• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rượu vang đỏ ngọt ngào trôi dần vào trong khoang miệng, trên môi của người phụ nữ hiện lên nụ cười đắc ý của kẻ chiến thắng, một nút rượu xuyên qua đám người bay đến làm đổ cốc nước trên bàn, Mạn Thanh Tuyền gần đó giật mình làm rơi con gấu bông trên tay.

Coong...

Những viên đá quý đắt đỏ lăn lông lốc trên sàn nhà, cùng với đó là tiếng kim loại va chạm với nhau tạo lên một âm thanh cực lớn.

Cả hội trường yên tĩnh quay đầu nhìn lại, không hiểu trong con gấu bông cất giấu thứ gì mà lại vang lên tiếng động như vậy.

Mạn Ly thầm kêu xúi quẩy, chột dạ nhặt con gấu nên như không có chuyện gì xảy ra, phe phẩy vài cái.

Ninh Mộ Hàm quay đầu nhìn cô, ánh mắt đó giống như muốn xẻ Mạn Ly ra làm mấy mảnh.

Mạn Ly giật mình nhìn lại, nhớ đến lời Đường Minh Tú đã nói: “Mạn tiểu thư, sự quan tâm của một người không thể che dấu, chỉ cần một phép thử nhỏ, tất cả sẽ lộ ra thôi. Đừng tự lừa mình dối người nữa, Ninh Mộ Hàm quan tâm cô hay không, chính bản thân cô tự rõ.”

Thử một lần? Vậy đây chính là kết quả sao? - Nắm chặt con gấu bông trên tay, Mạn Ly thầm nghĩ.

Vụt...

Đèn trong hội trường độ nhiên tắt hết, Kiều Hạ Linh nắm lấy tay của Đường Minh Tú kéo lại, cầm lấy điều khiển trên tay cô thả vào ly rượu gần đó, hành động lưu loát như đã mưu tính từ lâu.

Trong bóng tối, Đường Minh Tú nhờ vào chút ánh sáng trên ngọn nến, thấy được ai ra tay, căm phẫn gằn nhỏ từng chữ: “Kiều Hạ Linh, cô đừng có quản chuyện bao đồng.”

“Tôi biết cô muốn làm gì tiếp theo, nhưng mà Đường Minh Tú, cô hiện tại quá yếu, đấu không lại Ninh Mộ Hàm đâu, nếu hôm nay cô còn cố chấp, chưa biết chừng ngày mai kết cục của chị ấy sẽ biến thành của cô đấy!”

“Tôi không quan tâm, chỉ cần có thể trả thù được cho chị ấy, mạng này của tôi không còn thì đã sao?”

Nói xong, cô ta bất chấp bấm cầm máy điều khiển dự phòng bấm lên, vừa lúc này đèn trong phòng cũng bật sáng, có điều đoạn băng trên máy chiếu không giống như Đường Minh Tú đã chuẩn bị mà là một đoạn băng khác quay về quá trình trưởng thành của Mạn Thanh Tuyền.

Khách khứa tưởng đây là tiết mục do chủ nhà chuẩn bị, vỗ tay khen ầm ầm.

“Sao lại...” Đường Minh Tú sững người tại chỗ.

Ninh Mộ Hàm quét mắt về phía này, Kiều Hạ Linh vội vã kéo Cố Thịnh che chắn, đồng thời đút một tờ giấy nhỏ vào tay của người phía sau.

“Khu C, hàng hai dãy ba, màu đỏ.”

Đường Minh Tú cầm lấy nó, không cam lòng nhưng vẫn giả vờ đưa rượu đến cho các vị khách khác, tiếp đó nhân cơ hội chạy đi.

Bảo vệ đến gần Ninh Mộ Hàm báo cáo, bà ta nghe xong sắc mặt lập tức chuyển đen, ngón tay run lên một cái. Cố Thịnh nhìn bà ta, cầm lầy ly rượu trong tay uống cạn. Kiều Hạ Linh bên cạnh không thua kém, khoác lấy tay của Cố Thịnh, đôi môi mấp máy nói ra hai chữ: “Phó Thâm.”

Ninh Mộ Hàm run lên, đảo đảo đứng không vững, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Bọn họ đã biết được cái gì rồi?

Hay cho một Ninh Mộ Hàm, lấy chồng rồi còn không quên tình cũ, dám đổi long tráo phượng, đưa con của bản thân với tình cũ vào làm đại thiếu gia của Mạn gia, hưởng hết mọi vinh hoa phú quý.

Bữa tiệc kết thúc, khách đã ra về gần hết, Ninh Mộ Hàm cũng không muốn giữ hình tượng, trực tiếp cầm con gấu bông trên tay đập xuống đất, giận dữ nhìn Mạn Ly hét lên:

“Mày rốt cục có ý gì? Muốn hại chết em trai của mày sao?”

“Mẹ đừng nói chuyện vô lý đó được không, nó là em trai con, con sao có thể làm ra chuyện này được chứ? Nhất định là có kẻ giở trò ở giữa nhằm vu oan giá họa cho con. Có khi chính là con hồ ly tinh Kiều Hạ Linh kia cũng không chừng.” Mạn Ly chột dạ phản bác.

Ninh Mộ Hàm nghiến răng nghiến lợi đưa tay gạt hết đổ hết đồ đạc trên bàn, quay qua chất vấn chồng mình.

“Anh thấy chưa? Con gái ngoan của anh chính là như vậy đấy, Thanh Tuyền vẫn chưa đủ khổ hay sao mà nó còn nhẫn tâm làm vậy hả?”

Bà ta lấy con gấu dưới đất lên, bạo lực xé ra, bên trong ngoài bông còn chất đầy dây đồng đã han rỉ.

“Có chị gái nào tặng cho em mình món quà như vậy hả? Mày căn bản là muốn hại chết nó.” Bà ta chỉ tay xuống đống kim loại dưới đất hét ầm lên.

Nếu hôm nay không phát hiện kịp thời, nếu con trai bà vẫn cầm thứ này ôm đi ngủ mỗi đêm thì sao, nhẹ thì bệnh dị ứng kim loại của nó tái phát, nặng thì mạng cũng không còn.

Tiếng leng keng của kim loại rơi khắp xuống sàn nhà, người giúp việc lơm lớp lo sợ thu dọn, do ba người vẫn còn đứng tại chỗ nên bọn họ chỉ dám dùng tay để nhặt, cẩn thận xem xét từng ngóc ngách một để không bỏ sót.

Người giúp việc không dám tỏ ra ý kiến, có điều nhân phẩm của tiểu thư trong mắt họ đã hạ thấp không phanh, không những thế còn sinh ra một nỗi niềm sợ hãi không tên.

Cô ấy đối với em ruột mình còn làm ra được chuyện tàn nhẫn độc ác như vậy, đúng là heo chó cũng không bằng. Chưa kể ba tuổi cậu chủ nhỏ bị dị ứng kim loại phải nhập viện, cả người toàn là mẩn đỏ, ai trong nhà mà không biết. Lúc đó bọn họ nhìn còn thấy đau lòng. Bao năm qua đi, cậu ấy vẫn ám ảnh.

Mạn Tây Nam không vui nhìn con gái. Từ nhỏ vợ ông đã không thích đứa con gái, thay vào đó lại yêu thương và chiều chuộng đứa con nhỏ như bảo bối, khiến cho ông vô cùng áy láy, đối với cô dung túng có thừa.

Có điều Mạn Ly làm ra chuyện thế này, ông không thể nhắm mắt mặc kệ. Lời của vợ ông mấy hôm trước tuy có ác liệt nhưng lại có một điều nói rất đúng, Mạn Ly quá mức lạnh lùng vô tình. Mỗi năm một lần sinh nhật, Thanh Tuyền tuy ốm yếu ít ra ngoài nhưng cứ đến ngày đó, dù thời tiết có thế nào, cơ thể khó chịu ra sao vẫn hào hứng giúp chị gái chọn quà, nhưng con bé chưa bao giờ nhận lấy, thậm chí còn ghét bỏ ném hết xuống đất. Lần này cô chủ động nói muốn tự mình chuẩn bị, ông cực kỳ vui mừng, nghĩ rằng hai đứa con cuối cùng cũng chịu làm lành, có điều ai ngờ được.

Haizz...

“Mạn Ly, từ này bố tịch thu xe của con, tiền sinh hoạt giảm một nửa. Ngày mai nếu không lựa lời xin lỗi em con thì tiền sinh hoạt ba tháng sau một cắc cũng đừng mơ tưởng.” Mạn Tây Nam nhấn mạnh, quanh người tỏa ra khí lạnh bao lấy xung quanh, áp đảo toàn bộ người trong phòng.

Mạn Ly bất ngờ nhìn ông, không ngờ bản thân sẽ phạt mình nặng như vậy.

Tiền sinh hoạt cắt một nửa thì bảo cô làm sao mà sống? Không lẽ phải khúm lúm chi tiêu giống như bọn nghèo rớt kia à?

“Ai muốn nói thêm gì nữa không? Nếu không có thì ai về phòng lấy. Dì Năm, dì cho người dọn sạch nhà cửa, đừng để mấy thứ không sạch sẽ này xuất hiện nữa.”

Ninh Mộ Hàm và Mạn Ly bị Mạn Tây Nam hỏi vậy liền thức thời ngậm miệng. Ở với Mạn Tây Nam bao nhiêu năm, họ biết người này đã đưa ra quyết định thì chắc chắn sẽ không cho phép người khác có quyền từ chối.

Mạn Ly đi thẳng lên trên tầng, đối mặt với ánh mắt thương tâm của em trai, khinh thường đi qua, còn cố ý huých vào xe lăn của cậu làm Mạn Thanh Tuyền lệch qua một bên, “Đồ xúi quẩy.”

Lúc đi dến cửa phòng, cô cúi xuống nhìn hai thân ảnh vẫn còn cãi vã bên dưới, đáy mắt đỏ ửng. So với bố phạt cô một cách nghiêm khắc, cô càng thất vọng vì mẹ ruột của mình.

Dựa vào cái gì?

Rõ ràng đều là con của bà ấy nhưng bà ấy từ đầu đến cuối một chút tình thương cũng không nguyện cho cô. Sinh nhật cô bà ấy nói bận không về được, cô sinh bệnh bà ấy chỉ phái thư ký đến hỏi thăm, họp phụ huynh lần nào báo về cũng ghét bỏ cô thành tích không tốt nên lười muốn đi.

Nó ba tuổi sinh bệnh bà ấy ăn ngủ không yên, cô trước đó sáu tuổi ngã gãy chân nằm viện suốt một tuần, quản gia đưa cô về nhà, bà ấy còn không thèm liếc mắt đến một cái.

Vì sao chứ?

Rốt cuộc là vì sao?

Mạn Thanh Tuyền có gì tốt, tại sao lại chỉ yêu thương một mình nó?

Mạn Thanh Tuyền nhìn theo bóng lưng chị gái, môi mỏng mím chặt lại, cậu đã nghe hết tất cả mọi thứ, trong lòng muốn có bao nhiêu khổ sở liền có bấy nhiêu. Cậu biết chị gái từ nhỏ không thích mình nhưng không nghĩ lại đến mức thế này. Cậu nhóc mười tám tuổi bất lực chui vào trong chăn, ôm lấy con gấu yêu thích khóc sướt mướt đến mệt mỏi mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.

“Vì sao lại cứu tôi?” Đường Minh Tú đúng ra chắn trước cửa xe.

“Bởi vì cô là em gái của chị ấy. Đường Minh Tú, Ninh Mộ Hàm vô cùng nguy hiểm, tốt nhất đừng hành động liều lĩnh như vậy nữa. Đây là lời khuyên cuối cùng, lần này tôi cứu được cô nhưng lần sao thì chưa chắc. Bảo vệ tốt bản thân, chị ấy ở trên kia nhìn xuống cũng thấy ấm lòng.” Kiều Hạ Linh vỗ vai Đường Minh Tú vài cái rồi lên xe.

Cố Thịnh thấy tâm trạng cô không vui, lặng lẽ kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ trên vai vài cái như an ủi. Một lúc sau, tâm trạng được điều chỉnh cô mới cất lời: “Thịnh, sau chuyện này chúng ta cùng nhau đi du lịch nhé! Em cảm thấy mệt mỏi quá!”

“Được.” Cố Thịnh hôn lên  đỉnh đầu cô một cái, Kiều Hạ Linh nghe xong an tâm ngủ thiếp đi.

...

“Chuyện tôi bảo cậu làm cậu làm đến đâu rồi?”

“Phu nhân, bà thực sự muốn làm vậy sao? Tiểu thư chỉ là...”

“Tôi làm gì còn cần anh quản à? Thứ nuôi ong tay áo như thế giữ lại cũng vô dụng. Cứ làm theo những gì tôi bảo đi.

Thư ký nhìn ba tấm ảnh trên bàn, nay đã bị úp đi một cái của tiểu thư và phu nhân, khẽ thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK