Mục lục
Chung Tình 2
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chung Tình - Chương 125
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.

Hổ Tu đối với chuyện mình muốn chui hốc cây với Muối cũng không cảm thấy có cái gì không đúng —— người trong bộ lạc bọn họ đều là coi trọng ai liền sẽ trực tiếp theo đuổi!
Lúc ấy y cũng chỉ lo lắng Muối sẽ không đồng ý.

Nhưng hiện tại cẩn thận hồi tưởng tình cảnh trong mơ, y lại cảm thấy chính mình điên rồi.

Y thế mà muốn bị Muối chiếm hữu, mà không phải chiếm hữu Muối!
Tại sao lại như vậy?
Hổ Tu rối rắm cả ngày, mới từ hốc cây của mình bò ra ngoài.

Mà y mới vừa bò đi ra ngoài, bỗng thấy được Hổ Xuân.

Hổ Xuân cầm một miếng thịt, nhìn thấy y bèn đưa tới trước mặt y: “Hổ Tu, buổi tối tôi tới nhà anh được không?”
“Không được.” Hổ Tu không chút do dự cự tuyệt.

“Được thôi.” Hổ Xuân thấy Hổ Tu cự tuyệt, cũng không thèm để ý, tự mình cắn một ngụm lên khối thịt kia, mồm to ăn lên.

Hổ Tu không để ý đến Hổ Xuân, y theo bản năng mà nhìn xung quanh, tìm kiếm tung tích Muối.

Y thật đúng là thấy được Muối.

Muối ngồi dưới hốc cây của mình, dựa lưng vào đại thụ, đang ăn thịt xé.

Thịt kia là đem thịt nướng xé thành sợi điều chế, bản thân Muối không có khả năng có thịt nướng, cho nên Muối ăn, là thịt nướng ngày hôm qua y cho.

Y đưa đồ ăn, Muối ăn.

Hổ Tu nuốt một ngụm nước miếng, tim đập nhanh hơn.

Hổ Xuân chú ý tới Hổ Tu đang nhìn Muối, bĩu môi: “Hắn cũng không biết từ nơi nào làm ra một ít thịt nướng ăn…… Hầy, sao hắn lại yếu như vậy chứ! Tôi đem hắn ném ở chỗ gần bộ lạc rồi, vậy mà hắn còn có thể bị thương nặng! Thằn lằn bé tí như vậy, con nít trong bộ lạc gặp được cũng có thể chộp tới ăn!”
Hổ Xuân hai ngày này rất ảo não, trốn tránh Muối.


Một phương diện, nàng là không muốn lại bị Muối quấn lên, về phương diện khác còn lại là lúc đối mặt với Muối, có điểm ngượng ngùng.

Tuy nàng nhìn Muối không vừa mắt, nhưng trước đó thật sự không muốn lộng chết Muối!
“Anh ta cơ hồ chưa từng rời khỏi bộ lạc, cái gì cũng không hiểu mới có thể như vậy.” Hổ Tu giúp Muối nói một câu.

“Ai bảo hắn không ra làm chi!” Hổ Xuân lầu bầu, nàng và Muối là cùng nhau lớn lên, mẹ Muối còn đối xử với nàng không tồi, cho nên ngay từ đầu, nàng là muốn giúp Muối, còn muốn dạy Muối đi săn, kết quả Muối lấy cớ đã đói bụng chỗ nàng ăn không ít đồ, nhưng chỉ là không đi săn!
Người này thật sự không cứu nổi!
Hổ Tu không nói gì.

Kỳ thật y cũng cảm thấy Muối có vấn đề.

Nhưng đồng dạng…… Y cũng cảm thấy Muối làm y tâm động.

Rốt cuộc tại sao y lại thích Muối?
Dẫu y có muốn thích một người đàn ông, cũng nên thích một cường giả!
Hổ Tu tâm tình buồn bực, nghĩ nghĩ, dứt khoát rời bộ lạc.

Hôm nay là ngày đội săn thú nghỉ ngơi.

Đại đa số người trong đội săn thú sẽ ngủ nghỉ ở nhà, hoặc là phơi nắng trên phần đất trống của bộ lạc, nhưng cũng có một số người sẽ đi quanh bộ lạc săn con mồi loại nhỏ.

Con mồi bắt được trong ngày nghỉ ngơi là sở hữu tư nhân, không cần chia cho những người khác trong bộ lạc.

Đương nhiên, người sẽ làm như vậy thường sẽ có vài đứa con trai gái, hoặc là có người già cần nuôi, như Hổ Tu lẻ loi một mình còn ra ngoài đi săn vô cùng ít ỏi.

Nhưng cũng là vì như vậy, hiện giờ ở bộ lạc Cự Hổ, những người khác hoặc nhiều hoặc ít sẽ chịu đói, nhưng Hổ Tu tuyệt đối sẽ không.

Có vài người không có gì ăn thật sự căng không nổi nữa, đi tìm Hổ Tu, Hổ Tu còn có thể lấy ra đồ ăn cho bọn họ mượn.

Y là người giàu có nhất trong bộ lạc, cũng là người được hoan nghênh nhất bộ lạc.

Phiến lãnh địa bộ lạc Cự Hổ cư trú này ước chừng có mấy ngàn cây đại thụ thật lớn.

Chúng nó sinh trưởng bên một con sông nhỏ.

Ước chừng là do những đại thụ này quá lớn, thảm thực vật nơi đây ngoại trừ đại thụ ra cũng không nhiều lắm, tương ứng, nơi này con mồi cũng rất thiếu.

Hổ Tu nhanh chóng chạy về hướng con sông nhỏ, chưa được một lát đã đến bờ sông.

Y nhìn nhìn địa hình, đem một khối thịt lớn cỡ lóng tay mang đi lúc rời khỏi bộ lạc, đặt trên một cục đá, sau đó ẩn nấp trong bụi cỏ bên cạnh, lại đắp lên người mình nhánh cây và cỏ dùng để ẩn nấp.

Y vẫn không nhúc nhích đợi thật lâu thật lâu, chợt thấy một con long điểu* cả người mọc đầy lông chim, đỉnh cánh có móng vuốt dừng ven sông uống nước.

(*có thể là caudipteryx, mình không chắc lắm)
Con long điểu này uống nước xong, cũng chú ý tới khối thịt bên cạnh kia, nó cảnh giác mà nhìn nhìn bốn phía, tiến lên ngậm lấy khối thịt……
Đúng lúc này, Hổ Tu nhảy ra, phác gục long điểu xuống mặt đất.

Long điểu có cái đầu không lớn, cả da lẫn xương chỉ có tầm 30 cân, nhưng cũng là thu hoạch không tồi, ít nhất đủ để y rộng mở ăn một ngày.

Hổ Tu nắm long điểu lên, liền hướng bộ lạc đi về.

Thời điểm Hổ Tu bắt long điểu, Ngôn Cảnh Tắc nằm trong hốc cây của mình tu luyện.

Hắn vốn định đi phụ cận làm thí điểm sâu gì đó, nhưng nhìn nhìn mọi nơi, mới phát hiện quanh bộ lạc có rất ít sâu, không sai biệt lắm đã bị trẻ con trong bộ lạc hết.

Mấy đứa trẻ đó từ rất nhỏ bắt đầu đã biến đổi biện pháp đi tìm các loại đồ vật tới lấp no bụng mình.

Cũng chỉ có nguyên chủ là chưa bao giờ đi bắt.

Sâu thiếu, muốn bắt được sâu thì khó, bắt xong ăn luôn không chừng còn chưa đủ đền bù tinh thần lực mà hắn đã tiêu hao nữa.

Ngôn Cảnh Tắc quyết định nghỉ ngơi hai ngày trước, lại đi theo đội thu thập đi ra ngoài thu thập.

Người trong bộ lạc mặc kệ làm chuyện gì đều thích tụ ở bên nhau, hốc cây hoặc là nhà trên cây đối bọn họ mà nói, chỉ là một chỗ để ngủ.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không có hứng thú với hoạt động tập thể.


Buổi sang hắn có ra ngoài đi đi lại lại, phơi nắng, sau đó vẫn luôn úm trong hốc cây không ra ngoài.

Hốc cây rất âm u, sẽ làm người ta quên mất thời gian, Ngôn Cảnh Tắc bởi vì đói khát mở to mắt, mới ý thức được trời đã hoàn toàn tối.

Ngày hôm qua Hổ Tu đưa thịt cho hắn, chỉ còn lại có một phần ba cuối cùng…… Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn lấy ra ăn.

Không ăn cái gì là dưỡng thương không khỏi.

Kết quả……
Ngôn Cảnh Tắc đang ăn, đột nhiên cảm giác được có người đến gần —— Hổ Tu lại tới nữa.

Này còn chưa tính, theo sát, cửa hắn lại lần nữa bị kéo ra, Hổ Tu lại ném một miếng thịt vào trong.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Lại suýt chút nữa bị ném trúng!
Nhưng Hổ Tu thật sự là một người tốt!
Trách không được người trong bộ lạc đều thích y!
Lại nói tiếp, trước đó nguyên chủ đói đến không chịu được, còn nghĩ tới muốn giống người khác vậy, đi tìm Hổ Tu xin ăn, nhưng Hổ Tu là tình địch của hắn, hắn vô luận như thế nào đều kéo không được mặt xuống, nên không có đi.

Không nghĩ tới hắn không đi xin, Hổ Tu thế mà lại đưa tới cửa.

Ngôn Cảnh Tắc ôm lấy thịt, trong lòng lại có điểm ngo ngoe rục rịch —— để Hổ Tu làm bạn lữ của hắn, thật sự khá tốt.

Nhưng hắn luôn luôn thanh tâm quả dục, không có hứng thú với chuyện như chui hốc cây, Hổ Tu hẳn là sẽ không đồng ý làm bạn lữ của hắn.

Người nguyên thủy ở thế giới này đại khái là không có chuyện gì để làm, đặc biệt ham thích chui hốc cây.

Nghĩ đến đây, Ngôn Cảnh Tắc âm thầm thở dài.

Đã có thịt, Ngôn Cảnh Tắc không tiết kiệm nữa, lại ăn rất nhiều.

Chờ ăn uống no đủ, hắn thoải mái dễ chịu mà ngủ một giấc, thời điểm tỉnh lại…… Người của đội săn thú đã ra ngoài đi săn.

Người bên đội thu thập đang tập hợp, chuẩn bị đi ra ngoài.

Suy xét đến thân thể của mình, Ngôn Cảnh Tắc yên lặng mà lùi đầu về.

Nhưng hắn ở trong hốc đợi đến buổi chiều, bèn rời khỏi hốc cây --- có đôi khi người của đội săn thú buổi chiều đã trở lại.

Đi ra ngoài săn thú rất nguy hiểm, hắn có chút lo lắng Hổ Tu ở bên ngoài sẽ bị thương.

Đây thật sự rất kỳ quái…… Hắn thế mà lại lo lắng cho một người ở tiểu thế giới.

Người trong đội săn thú vào lúc trời sắp tối đen mới trở về.

Hổ Tu lần này trở về, trên người khiêng một con đạo long*, mà người phía sau y phần lớn hai tay trống trơn, chỉ có con trâu kia cõng cái sọt, đựng một ít cá.

(*hình như là con khủng long trộm trứng Oviraptor)
Người bộ lạc Cự Hổ thường không đi bắt cá, nhưng nếu ngày nào đó con mồi không đủ, cũng sẽ nghĩ cách đi bắt một ít.

Bọn họ ở bờ sông đào một cái hố, dẫn vào nước sông, lại ở hố đặt một ít thịt nát gì đó là có thể đưa tới một ít cá…… Đây là phương pháp bắt cá từ thật lâu thật lâu trước kia truyền xuống.

Đương nhiên, cũng có một vài người có hình thú am hiểu bắt cá, vậy càng tiện hơn.

Trẻ em trong bộ lạc vây lên xem cá, ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc lại dừng trên người Hổ Tu --- trên ngực Hổ Tu có vết thương do đạo long cào ra!
Đạo long tuy nhỏ nhưng rất hung mãnh, móng vuốt càng là sắc nhọn, rất nhiều thời điểm bắt đạo long đều tốn công vô ích!
Ngôn Cảnh Tắc không hiểu sao lại thấy không thoải mái, biểu cảm ngưng trọng.

Ánh mắt Hổ Tu đảo qua, vừa lúc nhìn đến, trong lòng “lộp bộp” một chút, nghĩ nghĩ, nói với người trong bộ lạc: “Hôm nay vốn dĩ gặp một con đại gia hỏa, đáng tiếc tuy chúng ta đả thương nó, nhưng để nó chạy mất, ầm ĩ ra động tĩnh quá lớn, còn đuổi hết con mồi bên kia đi…… Chờ hôm sau, chúng tôi nhất định mang về rất nhiều thịt!”
“Hôm nay thu hoạch đã rất phong phú!” Lão nhân nhiều tuổi nhất trong bộ lạc đi ra.

Vị người nữ hơn 80 tuổi này, hình thú là con lười đại địa vô cùng hiếm thấy, một loại cự thú ăn cỏ hình thể có thể đạt đến sáu mét, thể trọng có thể đạt tới bốn tấn.

Hình thú của bà cực kỳ cực kỳ lớn, nhưng tính công kích không mạnh, cũng không thể leo cây như con lười, này còn chưa tính, một khi bà biến thành hình thú, động tác còn chậm rì rì.

Khi bà còn trẻ ở đội săn thú, thường là dựa vào hình thể Làm công việc yểm trợ cho những người khác trong đội.


Vào thời đại kia của bà, người theo đuổi bà rất nhiều, bà không cùng ai kết thành bạn lữ, nhưng sinh năm đứa con.

Sau khi bà không tham gia săn thú nữa cũng sống rất khá, không thiếu đồ ăn, cứ chậm rì rì như vậy mà sống đến hơn 80 tuổi.

Hổ Tu kỳ thật cũng biết, hôm nay bọn họ thu hoạch không tính ít, y nói như vậy chỉ là…… Muốn nói cho Muối nghe.

Y muốn ở trước mặt Muối bày ra cường đại của mình.

Nhưng sau khi suy nghĩ như vậy….

Y lại ý thức được một vấn đề.

Y có cường đại hơn nữa thì như thế nào? Y là muốn bị Muối chiếm hữu!
Này……
Người trong bộ lạc mà biết thì không nhất định sẽ chê cười y, nhưng nếu Muối biết, hơn phân nửa sẽ chê cười y.

Muối vẫn luôn không thích y.

Hổ Tu lạnh mặt, bắt đầu phân chia đồ ăn.

Thịt trên lưng đạo long đều được chia cho người trong đội săn thú, nhưng thịt được chia mỗi người vẫn không nhiều lắm, theo sát, Hổ Tu lại đem thịt vụn vặt trên người đạo long, còn có cá chia trung bình cho người trong bộ lạc.

Lúc y chia, cả nội tạng của cá cũng không vứt đi, nhưng đồ ăn bình quân đến tay mỗi người vẫn không nhiều lắm.

Ngôn Cảnh Tắc thầm thở dài một hơi.

Nguyên chủ không phải người già hoặc là trẻ em, mà là thanh niên 18 tuổi, nếu chỉ ăn đồ ăn được chia trung bình, thật sự ăn không đủ no!
Cũng không biết hôm nay Hổ Tu có còn đưa đồ ăn cho hắn nữa không.

Hẳn là sẽ không đi? Trước đó Hổ Tu tặng hắn không sai biệt lắm vài cân thịt!
Cứ lấy thịt của Hổ Tu, thật ra hắn cảm thấy thật ngượng ngùng…… May mà, chờ hắn khôi phục thực lực rồi là có thể đi săn, đem thịt trả cho Hổ Tu gấp bội!
Người ở thế giới này có tỉ lệ nhất định làm hình thú phát sinh biến dị, cũng biến lớn.

Bọn họ gọi đó là Thần Thú ban ân, nhưng Ngôn Cảnh Tắc biết, bọn họ sẽ như vậy là bởi vì thân thể hấp thu được cũng đủ năng lượng nên thực lực mới tăng lên.

Thế giới này có ẩn chứa năng lượng, tất cả mọi người có thể tu luyện, nhưng thực hiển nhiên, những người nguyên thủy này còn chưa nghiên cứu ra phương pháp tu luyện, đều là dựa vào tự thân thiên phú cùng với hút vào đồ ăn chứa đựng năng lượng, đạt được tăng lên.

Trong bộ lạc Cự Hổ, Hổ Tu đã kẹt ở kỳ bình cảnh, tùy thời có khả năng tăng trưởng thực lực.

Loại thực lực này tăng lên còn không chỉ một lần, hẳn là có thể tăng lên vài lần.

Nói cách khác, chẳng sợ người nào đó hình thú ngay từ đầu chỉ là một con hamster nhỏ, người đó cũng có cơ hội thông qua hấp thu năng lượng, biến hình thú của mình thành hamster to lớn thể trọng đạt một tấn.

Nhưng thú nhân hình thú tuy rằng có quan hệ với di truyền, lại cũng có quan hệ với những gì người đó tiếp xúc và cả tính cách.

Người ngay từ đầu có thể biến thành hamster, phổ biến là tình trạng thân thể không tốt lắm, người như vậy hậu kỳ rất khó tăng lên.

Cho dù là thiên phú kinh người như Hổ Tu, không có phương pháp tu luyện, thực lực thông thường cũng chỉ có thể tăng lên một lần.

Còn hình thú của nguyên vì sao lại là Teddy…… Thân thể hắn tuy rằng tốt, nhưng lá gan quá nhỏ, đã túng như vậy còn cố tình ngoài mạnh trong yếu hung dữ thật sự, rất giống cái loại chó Teddy nho nhỏ cả ngày muốn dùng động tác kỵ khóa* để tuyên thệ thắng lợi, nhìn thấy chó bự sợ đến không chịu được liều mạng sủa.

(*mình cũng không biết là động tác gì của chó nữa, tại hong nuôi chó.

Bạn nào biết comment hộ nha)
Hết chương 125..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK