Mục lục
XÀ ĐẠI NHÂN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 123: NƠI NUÔI DƯỠNG


Nghe Tiền sâu rượu nói, cứ cách một đoạn thời gian Tổng giám đốc Mâu kia lại phải ra ngoài khảo sát dự án mới.


Khoảng nửa năm trước, Tổng giám đốc Mâu giới thiệu thái tuế sống từ bên ngoài về, đám khách vip lâu năm bọn họ đều thấy tận mắt rồi.


“Thái tuế đó to lắm, sống trong vại nước, giống một cục thịt sống. Dùng dao cắt một miếng, không bao lâu sau đã mọc trở lại rồi.” Tiền sâu rượu khoa trương nói.


Sau đó lại thần bí nói với bọn tôi: “Tôi ăn rồi, ngon lắm. Thái tuế ít thịt, cô cậu đừng truyền ra ngoài, chỉ có khách vip bọn tôi mới biết thôi!”


Tục ngữ có nói: Động thổ trên đầu thái tuế đã là chuyện rất bất kính rồi.


Mà Tổng giám đốc Mâu này còn dám nuôi thái tuế, sau đó cắt thịt thái tuế?


“Thái tuế?” Mặc Dạ nhìn tôi chằm chằm, trầm giọng chắc chắc: “Nhất định là ông ta, tìm ra kẻ họ Mâu này.


Tôi lập tức gọi cho Tiêu Tinh Diệp, hỏi anh ta có biết Tổng giám đốc Mâu không.


Lúc này Tiêu Tinh Diệp đang gánh nước, nghe tôi hỏi thì vội nói: “Tổng giám đốc Mâu của viện dưỡng sinh sống thọ à, nổi tiếng ở trần trên lắm. Người ta mua đất xây viện dưỡng lão, nghe nói cũng là tiền để dành của người già ở đó. Có chuyện gì thế?”


Tôi lập tức nhờ vả anh ta hỏi thăm tin tức xem bây giờ ông ta ở đâu, tốt nhát là có thể hỏi địa chỉ nhà ông ta.


“Chuyện này dễ thôi, cứ giao cho tôi, tôi về ngay đây.” Tiêu Tinh Diệp sảng khoái nhận lời.


Lúc này Tiền sâu rượu vừa xem chương trình dưỡng sinh vừa ghi lại cách dưỡng sinh trong đó. Tiếng chuông báo điện thoại vừa rung lên là ông ta lại bắt đầu uống thuốc.


Mặc Dạ thấy ông ta như vậy thì kéo tôi xuống tầng: “Mễ bà Tần đã bói bát tự cho ông ta, nếu ông ta đã hết thọ mà vẫn còn sống, chỉ có một khả năng.”


“Khả năng nào?” Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ và tò mò.


Dù là xác chết sống lại cũng không thể tính là “Sống” chứ?


“Mượn tuổi.” Mặc Dạ âm trầm nhìn tôi, thấp giọng nói :“Chỉ e là do tác dụng của tà quan.”


Mượn tuổi kiểu gì?


Dựa theo những gì Tiền sâu rượu nói, chắc là có liên quan tới thịt thái tuế.


Lẽ nào thịt thái tuế có thể khiến người ta sống mãi không già?


Đúng là chuyện tà môn có thể tụ tập cùng nhau thật, trấn bọn tôi có quan tài rắn, giờ lại có thêm thái tuế!


Nhưng mà rõ ràng là Mặc Dạ không định nói thêm, chỉ trở về phòng nghỉ ngơi.


Tôi mang theo một đống câu hỏi tới hỏi mễ bà Tần, bà ấy nghe thấy “Thịt thái tuế” thì ánh mắt đục ngầu thoáng lóe lên, nặng nề thở dài: “Tạo nghiệt mà.”


“Hai người nhà Diệp Đức Toàn chết cũng biến thành xác sống, nhưng khác với tên Tiền sâu rượu này.


Nhưng vì sao bọn họ có thể sống?” Tôi vẫn hỏi ra thắc mắc trong lòng.


*Vi cây hòe.” Mễ bà Tần nặng nề nhìn tôi, thắp giọng nói “Không phải Xà Quân đã nói sao, muốn sống phải mượn tuổi. Hai người nhà Diệp Đức Toàn đã chết, nhưng sống ở dương gian thì phải mượn tuổi thọ.”


“Cây hòe kia vẫn luôn mọc ở gần nhà ông ta, chắc cũng vì chung sống lâu ngày nên mới tự nguyện cho bọn họ mượn tuổi.” Vẻ mặt mễ bà Tần rất bình tĩnh, bà ấy nhìn tôi nói :“Không phải cháu cũng nhìn ra rồi sao? Bà lão đó khá lợi hại đấy.”


Tôi nghĩ tới vợ của Diệp Đức Toàn, đôi mắt trong veo, còn có hương thơm nhè nhẹ trên người, trong lòng cũng hiểu ra gì đó.


Đợi Tiêu Tinh Diệp dùng xe máy chở bốn thùng nước suối trở về, tôi đi gọi Mặc Dạ.


Tôi lịch sự gõ cửa, không ngờ rằng vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo đen, để đầu đinh đứng trước mặt.


Dọa cho tôi lùi ngay về sau một bước, dù có nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy, cùng với khuôn mặt đẹp trai này, tôi vẫn thử gọi một tiếng: “Xà Quân?”


“Mặc Dạ.” Mặc Dạ nặng nề nhìn tôi, sau đó vươn tay sờ cái đầu định của hắn :“Thế này tiện hành động hơn.


Tôi nhìn dáng vẻ hiện giờ của hắn, nhất thời không thích ứng được.


Không biết là hắn dở chứng gì, nhưng tôi vẫn nói với hắn: “Nước suối tới rồi.”


Mặc Dạ uống một ngụm nước, qua một lúc lâu mới nói: “Đây là nước trong suối nguồn Âm Long phải không?”


Hắn vừa nói ra cái tên này, tắt cả người có mặt đều không hiểu có ý gì.


Mặc Dạ lại uống thêm hai hớp, thở dài nói: “Đáng tiếc đã chết rồi.” Thấy tôi ngơ ngác không hiểu, hắn uống xong mới nói :“Đầm nước lớn trong núi đều có long mạch, mà Âm Long là nguồn nước đầu nguồn của tất cả long mạch nơi đó, nuôi dưỡng long mạch phát triển nên mới được gọi là Âm Long.”


“Long mạch này đã đứt, nhưng suối nguồn vẫn còn đó, thế nên gọi là Âm Long. Chẳng trách rượu rắn của ba em có thể khiến Vu Thi Mạn vào trấn, cũng có thể ngăn chặn những người kia bị hút tinh khí.” Mặc Dạ đặt bát xuống.


Rồi hắn nói với tôi: “Chỉ là long mạch đứt rồi, rượu rắn còn có tác dụng chữa bệnh, nhát định là ba em đã thêm vị thuốc gì khơi dậy tác dụng đó.”


Tôi nghe rồi lặng im nghĩ sâu, nhưng Tiêu Tinh Diệp lại xua tay nói: “Lời này quá sâu xa, chúng tôi không thể hiểu ngay được, vẫn nên đi xem thử thái tuế kia đi!”


Vẻ mặt anh ta tràn đầy phần khích, nói với mễ bà Tần: “Lần này bà cũng đi đi, thái tuế đó!”


Mễ bà Tần lập tức ho khan, bà ấy ôm A Bảo nói: “Tôi phải nấu cơm, không đi đâu.”


“Tôi đi gọi Tiền sâu rượu, tôi biết Tổng giám đốc Mâu sống ở đâu.” Tiêu Tinh Diệp vẫy tay với bọn tôi, vội vàng lên tầng gọi người.


Chỉ khác là lần này ra khỏi nhà, Tiêu Tinh Diệp đi xe máy, Tiền sâu rượu ngồi sau lưng anh ta.


Anh ta còn nói với tôi: “Cô ngồi dịch lên trước một chút, Tổng giám đốc Mâu ở viện dưỡng lão, phải đi đường núi. Đường đi gập ghềnh, đến lúc đó đừng để bị ngã khỏi xe.”


Tôi quay đầu lại nhìn Mặc Dạ, rõ ràng là hắn muốn đi, nhưng lại không di chuyền.


Tôi chỉ đành vươn cổ tay ra: “Xà Quân muốn lên không?”


Không phải trước đó hắn toàn biến thành rắn quần lên cổ tay tôi sao?


Nhưng Mặc Dạ lại nhìn về phía Tiêu Tinh Diệp và Tiền sâu rượu đã ngồi trên xe, lạnh lùng nói: “Ta bị thương, không thể biến hình.”


“Hay là anh nghỉ ngơi ở nhà? Nếu có chuyện gì tôi gọi cho anh và mễ bà Tần, rồi anh mới tới xem?” Tôi nghe ra ngữ điệu lạnh lùng của hắn, nhất thời không hiểu hắn có ý gì.


Trước đó không phải đều đi lại như gió sao?


Mặc Dạ chỉ nặng nề nhìn tôi, không nói gì, hắn chỉ dùng cặp mắt đen láy đó, nhìn tôi không chớp mắt.


Qua một lúc lâu, vẫn là Tiêu Tỉnh Diệp nhạy bén: “Không phải cô có xe đạp điện sao? Hay là cô và…”


Anh ta liếc Mặc Dạ: “Đi xe đạp điện?”


Tôi thì thấy hơi xa, xe đạp điện đi đi về về, sợ không đủ điện.


Hơn nữa với thân phận của Mặc Dạ mà lại ngồi xe đạp điện, chẳng ra đâu vào đâu. Nhưng tôi lại nghe hắn sâu kín nói: “Được.”


Tôi như bị sét đánh ngang tai, Tiêu Tinh Diệp ngồi trên xe máy vẻ mặt nhọt nhạt, liếc mắt nhìn tôi nói: “Vậy tôi đi trước, cô theo sau.”


Anh ta nói xong lập tức khởi động xe máy, rầm rầm phóng đi.


Tôi quay đầu lại nhìn gương mặt nghiêm túc của Mặc Dạ, chỉ đành lấy chìa khóa xe ra, mở khóa chiếc xe đạp điện Trương Ngọc Chi để lại cho tôi.


Cho tới khi tôi lấy xe ra, ngồi lên yên xe, Mặc Dạ cũng rất tự nhiên ngồi vào ghế sau.


Hắn chân dài, chỗ để chân của xe đạp điện đương nhiên để không thoải mái, thế nên hắn rất tự nhiên duỗi chân về phía trước, đặt chân lên bàn đạp.


Sau đó ôm eo tôi, trầm giọng nói: “Được rồi, đi thôi.”


Tôi cảm giác lưng hơi căng thẳng, trên eo có hai bàn tay bắt chéo, mà cặp chân dài kia vươn ra, giống như kẹp tôi lại…


Tư thế này có hơi…


“Còn không đi là không theo kịp.” Mặc Dạ gác cằm lên vai tôi, dán sát tai tôi nói :“Tối về ta còn phải chữa thương.”


Được rồi, tuy tôi không biết hắn định giở trò gì, nhưng chỉ có thể căng da đầu vặn ga đi theo.


Suốt đường đi, Mặc Dạ cứ ôm chặt tôi như vậy, chưa từng đổi tư thế.


Hắn cũng không nói chuyện, chỉ dán sát vào người tôi như vậy suốt đường tới viện dưỡng lão của Tổng giám đốc Mâu .


Nói nơi này là viện dưỡng lão, thật ra nó không khác nơi bán sản phẩm chăm sóc sức khỏe là mấy.


Kiểu như người đã đến tuổi già, lại không tin tưởng để con cái chăm sóc, sau đó gửi tiết kiệm máy chục triệu xây viện dưỡng lão. Một năm thu được bao nhiêu lãi, sau này vào ở còn có thể giảm giá gì đó gì đó.


Kiểu ba mẹ kiểu này đều được người khác đến tận nhà hỏi thăm, thế nên tôi hiểu rõ cách làm này. Vì muốn làm cho thật, bọn họ còn mua một mảnh đất ít có người lui tới nhất ở trong trần, xây một tòa nhà.


Cách một thời gian lại tới đó tổ chức hoạt động một lần, nói là đây sẽ là địa điểm dưỡng lão sau này, cách xa thành phố ô nhiễm, có không khí trong lành gì đó.


Lúc chúng tôi tới nơi đã là buổi chiều.


Tiền sâu rượu là khách vip, thế nên ông ta nhiệt tình quảng cáo với bọn tôi, Tổng giám đốc Mâu cho bọn họ xem thái tuế sống ở nơi này.


Ông ta vừa nói vừa dẫn chúng tôi tới nơi nuôi dưỡng ở đẳng sau.


Chỉ thấy đằng sau máy cây đại thụ che trời có mấy cái lều lớn, Tiền sâu rượu vừa dẫn chúng tôi vào vừa hô lên: “Tổng giám đốc Mâu , tôi dẫn hội viên mới tới gặp ông đây.”


Nhưng không hề có người đáp lại, xung quanh vô cùng yên tĩnh.


Chưa bước vào lều lớn xương quai xanh của tôi đã bắt đầu đau lâm râm.


Mặc Dạ lập tức kéo tay tôi, nói nhỏ: “Ở ngay đây.”


Nhưng Tiền sâu rượu và Tiêu Tinh Diệp đã vào trong lều lớn, Mặc Dạ chỉ đành dẫn tôi vào theo.


Trong lều lớn không có vườn rau mà chỉ có mấy cái vại nước lớn, đậy bằng nắp gỗ.


Tiền sâu rượu nhìn ra bên ngoài, sau đó nháy mắt với chúng tôi: “Tổng giám đốc Mâu không có ở đây, chúng ta lén nhìn thử xem, trong vại nước nuôi thái tuế sống đấy.”


Ông ta cười khà khà, vươn tay mở nắp một vại nước ra.


Chỉ thấy bên trong có một đống gì đó màu trắng, giống như một đống bột mì đã lên men nhưng lại mọc lông nhỏ vậy, chen chúc chật kín vại nước.


Cùng lúc đó, hình như tất cả lớp vảy của vảy văn trên xương quai xanh của tôi đều căng lên.


“Thái tuế, sống đấy!” Tiền sâu rượu sáng mắt, dùng tay chọc vào nó :“Mấy người nhìn xem, sống thật này.


Đúng lúc ông ta chọc tay vào nó, “Thái tuế” đó động đậy một chút, từ chính giữa thứ đó có một cái đầu người chậm rãi ngẩng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK