Phùng Dịch Phong? Sao anh cũng đến?
Tim đập loạn xa theo phản xạ có điều kiện, Giang Hiểu Nhi có cảm giác hoảng loạn và áp bách ‘chuột thấy mèo’, tiềm thức xoay người đi.
Mà lúc này, Phùng Dịch Phong luôn ở cửa hông nghe điện thoại thực ra vừa đi vào, lướt nhìn trên đài, cũng là cưỡi ngựa xem hoa, căn bản không để vào mắt bèn lại cúi đầu trả lời tin nhắn.
Nhấn gửi, anh vừa ngước mắt , một bên, Trịnh Liên Thành hưng phấn đi tới: “Anh Phong, anh cũng tới à? Cũng không nhìn thấy anh.”
Ôm vai bá cổ, Trịnh Liên Thành lướt nhìn trên đài: “Anh sẽ không phải vì…” Chị dâu nhỏ mà tới đi?
Lời của anh ta còn chưa nói xong, lại bị giọng nói to của MC trên đài cướp đi: “Ba giây cuối cùng! Bắt đầu đếm ngược, các quý ông nào chưa bỏ phiếu, phải mau lên nhé!”
Lúc này, Phùng Dịch Phong lại phân tâm cúi đầu trả lời tin nhắn, còn vừa đi vừa nói:
“Có chuyện lát nữa nói! Bỏ phiếu cho Nghê Hồng trước!”
“A?”
Rõ ràng sững sờ ba giây, Trịnh Liên Thành mới nhớ ra gì đó đuổi theo: Nghê Hồng quay về rồi? Anh ta sao không biết?
Đang muốn hỏi anh chẳng lẽ không bỏ phiếu cho chị dâu nhỏ sao? Hai người lại đã đi tới chỗ bậc thang, vì là lối đi một người, ở giữa còn chen vào hai người đàn ông, làm cho lời của Trịnh Liên Thành vừa tới bên miệng, đều bị nghẹn về.
Một bên khác, Giang Hiểu Nhi là số năm, đứng ở phía gần nhất, cố ý né tránh nghiêng mặt sang phía khác, đang lúc lo lắng bất an, đột nhiên giọng đàn ông trầm thấp truyền tới:
“Thế nào, phiếu của tôi không được hoan ngênh như vậy?”
Quay người lại, thấy là người đàn ông trẻ tuổi sạch sẽ đẹp trai, Giang Hiểu Nhi vội cong miệng cười: “Cảm ơn ủng hộ!”
Cô vừa giơ tay nhận cây gậy nhỏ thon dài đó, bàn tay nhỏ trắng nõn đã đột nhiên bị người ta giữ lại. Lập tức, mặt cô xụ xuống:
“Anh làm gì?”
“Đừng hoảng! Tôi chỉ muốn nói hai câu với cô, cô cũng không muốn để tất cả mọi người nghe thấy đi!”
Ý gì? Anh là muốn kêu cô dựa lại gần một chút sao?
Giang Hiểu Nhi nhíu mày, vẫn là dùng sức rút tay ra, có chút không vui, đang suy nghĩ có nên cho anh một bạt tai không, người đàn ông đột nhiên nói:
“Cô không nhớ tôi sao?”
Ngước mắt, Giang Hiểu Nhi sững sốt hai giây: Họ quen sao?
Ánh mắt giao nhau, người đàn ông lại cho cô một nụ cười ý tứ sâu xa: “Dưới đài, tôi đợi cô! Tôi tên Tiêu Mộ!”
Giang Hiểu Nhi vẫn hoang mang, người đàn ông lại đã buông tay:
Tiêu Mộ, ai vậy?
Trong đầu tìm kiếm một vòng, cũng không nhớ từng tiếp xúc với cái tên này, khuôn mặt này, cuối cùng, Giang Hiểu Nhi đưa ra kết luận:
Bệnh thần kinh!
Đang lúc ảo não, một giọng nữ nhiệt tình quen thuộc truyền tới: “Cảm ơn anh yêu!”
Số ba?
Có người bỏ phiếu cho số ba?
Trong tiềm thức, Giang Hiểu Nhi nghiêng đầu sang nhìn một cái, lập tức một dòng khí lạnh truyền thẳng từ đầu tới chân: Phùng Dịch Phong?
Trong đầu ong một tiếng, lúc này, Giang Hiểu Nhi giống như một quả cà tím héo úa, ánh sáng trên mặt đều bị rút đi.
Anh và số ba có quan hệ gì? Anh lại bỏ phiếu cho người phụ nữa khác?
Sau lưng, thấy Phùng Dịch Phong thật sự bỏ phiếu cho Nghê Hồng, lại nhớ tới câu giao phó đó của anh, Trịnh Liên Thành cũng chỉ có thể miễn cưỡng cũng bỏ phiếu cho cô ta.
Tim như bị đào rỗng, lập tức, Giang Hiểu Nhi ngay cả sức lực tranh giành cũng không còn, lúc này, tiếng ‘cảm ơn’ liên tục lướt qua bên tai, mỗi chữ đều như nặng nề gõ vào lòng cô!
Mắt cô mở to nhìn thân hình cao to chậm rãi đi tới, Giang Hiểu Nhi đã nói không ra tâm trạng của mình, lúc đó, cô giống như quay lại buổi hôn lễ ba năm trước, lúc mọi người chăm chú ngắm nhìn, người cô để ý nhất lại vứt bỏ cô, để cô tự sinh tự diệt.
Đi lướt qua, Phùng Dịch Phong không để ý liếc nhìn, lập tức dừng lại bước chân, sau đó, anh nhìn thấy cô và người mẫu bên cạnh cô.
Lập tức, khó tin, cả người Phùng Dịch Phong đều chấn động trên đài.
Mà giây phút ánh mặt giao nhau, Giang Hiểu Nhi lại lạnh lùng nghiêng đầu đi. Sau đó, vài người đàn ông vòng qua anh đi xuống đài trước, Trịnh Liên Thành cũng đi tới, nhìn hai người, rõ ràng cảm giác thấy chút bất thường, mới khẽ nhắc nhở một chút:
“Anh Phong.”
Sau đó, hai người mới tiếp tục đi sang một bên, mà lúc này, mày Phùng Dịch Phong đã nhíu chặt lại.
Hai người vừa xuống đài, Trịnh Liên Thành bèn nói:
“Anh Phong, anh không thông báo với chị dâu trước sao? Em xem chị ấy sao giống như không được vui! Vừa nãy em còn muốn hỏi anh tới, sao đều đem phiếu bỏ cho Nghê Hồng, đây không phải là đánh thẳng vào mặt chị ấy sao?”
“Cậu nhìn thấy cô ấy rồi?”
Phùng Dịch Phong lên tiếng, Trịnh Liên Thành càng kinh ngạc: “Anh không nhìn thấy chị dâu ở trên đài à?”
Chẳng trách anh bỏ phiếu cho Nghê Hồng! Thực ra anh ta cũng cảm thấy thiết kế của Giang Hiểu Nhi rõ ràng đặc biệt hơn, xuất sắc hơn. Bỏ đi lòng riêng, anh ta cũng nên bỏ phiếu cho Giang Hiểu Nhi.
Thoáng chốc, sắc mặt Phùng Dịch Phong đen thui, ánh mắt nhìn anh ta giống như muốn giết anh ta, quy toàn bộ trách nhiệm lên người anh ta!
Gãi gãi đầu, Trịnh Liên Thành cảm thấy rất oan uổng:
“Em cũng không muốn xong rồi mới nói, em nào biết anh không biết? Em muốn nói ra, anh đã kéo em lên đài rồi, nhưng mà, vừa nãy, còn thật sự không nhìn rõ số ba là Nghê Hồng! Cũng khó trách anh…”
Nhìn lên đài, Phùng Dịch Phong cả người âm trầm sắp hóa băng rồi:
Người phụ nữ đáng chết, lại chuẩn bị lấp rương tiền nhỏ của cô sao? Nhất thời không nhìn thấy, cô lại gây chuyện! Đáng chết chính là anh vừa nãy cứ luôn bận rộn, thật sự không để ý trên đài, nếu nhìn thấy cô, anh đã vứt phiếu đi rồi, cũng dễ xử cục diện bây giờ!
Đang ảo não, anh đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc chậm rãi đi lên đài.
Trương Việt Khánh?
Anh ta cũng đến?
Con ngươi sâu xa của Phùng Dịch Phong thoáng chốc hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm anh ta đang từ từ dừng trước mặt Giang Hiểu Nhi.
Ánh mắt giao nhau, lập tức, cũng như quay về thời khắc khốn đốn nhiều năm trước, nhìn gậy Tinh Nguyệt trước mặt, ánh mặt Giang Hiểu Nhi khựng lại.
Lần đó, cô bị bạn học tính kế, khốn khổ đến tột cùng, tính vào thi đua thành tích cuối năm, cô xém chút sợ mình không đậu, lần đó, sự xuất hiện của anh, chấn động cả sân trường, đó đại khái là lần đầu tiên, cô nhìn thấy nhân vật phong vân trong truyền thuyết!
Anh cũng là như vậy, đi tới trước mặt cô, nhìn cô như vậy, đưa cho cô một cành hoa hồng ——
Ngay lập tức, Giang Hiểu Nhi sững sốt, không hiểu giờ này phút này, anh lại có ý gì? Lại chuẩn bị trò gì để làm cô mất mặt sao?
Nhìn thấy sự cảnh giác trong đáy mắt cô, tay Trương Việt Khánh lại vươn về phía trước: “Em rất tuyệt! Cầm đi!”
Kéo tay cô sang, anh nhẹ nhàng nhét vào, lần này, không có bất kỳ động tác đùa giỡn nào, anh cho cô nụ cười ấm áp, mà sau đó, bèn xoay người đi xuống đài.
Nếu trước đây, là gặp gỡ hủy đi giấc mơ của cô, thì bây giờ, anh muốn trả lại giấc mơ cho cô lần nữa!
Trên đài, Giang Hiểu Nhi hoàn toàn thất thần, duy trì một tư thế thật lâu không thay đổi, dưới đài, Phùng Dịch Phong cũng vậy…