Hồng Nhược Lan thần sắc phức tạp, chợt nghĩ gì đó, mở miệng..- Hạo Phi bạc tình… con đã giết hắn….- Cái gì…? Còn có chuyện này ?.Hồng Cự nghe vậy chấn kinh, không tin vào tai mình.
Ông ta cũng biết nhi nữ mình trước đây sống chết đòi kết đạo lữ với Hạo Phi… bây giờ lại nghe chính miệng nhi nữ mình nói vậy, hỏi sao không ngạc nhiên cho được.Ông ta sau một hồi chỉ thở dài..- Chuyện đã vậy… biết làm gì nữa… cha đã nói với ngươi… không nên kết đạo lữ với người cùng tông mà…..Hiển nhiên Hồng Nhược Lan cũng là nói nửa thật nửa giả.
Không hề kể đến việc Lý Quý bắt giam cưỡng bức nàng trước đây.Không lâu sau, Hồng Cự chẳng biết nghĩ gì.
Ánh mắt chợt nhìn xuống bụng nhi nữ đầy thâm ý..- Vậy đứa bé này… là của ai ?.Nghe đến đây, Hồng Nhược Lan đang cúi gằm chợt trợn tròn, chẳng thể ngờ ông ta sẽ hỏi bất ngờ như vậy..- Là… là….Hồng Cự nhướng mày..- Của ai ?.Hồng Nhược Lan chẳng biết nghĩ gì, chợt thở dài nhìn sang Lý Quý..- Là của hắn..Dù vô cùng áy náy, nhưng chẳng thể trách được Hồng Nhược Lan nói vậy.Bởi lúc này, nàng uất hận Hạo Phi, hiển nhiên không muốn Hồng Cự biết đứa bé trong bụng là nhi tử của hắn.Nàng sẵn sàng mang tiếng xấu ngoại tình trong lúc bên cạnh Hạo Phi mà có đứa bé này, còn hơn là tiếng xấu chính tay giết chết cha của nhi tử đang mang trong bụng.Mặt khác, Hồng Nhược Lan rõ ràng có tình ý với Lý Quý, nói vậy là để Hồng Cự lúc này ngoại trừ cứu nàng, còn cứu cả hắn.Với tính cách của Hồng Cự, hành sự cẩn thận, không muốn rắc rối, nếu biết tất cả chân tướng, chắc chắn....!sẽ bỏ mặc Lý Quý cho Thần Kiếm Tông xử lý.Nhưng hiển nhiên Lý Quý không biết tâm ý của Hồng Nhược Lan, ánh mắt cả kinh, nhìn sang Hồng Nhược Lan trợn tròn, sau đó vô thức nhìn sang Văn Tịnh Kỳ ở phía trước.Hồng Cự lẫn Hồng Nhược Lan tất nhiên nói chuyện không hề cố kị, thính lực tu sĩ lại vô cùng tốt.
Văn TỊnh Kỳ nghe vậy thì khuôn mặt vô cùng thất vọng, ánh mắt nhìn về hắn thậm có chút chán ghét.
Không chỉ Văn Tịnh Kỳ mà tất cả mọi người đều nghe thấy.Dù có chút sợ hãi Hồng Cự, nhưng đám đệ tử bên dưới vẫn dâng lên xì xào bàn tán..“Ngươi nghe thấy gì không….
Nữ tử kia..
hoài thai đứa con của Lý Quý đấy…”.“Trời ạ… Lý Quý không chỉ phản bội tông môn mà còn…..”.“Ngươi không biết đó thôi… Hợp Hoan Tông lấy dục tu thân, quan hệ với không biết bao nhiêu người….
nữ tử này hoài thai… cũng là chuyện bình thường…”..“Ta còn lo sợ… hắn còn có nhiều nghiệt chủng nữa a…”..Hiển nhiên tất cả lời nói của đám đệ tử, Hồng Cự đều nghe rõ rành rành, nhất thời nhìn Hồng Nhược Lan động nộ, khuôn mặt béo núc kia cũng đỏ bừng lên..- Ngươi….
hết người để mà kết đạo lữ hay sao… sao lại chọn người Hợp Hoan Tông… ?.- Cha… ta…..Hồng Cự lắc đầu liên hồi..- Không được… ai cũng được… riêng người của Hợp Hoan Tông ta không chấp nhận..Chợt ông ta nhìn sang Lý Quý..- Tên khốn ngươi… không biết ngươi dùng bùa mê thuốc lú gì với nhi nữ ta… nhưng ta thà tôn tử thiếu phụ thân còn hơn để tên khốn Hợp Hoan Tông ngươi làm cha nó..Dứt lời, ông ta đưa tay lên, linh lực tụ lại tạo thành một quả cầu đen nhánh.Hồng Nhược Lan thấy vậy sắc mặt đại biến, vội che chắn trước mặt Lý Quý, nước mắt dàn dụa..- Cha… ngươi giết huynh ấy… ngươi giết nhi nữ luôn đi…...- Cha… nhi nữ thừa nhận kết đạo lữ với Hạo Phi trái ý người là bồng bột… nhưng lúc này ta….… ta thật sự yêu huynh ấy…..Vừa nghe vừa thấy biểu hiện của nhi nữ, Hồng Cự sắc mặt vô cùng phức tạp.Lý Quý thì trợn tròn, sắc mặt cũng chẳng khá hơn, hiển nhiên cũng nửa tin nửa ngờ, cũng chẳng biết nàng ta có tình ý thực sự hay là chỉ nói vậy để cứu mạng hắn..- Hu hu..
cha..
ta yêu huynh ấy… dù có là người của Hợp Hoan Tông… ta vẫn yêu huynh ấy… nhi nữ biết người Hợp Hoan Tông lấy dục tu thân, giao hoan với không biết bao nhiêu người.
Nhưng…..….
Nhi nữ cam chịu...….con… vẫn yêu huynh ấy…..Chợt nàng ta tế ra đoản đao hình móc câu, kề lên cổ mình..- Cha động thủ đi… tiểu nữ chết cho người xem…..Hồng Cự lúc này nghe nhi nữ mình nói vậy, vừa xúc động, vừa phẫn nộ… cả người run rẩy liên hồi....Không biết qua bao lâu.Chợt ông ta thở dài, thu tay đứng lên, nhìn lên trời..- Trớ trêu thay….
Ta mấy trăm năm qua… thiên quân vạn mã đều sai khiến được… nói một lời chẳng ai dám trái…nhưng….….Nhi nữ mình… lại không…..… Thôi được rồi… ngươi dù sao cũng đã không còn nhỏ nữa….
cuộc sống của ngươi…số phận của ngươi… cha không cưỡng cầu….Ông ta chợt liếc một vòng..- Được rồi… ta đến đây việc cần làm cũng đã làm xong.
Việc cần xác nhận cũng đã xác nhận.
Ta mang nhi nữ đi… các vị không có ý kiến gì chứ ?.Nghe vậy, Hồng Nhược Lan chợt cất lời..- Cha….
còn Lý Quý...!huynh ấy …..Hồng Cự chợt nhăn mặt, thở dài..- Ta mang cả tiểu tử kia đi… các vị không có ý kiến gì chứ ?.Mặc Long, Phùng Diêm Sâm nhìn nhau vô cùng phức tạp.
Chẳng biết nghĩ gì, Mặc Long liền tiến lên..- Tiền bối, nhi nữ này… chúng ta tất nhiên không dị nghị.
Nhưng còn tiểu tử kia….Ánh mắt Mặc Long chợt loé..- Thứ lỗi cho vãn bối không thể phục mệnh… chính tay ta mang hắn về nuôi nấng… nay phản bội lại tông môn… cần phải trừng trị thích đáng.
Mong tiền bối cấp cho mặt mũi..Nghe vậy, ánh mắt Hồng Cự chợt thâm trầm..- Ngươi… mặc cả với bổn toạ ?.Mặc Long nghe rõ ràng Hồng Cự đang uy hiếp, nhưng không hề sợ hãi..- Mong tiền bối thứ lỗi… ngay cả chuyện đệ tử mình phản bội… vãn bối còn không xử lý được… còn đâu mặt mũi đi lại trong tu chân giới..Nghe đến đây, Lý Quý lòng liền trầm xuống, ánh mắt thâm trầm...“Không ngờ….
người năm lần bảy lượt muốn đưa ta vào chỗ chết…….
Lại chính là Mặc Long…”..Đang miên man đã nghe tiếng quát của Hồng Cự..- Mặt mũi… ta cần chó gì quan tâm đến mặt mũi của ngươi.
Người ta muốn mang đi… ở phương Bắc này… ai có thể cản…....“Ha… ha… ha… ha… ha ha…”....Hồng Cự vừa dứt lời, đã có tiếng cười lớn vang vọng cả không trung.
Ở phía trước Mặc Long, Phùng Diêm Sâm.
Không biết từ lúc nào bất ngờ xuất hiện một lão giả khô gầy.Ông ta áo quần dơ bẩn rách rưới, đầu đội nón tơi, mặt nhăn nheo râu ria xồm xoàm.
Hông còn đeo một cái nơm cá, tay vẫn cần một chiếc cần trúc phe phẩy..- Hồng đạo hữu đã chán phương Nam xô bồ rồi chăng ? Sao bỗng nhiên hôm nay lại xuất hiện ở phương Bắc lạnh lẽo thế này ?.Vừa thấy nhân ảnh kia, cả đám Phùng Diêm Sâm, Mặc Long cùng 4 vị chưởng giáo còn lại đều chấn kinh, vội chắp tay..- Vân tiền bối !.Vân Trung Tử là một tu sĩ Thiên Tiên đại thành đã hơn 200 năm qua, ở phương Bắc này, ông ta cũng chính là tu sĩ chính phái cao giai nhất.Thế nhưng Vân Trung Tử lại không khai tông lập phái, mấy trăm năm qua chỉ nhàn vân dã hạc, sống cuộc sống lang bạc của phàm nhân.
Chính vì vậy, ngoại trừ các tu sĩ Thiên Cảnh đã gặp qua Vân Trung Tử mấy lần ở cuộc chiến chính tà trước đây, tu sĩ địa cảnh trở xuống không ai biết đến vị ẩn cư tu sĩ này cả.Hồng Cự thấy lão giả khô gầy kia thì bật cười..- Vân Trung Tử ? Còn tưởng ngươi đã chết già rồi a….Nghe vậy, lão giả khô gầy kia liền một tay kéo nón tơi xuống, lộ ra mái tóc xác xơ bạc trắng, miệng mỉm cười..- Hồng đạo hữu thật biết đùa a…..Ông tay nhìn về nhân ảnh mập mạp, mặt vẫn tươi cười..- Chẳng hay Hồng Cự, một trong Lục Tà Tôn Giả đại danh đỉnh đỉnh đến đây có việc gì a…..Nghe đến đây, sắc mặt Phùng Diêm Sâm lẫn Mặc Long đều cả kinh.
Chẳng thể ngờ được nhân ảnh béo núc ở phía trước chính là Hồng Cự.Cả hai đều chẳng xa lạ gì danh xưng Lục Tà Tôn Giả này.
Đây vốn là danh xưng mà tu chân giới phương Nam đặt cho sáu ma đầu nổi danh của tà phái.Hồng Cự tuy không phải là người đứng đầu, nhưng đã được gọi là tôn giả, chẳng có ai tầm thường cả.Ban nãy chỉ đơn thuần là kiêng kị tu vi ông ta, lúc này Mặc Long lẫn Phùng Diêm Sâm mới ý thức được, đối chiến với ma đầu này, hai bên vẫn còn bình thường nói chuyện như thế này, đã là vô cùng may mắn.
Nếu không có Vân Trung Tử đến kịp, chẳng biết hậu quả như thế nào…Hồng Cự phất tay..- Sao ngươi không hỏi đám hậu bối phía sau..Dứt lời, Vân Trung Tử có chút thất thố, quay lại đã thấy Mặc Long kính cẩn tiến lại gần...- Vân Trung Tử tiền bối… chuyện là thế này….....
Danh Sách Chương: