Mục lục
Văn Võ Song Toàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chấn Văn rời đi một trăm bốn mươi ba ngày, anh không vào IG, cũng không tìm bất cứ cách nào để liên lạc với cậu, tựa như giống với Chấn Văn, anh sợ một khi mở miệng, sẽ không thể khống chế nổi mình mà càng tham lam, muốn được nhiều hơn.

Anh đã đọc đi đọc lại lá thư Chấn Văn để lại rất nhiều lần, nghĩ tới Chấn Văn  phải rối rắm lâu như vậy, đau đớn mâu thuẫn lâu như vậy, cuối cùng mới chọn được cách giải quyết này, trái tim Chấn Võ như bị bóp chặt.

Anh biết Chấn Văn đau lòng không kém anh. Chấn Văn như quay về thời gian yêu thầm anh, quyết định từ bỏ hết lần này đến lần khác, lại hết lần này đến lần khác ôm hy vọng, cuối cùng lén tỏ tình sau lưng anh.

Là anh không cảm nhận được cảm xúc của Chấn Văn, hay nói đúng hơn là anh bị lớp ngụy trang của Chấn Văn lừa gạt, bị lời hứa không giấu diếm giữa hai người che mắt, cho rằng nhất định Chấn Văn sẽ nói hết với anh.

Nhưng Chấn Văn đã không làm vậy.

Chấn Văn không nói, là vì như những lời cậu biết trong thư, nói ra cũng không thay đổi được gì. Bởi vì anh đúng là một người cuồng Chấn Văn, đã quen với Chấn Văn giống như một đứa trẻ núp dưới cánh tay anh. Nếu như bọn anh vẫn ở bên nhau, có lẽ mãi mãi sẽ chẳng thể thay đổi được.

Nhưng đôi khi anh vẫn cảm thấy phẫn nộ, tức giận vì Chấn Văn quyết tuyệt như vậy, thậm chí còn tránh anh như tránh bệnh dịch. Cho nên, mỗi ngày anh muốn liên lạc với Chấn Văn không biết bao nhiêu lần, là chừng ấy lần anh từ bỏ ý định đó.

Đến khi anh đã sắp quen rồi, thì Chấn Văn lại nhắn tin cho anh.

Nhìn sáu chữ ngắn ngủn, thật giống nói ra một ngàn, một vạn lần vô số lời nhớ nhung trong lòng anh.

Chấn Võ nhìn chằm chằm điện thoại, tay nắm chặt, đưa lên chóp mũi, cố gắng đè nén chua xót đang dâng lên. Anh đặt điện thoại di động xuống, hai tay nắm chặt, đưa trên trán, thầm đếm ba giây, đến khi cầm lại điện thoại, tin nhắn của Chấn Văn vẫn còn ở đó.

Thì ra thật sự không phải là mơ.

Đã không biết bao nhiêu lần Chấn Võ mơ thấy Chấn Văn gọi điện cho anh, mơ thấy Chấn Văn đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà, nhưng khi anh tỉnh giấc, thực tế hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng trong mơ làm lòng anh thêm đau đớn.

Chấn Võ nở nụ cười, cuối cùng Chấn Văn vẫn không nhịn được, vậy có phải là em ấy sắp quay về rồi không?

Chấn Võ lập tức gạt bỏ suy nghĩ này đi, không nên ôm kỳ vọng quá lớn, có lẽ em ấy chỉ gửi một tin nhắn mà thôi.

Anh nên trả lời thế nào đây? Anh cũng rất nhớ em? Dù cho đây là thật, anh cũng không muốn trả lời như vậy. Bởi vì những gì anh muốn bày tỏ còn nhiều hơn mấy chữ này rất nhiều. Nhưng anh cũng không muốn phô bày toàn bộ cho Chấn Văn thấy, anh không muốn dùng cách này để xin xỏ Chấn Văn.

Anh tắt cửa sổ Line, mở IG, tìm ảnh đại diện của Chấn Văn, mở phần ảnh của cậu, tìm thời điểm lúc cậu bắt đầu rời đi, bấm vào ảnh.

Làm liền một mạch, Chấn Võ cẩn thận xem từng bức ảnh của Chấn Văn.

Ngày 21 tháng 8

Chấn Văn tỏ vẻ đau khổ: “Em sẽ trở về, chờ em!”

Ngày 23 tháng 8

Trong một căn hộ sạch sẽ, xinh xắn, Chấn Văn đứng cạnh lò sưởi, chắp tay trước ngực, vẻ mặt cầu xin tha thứ: “Kén của em đây, em muốn phá kén thành bướm.”

Ngày 2 tháng 9

Thấp thoáng nhìn thấy ngôi trường sau tán cây, những người xung quanh mang dáng dấp của sinh viên đại học, Chấn Văn selfie, ảnh hơi vỡ nét: “Trường học mới, em bị tóc vàng mắt xanh bao vây, cứu mạng!”

Ngày 3 tháng 9

Trên bàn ăn kiểu Tây, ngón tay thon dài của Chấn Văn cầm dĩa, gẩy đồ ăn trong đĩa: “Khả năng nấu nướng của em thật dở, chỗ này thật giống cơm Âu!” Thẫn thờ, đôi tay kia thật gầy.

Ngày 4 tháng 9

Chấn Văn vung vẩy sách giáo khoa, tự cổ vũ chính mình, gương mặt hơi gầy: “Em phát hiện toàn bộ sách giáo khoa đều bằng tiếng Anh. Khó quá!”

Ngày 5 tháng 9

Chấn Văn giơ chiếc túi chứa đầy vật dụng sinh hoạt lên, nhe răng cười: “Chạy ba chuyến, cuối cùng cũng mua đủ!”

Ngày 10 tháng 9

Ảnh chụp bàn ăn với hai món rau xào và một bát cơm: “Cuối cùng cũng được ăn hương vị giống anh làm!”



Ngày 15 tháng 9

Là ảnh chụp màn hình tin nhắn của anh: “Anh có xem không?”



Ngày 10 tháng 10

Chấn Văn cắt tóc, toàn bộ phần trán đều lộ ra, vết sẹo cũng không còn bị che khuất: “Kiểu tóc mới này đẹp trai không? Bọn họ nói vết sẹo của em giống Harry Potter! Nhưng em lại cảm thấy, nếu như vết sẹo nằm vào giữa thêm một chút, có phải sẽ giống Bao Thanh Thiên hơn không?”



Ngày 31 tháng 10

Chấn Văn đội tóc giả màu trắng, mặc trang phục như chúa Zeus, sau lưng có rất nhiều người, hình như là tham gia một bữa tiệc: “Tóc trắng, cũng rất đẹp trai?”



Ngày 1 tháng 1

Đồng hồ Big Ben phun khói: “Patrick, happy new year! I love you!”

*

Ngày 9 tháng 1

Chấn Văn nằm trên giường selfie, một bên vai trần lộ ra: “Chủ nhật, ngủ nướng, ngày mai anh phải đi thực tập đúng không?”

Nhìn đến bức ảnh cuối cùng này, Chấn Võ bất giác liếm môi, chỉ nhìn ảnh chụp thôi đã đủ làm anh kích thích. Chấn Văn đúng là có độc!

Anh bấm một hàng dấu chấm than, gửi đi.

Lúc này Chấn Võ vẫn mỉm cười, đặt điện thoại di động xuống bàn, ngẩng đầu nhìn Yến Thành ngồi đối diện đang chống cằm, nhíu mày nhìn mình: “Cuối cùng cậu cũng chịu ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi nói gì cậu cũng không đáp lại, tôi còn tưởng mình biến thành u hồn rồi chứ!”

Chấn Võ vẫn chưa hết kích động, có chút mờ mịt: “Hả? Ôi, xin lỗi, tôi vừa nhận được một tin nhắn rất quan trọng!”

Yến Thành ghé người tới, dò hỏi: “Ai gửi thế? Bạn gái?”

Chấn Võ lắc đầu, cúi đầu, cười yếu ớt, múc một muỗng cháo đưa vào miệng. Cháo đã hơi nguội, nhưng rất ngọt.

“Cháo có bị lạnh không? Dạ dày cậu đang khó chịu, đổi bát nóng đi.”

Chấn Văn lắc đầu: “Không sao, rất vừa.” Nhìn bát của Yến Thành đối diện đã trống không, Chấn Võ dừng lại nói: “Anh ăn xong rồi à? Nếu bận việc thì về trước đi.”

Yến Thành nghiêng đầu nhìn Chấn Võ: “Tôi đã nói là tôi rất cô đơn, vì không có gì để làm.”

Chấn Võ chợt nhớ ra đúng là anh ta đã nói như vậy, cười ngượng nói: “Đúng rồi, tôi quên mất.”

Yến Thành đan hai tay vào nhau, nâng cằm, nhìn Chấn Võ: “Cậu có biết mình cười rất ấm áp không? Gương mặt này, nụ cười này, chưa đến một tuần lễ nhất định sẽ câu được một cô gái vô cùng xinh đẹp. Sao lúc nào cậu phải nghiêm mặt giống như thầy giám thị thế?”

Thầy giám thị? Chấn Võ nhớ lúc còn học cấp ba, Hạ Vũ Hào từng nói anh giống thầy giám thị, sau đó thỉnh thoảng Chấn Văn cũng lấy danh hiệu này ra để trêu chọc anh.

“Này, này, hồn về, hồn về.” Tiếng nói của Yến Thành lại vang lên.

Chấn Võ không hiểu nhìn anh ta: “Hả? Sao vậy?”

“Sao vậy? Cậu lại mất hồn chứ sao? Tin nhắn cậu vừa nhận được nhất định là của một người rất quan trọng gửi, nhìn cậu mất hồn mất vía thế kia cơ mà. Cô nàng hẹn cậu đi chơi à? Bây giờ luôn à? Cậu cứ kệ tôi, nếu có hẹn thì cứ đi, tôi về nhà một mình cũng được.” Tuy nói vậy, nhưng giọng điệu của Yến Thành lại có chút ai oán, như thể Chấn Võ nên đưa anh ta về rồi mới đi hẹn hò mới phải.

Chấn Võ cười khổ nói: “Em ấy đang ở nước Anh, muốn hẹn hò cũng phải chờ em ấy trở về đã.”

Yến Thành vỗ bàn nói: “Đúng là cậu có bạn gái rồi sao? Tôi đã nói rồi mà. Cậu đẹp trai như vậy, nhất định không thiếu bạn gái.”

Chấn Võ cúi đầu khuấy cháo trong bát, lặng im không đáp.

“Cô nàng đi vì công việc hay là đi học? Đợi cô nàng…”

Chấn Võ bất chợt xen giữa những lời liến thoáng không ngừng của Yến Thành: “Không phải bạn gái, là bạn trai.”

“… nghỉ là được… Hả? Sao cơ?” Lời Yến Thành đang nói dở bị tắc lại, anh ta tròn mắt, hàng mi cong chớp mấy cái: “Nói vậy là…”

Chấn Võ gật đầu, tiếp tục ăn cháo.

“Ôi mẹ ơi, ôi mẹ ơi, cậu nói thật hay giả đấy? Đừng lấy chuyện này ra đùa với tôi.”

Chấn Võ ăn nốt cháo trong bát, lau miệng: “Sao tôi phải đùa với anh?”

Yến Thành gãi đầu, nói năng lộn xộn: “Chuyện này… cũng đúng. Thật khó hiểu, hôm nay chúng ta mới biết nhau. A, không đúng, hôm nay chúng ta mới biết nhau, sao cậu lại nói chuyện này với tôi?”

Sau đó như đột nhiên hiểu ra: “Có phải là bởi vì hôm nay tôi nắm tay cậu nên cậu mới nói vậy? Nói rõ nhé, tôi chỉ thích gái đẹp.”

Chấn Võ bị dáng vẻ vội vã phủi sạch quan hệ của anh ta chọc cười: “Anh nói nhiều thật đấy. Không phải anh hỏi ai gửi tin nhắn cho tôi hay sao? Tôi nói cho anh biết rồi, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Yến Thành nhìn quanh, trong quán cháo có rất nhiều người, tiếng nói chuyện ồn ào, tiếng của bọn anh bị nhấn chìm, chỉ có người đối diện mới nghe thấy được.

Anh ghé sát Chấn Võ, hỏi: “Cậu không sợ tôi sẽ rêu rao khắp nơi à?”

Ngón tay Chấn Võ chơi đùa điện thoại, nói: “Sợ gì chứ? Tôi không làm gì sai, càng không phạm pháp. Hình như công ty chúng ta cũng không có quy định nào kỳ thị tính hướng?” Anh bắt đầu cảm thấy bồn chồn, không biết Chấn Văn đang bận nên chưa trả lời tin nhắn của anh ngay hay là vì tin nhắn trả lời của anh quá trừu tượng làm Chấn Văn không hiểu?

Yến Thành vẫn còn rối rắm: “Nói vậy không sai, nhưng chuyện này cũng không nhẹ nhàng như vậy.”

Chấn Võ híp mắt nhìn Yến Thành: “Anh kỳ thị à?”

Yến Thành vội lắc đầu nói: “Tôi không, tôi thấy thế nào cũng được, chỉ cần chân thành.” Sau đó ra vẻ thần bí nói, “Tôi nghe nói con trai của Vương tổng chúng ta cũng là gay. Nếu như các cậu chia tay, biết đâu cậu sẽ có cơ hội trở thành người một nhà với Vương tổng đấy!”

Anh phải đi về nhà xem lại ảnh của Chấn Văn lần nữa mới được. Anh muốn xem thật kỹ. Nghĩ vậy, Chấn Võ cầm điện thoại, đứng dậy: “Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, tôi về trước đây.”

“Ừ, cùng về.” Yến Thành đứng dậy, mặc áo khoác ngoài.

Chấn Võ cầm lấy áo khoác ngoài, vắt lên cánh tay, nói vội: “Tôi có việc gấp, không về cùng anh. Gặp lại anh sau. Còn nữa, cảm ơn bữa tối của anh.”

Chấn Võ nói xong, không đợi Yến Thành trả lời đã xoay người rời khỏi quán cháo.

Yến Thành ở phía sau nói với theo: “Này, bên ngoài lạnh lắm! Cậu mặc áo khoác vào đã rồi hãy đi!” Nhưng Chấn Võ không nghe thấy, tiếng gọi của anh làm toàn bộ khách trong quán đều ngừng nói, quán cháo lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả quay đầu nhìn anh ta.

“Ha ha, cậu ấy thật nóng nảy.” Nói xong, anh hận không thể đánh lên miệng mình. Nghe lời này sao lại mờ ám như vậy?

Chấn Võ về đến phòng trọ, cởi áo khoác, tiện tay ném xuống đất, cuộn mình trên ghế sofa, mở điện thoại. Bên dưới tin nhắn của Chấn Văn, ngoài trừ tin nhắn trả lời của anh còn có đoạn trả lời tiếp theo của Chấn Văn: “Cuối cùng anh cũng chịu trả lời. Vậy tức là anh không còn giận em nữa?”

Chấn Võ muốn phát cáu. Giận? Anh giận bao giờ? Rõ ràng là tên nhóc kia không cho anh liên lạc?

Anh trả lời lại: “Anh có nên giận không?” Sau đó nhìn chằm chằm điện thoại, đến khi mắt bắt đầu đau nhức, bên kia vẫn chưa trả lời lại. Anh đưa tay cởi quần áo, cởi đến khi chỉ còn quần lót, mới lại cầm điện thoại lên.

“Nên!”

Gì vậy chứ? Anh đợi lâu như vậy chỉ đổi được một chữ? Em ấy không thể nhiều lời hơn một chút được sao?

“Sao em biết hôm nay anh đến công ty thực tập? Ba nói à?”

Lần này bên kia trả lời rất nhanh: “Ừ.”

Chấn Võ trừng một chữ duy nhất hiện lên trên màn hình. Chấn Văn đột nhiên trở nên tiếc chữ như vàng? Anh bắt đầu hoài nghi người đang nhắn tin cho mình có đúng là Chấn Văn hay không.

Chấn Võ dứt khoát nhắn vào khung chat Line: “Em đúng là Chấn Văn?”

“Không thì sao? Anh cho rằng là ai?”

“Đột nhiên trở nên nói ít, anh không quen.”

“Vậy sao?”

“Anh vẫn chưa tin. Em gửi một clip ngắn đi!”

“Thật phiền phức!”

Chấn Võ nhìn chằm chằm mấy chữ này, còn đang không hiểu chúng có nghĩa là gì, trên khung hội thoại chợt hiện lên thông báo mời video call.

Chấn Võ đang trân trối nhìn màn hình suýt hất văng điện thoại đi. Đến khi cầm chắc điện thoại, anh vội ngồi thẳng người, hắng giọng, hít sâu một hơi rồi mới bấm nút nhận.

Trên màn hình điện thoại chợt xuất hiện gương mặt, ánh mắt quen thuộc đã lâu không được nhìn thấy, đôi mắt kia có vẻ như to hơn. Cậu đang mặc áo lông màu xám, mái tóc cắt ngắn lúc này đã dài hơn, thấp thoáng che đi vết sẹo trên trán. Hình như cậu đang ngồi trong tiệm ăn nhanh, sau lưng có rất nhiều người đi qua đi lại.

Chấn Võ ngơ ngác nhìn Chấn Văn trên màn hình, trái tim như bị túm lấy, ngứa ngáy lại đau đớn.

“Chào! Đã lâu không gặp!” Tiếng nói của Chấn Văn truyền tới, nụ cười của cậu vẫn làm anh rung động như vậy.

“Chào! Đã lâu không gặp!” Chấn Võ lặp lại lời của Chấn Văn, khóe môi toét ra, không tự chủ mà cười ngốc.

“Chấn Võ, anh sẽ hại em không ngủ được mất.”

“Tại sao?”

“Anh lộ hàng rồi!” Chấn Văn cười trộm.

Chấn Võ cúi đầu nhìn, lúc này mới nhớ ra vừa rồi mình vừa cởi quần áo vừa nhìn điện thoại cho nên đã cởi hết ra lúc nào mà anh cũng không hay, toàn bộ cơ thể để hiện lên trên màn hình.

Chấn Võ bối rối vội chỉnh camera đến vị trí chỉ nhìn thấy từ vai mình trở lên, nhìn người đối diện cười càng lúc càng sâu: “Em gọi video call cũng nên báo trước cho anh một tiếng chứ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK