Sau khi tìm được một cái cớ hợp lí cho bản thân, Thời An liền thuần thục vùi người vào trong ngực Mục Hành, cậu yên tâm thoải mái chỉ huy anh ẫm mình đi.
Thái độ của chiến lợi phẩm bị bắt cóc vô cùng tốt.
Anh thậm chí còn miễn phí bổ sung phục vụ xoa bụng và dỗ rồng, thái độ tự giác, vô cùng phối hợp.
Ngay từ đầu, mỗi khi tới địa điểm mới, Thời An vẫn sẽ làm theo trình tự, sau khi biến lớn thì đi xử lí một vết nứt.
Nhưng theo thời gian dần trôi, sau vết nứt thứ sáu thì bé rồng trắng bạc đã từ bỏ đấu tranh. Cậu lười biếng nằm phịch trong ngực nhân loại, thỉnh thoảng lắc lư chóp đuôi, mọi việc đều dựa vào hơi thở của bản thân để dọa lùi ma vật, những việc còn lại đều giao cho Mục Hành xử lí.
Tại thời điểm xử lí vết nứt thứ mười, Thời An đã thành thói quen buông tay làm ông chủ.
Cậu ngáp một cái thật lớn, cuộn người lại thành một cục nhỏ, đầu cọ vào trong ngực Mục Hành, sau đó thảnh thơi rơi vào giấc ngủ say.
Đợi đến khi cậu mở mắt ra, bầu trời đã tối đen.
Tuy phải ôm bé rồng đang ngủ say ước chừng bảy tám tiếng, nhưng cánh tay Mục Hành vẫn vững vàng như cũ, anh tựa như không hề ngại mệt.
Thời An nheo mắt lại, giãn móng vuốt, ở trong ngực nhân loại duỗi cái lưng mệt mỏi:
"Hiện tại được bao nhiêu rồi?"
Mục Hành tính toán đơn giản trong lòng:
"Hai mươi tám."
Anh giơ tay lên, thuần thục sờ hai cái dọc theo lưng rồng: "Anh thu những mảnh vỡ tìm được trong vết nứt vào trong túi rồi."
Thời An được sờ đến thoải mái, cậu không nhịn được lung lay chóp đuôi.
Công cụ hình người dùng tốt thật đó.
Không chỉ có thể đi bộ thay, mà còn có thể giúp đánh nhau.
— Hiện tại trên cơ bản, cậu đã hoàn toàn quên mất uy nghiêm của một kẻ cướp mà bản thân muốn lập nên trước đó rồi.
Đúng lúc này, bụng bé rồng kêu rột rột hai tiếng.
"Đói bụng rồi?" Mục Hành hỏi.
"Ừm ừm!" Thời An gật gật đầu, cậu chờ mong nhìn nhân loại trước mặt: "Đêm này chúng ta ăn gì đây?"
Mục Hành cúi đầu xuống, lên kế hoạch dò hỏi:
"Cách phía trước không xa có một khách sạn, chúng ta có thể ăn gì đó tại chỗ ấy."
Trên thực tế, sau khi cảm thấy thời gian không còn sớm, anh đã bắt đầu cố tình đến gần nơi nhân loại tụ tập.
Hiện tại, trên phương diện nuôi rồng, Mục Hành đã có kinh nghiệm dày dặn dồi dào.
Cũng tỷ như bây giờ, sau một lần ngủ say bảy tám tiếng, rồng nhất định sẽ đói.
— Còn rồng thì vô cùng hưởng thụ sự săn sóc của công chúa.
Thời An vui vẻ lộn một vòng trong ngực Mục Hành: "Tốt quá!"
"Em muốn giữ nguyên hình rồng hay hình người?" Mục Hành hỏi.
Thời An suy nghĩ một lát: "Anh có mang quần áo không?"
Mục Hành nở nụ cười: "Đương nhiên."
Vào lúc Thời An ngủ, anh không chỉ đi qua một thị trấn nhân loại, mà anh còn mua tất cả nhu yếu phẩm cần thiết cho dã ngoại — Nếu anh chỉ lẻ loi một mình thì không cần quá nhiều thứ như thế này, nhưng bé rồng anh nuôi thật sự quá mong manh, vì vậy Mục Hành không thể không suy tính càng toàn diện hơn.
Hơn nữa...
Đây chính là một cơ hội hiếm có.
Khiến những thứ em ấy mặc từ trong ra ngoài đều do chính tay anh lựa chọn.
Chỉ suy nghĩ một chút thôi đã khiến Mục Hành cảm thấy vô cùng vui sướng.
Hai mươi phút sau, khách sạn nghênh đón hai vị khách mới.
Thời An cúi đầu kéo vạt áo của mình, cậu nhỏ giọng phàn nàn nói:
"Em vẫn thích quần áo mình chọn trước đây hơn."
Tuy quần áo Mục Hành chọn rất vừa người, nhưng lại không hề lấp lánh, hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ của cậu.
Mục Hành rũ mắt, con mắt hơi tối lại.
Anh thưởng thức thiếu niên trước mặt, lộ ra một nụ cười nhẹ không để lại dấu vết: "Lần sau sẽ có cơ hội."
Thời An ngẩng đầu quan sát khách sạn trước mặt.
Trong khách sạn đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn vàng ấm bao phủ khắp nơi. Trong đại sảnh có một lò sưởi âm tường cực lớn, chỉ là hiện tại đã qua mùa cần phải nhóm lửa rồi.
Không biết vì sao, Thời An luôn có cảm giác trang trí bên trong khách sạn có chút quen mắt.
Mãi đến khi nhân viên phục vụ bưng li nước mật ong ấm áp tới, sau khi nhấp một ngụm, mùi vị quen thuộc đó lập tức đánh thức kí ức của Thời An.
Đây chẳng phải là khách sạn bên ngoài khe núi khu Ewen đấy sao!
Chỉ vì khác mùa, tuyết đọng bên ngoài đã hòa tan, dẫn đến việc Thời An nhất thời không nhận ra.
Lần trước khi đến đây cậu vốn định ở lại nơi này một đêm, nhưng lại vì chuyện ngoài ý muốn nên không thể không khởi hành trước thời hạn.
Đêm hôm đó thật sự quá lạnh luôn á.
Dù chỉ hồi tưởng lại thôi cũng khiến Thời An không nhịn được sợ run cả người.
"Chúng ta... đã đến khu Ewen hả?"
Thời An hỏi.
Mục Hành bưng li nước lên thấm giọng: "Đúng."
Trước lúc Thời An ngủ, phương thức quyết định tiếp theo sẽ đi nơi nào rất đơn giản —
Nơi nào gần thì đi chỗ đó trước.
Nhưng sau khi Thời An ngủ say, tham chiếu tìm kiếm vết nứt của Mục Hành liền biến thành tọa độ ma lực chấn động dị thường mà Trác Phù đã gửi cho anh trước đó. Còn anh thì 'chỗ nào nghiêm trọng thì đi nơi đó'.
Dựa theo tư liệu, trong khe núi khu Ewen có phản ứng ma lực chấn động dị thường cực lớn, số liệu này cao nhất trong cả khu Ewen, dù xét toàn bộ đại lục thì cũng có thể xem là cao nhất nhì.
Khu Ewen nằm ở cuối phía Tây trên đại lục, giáp ranh với khu trung ương, diện tích cũng không quá lớn. Sau khi sử dụng ma lực nén khoảng cách, không tốn quá nhiều thời gian để đến nơi này.
Nhất là khi hiện tại đã qua mùa đông khắc nghiệt, nhiệt độ ở khu Ewen cũng không hề khó đi lại như lúc trước.
Có điều, Thời An cũng không có ý kiến gì về việc này.
Dù sao cậu cũng không gấp rút lên đường, cậu chỉ phụ trách tìm tư thế thoải mái để ngủ là được.
Sau khi ăn tối xong, Mục Hành đứng dậy đi tính tiền.
Thời An ngồi lại tại chỗ ăn đồ ngọt tráng miệng.
Ăn ăn ăn, ăn một hồi cậu đột nhiên ý thức được trong khoảng thời gian này hình như bản thân đã quên mất điều gì đó:
"..."
Thời An móc túi không gian ma lực ra, mở miệng túi.
Ba con ma vật bị nhốt rất lâu vọt ra ngoài, chúng hít hà từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ.
"Hu hu hu ngộp chết tui rồi!" Con mắt khóc hu hu.
Trong khoảng thời gian này, ma trùng và nó đã trở thành giai cấp chiến hữu: "Tui cũng vậy hu hu hu hu —"
Khói đen tang thương thở dài, nó mềm nhũn nằm sấp dán lên mặt bàn, dùng hết khả năng giãn thân hình đến mức lớn nhất.
"Đại nhân, ngài nói thật đi..."
Sau khi cảm nhận hơi thở tự do, ba con ma vật chậm rãi quay đầu lại, chúng dùng ánh mắt u oán nhìn thiếu niên trước mặt:
"Có phải ngài đã quên tụi tui rồi không?"
"Đâu, đâu có đâu."
Ánh mắt Thời An lơ lửng: "Trong thời gian này ta bận quá mà thôi!"
"Vậy thì trong khoảng thời gian này ngài đang bận việc gì?"
Thời An bắt đầu vạch ngón tay kể:
"Gần đây ta tìm thấy một thi thể Hỏa Long bị nhân loại giam cầm. Ta đang thử giải phóng nó, thuận tiện khôi phục một ít ma lực của mình. Ta còn tìm được một phần tài bảo từ chỗ đám người Thời gia —"
Ba con ma vật vừa nghe vừa liên tục gật đầu.
Ma trùng có chút vui mừng.
Xem ra tuy rằng trong khoảng thời gian này nó không ở cạnh đại nhân, nhưng khi làm việc lớn, Cự Long đại nhân vẫn rất đáng tin cậy, ít nhất không tiếp tục bị nhân loại đáng chết kia mê hoặc nữa!
"À đúng rồi, ta còn làm một giao dịch với nhân loại. Bọn họ giao đầu lâu Hỏa Long và một phần tài bảo cho ta, ta sẽ không đốt trụi toàn bộ đại lục."
Ba con ma vật: "..."
Đợi đã?
Đợi đã???
Vừa nãy có phải bọn nó đã bỏ lỡ điều gì rồi không?
Vì sao đột nhiên lại tiến triển đến bước này rồi!!!
Còn tiếp. Đợi ứ ừ.