Làm thế nào cũng không ngờ đến, anh chính là cấp trên trực tiếp của cô!
"Thật ra thì anh vẫn luôn phản đối việc phụ nữ làm nghề này, từng giây từng phút đều có nguy hiểm tánh mạng, nhất là khi chúng ta phải giao dịch với ma túy, dưới sự thúc giục của lợi ích kết xù, có vài người vì tiền mà không cần đến tính mạng mình. Từ khi em ly hôn, trong đầu anh liền có suy nghĩ muốn đi cùng em, cho nên một mực suy tính để cho em rời khỏi chỗ đó, mặc dù cũng là đóng góp cho đất nước, nhưng mà anh lại không muốn cầm tính mạng của em đi đánh đổi. Anh là người lính, nhưng em thì không phải, có anh, anh sẽ gánh trách nhiệm đó."
"Anh là người lính?" Đối với anh, cô vẫn cho rằng anh chỉ là một người kinh doanh nho nhã, lịch sự; lại không nghĩ rằng sau lưng anh lại có thân phận thần bí như thế, thậm chí vượt quá tưởng tượng của cô!
"Ừm!" Gật đầu một cái, Dịch Khiêm Mạch từ trên giường đứng dậy, dắt tay của cô dẫn cô đến thư phòng của anh, "Lúc anh đi bộ đội, là một người lính trong chi đội lính đặc chủng, phụ trách duy trì an ninh của vùng biên giới, sau lại xảy ra một chuyện, anh chuyển từ quân đội đến thành phố C để phát triển, từ đó bước vào giới kinh doanh, nhưng mà trách nhiệm anh gách vác trên người không thể buông xuống, vẫn đảm nhiệm việc tình báo và truy tìm những tội phạm truy nã. Anh gầy dựng tập đòan QM một phần tiền bạc chính là đưa vào hạng mục này."
"Nhưng tại sao anh lại không nói cho em biết! Nếu như nói cho em biết, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh cũng không cần cử người bảo vệ em. . . . . ."
"Đứa ngốc, dựa vào cái suy nghĩ này của em, rõ ràng chính là không thích hợp, may mà anh không cho em đi thi hành những nhiệm vụ nguy hiểm, nếu không chỉ sợ ngay cả anh cũng không thể thu thập được. Là người lính trừ phục tùng mệnh lệnh ra, một việc khác chính là giữ bí mật, có một số việc cho dù là em cũng không thể tiếc lộ được, nếu không anh sẽ phải lên tòa án quân sự."
"Cũng đúng. . . . . ." Biết một chuyện, mặc dù trong lòng cô đã hiểu, nhưng vẫn có chút cảm giác không thể tưởng tượng nổi, "Vậy bây giờ anh định làm như thế nào?"
"Ý định của anh là trước hết em phải rời khỏi chỗ đó, mà anh cũng sẽ từ từ rút ra, đem mọi chuyện giao lại cho những người khác quản lý, tập đoàn QM vẫn sẽ tiếp tục làm kinh tế để ủng hộ bọn họ, chỉ là anh sẽ không hỏi tới những chuyện kia mà thôi. Đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ xử lý thật tốt."
"Này nếu rời khỏi bọn họ, anh có gặp nguy hiểm hay không, tỷ như bị người ta đuổi giết đến cửa hay cái gì. . . . . ."
"Đứa ngốc, là em nhìn thấy khi xem nhiều phim quá phải không? Anh làm tất cả là bởi vì điểm xuất phát của anh là một người lính, chức trách của người lính chính là bảo vệ quốc gia, là nghĩa vụ cũng là trách nhiệm, tất cả những điều bọn họ làm đều là vì bảo vệ an ninh quốc gia, cho nên sẽ không xảy ra chuyện ám sát lẫn nhau như em nghĩ đâu, coi như anh có rời đi, vẫn biết và làm những chuyện mà người lính nên làm. Chuyện như vậy, có xảy ra cũng có lợi cho hai bên, mục tiêu của chúng ta chỉ có một, đó chính là an ninh quốc gia, không tồn tại ích lợi khác, không giống làm ăn."
"Vậy thì tốt." Dừng một chút, anh ngước mắt nhìn cô, lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm hình, lôi cô đến ngồi trên ghế quý phi
"Đây là hình lúc anh làm bộ đội đặc chủng, như thế nào, có phải bị phá vỡ hình tượng hay không?"
"Ừ, quả thật có một chút, không giống với anh ở hiện tại." Nhìn người đàn ông trong hình mặc bộ một quân trang, anh đã từng sáng sủa như ánh mặt trời Đại Nam, nụ cười ấm áp dường như lây sang cả người khác, hôm nay anh là một thương nhân dịu dàng và nho nhã, khi giơ tay nhấc chân đều tản ra mùi vị của một người đàn ông thành thục
"Trước kia suy nghĩ tương đối đơn thuần, cho là mặc trên người trang phục người lính, vác lên súng vai là có thể bảo vệ quốc gia, sau này mới biết có một số việc không phải đơn giản như tưởng tượng vậy, tin tức ngày hôm qua, lĩnh vực khoa học kỹ thuật phòng vệ mới là quan trọng nhất."
"Cho nên tập đoàn QM chính là chuyên nghiên cứu về lĩnh vực này?" Mấy ngày nay cô ở công ty thấy mặc dù những thông tin phát triển của công ty rất mỏng, nhưng trên thực tế những hoạt động mà công ty đưa cho cô thì cô hiểu không nhiều, có chút thuật ngữ chuyên nghiệp hóa về triển khai hoạt động, khiến cô căn bản như rơi vào sương mù.
"Ừ, có thể nói là như vậy, QM liên quan nhiều về phương diện này, cho nên vẫn luôn do anh trấn giữ, Thụy Nhĩ và các bất động sản khác của công ty trước khi Lam Mộ Duy trở về là do người khác quản lý, mỗi năm anh chỉ xuất hiện một lần vào hội nghị thường niên. Hội nghị ba tháng một lần do CEO chủ trì, những việc lớn nhỏ khác anh đều trao quyền cho cấp dưới quản lý."
"Hoá ra là như vậy . . . . . . Nhưng QM làm nghiên cứu khoa học đó, thì việc em bên cạnh anh, chẳng lẽ anh muốn em học về những thứ nghiên cứu khoa học kia? Ngay cả ánh sáng là cái gì em còn không biết" Vừa nghĩ tới việc muốn cô làm quen với những thông số tinh vi kia, cô có chút nhức đầu, ban đầu đầu cô nóng lòng lựa chọn bên cạnh anh, thật có chút tự chuốc lấy đau khổ.
"Anh cũng không muốn để em học những thứ cao thâm huyền ảo kia, em ở bên cạnh anh chỉ cần giúp anh đối phó với khác hàng là được, học đàm phán thành thao và kỹ năng nói chuyện là đủ rồi. Thân là người quyết định, không nhất định sẽ phải hiểu biết rõ tất cả thao tác, nhưng em phải hiểu rõ mọi công việc đó như thế nào, em phải có năng lực quyết đoán để tự khống chế và giải quyết công việc." Quay đầu đi, anh nhìn bộ dáng không hiểu gì của cô, khẽ thở dài một cái, "Chuyện này không vội, về sau sẽ chầm chậm dạy em, chúng ta có nhiều thời gian."
Suy nghĩ một chút, anh làm như nghĩ đến vấn đề quan trọng, vẻ mặt thành thật nhìn cô: "Chờ ba mẹ anh tìm ngày tốt để định ngày kết hôn, chúng ta liền kết hôn đi! Về phần lễ phục trong hôn lễ, em muốn tự mình thiết kế hay mời người thiết kế từ nước ngoài về thiết kế?"
"Em đã là nhà thiết kế rồi, áo cưới trong tiệc kết hôn đương nhiên em muốn tự mình thiết kế, người ta cũng sẽ giúp anh chuẩn bị xong!” vừa nghĩ tới bọn họ sắp trở thành vợ chồng, trong lòng của cô khó nén được niềm vui và mong đợi chưa từng có.
“Vậy thì tốt, bây giờ em bắt đầu chuẩn bị là vừa, cần hỗ trợ, cứ nói với anh, không cần khách khí, biết không?” Anh giơ tay, dịu dàng mơn trớn trên gương mặt cô, giống như là đối đãi với vật bảo hiếm thấy.
“Dĩ nhiên, đến lúc đó còn phải nhờ anh làm người mẫu thử quần áo!” Hơi nghiêng người, cô cúi đầu chống lên ngực anh, mặt mày hiện lên tâm tư của một cô gái nhỏ, hạnh phúc kiều mỵ mà mê người.
“Ừ, đi nghỉ trưa đi, buổi tối dẫn em đi ăn những món em thích.” Nói xong, anh ôm cô đứng dậy, mang cô ra khỏi thư phòng.
Mang cô vào phòng ngủ của mình, khi ngồi lên giường mềm mại, Úc Tử Ân mới ý thức được đây không phải là căn phòng trước kia mình dùng, không khỏi sững sốt.
“Đừng khẩn trương, em không muốn làm cái gì, sẽ không làm cái đó, cũng muốn danh chánh ngôn thuận. Ngủ đi, anh cũng cần nghỉ ngơi một lát.” Nói xong, anh ôm cô tựa vào gối, giọng nói dịu dàng từ đỉnh đầu truyền đến: “Chỉ là muốn ôm em mà thôi…”
Ân tình tựa vào trong ngực anh, trong không gian đều là hơi thở thơm mát của anh, bên tai loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng tim của anh, cô đột nhiên cảm thấy hết sức an tâm.
Có lẽ cho tới nay, điều cô muốn chỉ là vòng tay ấm áp này mà thôi.
Ăn cơm tối xong đưa Úc Tử Ân trở về biệt thự, Dịch Khiêm Mạch cũng không có ở lại thêm, mặc dù rất muốn ở chỗ này cả buổi tối. Nhưng anh biết, mấy người lớn trong nhà, khẳng định vẫn còn đang ở nhà đợi anh về để hội thẩm, cho nên tối hôm nay anh không thể không trở về.
Quả nhiên, anh mới vừa bước vào phòng khách một cái liền thấy trong phòng khách đông đảo người ngồi đợi, buổi sáng có Ân Ân ở đây, có mấy lời bọn họ sẽ không nói trước mặt cô, hôm nay cô không có ở đây, sợ rằng tất cả đều muốn nói với anh!
Khẽ cười một tiếng, anh đổi giày đi vào phòng khách, như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống bên cạnh mẹ Dịch, nghiêng đầu liếc nhìn mấy người anh chị, cuối cùng mới đem tầm mắc nhìn đến ông nội và mẹ không chút để ý hỏi: “Mọi người đặc biệt hài lòng với đứa con dâu mà con trai mẹ mang về không? Không cần nói những lời gạt người, nơi đây không có người ngoài.”
“Cái gì lời nói qua loa, mẹ không có nói là đứa con dâu hôm nay con mang về mẹ không hài lòng mà, bây giờ mẹ hận không được để con kết hôn sớm một chút, sớm một chút để cho mẹ có cháu trai ẵm bồng, nhiều năm như vậy con thật vất vả mới chịu mang vợ về, hơn nữa còn là một cô gái xinh xắn biết nghe lời như thế, mẹ còn có cái gì không hài lòng, huống chi người là con chọn, về sau cũng sẽ sống qua ngày với con, chính con cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi, mẹ sẽ không bắt bẻ con dâu. Coi như cô đã cưới hai lần rồi, mẹ cũng có cái khả năng ngăn chặn những lời đồn đãi nhảm, con cũng chớ xem thường mẹ!”
“Mẹ, con nào dám xem thường mẹ, lúc mang Ân Ân trở về, trong lòng con cũng không để ý nhiều, chỉ sợ mẹ không thích!”
“Chuyện như vậy không phải là mẹ có thích hay không, con thích thì mẹ cũng sẽ thích, mẹ rất tin tưởng vào ánh mắt của con, đúng không ông xã?!” Quay đầu, mẹ Dịch liếc nhìn chồng mình, sau khi lấy được cái gật đầu của ông, vỗ nhẹ vào mặt của con trai bảo bối: “Tiểu Dịch, mẹ và cha con đã thương lượng cả một buổi trưa rồi, ngày kết hôn của các con nên vào tháng sau, ngày Quốc Khánh tất cả mọi người nghỉ, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn một chút. Không phải ông nội đã nói là phải hơn nhà họ Mộ rồi sao, cho nên phải tìm chút thời gian chuẩn bị một chút, không thể quá gấp rút.”
“Được, con nghe mẹ.” Gật đầu một cái, Dịch Khiêm Mạch an tĩnh đồng ý.
Suy nghĩ một chút, mẹ Dịch tiếp tục nói: “Vậy con rút ra chút thời gian mời ba của Ân Ân ra ngoài ăn cơm, hoặc là chúng ta bay đến thành phố C, để gặp ông ấy, thương lượng một chút về hôn sự, còn có bà ngoại của Ân Ân, cũng phải đi chào hỏi một tiếng, không thể là mất mặt nhà họ Dịch.”
“Được, khi về con sẽ nói với chú ấy một tiếng, đến lúc đó sẽ hẹn thời gian.”
“Ừ, Ân Ân là nhà thiết kế, quần áo mặc trong lễ cưới nên do chính mình thiết kế thì tốt hơn, mẹ sẽ không nhúng tay vào, chuyện hôn lễ còn thừa lại, mẹ sẽ tìm mọi người giúp, hai người các con chỉ cần an tâm đợi đến ngày kết hôn là tốt rồi!”
“Được, cám ơn mẹ!”
“Hai mẹ con có gì phải cám ơn, mẹ vẫn chờ hai đứa con sinh cháu đích tôn cho mẹ!”
Dịch Khiêm Mạch khẽ cười, không nhịn được nhạo báng: “Nếu là cháu gái thì thế nào?”