh khắc mũi kim đâm vào cơ thể, đầu óc Bạch Tử trống rỗng, tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại nơi cổ họng.
Khi thuốc trong ống tiêm được đẩy vào cơ thể, cô dần mất đi sức lực.
Khi ý thức càng lúc càng mơ hồ, Bạch Tử nghe được Hedy nói: "Chỉ là thuốc mê thôi."
Kết quả là, suy nghĩ của cô lại lần nữa bị xáo trộn.
Đối với Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam là sự tồn tại không thể thay thế.
Nếu như mất đi người này, bất kể là ai cũng không thể lấp đầy vị trí của đối phương trong trái tim cô.
Kể từ khi rời hòn đảo ấy, Bạch Tử vẫn luôn hiểu rất rõ, rằng tình cảm mình dành cho Mạnh Dĩ Lam vô cùng sâu đậm và khó buông bỏ, cô cũng chưa bao giờ che giấu nỗi si mê và ỷ lại vào đối phương, mặc dù điều đó khiến cô có vẻ hơi hèn mọn.
Chính vì vậy, Bạch Tử vĩnh viễn không có khả năng giống như Mạnh Dĩ Lam, nói ra câu "không có em tôi vẫn có thể sống tốt" đầy lý trí và lạnh lùng.
Tương tự như thế, Bạch Tử cũng biết tính cách của Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn trái ngược với mình.
Đặc biệt là trong tình yêu, cô cảm thấy nỗi ám ảnh muốn ở bên Mạnh Dĩ Lam của mình cao hơn nhiều so với nhu cầu của người kia.
Chính vì nghĩ như vậy, nên Bạch Tử cảm thấy mặc dù Mạnh Dĩ Lam sẽ không đồng ý ngay với ý định cùng Du Vu Ý rời đi của cô, nhưng chỉ cần nói chuyện thêm một chút, cô nhất định sẽ nhận được sự thông cảm và ủng hộ của đối phương.
Thế nhưng, mọi thứ đã đi theo chiều hướng hoàn toàn ngược lại.
Mạnh Dĩ Lam chưa bao giờ nghĩ tới việc "nói chuyện" với Bạch Tử.
Cô đã giấu thuốc gây mê trong túi, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn.
Bạch Tử tự biết tình trạng thể chất của mình không ổn định lắm, nếu đột nhiên rơi vào trạng thái cuồng bạo, Mạnh Dĩ Lam nhất định phải sử dụng biện pháp cứng rắn này để đưa cô trở về.
Nhưng bây giờ, tình huống không phải như thế.
Cô không những rất tỉnh táo, mà cơ thể lại còn đang ở trạng thái cực kỳ yếu đuối, căn bản không thể làm tổn thương bất cứ ai.
Nhưng thứ đáp lại Bạch Tử, chính là kim gây mê đâm vào cơ thể cô.
Hơn nữa, vẻ mặt của Mạnh Dĩ Lam khi ấy lại rất dịu dàng.
Không khác gì ánh mắt trìu mến mà đối phương thỉnh thoảng nhìn cô khi cả hai đang âu yếm nhau trên giường.
Sau khi rút kim ra, Bạch Tử cảm thấy Mạnh Dĩ Lam hôn mình, sau đó lại ôm chặt mình vào lòng.
Gò má của cô áp vào lòng ngực Mạnh Dĩ Lam, trong hơi thở tràn ngập mùi thơm quen thuộc và mê đắm.
Lẽ ra lúc ấy cô nên cảm thấy an tâm, nhưng Bạch Tử lại chỉ cảm thấy kinh ngạc cùng hoang mang.
Cảm xúc phức tạp này có phần giống với cảm giác khi cô biết đối phương đã sửa chữa chiếc máy tại nhà tưởng niệm ở quảng trường Vĩnh Lộc - kinh ngạc, hoang mang và... tức giận.
Hiện tại thế nào? Cô có nên cảm thấy tức giận không? Nên sao?
Nhưng cơn giận còn chưa kịp xông tới, Bạch Tử lại bởi vì nhớ đến ánh mắt dịu dàng của đối phương mà có chút rối bời.
Sau đó, thuốc bắt đầu có tác dụng.
Trong trạng thái mông lung, Bạch Tử có cảm giác như mình đang được Mạnh Dĩ Lam bế lên.
Một lần nữa, cô lại như một con búp bê mặc người định đoạt, hoàn toàn không cách nào phản kháng, tuỳ ý để người khác mang đi.
Cách đây không lâu, khi Bạch Tử giết người trong hang động, cô cũng như bây giờ, hoàn toàn không thể kiểm soát được hành động của mình.
Nghĩ tới đây, Bạch Tử bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Đó không phải là mệt mỏi về thể chất, mà là mệt mỏi về tinh thần.
Cảm giác không thể kiềm chế được bản thân khiến cô cảm thấy hụt hẫng và cực kỳ chán ghét - không phải chán ghét Mạnh Dĩ Lam, mà là chán ghét chính mình.
Có lẽ liều lượng của thuốc mê còn chưa đủ, chẳng lâu sau, Bạch Tử liền khôi phục một chút ý thức.
Trong bầu không khí lạnh lẽo và ẩm ướt, xen lẫn một mùi hương quen thuộc.
Xung quanh truyền đến tiếng bước chân thưa thớt và tiếng thở hổn hển, thỉnh thoảng còn vang lên giọng nói thì thầm của hai ba người.
Bạch Tử lập tức ý thức được, Mạnh Dĩ Lam đang cõng mình bước đi trong hang động.
Cũng không biết qua bao lâu, cô lại ngửi thấy mùi hương nồng nặc tỏa ra từ trái cây màu xám thối rữa.
Bạch Tử biết, điều này có nghĩa là tầng hầm đang cách đó không xa.
Bỗng dưng có người lên tiếng.
Một lúc sau, tiếng bước chân đột ngột dừng lại.
Sau đó, Bạch Tử vẫn chưa thể cử động, cô cảm thấy mình đang được đặt xuống, nhưng rất nhanh lại được một vòng tay êm ái ôm vào lòng.
Tiếng trò chuyện mơ hồ vang lên từ bên cạnh, trong khoảng thời gian này, gò má của cô được chạm nhẹ mấy lần.
Một lúc sau, ý thức của Bạch Tử lại lần nữa mờ nhạt đi.
Khi cô tỉnh lại, tiếng bước chân và tiếng th ở dốc bên tai đã biến mất, không khí lạnh lẽo và ẩm ướt cũng được thay thế bằng sự khô ráo cùng ấm áp.
Bạch Tử không còn được ai đó bế hay cõng trên lưng, cũng không còn bị đặt ngẫu nhiên trên nền đá lạnh nữa.
Không cần mở mắt, cô cũng biết mình đang nằm ở nơi quen thuộc và mềm mại đó.
Đó không phải là chiếc giường sắt nhỏ hẹp trong phòng thí nghiệm, mà là chiếc giường lớn trong phòng Mạnh Dĩ Lam.
Cô có thể nghe thấy tiếng người đi lại trong phòng, thỉnh thoảng lại xuất hiện tiếng nói chuyện được cố ý hạ nhỏ giọng, đôi khi họ bình tĩnh trò chuyện, đôi khi lại như đang tranh cãi về điều gì đó.
Tuy Bạch Tử không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện, nhưng cô vẫn dễ dàng nhận ra giọng nói của Mạnh Dĩ Lam.
Đối với Bạch Tử, lời nói của người khác nghe như những âm thanh vo ve ẩn trong sương mù dày đặc, lúc xa lúc gần, mơ hồ không rõ ràng.
Ngay khi ý thức của cô ngày càng tỉnh táo hơn, đột nhiên có người rút tay cô từ dưới chăn ra.
Sau đó, Bạch Tử cảm giác được cánh tay truyền đến cảm giác hơi nhói - có người đang tiêm thuốc vào cơ thể cô.
Tất cả tiếng động bên tai dần dần biến mất, Bạch Tử lại bắt đầu cảm thấy mê man.
Ngay lúc cô sắp hoàn toàn mất đi ý thức, chỗ nệm bên cạnh đột nhiên hơi lún xuống.
Sau một khắc, một luồng không khí có chút lạnh lẽo bao bọc lấy Bạch Tử thật chặt.
Hương thơm quen thuộc cũng theo sau đó, hệt như vô số lần trước, mùi thơm thoang thoảng này và mùi bạc hà ngọt thanh trên cơ thể Bạch Tử thân mật quyện vào nhau, không phân khác biệt.
Tựa như một bản năng, Bạch Tử đang sắp mê man muốn quay đầu sang để đến gần hơi thở mát lành kia thêm một chút.
Nhưng cô thật sự không có sức lực, hồi lâu sau vẫn không thể động đậy.
Dường như biết Bạch Tử đang nghĩ gì, hơi thở kia có vẻ như ngầm hiểu và chủ động đến gần cô hơn một chút.
Trong lúc đang mơ hồ, Bạch Tử cảm giác được có thứ gì đó mềm mại vuốt v e gương mặt mình, ngay sau đó, toàn thân cô đều bị ôm chặt.
Cuối cùng, mọi thứ lại rơi vào im lặng.
Lúc này Bạch Tử mới thật sự chìm vào giấc ngủ sâu, thân thể mệt mỏi cuối cùng cũng tạm thời được nghỉ ngơi.
Nhưng trong cơn mơ hồ, trái tim cô như lơ lửng giữa không trung, luôn luôn không cố định ở khoảng giữa lưng chừng.
Cảm giác khó chịu này kéo dài cho đến khi Bạch Tử tỉnh lại cũng không hề biến mất.
Bạch Tử vừa mới tỉnh, nhận thức với mọi thứ xung quanh cực kỳ hạn chế, trước khi mở mắt ra, cô cẩn thận lắng nghe âm thanh quanh mình rồi khẽ nâng tay lên.
Bất chợt bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: "Em tỉnh rồi hả?"
Là Mạnh Dĩ Lam.
Trong lúc bàng hoàng, Bạch Tử cứ tưởng mình đang nằm trên chiếc giường sắt dưới tầng hầm và chờ ngày điều trị.
Cô vô thức quay đầu về phía đối phương, nhưng lại lười mở mắt vì vẫn còn buồn ngủ.
Lúc này, Bạch Tử chợt nhớ tới hình ảnh mình nằm trên giường trong phòng cách ly từ biệt Mạnh Dĩ Lam.
Suy nghĩ của cô lại bị ném vào mớ hỗn loạn, nhất thời cảm thấy choáng váng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, có chút ấm áp và mềm mại nhẹ nhàng dán chặt vào mí mắt trái của cô, sau một lúc lại tan đi.
Bạch Tử lại nghe được người bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tỉnh dậy thật tốt."
Lời vừa dứt, vòng tay đang ôm eo cô lập tức siết chặt hơn một chút.
Bạch Tử không khỏi nhíu mày, do dự một lát rồi hỏi: "... Trị liệu... kết thúc rồi sao?"
Cô nghe được giọng nói của mình vô cùng khàn và yếu ớt, tựa như một lớp cát mỏng bị gió thổi bay đi.
Điều kỳ lạ chính là, Mạnh Dĩ Lam vẫn im lặng, không trả lời câu hỏi của cô.
Đang định tiếp tục hỏi, Bạch Tử chợt nhớ tới cảnh tượng mình cắn đứt cổ họng của người họ Lỗ trong hang động.
Sau đó, những mảnh ký ức rời rạc lần lượt tràn vào đại não Bạch Tử ——
Cô nằm trong ao nước, nhìn thấy A Kỳ vừa đứng đối diện với vách đá khắc đầy những ký hiệu kỳ lạ, vừa lẩm bẩm một mình;
Du Vu Ý ngồi quỳ bên cạnh cô, nghẹn ngào khuyên cô rời khỏi Mạnh Dĩ Lam;
Mạnh Dĩ Lam dịu dàng nhìn vào mắt cô, sau đó lại đâm kim tiêm vào cơ thể cô...
Toàn thân Bạch Tử run lên, cô lập tức mở hai mắt ra.
Chỉ cần liếc nhìn trần nhà bằng gỗ, Bạch Tử lập tức biết mình đang không ở trong hang động, cũng không phải đang nằm dưới tầng hầm.
Cô được đưa trở lại tàu và trở về phòng của Mạnh Dĩ Lam.
Dường như nhận ra điều gì đó, Bạch Tử ngơ ngác nhìn trần nhà: "Trị liệu, thất bại rồi sao?"
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, thanh âm trầm ấm quen thuộc dịu dàng nói: "... Còn chưa kết thúc, thất bại ở đâu chứ?"
Bạch Tử có chút mờ mịt, còn chưa kịp nói tiếp, Mạnh Dĩ Lam lại nói: "Mà cũng... không thể thất bại."
Nghe xong, Bạch Tử nhíu mày lại.
Những lời Du Vu Ý từng nói với cô trong hang động, lại lần nữa vang lên trong đầu cô.
"Nhưng..." Bạch Tử vừa mới tỉnh lại hoàn toàn không còn sức lực suy nghĩ kỹ càng, trong lòng nghĩ thế nào liền nói thế đó, "Tiểu Ý nói, Hedy và những người khác không thể chữa khỏi cho tôi."
Đợi một lúc lâu, Mạnh Dĩ Lam vẫn không trả lời.
Mãi đến khi Bạch Tử cho rằng mình sắp ngủ tiếp, đối phương mới thấp giọng hỏi: "Đây là... lý do khiến em muốn rời đi cùng cô ấy sao?"
"Không phải là rời đi..." Bạch Tử mệt mỏi nhắm mắt lại, "Tôi chỉ muốn nhanh khỏi bệnh... đến lúc đó, sẽ trở lại... ở bên cạnh chị..."
"Em sẽ khỏi bệnh," giọng nói Mạnh Dĩ Lam mặc dù rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định, "Tôi có thể làm em khoẻ lại."
Nghe được người trước mặt nhấn mạnh chữ "Tôi", trong lòng Bạch Tử dâng lên một nỗi sợ hãi: "Tôi... lúc tôi gi ết chết nhóm người họ Lỗ, tôi hoàn toàn không khống chế nổi mình..."
Cô lo lắng mình sẽ giống như thế, sẽ hung tàn mà tấn công những người xung quanh.
Trước khi thời điểm đó đến, Bạch Tử nghĩ rằng mình nên tránh xa Mạnh Dĩ Lam một chút mới tốt.
Nhưng lúc này, Mạnh Dĩ Lam tựa như không cùng suy nghĩ với Bạch Tử, cô đưa tay chạm vào má Bạch Tử: "Là tôi quá bất cẩn, sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa."
Bạch Tử mấp máy môi, hơi quay mặt đi.
Chỉ mới nói được mấy chữ, cô đã kiệt sức, không còn sức lực để tranh luận với Mạnh Dĩ Lam.
"Yên tâm," Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng ôm lấy cằm Bạch Tử, để cô đối mặt với mình, sau đó nhẹ giọng lặp lại, "Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết ổn thỏa mọi chuyện."
Nói xong cô nghiêng người lại gần, chóp mũi của cả hai lại giống như trước, nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Bàn tay Bạch Tử bị đối phương nắm chặt, những ngón tay vẫn như thường lệ đan vào nhau, không tạo ra bất kỳ khoảng hở nào.
Hơi thở quẩn quanh giữa hai người, đôi môi mỏng của Mạnh Dĩ Lam trìu mến áp lên khóe miệng Bạch Tử, sau đó cô đưa chiếc lưỡi mềm mại ra nhẹ nhàng li3m, tựa như đang kiên nhẫn xoa dịu trái tim Bạch Tử từng chút một.
Nhưng khi nụ hôn ngày càng sâu, Bạch Tử cảm giác như có rất nhiều dây leo vô hình từ đâu đó mọc ra, chậm rãi trói buộc cô và Mạnh Dĩ Lam lại cùng một chỗ.
Cảm giác mệt mỏi từ tận đáy lòng lại bắt đầu xuất hiện, xen lẫn một số cảm xúc tiêu cực không rõ ràng đang tràn vào đại não Bạch Tử, khiến cô có chút không thở nổi.
Bạch Tử không muốn những cảm xúc đó lộ ra bên ngoài, thế là liền im lặng.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của cô dường như vẫn không có gì khác biệt, như thể cô đã quay trở lại những ngày chuẩn bị tiếp nhận trị liệu dưới tầng hầm.
Nhưng điểm khác biệt là, khu vực hiện tại Bạch Tử sống đã được chuyển lên tầng hai của con tàu, cô thường ngủ trong phòng của Mạnh Dĩ Lam.
Lam Nhân cũng đã chuyển ra khỏi tầng hầm và sống ở bên cạnh phòng Hedy.
A Dao chẳng biết đã đi đâu, giờ đây Hedy là người duy nhất chịu trách nhiệm quản lý sức khỏe cho Bạch Tử.
Bạch Tử nghe Hoa tỷ nói, rằng cô và Hồng Toàn đã sửa lại bức tường bị vỡ dưới tầng hầm, nhưng nó vẫn tràn ngập mùi hương nồng nặc kỳ lạ đó, không còn phù hợp cho người thường ở nữa.
Hiện tại, cả nhân sự lẫn trang thiết bị đều đang thiếu hụt nghiêm trọng, phương pháp "điều trị bí mật" do Mạnh Dĩ Lam cẩn thận lên kế hoạch này, dường như sắp thất bại.
Nhưng bản thân Mạnh Dĩ Lam có vẻ không hề bị ảnh hưởng bởi sự việc này.
Cô bình tĩnh bảo Hoa tỷ và Hồng Toàn lấp lại bức tường bị vỡ, đồng thời sắp xếp mọi người di chuyển tất cả các thiết bị điều trị trong phòng thí nghiệm lên tàu.
Mỗi ngày vẫn đến chính phủ và Hoành Á làm việc như thường lệ, sau khi trở về lại lập tức nói chuyện rất lâu với Hedy để tìm hiểu rõ tình hình mới nhất của Bạch Tử.
Mặc dù Mạnh Dĩ Lam không giải thích cụ thể bất cứ điều gì với Hoa tỷ hay Hedy, nhưng mọi người đều biết cô đang quyết tâm chữa khỏi bệnh cho Bạch Tử.
Mỗi ngày Bạch Tử đều dựa vào thuốc để hỗ trợ cơ thể, hàng ngày đều sống trong sương mù, cô bị mắc kẹt trong tàu, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra ở thế giới bên ngoài.
Nhưng không giống như những người khác, cô có thể nhạy cảm phát hiện ra Mạnh Dĩ Lam - người luôn được mọi người cho là khá "bình thường", đang kìm nén một loại cảm xúc cực kỳ phức tạp nào đó.
Mạnh Dĩ Lam vẫn rất dịu dàng với cô, tuy bận đến tối mày tối mặt nhưng đối phương luôn có thể chăm sóc Bạch Tử một cách chu đáo nhất.
Nhưng chuyện này càng diễn ra, Bạch Tử càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Để không làm đối phương kích động, cô không còn đề cập đến việc muốn Du Vu Ý chữa trị cho mình nữa, cũng không tỏ ra bất mãn với việc Mạnh Dĩ Lam cưỡng ép đưa cô về bằng thuốc gây mê.
Cô cũng đè nén những cảm giác hoang mang, kinh ngạc và tức giận kia xuống.
Cũng chính vì như thế, Bạch Tử ngày càng mỏi mệt cả về thể chất lẫn tinh thần.
Đặc biệt là khi Mạnh Dĩ Lam ra ngoài làm việc, Hoa tỷ sẽ luôn bất ngờ xuất hiện và ở bên cạnh cô, gần như không bao giờ rời đi - cho dù Bạch Tử chỉ thức dậy hai ba tiếng mỗi ngày.
Giống như bây giờ.
Khi Bạch Tử đang ngồi trong phòng làm việc từng bị Mạnh Dĩ Lam phá vỡ cửa, Ngô phu nhân đã dẫn Lam Nhân và Mao Mao vào, nhưng họ chưa kịp ngồi xuống thì Hoa tỷ đột nhiên cũng vào theo.
Lúc đầu xảy ra chuyện này, Hoa tỷ sẽ giải thích cho Bạch Tử lý do mình xuất hiện, chẳng hạn như vào tìm đồ hoặc sửa chữa một món đồ linh tinh nào đó.
Nhưng những lần sau đó, Hoa tỷ không giải thích nữa, Bạch Tử cũng không hỏi tới —— họ đều ngầm hiểu.
Vài phút sau khi Hoa tỷ vào cửa, cô giả vờ sắp xếp đồ đạc trên tủ và nói với Bạch Tử: "Đã đến lúc gửi tin nhắn cho Mạnh tiểu thư rồi."
Mạnh Dĩ Lam dặn dò Bạch Tử lúc thức dậy, phải cách nửa giờ gửi tin nhắn cho cô một lần.
Không cần nói gì đặc biệt cả, chỉ cần gõ vài chữ là được rồi, chủ yếu để thông báo mình vẫn an toàn thôi.
Yêu cầu đơn giản như vậy lại làm cho Bạch Tử cảm thấy đè nén khó tả, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi Bạch Tử gửi tin nhắn cho Mạnh Dĩ Lam, cô nhẹ nhàng thở ra, sau đó sự chú ý của cô ngay lập tức bị Mao Mao đang ngồi chơi trong góc chuyển hướng.
Cô nhìn đứa bé lông xù hồi lâu, nhịn không được hỏi: "Trong miệng nó cắn cái gì vậy?"
"Cháu không nhớ gì sao?" Ngô phu nhân sững sờ, "Lúc ở khu vực cấm, nó đã tìm thấy cái này trong khu mua sắm dưới lòng đất, đó là... à ừm, đồ chơi."
Bạch Tử hoàn toàn không nhớ chuyện này, cô thậm chí còn không thể nhớ nổi mình đã gặp Ngô phu nhân như thế nào.
"Ranh con này còn giấu một đống những thứ tương tự, tôi có hỏi Mạnh Dĩ Lam thử, nhưng cô ấy không chịu nói cho tôi biết," Bạch Tử bất lực nói, "Cô ấy chỉ bảo chờ khi tôi khỏe hơn sẽ dạy tôi chơi."
Nghe Bạch Tử nói xong, sắc mặt Ngô phu nhân cứng đờ, ánh mắt trở nên có chút kỳ lạ.
Cô vô tình nhìn Hoa tỷ ở bên cạnh, đối phương cũng ngượng ngùng ho khan, nhưng cả hai người kia đều ăn ý không nói thêm gì nữa.
Thật ra, trên hộp đựng những món đồ chơi đó đều có hướng dẫn chi tiết, nhưng bây giờ Bạch Tử lại không còn sức lực để đọc nữa.
Những ngày này, ngoài việc nằm trên giường mê man, thời gian còn lại cô đều đi loanh quanh trên tầng hai của con tàu, thỉnh thoảng ngồi xuống ngơ ngác một hồi, không có việc gì khác để làm.
"Cháu có gặp Tiểu Ý không?" Ngô phu nhân đột nhiên hỏi.
Hoa tỷ lặng lẽ quay đầu lại nhìn Bạch Tử.
Ngô phu nhân không thèm để ý đến Hoa tỷ, tiếp tục nói thẳng: "Là ta bảo nó đi tìm cháu."
"Thật có lỗi," Bạch Tử cúi đầu, "Tôi chưa kịp xin lỗi Tiểu Ý về chuyện ở huyện Bình Hóa."
Ngô phu nhân nhướn mày.
"Thật ra Mạnh Dĩ Lam cũng không có ác ý," Bạch Tử lại ngẩng đầu giải thích với Ngô phu nhân: "Cô ấy chỉ... lo lắng cho tôi và muốn giữ tôi ở bên cạnh mà thôi."
Mặc dù đang nói xin lỗi, nhưng trong lời nói của cô đều mang ý bảo vệ Mạnh Dĩ Lam.
"Được rồi, Tiểu Ý và ta đều hiểu," Ngô phu nhân thở dài, "Cách đây không lâu chính quyền thành phố B đã truy lùng dị nhân rất gắt gao, cũng một phần nhờ Dĩ Lam dẫn dụ Tiểu Ý đến huyện Bình Hoá mới có thể lánh nạn."
Đây là lý do tại sao mặc dù Ngô phu nhân cảm thấy tiếc cho Du Vu Ý, nhưng bà không thể nào ghét Mạnh Dĩ Lam, thậm chí còn khá quý mến đối phương.
Bạch Tử vẻ mặt có chút áy náy hỏi: "Sức khỏe của Tiểu Ý thế nào rồi?"
Dù đã gặp nhau trực tiếp, nhưng cô vẫn phải hỏi thăm tình trạng sức khỏe của người kia từ Ngô phu nhân, Bạch Tử cảm thấy mình căn bản không xứng làm "bạn bè" chút nào.
"Nó đã thích nghi với loại thuốc được điều chế từ loại trái cây đó," Ngô phu nhân kể ngắn gọn tình hình hiện tại của Du Vu Ý, "Mặc dù sức khỏe của nó vẫn kém hơn trước một chút, nhưng đã khá hơn nhiều rồi."
Nói tới đây, Bạch Tử không khỏi tò mò hỏi: "Loại quả màu xám kia, sau khi thối rữa sẽ tỏa ra mùi hương..."
"Cháu và Tiểu Ý ngửi thấy mùi hương đó thì không sao, nhưng nó sẽ gây tổn hại rất lớn cho người thường chúng ta." Ngô phu nhân thở dài.
"Nghe nói, sau này thứ đó sẽ trực tiếp mọc thẳng đến mặt đất," Hoa tỷ đột nhiên ngắt lời, "Là thật sao?"
Ngô phu nhân gật đầu: "Ban đầu chúng chỉ thối rữa trong lòng đất, sau này thân rễ sẽ phát triển, quả sẽ tỏa mùi hương ra bên ngoài."
Bạch Tử giật mình: "Nhưng trong hang động mà Tiểu Ý đưa tôi đi, không hề ngửi thấy mùi hương này."
"Hang động?" Ngô phu nhân có vẻ hơi kinh ngạc: "Nơi đó có ao nước nóng đúng không?"
"Đúng vậy," Bạch Tử lập tức gật gật đầu, "Bên cạnh ao có một vách đá được chạm khắc... nơi đó rốt cuộc là ở đâu?"
Ngô phu nhân nhướn mày: "Tiểu Ý đưa cháu đến đó?"
"Nơi đó rất sâu," Hồng Toàn khập khiễng bước vào cửa, "Sâu hơn tầng hầm của chúng ta gấp mấy lần."
Trên đường đưa Bạch Tử về, Hồng Toàn không cẩn thận té bị thương ở chân, nên mấy ngày nay cậu ấy ở lại trên tàu thay vì đi theo Hedy đến chính phủ làm việc dưới danh nghĩa vệ sĩ.
Bạch Tử tò mò hỏi: "Có phải vì quá sâu nên không ngửi được mùi hương đó không?"
"Ta không rõ lắm, nhưng có khả năng sẽ có ảnh hưởng." Ngô phu nhân cau mày nhìn Lam Nhân đang nghe nhạc bằng tai nghe, "Nơi trước đây bà ấy sống cũng sâu như thế, nhưng trái cây xung quanh chưa từng xuất hiện tình trạng hư thối như vậy."
"Khó trách những người đó nói sau khi đưa tôi về, bộ trưởng Mạch sẽ thưởng cho bọn họ được sống trong thành phố dưới lòng đất..." Bạch Tử trầm tư suy đoán, "Nếu sau này bên ngoài phủ đầy loại quả hư thối đó, thì không ai có thể sống được nữa đúng không?"
Hoa tỷ đột nhiên phẫn uất thì thầm: "Đám người đó đã sớm chuẩn bị cho việc này từ lâu, chúng ta chỉ là những kẻ ngu ngốc bán mạng cho họ mà thôi."
Vừa dứt lời, đồng hồ của Hoa tỷ chợt lóe lên.
Cô cúi đầu nhìn, sau đó lại nhìn Bạch Tử và Ngô phu nhân, sau đó có chút do dự rời khỏi phòng làm việc.
Hồng Toàn tập tễnh đi đến bên tường muốn xem "đồ chơi" trong tay Mao Mao, nhưng Mao Mao không chịu, một người một đười ươi bắt đầu ầm ĩ.
Hoa tỷ không có ở đây, Bạch Tử chợt cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Cô nhìn Lam Nhân bên cạnh Ngô phu nhân, bình thường bà vốn thích lẩm bẩm một mình, nhưng giờ lại có thể an tĩnh ngồi đeo tai nghe nghe nhạc rất lâu, giống hệt như một người bình thường.
"Ngô phu nhân," Bạch Tử lại nhìn về phía cửa, thấp giọng hỏi: "Tiểu Ý bảo tôi theo cô ấy về khu vực cấm, cô ấy còn nói có chuyện quan trọng muốn nói với tôi... ngài có biết là chuyện gì không?"
Ngô phu nhân sững sờ.
"Có phải... liên quan đến người họ hàng đó không?" Bạch Tử lại hỏi.
Nghe xong, Ngô phu nhân nhướn mày như có điều suy nghĩ, nhưng vẫn không trả lời.
Bạch Tử càng ngày càng khẳng định Ngô phu nhân biết nội tình, thấp giọng nói: "Thật ra, tôi cũng không còn lo lắng chuyện này nữa."
"Cháu đang lo lắng cái gì?" Ngô phu nhân nghi hoặc hỏi.
"Có phải Tiểu Ý sợ tôi biết người thân của cô ấy bị..." Bạch Tử mím môi, cẩn thận sắp xếp lời nói, "Không sao đâu, cho dù thân thể của tôi không thể chữa khỏi cũng không sao cả."
Cô nói, rồi cúi đầu xoa xoa hai bàn tay: "Tôi và Mạnh Dĩ Lam đã đồng ý với nhau, dù không thành công cũng không sao... cho dù không có tôi cô ấy cũng sẽ sống tốt."
Bạch Tử nhẹ nhàng mỉm cười với Ngô phu nhân, nhưng khóe miệng mới cong lên, trong lòng liền cảm thấy có chút khổ sở.
Loại cảm xúc không thể nào hiểu được này khiến cô chợt cảm thấy hơi đau đầu.
Ngô phu nhân nhíu mày khó hiểu: "Dĩ Lam đã nói với cháu, cho dù không có cháu, nó cũng sẽ sống tốt sao?"
Bạch Tử kìm nén sự khó chịu trong lòng, gật gật đầu: "Nhưng cho dù là vậy, tôi cũng không muốn từ bỏ."
Hoa tỷ còn đang loay hoay xem đồng hồ ngoài cửa, Hồng Toàn cũng đang đùa giỡn với Mao Mao, Lam Nhân vẫn chăm chú nghe nhạc, không ai để ý đến cuộc trò chuyện giữa Ngô phu nhân và Bạch Tử.
"Cháu định..." Ngô phu nhân nhẹ nhàng hỏi, "Đến chỗ của Tiểu Ý à?"
"Hai ngày tới tôi sẽ nói chuyện với Mạnh Dĩ Lam một chút," Bạch Tử đưa tay đè lên huyệt thái dương đau nhói, "Thật ra cô ấy rất mềm lòng, nhất định sẽ đồng ý với tôi."
Ánh mắt Ngô phu nhân đầy phức tạp nhìn Bạch Tử, không trả lời.
Thế nhưng, Hồng Toàn đang cùng Mao Mao giành "đồ chơi", đột nhiên quay lại nói: "Mạnh tiểu thư có vẻ không thích cô Du lắm, lúc chúng tôi xuống đó, cô Du nói muốn cùng chúng tôi trở về, nhưng Mạnh tiểu thư không cho."
Vừa dứt lời, ngoài hành lang liền truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Ngay sau đó, Hoa tỷ đứng ở cửa nhẹ nhàng gọi: "Mạnh tiểu thư."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Canh gà trích lời hôm nay:
Hãy thong thả, đừng vội vàng, chuyện gì đến sẽ đến.
Danh Sách Chương: