Mục lục
Thịnh Thế Vinh Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111-2




“Được rồi, được rồi, ta nói sai rồi.” Thái phu nhân thấy nữ nhi đau lòng, vội vàng nói, dừng một chút, lại vẫn thở dài nói: “nói là ta nuôi nấng các con, nhưng đã nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn nghĩ, nếu không có các con che chở ta, chỉ sợ hiện tại ta cũngkhông sống nổi.” Thấy phu nhân Thành Dương Bá bỗng nhiên ngẩng đầu, dường như muốn nói gì đó, Thái phu nhân liền cười nhàn nhạt tiếp lời: “Sức khỏe này của ta là tích tụ từ bao năm nay mới thành như bây giờ, nếu không có các con, chỉ sợ đã sớm bị đám tiểu nhân vô ơn kia chèn ép chết rồi.”



Năm đó thiếp của trượng phu ngang ngược trước mặt bà, sao lại không để lại một vết sẹo trong lòng bà được? Nếu không phải mấy kẻ thiếp thất kia bị các nữ nhi đấu chết,thì bà hậm hực nhiều năm có khi còn chết sớm hơn.



“Mấy năm nay, ta thường nhớ tới lời ông ấy từng nói với ta.” “Ông ấy” trong miệng Thái phu nhân chính là Lão Quốc công đã qua đời, ánh mắt Thái phu nhân trầm tĩnh,nói: “Trước khi chết, ông ấy chỉ nói đời này có lỗi với ta, nếu có kiếp sau, sẽ không làm ta đau lòng nữa. Chỉ là ta đã trả lời, rằng nếu có kiếp sau, ta chỉ cầu không bao giờ có bất kỳ ràng buộc liên quan gì với ông ấy nữa, từ đây hai người duyên phận đoạn tuyệt.” Nhớ lại ánh mắt Lão Quốc công nhìn mình trước khi chết, Thái phu nhân liền thấp giọng nói: “Chỉ có điều ta nghĩ, nếu không kết duyên với ông ấy, thì đã không có mấy đứa trẻ các con, có đôi khi một lần uống, một miếng ăn, thực sự đã có số định.”



Trượng phu của bà bạc đãi bà, sủng thiếp diệt thê. Nhưng các con của bà hiếu thuận bà, đặt bà ở vị trí thứ nhất.



“Người đã qua chúng ta đừng nghĩ đến nữa.” Phu nhân Thành Dương bá không muốn bà nhắc lại chuyện xưa đau thương, vội vàng cười nói: “Ngẫm lại hiện tại, Lục gia đãcó nhi tử, chờ tổ mẫu thương thằng bé đó, người chỉ sợ bệnh tật ảnh hưởng tới thằng bé, không dám tới ôm, chuyện này đáng tiếc đến cỡ nào chứ, sức khỏe phải tốt hơn mới có thể ôn cháu trai nhỏ, đúng không?”



“Con nói cũng đúng.” Thái phu nhân nhắc tới chuyện xưa lòng cũng khó chịu, lúc này đây nghe thấy lời này liền nở nụ cười, tủm tỉm mà nói: “Bé xíu đáng yêu cực kỳ, giống y đúc Bình An hồi còn nhỏ. Con có còn nhớ nó khi còn nhỏ không? Nho nhỏ, lúc bị đuổi về cũng không khóc, toàn rúc vào lòng ta cắn cắn. Trẻ con đều lớn cả rồi, đến tiểu nhi tử cũng đã có.” Thấy phu nhân Thành Dương bá mỉm cười yên lặng gnhe, bà liền thở dài: “hiện giờ không biết vì sao lại thường nhớ lại chuyện xưa, dáng vẻ của con hồi trước, dáng vẻ làm nũng ta của tiểu Thất….”



“Có lẽ vì chúng con tới thiếu, người liền suy nghĩ.” Phu nhân Thành Dương bá nhỏgiọng đáp.



A Nguyên nhìn không khí thương cảm trong phòng, dừng một chút, liền tiến vào cườinói: “Định đi tìm dì, đã thấy dì ở chỗ này tâm sự với Thái phu nhân rồi.”



“Con lại đây đi.” Thái phu nhân gọi nàng đến trước mặt mình, nghe A Nguyên miêu tả dáng vẻ em bé sinh độnh như thật, liền nở nụ cười, liên tục gật đầu, thỉnh thoảng cònnói vài câu, thấy A Nguyên rất có hứng thú, liền cười nói: “Sau này không cho con bắt nạt đệ đệ.”



“Con là người như vậy sao?” A Nguyên liền mở to đôi mắt vô tội, nói.



“Cái này không chuẩn lắm.” Phu nhân Thành Dương bá che miệng cười, biết nàng cố ý lại đây dỗ Thái phu nhân vui vẻ, cũng không nhắc lại chuyện người khác không thích, lại nói chút việc nhi nữ thú vị trong phủ, đến lúc Thái phu nhân có chút mỏi mệt, mới thôi.



Thấy tinh thần Thái phu nhân rệu rã, A Nguyên chỉ nói một lát liền rời khỏi, thấy phu nhân Thành Dương bá cũng ra cùng cười với mình, bèn như con khỉ chạy qua dựa vào người bà, nghiêm túc hỏi: “Sao không thấy Dung… A Dung ạ?”



“Dung Nhi ở tiền viện, chốc nữa sẽ lại đây gặp con.” Phu nhân Thành Dương bá cường điệu nhấn mạnh ở hai chữ “Dung Nhi”, thấy ánh mắt Công chúa điện hạ mặt dày tuần tra khắp nơi, miệng nở nụ cười thoáng qua, lúc sau mới điểm điểm vào đầu nhỏ của nàng, thở dài: “Cũng không biết tiểu oan gia con tu luyện từ đời nào.” nói xong, chính mình cũng cười.



“Đương nhiên là nhân duyên trời định rồi.” A Nguyên cười xum xoe, thấy phu nhân Thành Dương bá chỉ cười nhìn nàng, bèn hỏi: “Mấy ngày nữa mẫu thân mở tiệc, người có đi không?” Thấy phu nhân Thành Dương bá gật đầu, nàng ngoảnh mặt khụ mộttiếng, liền cười nịnh nọt nói: “À, A Dung tới chứ ạ?”



“Con thật là.” Phu nhân Thành Dương bá nhớ lại năm đó bản thân cũng đâu có quấn Thành Dương bá như vậy, đành phải gật đầu, đáp ứng thỉnh cầu của người này.



Tức khắc A Nguyên mặt mày hớn hở.



Cười một lát, liền thấy phía trước A Dung đang tiến lại, phía sau còn có Tề Kiên mặt mày hồng hào, mắt thấy A Nguyên và phu nhân Thành Dương bá, đôi mắt Tề Kiên sáng lấp lánh mà tiến nhanh tới, dùng sức chọc đại não của A Nguyên một chút, trong ánh mắt oán hận của Công chúa điện hạ, Lục lão gia đắc ý khoe khoang uy nghiêm trưởng bối một chút, xong mới rời đi cùng phu nhân Thành Dương bá. Mắt thấy nơi này còn lại A Dung đang mỉm cười nhìn mình, Công chúa điện hạ vừa niệm chú quân tử báo thù mười năm không muộn, vừa đắc ý hỏi A Dung: “Tới phủ là vì Dung Nhi muốn gặp Bổn cung sao?”



Nàng biết rõ mị lực của Công chúa điện hạ, khiến người ta cảm thấy một ngày khônggặp như cách ba thu!



A Dung thật sự không rõ tới phủ anh Quốc công và tới gặp Công chúa điện hạ có nửa xu quan hệ nào, chỉ có điều A Dung là người có phong độ, thấy con nhỏ đã vẫy cái đuôi nhỏ, bèn nén cười nói: “Điện hạ quả là mắt sáng như đuốc.”



“Ánh mắt Bổn cung luôn đặc biệt sắc bén.” A Nguyên ngửa mặt lên trời đắc ý cười hai tiếng, dự định trở về khoe khoang về mị lực của bản thân với Ngũ, cùng ngũ công chúa khoe khoang chính mình mị lực, dừng một chút, lại thấy A Dung chỉ đứng xa xa, chẹp miệng một cái, hô: “Lại đây chút đi, đáng ghét!” nói xong liền phóng đôi mắt quyến rũ tới, bày ra dáng vẻ vũ mị như hoa.



Mỹ thanh niên nhìn nhóc con mà ngây dại.



“Này!” Ánh mắt phong tình vạn chủng đến vậy mà tiểu tử này chẳng có chút phản ứng nào, Công chúa điện hạ cảm thấy mỹ thanh niên quả thực là người mù! Miệng hừ mộttiếng, nhóc con không ngừng cố gắng, tiếp tục đối mắt với tiểu tử chẳng hiểu gì về phong tình này, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ trong viện đều là ánh mắt quyến rũ bay tứ tung của Công chúa điện hạ. A Dung có chút không đỡ được khiêu khích như vậy, trầm mặc trong chốc lát, cảm thấy lúc này thực không thể cười ra tiếng, bằngkhông nhóc con chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận, liền nhịn cười lộ ra vẻ mặt bị mê hoặc đến choán váng đầu óc.



Mắt nhìn mỹ thanh niên đã bị mình mê hoặc đảo điên, A Nguyên mới vừa lòng, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.



A Dung thở dài trong lòng, chỉ tới trước mặt A Nguyên, dùng vẻ mặt nghiêm túc ấm giọng nói: “Sau này, điện hạ chớ lại lộ dáng vẻ như vậy với người khác.”



“Huynh yên tâm, trong lòng Bổn cung chỉ có huynh.” Biết mỹ thanh niên đang lo lắng lại có mỹ thiếu niên bị mình mê hoặc, khóc la phải gả cho mình, nhóc con trước nay đều rất biết chịu trách nhiệm liền an ủi: “Trừ huynh ra, Bổn cung sẽ không nhìn ai khác như vậy.”



“Vậy là tốt rồi.” A Dung lộ ra vẻ yên tâm.



Để mà nói, một đôi mắt rút gân như vậy mà cho người ngoài thấy, Vinh Thọ Công chúa chỉ sợ sẽ thịnh hàng kinh thành.



Cảm khái một chút Công chúa này thật là không biết cái gì gọi là phong tình vạn chủng, A Dung xấu xa vốn định dùng ánh mắt quyến rũ thực thụ dạy cho nhóc con chưa hiểu việc đời thật rõ, chỉ là nhìn dáng vẻ vui sướng của nàng, lại vẫn nhịn, lúc này đây chỉ đứng ở bên cạnh nàng, cúi người hỏi: “Nghe nói, muội và vị nữ tướng quân kia, tình cảm rất tốt?”



Nhóc con đang đắc ý dào dạt tức khắc chột dạ.



“Cũng tốt chút.” Giảo biện một cái, thấy A Dung không để bụng, A Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc sau, liền tò mò hỏi: “Ai nói với huynh thế?” Người biết nàng thân thiết với A Loan cũng không nhiều, A Dung lại không thường vào cung, vậy mà lại biết cái này, làm A Nguyên cảm thấy rất hiếu kì.



“Thẩm Thác Thẩm gia nói muốn “nói chuyện” với ta, đã cùng ta uống vài chén rượu.” A Dung cười tủm tỉm mà nói.



Người chưa từng gặp mình lại nhất quyết muốn uống rượu với mình, A Dung còn cảm thấy kỳ quái, đến khi uống vài chén, lại cảm thấy rất hợp ý, Thẩm tiểu tướng quân đãcoi A Dung trở thành bạn tốt rốt cuộc không nhịn được kể sự tích vinh quang ‘nhóc con ôm chặt vợ mình chỉ hận không thể xuống miệng’ ra, mỹ thanh niên vẫn luôn cười tủm tỉm mới biết được, cảm tình là nhóc con gây họa cho hắn.



Nếu không phải bản thân biết tính tình của Thẩm Thác, phỏng chừng bị đánh tai chỗ, bị véo tai thay nhóc con cũng không phải không có khả năng.



“Ta…ta bị oan, thật sự chưa làm gì cả.” A Nguyên nhìn trộm gương mặt tươi cười của A Dung, xoắn xuýt rúc đến trước mặt hắn, nũng nịu: “Huynh phải tin tưởng ta chứ.”



A Dung thật không biết nhóc con học được mấy chiêu này ở đâu, tâm nói hậu cung đúng là cái chảo nhuộm lớn, chỉ thầm thấy càng thêm vui vẻ thú vị, sờ sờ đầu A Nguyên cười nói: “Yên tâm, ta sẽ luôn bảo vệ muội…” không bị các khổ chủ quất đánh.



A Nguyên chắp tay trước ngực, vô cùng thành kính, dừng một chút, lúc này mới cườinói với A Dung: “Ta muốn đi tới chỗ mợ, huynh có muốn đi cùng không?”



“Thôi, quá nhiều nữ quyến, rốt cuộc không hay, ta đi tiền viện thôi.” A Dung tới đâynói cho cùng là muốn gặp A Nguyên. Từ khi ý chỉ tứ hôn ý chỉ ban ra, không biết vì cái gì, hắn liền phá lệ muốn gặp nàng. hiện giờ tâm nguyện được đền bù, lại nghĩ đến mấy ngày nữa còn có thể gặp nhau, hắn nhẫn nhịn lại vui mừng trong lòng, chỉ nhìn bóng A Nguyên đi trước.



A Nguyên biết người này dõi theo mình, không đi trước mình, trong lòng càng thêm vui mừng, nghĩ nghĩ, lại càng xoắn quẩy eo nhỏ của mình, đi lượn lờ uyển chuyển ưu nhã, làm người khác quả thực vong ưu……



Công chúa điện hạ nghiệp vụ không thuần thục, đột nhiên lảo đảo một cái, bước nhanh lên phía trước nửa ngày, giương nanh múa vuốt quào quào trong không trung nửa ngày mới không biến thành cẩu gặm bùn.



Ổn định thân mình, lau một phen mồ hôi lạnh, nhóc con bỗng nhiên quay đầu, vẻ mặt căng thẳng mà nhìn, lại thấy lúc này, mỹ thanh niên đang nghiêng đầu thưởng thức đóa hoa vừa hái, không nhìn thấy cảnh chật vật của mình, mới thở phào nhẹ nhõmmột hơi, cũng không làm phong lưu thướt tha cái gì nữa, chỉ như cưỡi Phong hỏa luân* mà đi.



Phong hỏa luân: Pháp bảo hình tròn bốc lửa mà Na Tra dùng để bay.



Mắt thấy nàng biến mất nhanh như bay, thanh niên nhìn như đang nghiêm túc ngắm hoa mới chậm rãi che mặt, tâm trạng đặc biệt phức tạp.



Trong nhà có vợ bị ngớ ngẩn, vậy phải làm sao bây giờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK