Buổi Tối
Sau một ngày ở bên ngoài hai người họ quyết định về nhà nấu bữa tối.
Niên Ái gần đây cứ có cảm giác giữa cô và anh là một gia đình thật thụ, tuy không dám mơ mộng quá xa xôi nhưng cô thật lòng muốn cùng anh trãi qua hết sinh lão bệnh tử trên cuộc đời này.
Nấu xong bữa tối, bọn họ bắt đầu dùng bữa.
Vẫn cứ luyên thuyên hết tất cả các thứ chuyện trong ngày cho đến khi bữa cơm kết thúc rồi thôi.
Cùng nhau nấu, cùng nhau ăn, cùng nhau dọn dẹp trên đời thì ra còn có một loại hạnh phúc đó chính là được làm cùng nhau.
Giúp anh đặt xong cái bát cuối cùng lên kệ đúng lúc điện thoại Niên Ái reo lên.
Cô lau tay rồi đi đến bàn lấy điện thoại, màn hình hiện lên số cả Kiệt Tâm, giờ này Kiệt Tâm gọi cho cô không biết là có chuyện gì đây.
Không nghĩ quá lâu, Niên Ái nhấn nút nghe máy:[Alo, em nghe đây]
Giọng nói đầu dây bên kia truyền qua thật sự có chút không ổn:[Em về Nam Lĩnh một chuyến được không?]
Chất giọng kia làm Niên Ái cảm nhận được có chuyện gì đó không lành đang xảy ra:[Sao vậy ạ?]
Kiệt Tâm:[Ba say rượu láy xe không cẩn thận đâm vào người ta tình hình đang rất nguy kịch, em nhanh chóng về Nam Lĩnh đi nhé]
5 Tiếng Sau
Bệnh Viện Thành Phố Nam Lĩnh
Sau khi nhận được tin tức từ anh trai, Niên Ái đã ngay lập tức đặt vé máy bay gần nhất để trở về Nam Lĩnh ngay trong đêm, Định Ngôn tất nhiên là cũng cùng cô trở về Nam Lĩnh.
Đến bệnh viện, cô như bay lao đi tìm phòng cấp cứu của ba mình, anh phía sau kéo hành lý của cả hai đi theo cô.
Được một lúc cuối cùng cũng đã tìm thấy Kiệt Tâm, Niên Ái nhanh chóng đi đến gấp gáp hỏi tình hình:"Anh trai, ba...ba sao rồi ạ?"
Kiệt Tâm nhìn em gái mình, ánh mắt vừa lúc là ngạc nhiên vì không nghĩ cô vừa cúp điện thoại là lập tức chạy về vừa lúc lại là đau thương, anh khe khẽ nói:"Vẫn còn đang cấp cứu"
Niên Ái nóng lòng:"Lúc cúp máy không phải nói là đang cấp cứu sao? đã 5 tiếng rồi mà vẫn còn cấp cứu à?"
Trình Ly Mạc bước đến, vì vừa mới sinh xong trước đó không lâu nên thân hình Ly Mạc có gầy gò hơn không ít.
Ly Mạc vỗ vai Niên Ái:"Tình hình rất nguy kịch, bác sĩ có nói khả năng không qua được rất cao, các bác sĩ đang rất cố gắng duy trì nhịp tim cho ông ấy"
Sự bất ổn vốn đã hình thành từ lúc ở Thiên Khương khi nghe tin tức từ Kiệt Tâm vậy nên hiện tại lại một lần nữa nghe thấy tin xấu từ Ly Mạc, trong một lúc cô không kiềm được mà gần như sụp đổ.
Tuy là mấy năm nay ba cô đã làm rất nhiều chuyện khiến cô tổn thương nhưng công sinh thành, ơn dưỡng dục Niên Ái nào có thể xem như không thấy.
Ông đã từng yêu thương cô như viên minh châu trên tay, để cô lên vai chạy khắp sân nhà, từng là bầu trời của cô, là người mà cô kính nể nhất trên cuộc đời này.
Ông không thể chế, con người sao có thể nói chết là chết như thế, cô chưa bao giờ cầu xin phép màu xuất hiện đối với cô, nhưng chỉ lần này thôi, một lần này thôi, xin hãy cho cô một phép màu, một phép màu hồi sinh.
Nhưng không, cô không thể sụp đổ được, Niên Ái cô phải mạnh mẽ vì lúc này có khóc có la cũng không giải quyết được chuyện gì, ba cô cũng không thể khỏe mạnh vậy nên việc duy nhất là cô phải bình tĩnh, bình tĩnh mà giải quyết mọi thứ.
Bà Lệ Chi ngồi trên ghế, đôi tay run run của bà ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, gương mặt cứng đờ tái nhợt, đôi mắt nhìn về một điểm không xác định.
Niên Ái nhìn sang mẹ của mình, cô đi đên ngồi bên cạnh bà, cô không nói gì cả chỉ nắm lấy đôi tay của người đàn bà đang tự cấu xé nỗi đau khổ trong lòng mình.
Giọng Niên Ái run run như sắp phát khóc:"Con biết mẹ rất lo lắng cho ba"
Niên Ái:"Nhưng xin mẹ, đừng làm con sợ nhé"
Niên Ái:"Dù thế nào chúng con vẫn ở đây"
Bà không nói gì cả, nhưng cơ mặt như đã được giản ra hơn trước.
Đôi tay đã thôi run lên từng hồi, ba mẹ cô không phải là yêu nhau mà cưới, họ chỉ qua lời mai mối mà đến với nhau.
Nhưng chung sống bao nhiêu năm qua, tình yêu giữa ba mẹ cô đến cả đứa con nít 5 tuổi gần nhà cũng cảm nhận được vậy nên chuyện này xảy ra chắc chắn là một cú sốc đối với bà.
Niên Ái ngước mắt sang nhìn Ly Mạc:"Chị hai, chị mới sinh không lâu cháu nhỏ ở nhà cần mẹ hay chị về trước đi ở đây có em rồi"
Dù rằng Niên Ái nói rất đúng nhưng vào lúc thế này Ly Mạc sao có thể bỏ đi cơ chứ:"Chị....."
Còn chưa kịp nói, Niên Ái đã đoán trước câu:"Không sao đâu ạ, chị cứ về trước đi"
Niên Ái nhìn sang Kiệt Tâm:"Anh hai cũng về cùng chị hai đi ạ, có tin tức em sẽ báo"
Ở lại cũng không giải quyết được gì cả vậy nên bọn họ cũng nghe lời Niên Ái mà về nhà.
Không gian chờ đợi rơi vào tĩnh lặng vô thường, Niên Ái không thích bệnh viện, cô không thích người khác hỏi "Người thân cô đâu, không thích cái không gian này, không thích cái mùi thuốc sát trùng này.
Thật nực cười làm sao khi sự sống lại đang được dành dựt dưới cái sự tĩnh lặng này, rồi nụ cười sẽ được vang lên hay cái thét gào về sự mất mát được tỏa ra đây.
Cô không thể nào biết trước được, còn chuyện gì đang chờ đợi cô, một sự tương phùng, hay là một sự chia ly vĩnh biệt.
Cô không muốn nghĩ, Niên Ái như bị hoảng loạn trước những suy nghĩ đầy độc hại của bản thân cô.
Mất phương hướng, Niên Ái nếm được rồi, chính là cái mùi vị chua sót khiến con người chán ghét này, nó thật kinh khủng.
Bàn tay cô vẫn đang nắm chặt lấy bàn tay mẹ cô để truyền động lực, nhưng cái động lực ở nơi cô đang dần bị hao mòn đi trong từng phút chờ đợi, rốt cuộc cô sẽ lấy thứ gì làm động lực nối tiếp cho cô đây?.
Niên Ái cuối đầu, nhắm mắt lại, cô đang làm gì? đang muốn tự dìm chết mình trong cái đống suy nghĩ không có lối ra này sao? Cô là điểm tựa hiện tại, cô phải thật bình tĩnh với tất cả mọi thứ, kể cả việc nếu ba cô có mất đi, Niên Ái cô cũng không được hoảng loạn.
Như đang cảm thấy lạc lõng, bỗng nhiên cô nhận ra được có một bàn tay ấm nóng đang luồn qua từng kẽ tay bên phía còn lại của mình và rồi từ từ dịu dàng nắm chặt lấy.
Mắt mở ra, Niên Ái xoay đầu nhìn sang, thu vào mắt là gương mặt hoàn hảo của anh.
Định Ngôn như mang đến cho một một nụ cười, một ánh sáng, kéo cô ra khỏi đống suy nghĩ trong lòng.
Động lực sao? động lực của cô sao? chẳng phải ở đây rồi sao?.
Danh Sách Chương: