Quân Huyền Kiêu đạp một cước vỡ cửa điện tẩm cung, dọa một đám tỳ nữ quỳ ngay ngắn ở trên mặt đất, các nàng thật sự được chứng kiến tận mắt bộ dáng đại khai sát giới của Trấn Bắc Vương, quả đúng như trong truyền thuyết hung tàn bạo liệt.
Một cung nữ trang điểm xinh đẹp quỳ gối cách Quân Huyền Kiêu gần nhất, lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ giận dữ của Quân Huyền Kiêu, đắn đo chốc lát, hạ quyết tâm, cầu phú quý trong nguy hiểm, lúc này không phải cơ hội tốt nhất của mình hay sao?
"Vương gia, đây là canh thanh tâm do chính tay nô tỳ nấu ở ngự thiện phòng, Vương gia bớt giận..." Giọng nói mềm mại kiều mị, cũng được tính là khéo léo dịu dàng.
Quân Huyền Kiêu khó có thể dập tắt lửa giận trong lòng, đương nhiên cũng không có tâm tình đi uống canh chó má gì đó, cho tới bây giờ hắn chưa từng có loại thói quen này.
"Đều cút hết đi". Quân Huyền Kiêu phiền muộn phất tay đuổi người.
Những tỳ nữ khác giống như được đại xá lập tức lui khỏi tẩm điện, rất sợ bị cơn thịnh nộ của Quân Huyền Kiêu ảnh hưởng, chỉ có cung nữ này trì hoãn nửa ngày, cũng cho rằng không thể thành công khiến cho Quân Huyền Kiêu chú ý đến mình, chỉ đành bất đắc dĩ buông bỏ, để lại chén canh chuẩn bị lui xuống.
"Ngươi, đợi đã."
Quân Huyền Kiêu đột nhiên kêu lên bảo nàng ở lại.
Cung nữ dừng bước, mặt lộ vẻ vui mừng khôn xiết, liên tục bước tới, nàng cố ý e lệ ngước mắt nhìn Quân Huyền Kiêu, quả nhiên Quân Huyền Kiêu dừng lại trên mặt nàng một chút, cũng chỉ là liếc một cái mà thôi.
Quả thực có chút xinh đẹp, đáng tiếc so với người ở trong suy nghĩ của hắn lúc này, lại không bằng được.
Cung nữ này chính là Thẩm Nhược Phi.
Ngày ấy Diệp Đế bại trận chạy trốn, mang theo thân quyến rời khỏi kinh thành, lại không mang một Tiệp dư thân phận thấp kém là nàng theo. Thẩm Nhược Phi chỉ có thể gói lại đồ nữ trang của mình chuẩn bị thoát thân, nhưng từ xa trông thấy Trấn Bắc Vương đã đánh đến Hoàng cung.
Khuôn mặt Trấn Bắc Vương anh tuấn uy vũ, dáng người to lớn, giống như thần tiên hạ phàm, trong mắt Thẩm Nhược Phi hoàn toàn đều là nam nhân này, Trấn Bắc Vương trưởng thành giống Diêm Vương, giết người không ghê tay trong lời đồn, hóa ra lại tuấn lãng phi phàm như vậy.
Huống hồ hắn có danh tiếng, quyền thế vô lượng, đến cả Hoàng đế cũng bị hắn lật đổ, trên đời còn có nam tử nào xuất sắc hơn hắn sao?
Thẩm Nhược Phi hối hận đến xanh ruột, vốn dĩ ban đầu nên là nàng gả cho Trấn Bắc Vương! Lúc ấy trời xui đất khiến làm sao, nàng không cam lòng gả cho một tên xấu xí bất kham, lại cực kỳ tàn bạo, gây chuyện không tốt sẽ phải chết ở Vương phủ, cho nên để cho ách nô làm quỷ chết thay, ai nghĩ tới Trấn Bắc Vương so với lời đồn lại khác biệt lớn như vậy?
Nàng sinh ra đố kỵ với ách nô kia, rõ ràng là đã nhường cho tên bạch kiểm* tiện nghi lớn như này! Mà nàng chân chính là "Thẩm Ngọc nguyên bản" muốn làm Quý phi của Hoàng đế, lại vì sai lầm đánh mất lương duyên!
*bạch kiểm: người đàn ông trắng trẻo xinh đẹp
Thẩm Nhược Phi nhen nhóm lại hy vọng, nàng không cam tâm cứ sa sút như vậy trở về Bắc Vực, đánh bạo ra một quyết định, nàng muốn ở lại!
Dựa vào bụng dạ tâm cơ của Thẩm Nhược Phi, tự nhiên sẽ có mưu kế tiến đến chức vị thiếp thân hầu hạ Quân Huyền Kiêu.
"Vương gia có gì phân phó sao?"
Lúc này Thẩm Nhược Phi mừng rỡ như điên, nhìn thấy Trấn Bắc Vương anh tuấn uy vũ, tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài.
"Bổn vương hỏi ngươi." Quân Huyền Kiêu làm mặt nghiêm túc hỏi: "Nếu như Bổn vương làm tổn thương trái tim một người, liệu có khả năng vãn hồi người ấy hay không?"
Đương nhiên không phải là Quân Huyền Kiêu tìm cung nữ này bộc lộ tâm sự, thật ra do hắn không hiểu tình cảm nam nữ, đối với Thẩm Ngọc bướng bỉnh*, nửa điểm biện pháp cũng không có, tâm tư nữ tử tinh tế tỉ mỉ, có lẽ so với hắn hiểu hơn.
*bản gốc là
du diêm bất tiến. Mình tra trên baidu ra thành ngữ là bất tiến du diêm có nghĩa là bướng bỉnh.
Thẩm Nhược Phi ngạc nhiên, bất quá những ngày này nàng ở tại hoàng cung, gần như đều là nhìn chằm chằm Quân Huyền Kiêu đang làm gì, lại tinh tế nghe ngóng, đối với hành tung của Quân Huyền Kiêu hiểu rất rõ, tâm tư nàng kín đáo, lập tức liên tưởng đến.
"Giữa nam và nữ, nếu như hiểu lầm bình thường dỗ ngon dỗ ngọt vài câu là có thể hóa giải, còn nếu là thâm thù đại hận, chỉ sợ không có khả năng hòa giải nữa." Thẩm Nhược Phi tận lực khiến bản thân tỏ ra thái độ đúng mực, "Nô tỳ hồ tấu, xin Vương gia không trách tội."
Quả nhiên lông mày Quân Huyền Kiêu nhăn thành chữ Xuyên (川).
"Vậy nếu như ban đầu y rất yêu Bổn vương, nhưng hiện tại lại rất lạnh nhạt, còn có biện pháp không?"
Thẩm Nhược Phi nhạy bén khẽ di chuyển, thẳng thắn nói: "Vậy thì khó rồi, ừm... Ngược lại nô tỳ nhớ tới, mẹ của nô tỳ đã từng hờ hững lạnh nhạt với cha, về sau cha nghĩ ra được một chiêu không đứng đắn, tuyên bố muốn nạp thiếp thất, kết quả mẹ chạy tới mắng cha một trận, thành ra hờn giận được hóa giải, sau này phu thê ân ái."
Quân Huyền Kiêu quay đầu yên lặng nhìn nàng một cái, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"
Thẩm Nhược Phi bị hắn quan sát, giống như sợ những tâm tư kia sẽ bị hắn nhìn thấu, lập tức quỳ phục lên mặt đất.
"Nô tỳ là Tiệp dư Diệp Đế vừa mới nạp, nhưng khoảng thời gian kia Hoàng thượng luôn ở cùng một vị công tử gọi là Thẩm Ngọc ở Kỳ Lân Các, phi tần hậu cung đều không để mắt tới, vậy nên nô tỳ chưa từng bị sủng hạnh, trái tim đã chết, nô tỳ chỉ muốn lưu lại Hoàng cung làm cung nữ, hầu hạ Vương gia cho đến hết đời."
Hai người bọn họ, ngày đêm không rời sao?
Quân Huyền Kiêu trong lòng nghĩ vậy, cũng không truy cứu tâm tư nhỏ kia của Thẩm Nhược Phi.
"Hầu hạ Bổn vương tắm rửa."
Thẩm Nhược Phi càng thêm mừng rỡ đến quên hết tất cả, tận tâm tận lực hầu hạ Trấn Bắc Vương tắm rửa, xoa lưng nắn vai cho hắn, nhìn thấy vóc dáng tráng kiện của Trấn Bắc Vương như ẩn như hiện ở trong nước, hai gò má Thẩm Nhược Phi đỏ ửng lên.
"Ngày mai Bổn Vương sẽ sắc phong ngươi làm Trắc Phi." Quân Huyền Kiêu nhắm mắt nói.
...
Yêu vào rồi người ta sẽ mất khôn đi hả các cô, thế này thì đến chịu rồi