Đường Hình bị lời nói của Bạch Nhụy khiến cho thương tích đầy mình, hai mắt hắn đỏ ngầu nói: "Vì sao?"
Bạch Nhụy dưới cái nhìn chăm chú của hắn co lại thành một đoàn, sau đó nói: "Tôi không tin. Ba năm qua đều là giả, Đường Hình, lời anh nói tôi đều không tin."
Đường Hình đột nhiên đứng lên, Bạch Nhụy nhanh chóng ôm lấy đầu, nhắm chặt hai mắt.
Tay Đường Hình run rẩy: "Em cho rằng anh sẽ đánh em?"
Bạch Nhụy sợ hãi mở to mắt nhìn hắn. Đường Hình bi thương nói: "Em là có bao nhiêu không tin tưởng, mới có thể cho rằng tôi sẽ ra tay?"
Bạch Nhụy vẫn như cũ không sợ chết: "Chính là không tin, anh là cái người dạng gì tôi cũng không biết. Anh đi đi!"
Nghe được động tĩnh bên trong, ba người bên ngoài lập tức vọt vào, thấy Bạch Nhụy đang kích động liền nhanh chóng đẩy Đường Hình ra ngoài, đóng cửa lại. Khoảnh khắc trước khi cửa khép lại, hắn nhìn thấy Bạch Nhụy nhìn mình, ánh mắt căm ghét.
Cánh cửa đóng lại không chỉ là cửa phòng mà còn là cánh cửa thế giới của Bạch Nhụy. Đóng sập lại, ngăn cách Đường Hình và thế giới của cô.
Ngày Bạch Nhụy xuất viện, Đường Hình đứng dưới gốc cây ngoài cửa bệnh viện.
Thấy Đường Hình, Bạch Nhụy ôn nhu cười, sau đó lên xe.
Nụ cười kia giống như nụ cười của cô lúc cười với bọn họ, không có tình yêu, cũng không có ý hận. Đường Hình biết, đây là sự kiên cường của Bạch Nhụy. Cô vĩnh viễn sẽ không để lộ sự nhu nhược trước mặt người nhà. Cô sợ bọn họ lo lắng.
Người nhà là điểm mấu chốt cuối cùng của Bạch Nhụy.
Đường Hình cũng biết, đó là sự từ chối của Bạch Nhụy. Cô bây giờ ngay cả căm hận cũng không muốn biểu đạt trước mặt hắn. Mãi khi Bạch Nhụy đã khuất dạng, hắn mới lên xe rời đi.
Về đến nhà, Đường Hình nhờ ba Đường tra kết quả, Bạch Nhụy đăng ký một trường công ở nơi hẻo lánh cách xa Bắc King.
Đường Hình liền hỏi: "Trường này có tốt không ạ?"
Ba Đường nghĩ nghĩ nói: "Trường dạy nghề, xếp thứ 27 toàn Bắc Kinh."
Đường Hình: "27? Khá tốt."
Đường phụ gật đầu, tờ báo trong tay hơi run, bình tĩnh tiếp tục nói: "Bắc Kinh có tổng cộng 29 trường nghề."
Đường Hình: "..."
Ba Đường không hỏi Đường Hình thấy thế nào, cũng không hỏi sao lại đến nước này. Đường Hình muốn ông tra, ông cũng không từ chối.
Sau đó, Đường Hình từ bỏ đại học khoa học kỹ thuật an ninh quốc phòng ba Đường sắp xếp, ghi danh vào học viện chỉ huy võ cảnh gần trường Bạch Nhụy*.
Lúc ba Đường biết chuyện thì không nói gì, ngược lại mẹ Đường trực tiếp ngây người, chỉ thẳng mặt Đường Hình mắng: "Con là óc heo sao? Thành tích có thể vào đại học khoa học kỹ thuật quốc phòng, sao lại báo học viện chỉ huy võ cảnh?"
Đường Hình cúi đầu không nói lời nào, mẹ Đường muốn sửa nguyện vọng, hắn liền mạnh miệng nói: "Con muốn học ở đây."
Mẹ Đường ngoại trừ trừng mắt thì cũng chỉ có thể thở dốc. Báo xong nguyện vọng, bà mạnh mẽ lôi Đường Diễn từ trong phòng ra ngoài. Một tháng này Đường Diễn gầy đi rất nhiều, mỗi ngày ở trong phòng sống mơ mơ màng màng, đồ ăn chỉ ăn có có, cơ bản đều không động vào cái gì khác.
Mẹ Đường muốn hắn đến Mỹ, hắn không phản ứng, đi theo bà sắp xếp hành lý.
Trước khi đi mẹ Đường còn dặn dò: "Chú ý Đường Hình, đừng để nó làm xằng làm bậy."
Ba Đường gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề. Chờ mẹ Đường đi rồi ông mới vuốt cằm suy nghĩ, thế nào mới được coi là làm xằng làm bậy?
Đường Hình chạy tới Bạch gia. Biệt thự Bạch gia nằm ở nội thành, trong sân có không ít cây to.
Khi hai người vừa xác định quan hệ, Đường Hình còn từng trèo lên cây. Cho nên lần này tới, hắn rất nhanh tìm tới cái cây gần phòng Bạch Nhụy, trèi lên hô hai tiếng, muốn nói với Bạch Nhụy hắn sẽ vẫn luôn đi theo cô.
Nhưng người tới mở cửa không phải Bạch Nhụy mà là Bạch Tử Hàng thân hình tròn vo. Cậu đứng ở ban công nhìn hắn: "Anh về đi! Chị tôi biết anh sẽ đến, bảo tôi nói với anh chị ấy sẽ không gặp anh. Chị ấy không hận anh, anh cho chị ấy những ký ức vui vẻ, chị ấy thực lòng cảm kích anh. Tôi nghe nói ba năm sơ trung nếu không có anh thì chị tôi đã không vượt qua nổi, cho nên tôi rất biết ơn anh. Chị tôi không nói rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà có thể khiến chị ấy như vậy thì nhất định là anh không đúng. Sau này anh không cần đến nữa, tôi biết bối cảnh nhà anh, chị tôi không với nổi. Anh mau trở về đi!"
Đường Hình nắm chặt nhánh cây, nhìn Bạch Tử Hàng: "Cậu giúp tôi nói với cô ấy, tôi chọn đại học chỉ huy võ cảnh cùng khu với trường của cô ấy. Tôi sẽ không từ bỏ, vẫn sẽ tới. Tôi chờ cô ấy ra gặp tôi."
Bạch Tử Hàng không đáp, xoay người đóng cửa.
Đường Hình quả nhiên làm như lời hắn nói, mỗi ngày đến Bạch gia chờ Bạch Nhụy, còn mang theo ít màn thầu cùng nước khoáng, ngẩn ngơ chờ đợi.
Mùa hạ vốn nhiều mưa, Đường Hình vẫn kiên trì đứng đợi, ngày ngày nhìn màn cửa đã kéo kín.
Đáng tiếc đến lúc khai giảng mà Bạch Nhụy trước sau không hề kéo rèm nhìn bên ngoài một cái, cũng chưa từng có đi đếnban công quá. Đường Hình kiên trì hai tháng, chờ đợi cũng là sự kiên trì của Bạch Nhụy, kiên trì tuyệt không quay đầu.
Ngày Bạch Nhụy nhập học, Đường Hình đi theo. Trường của cô tương đối hỗn loạn, rất nhiều học sinh không có chí học hành đều tới nơi này. Bạch Nhụy đi cùng ba Bạch và Bạch Tử Hàng, phía sau năm mét còn có một Đường Hình một thân quân trang màu lục đạt tỉ lệ quay đầu 100%.
Bạch Nhụy đến ký túc xá, Đường Hình cũng đi theo, bởi vì trang phục của hắn nên không ai dám cản, hơn nữa Đường Hình cùng đám Bạch gia cùng nhau đi vào nên người ta nghiễm nhiên xem bọn họ là người một nhà.
Khi hai cha con Bạch gia đưa Bạch Nhụy đến ký túc xá chào hỏi mọi người thì hắn đứng ở cửa nhìn. Chờ hai người kia rời đi Đường Hình mới nhìn Bạch Nhụy, rồi cất bước đi theo. Đây là sự bảo đảm của Đường Hình, hắn muốn mọi người đều biết phía sau Bạch Nhụy có chống lưng.
Nếu không với khí chất của thì nhất định không thể an an ổn ổn hokc xong đại học.
Đường Hình chỉ cần có thời gian nhất định sẽ đến tìm Bạch Nhụy, dần dần toàn trường đều biết Bạch Nhụy có bạn trai là quân nhân.
Đây vốn là cân bằng giữa hai người, đáng tiếc ngày thế cân bằng đó bị đánh vỡ cũng đếb. Mùa thu năm thứ hai Đường Hình theo đuổi lại Bạch Nhụy, nhận được tin cô có bạn trai.
Khoảnh khắc đó Đường Hình chỉ cảm thấy trời sụp đất nứt, hắn không thể tìm lại Bạch Nhụy của trước kia. Nhất thời, Đường Hình biến thành Đường Diễn thứ hai, tự nhốt mình trong phòng, mỗi ngày sống mơ mơ màng màng.
Ngoại trừ bia, hắn thậm chí ngay cả đồ ăn cơ bản nhất cũng không muốn ăn, một tuần sau cũng được như ý nguyện góp mặt ở bệnh viện.
Ba Đường nhìn kim chuyền rồi lại nhìn cánh tay đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương: "Anh có nghĩ tới tôi và mẹ anh không?"
Đường Hình yên lặng, một lát sau mới nói: "Thực xin lỗi, con ăn không vô, không phải không muốn ăn."
Ba Đường tiếp tục mặt không biểu cảm: "Con muốn thế nào mới có thể ăn vào?"
"Có thể để cô ấy tới gặp con một lần không?" Đường Hình hỏi.
Ba Đường gật đầu, để tài xế đưa mình đến trường học của Bạch Nhụy, hẹn cô nói chuyện.
Ông lộ ra biểu tình hiền hoà nói: "Chuyện của con ta đã điều tra qua, đối với việc Đường Hình đã làm, ta thay nó xin lỗi con."
Bạch Nhụy nhanh chóng xua xua tay, ba Đường tiếp tục nói: "Thái độ của con bây giờ ta cũng không cảm thấy có cái gì sai. Hôm nay ta đến nơi này chẳng qua là bởi Đường Hình là con trai ta, ta lấy thân phận một người cha mà tới, muốn hỏi con một câu: Con có thể tới bệnh viện gặp nó không?"
Bạch Nhụy sửng sốt, cô không hỏi Đường Hình làm sao, vì sao mà nằm viện, cô chỉ yên lặng trong chốc lát rồi nói: "Con không thể, nếu không anh ấy sẽ cho rằng con còn tình cảm. Con không thể ở cùng anh ấy, vậy nên không thể cho anh ấy bất cứ hy vọng gì."
Ba Đường thở dài, hỏi: "Cho dù là nó sắp chết sao?"
Bạch Nhụy liền cười: "Anh ấy sẽ không chết. Có những người sinh ra đã không giống người thường. Con sống vì gia đình con, anh ấy cũng có thể."
Bạch Nhụy đứng dậy rời đi, đôi tay run rẩy kia kỳ thật ba Đường đã chú ý tới. Ông vẫn duy trì tư thế nói chuyện với nhau, hỏi Bạch Nhuỵ đã chuẩn bị rời đi: "Chuyện con cùng người khác yêu đương là giả phải không?"
Bạch Nhụy gật gật đầu, sau đó rời đi.
Ba Đường đỡ trán: "Đúng là nghiệt nợ, sao có thể nghĩ đến dùng cái loại phương thức chia tay này chứ? Ai da, có đôi khi không biết sự thật thì tốt hơn." Tỷ như, đừng để Đường Hình biết Bạch Nhụy ngoài miệng nói cảm kích hắn nhưng trong lòng lại hận. Tỷ như, đừng để Đường Diễn biết, Thẩm Bối Bối rời đi là bởi trong lòng không yêu cũng không thèm để ý.
Trong tình yêu có hai loại khiến lòng người đau khổ, hai thằng con mỗi đứa chiếm một cái, là bởi vì đường tình cảm của ông quá thuận lợi sao?
Cuối cùng cũng xác thật như lời Bạch Nhụy, Đường Hình vượt qua được. Hắn không chết, chỉ là càng thêm trầm mặc, cũng không còn hỏi thăm tin tức của Bạch Nhụy. Hắn không phải không còn yêu, mà là ba Đường nói cho hắn, nếu hắn không buông tay, Bạch Nhụy cả đời sẽ không hạnh phúc, đây cũng là nguyên nhân Bạch Nhụy lừa hắn rằng cô đã có bạn trai.
Vì thế, Đường Hình liền buông tay, cho dù đau đến tê tâm liệt phế, cho dù cõi lòng tan nát.
Mỗi ngày, Đường Hình đều như một cái máy được lập trình lặp đi lặp lại: hít thở không khí mới mẻ, ăn đồ ăn mỹ vị, thực hiện huấn luyện cường độ cao.
Cuộc sống đủ đầy, đứng trên đỉnh cao nhân sinh, hắn cẫn không hiểu vì sao năm đó mình lại thốt ra lời chia tay.
Tình bất tri sở khởi, nhất vãng chi thâm.
Tình không biết bắt đầu từ lúc nào mà đã trở nên đậm sâu.
Một năm trước khi Đường Hình tốt nghiệp đại học, lại một lần ở trên đường gặp phải Bạch Nhụy. Mười một giờ đêm, cô mặc váy trắng mình ưa thích, đứng ở ven đường chờ xe.
Xe trên đường tới tới lui lui, nhưng không có taxi, thậm chí có cũng không ai dừng xe. Dù sao thì đêm đã khuya, trời thì mưa, thiếu nữ váy trắng tóc dài quả thật khiến người ta cảm thấy kiêng kị.
Đường Hình dừng xe ở nơi đó nửa tiếng mới lái qua, kéo cửa nhìn cô hỏi: "Không gọi được xe sao?" Mặt hắn không biểu cảm, cố gắng khiến bản thân mình nhìn bình tĩnh lãnh đạm, không muốn tăng thêm phiền toái cho cô.
Bạch Nhụy hơi sửng sốt, cuối cùng gật gật đầu, Đường Hình nói: "Lên xe đi, anh đưa em về."
Bạch Nhụy do dự trong chốc lát mới ngồi lên ghế sau: "Thực xin lỗi, trên người dính nước mưa, làm bẩn xe anh rồi."
Đường Hình lắc đầu nói: "Không sao, bên cạnh có áo khoác, em khoác tạm đi! Vẫn ở chỗ cũ sao?"
Bạch Nhụy im lặng, lát sau mới nói: "Tiểu khu Á Tề, mới dọn tới. Anh chỉ cần đưa tôi đến trung tâm thành phố là được, đến đó tôi có thể tự gọi xe."
Đường Hình không hỏi vì sao lại chuyển nhà, chỉ nói: "Tiểu khu Á Tề đúng không?" Hắn cúi đầu dùng điện thoại tra vị trí, sau đó tiếp túc lên tiếng: "Tiện đường với nơi anh muốn tới, anh đưa em đi!"
Bạch Nhụy không nói chuyện, Đường Hình coi như cô đã đáp ứng. Đến nơi, hắn mới thấy đây là một tiểu khu cũ nát, bãi đỗ chỉ có mấy chiếc xe, đi vào đi ra một lần thu năm hào, Bạch Nhụy không muốn, hắn vẫn nhất quyết đi vào.
Nhìn Bạch Nhụy đã lên lầu, Đường Hình mới lái xe rời đi.
Những ngày sau đó, hắn luôn trong lúc vô ý gặp phải cô.
Sau đó mới biết được, chỗ cô thực tập vừa vặn gần chỗ hắn thực tập bộ đội võ cảnh. Bằng tốt nghiệp của Bạch Nhụy không có bao nhiêu tác dụng, không tìm được công ty tốt, mãi mới tìm được công ty này, vừa vặn gần chỗ hắn, ba ngày có thể về nhà một lần.
Có lẽ là bởi vì như vậy mà số lần hai người gặp nhau gần đây còn nhiều hơn tổng số lần trong hai năm qua. Bạch Nhụy thường xuyên không gọi được xe, bởi vì người mới thường bị yêu cầu tăng ca. Đường Hình từ lúc bắt đầu là ngẫu nhiên gặp được, sau đó mới cố ý đợi, một lần đưa đón chính là mấy tháng.
Sau đó, Đường Hình dứt khoát buổi sáng cũng đưa cô đi, Bạch Nhụy từ chối hai lần, đành đồng ý.
Nửa năm sau, hai người chính thức kết giao, Đường Hình nói ra trước.
Hắn nói: Nếu em còn chưa có bạn trai thì có thể suy xét anh không?
Bạch Nhụy đáp: Cho dù ở cùng nhau, tôi cũng không thể bảo đảm có thể giống như đã từng.
Đường Hình cười: Vậy là đủ rồi.
Nếu ngay cả cơ hội cũng đều không có thì sao có thể thay đổi cô?
Vì thế, hai người chính thức kết giao.
Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp
Ngày đầu tiên xác định quan hệ, Đường Hình vui như điên!
Hắn ngay lập tức gọi cho đứa em trai còn đang thất tình bên Mỹ: "Đường Diễn, anh với Bạch Nhụy hợp lại rồi."
Đầu kia không chút lưu tình cúp máy, Đường Hình cũng không giận, lại gọi cho ba mình, đồng dạng lời nói, ba Đường cũng rất nể tình, trước khi cúp máy còn nói hai chữ: "Chúc mừng."
Đường Hình cười ngây ngô ba ngày mới phát hiện Bạch Nhụy vẫn chưa đưa hạc giấy cho hắn.
Hôm sau Đường Hình mới hỏi: "Tiểu Nhụy, sao em không gấp hạc giấy?"
Bạch Nhụy mỉm cười nói: "Lớn rồi, không gấp nữa."
Đường Hình nghĩ tới mình chỉ còn kém một con là đủ 1000, liền nói: "Vậy em gấp cho anh một con đi!"
Bạch Nhụy lắc đầu: "Em đã không còn gấp nữa rồi."
Đường Hình giống như bị dội một xô nước lạnh. Duyên của hai người bắt đầu từ hạc giấy, Bạch Nhụy không muốn gấp chính là ý từ chối mở rộng cửa lòng với hắn. Đường Hình chỉ cảm thấy quanh thân lạnh lẽo đến tận xương hàn ý, nhưng hắn vẫn cười nói: "Vậy sao, vậy thì không gấp nữa!"
Đường Hình đủ tuổi kết hôn đương nhiên không muốn chờ, hắn hẹn Bạch Nhụy ra, lấy cớ sinh nhật mình mà chuẩn bị cầu hôn.
Khi ra ngoài, ba Đường gọi hắn lại, đưa cho hắn một chồng tư liệu: "Xác định cho kỹ, thuận theo ý mình, không cần trách ai."
Ngồi ở trong xe, Đường Hình nhìn tư liệu ba Đường đưa, nội dung rất đơn giản.
Nửa năm trước khi hắn gặp lại Bạch Nhụy, Bạch gia bị người ta điên cuồng chèn ép, chuỗi cửa hàng của ba Bạch đã đóng một nửa.
Ba Bạch bán hết bất động sản trong tay hy vọng có thể chống đỡ. Đáng tiếc, cục diện càng ngày càng khẩn trương, lúc lâm nguy, hắn gặp cô...
Ba Đường không nói thêm gì, nhưng Đường Hình vừa xem đã hiểu.
Hắn cầm tập tư liệu đứng ở cửa khách sạn đã hẹn với Bạch Nhụy, đem từng chút từng chút xé bỏ ném vào thùng rác, sau đó nhanh chóng bước vào...
Lịch sử luôn là kinh người đặc biệt là lịch sử được lặp lại.
Đường Hình đứng ở cửa nghe Bạch Nhụy gọi điện thoại, nói chuyện với đầu dây không biết có tồn tại hay không bên kia.
"Tôi cũng không có cách nào, cho nên mới có thể một lần nữa tìm tới hắn. Tôi không thể trơ mắt nhìn ba cõng trên lưng món nợ mấy ngàn vạn, ông ấy sẽ điên mất... Tôi là cố ý bắt lấy hắn... Tôi cũng không mình không yêu hắn..."
Đường Hình dựa vào cửa nghe cô nói, cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng cô từng cảm nhận.
Tuyệt vọng? Bạch Nhụy không nhẫn tâm như hắn. Hắn biết, Bạch Nhụy chọn hôm nay, ở chỗ này, lấy phương thức như vậy nói rõ mục đích của mình, là đưa quyền lựa chọn vào tay hắn.
Tôi cố ý tiếp cận anh, anh còn muốn cầu hôn không? Có hay không, lấy cánh cửa này làm ranh giới.
Đường Hình cười cười, đáp án? Không cần nói cũng biết.
Hắn đẩy cửa đi vào, nhìn Bạch Nhụy nói: "Gọi điện thoại?"
Bạch Nhụy nhìn hắn. Kỳ thật, hai người đều biết rõ, nhưng hắn không vạch trần, Bạch Nhụy cũng chỉ có thể đáp: "Vâng."
"Em mang sổ hộ khẩu không?"
Bạch Nhụy lắc đầu, Đường Hình nói: "Anh mang theo, anh đưa trở về lấy. Bạch Nhụy, chúng ta lãnh chứng đi!"
Em đưa chìa khoá để tôi lựa chọn, tôi nhận. Sau cánh cửa này cho dù là vết thương chồng chất, tôi cũng muốn mở ra. Nếu, em muốn lợi dụng tôi giúp Bạch gia vượt qua cửa ải khó khăn, vậy tôi sẽ dốc hết toàn lực che chở Bạch gia.
Không cần oán bất luận kẻ nào, hắn chỉ biết yêu cô bảo vệ cô cả đời.
Bạch Nhụy chậm rãi đứng lên, cất điện thoại, nhìn hắn, sau đó nói: "Được."
*Những thông tin đánh dấu (*) tớ không rõ có chính xác hay không