Mục lục
Thế Thân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc cái bóng nhỏ gầy hoàn thành nhiệm vụ, trời đã hửng sáng, thiếu niên ưỡn thẳng tấm lưng đau nhức, lau mồ hôi đọng trên trán.

"Ngưng Nhi, vi sư cũng chỉ có thể làm được đến vậy thôi." Giọng nói dịu dàng mang chút xót xa, y cúi người, lau mồ hôi trên trán cho nàng, động tác dịu dàng như đang chăm sóc một con búp bê thủy tinh.

"Sư huynh con dám để con phải chịu tổn thương, con yên tâm, vi sư sẽ đi dạy dỗ nó ngay! Dám không bảo vệ tốt sư muội đáng yêu của mình!" Giọng điệu căm hận, thiếu niên nhìn nàng lần cuối rồi xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, cũng như khi đến, thoáng đã không thấy tăm hơi.

Nói đến cũng thật kỳ lạ, thiếu niên vừa đi không lâu thì Lưu Dục đã tỉnh lại, lúc nàng mở mắt, thần thái còn mơ hồ, nhìn quanh bốn phía mới biết trời đã sáng.

Lơ đãng nhìn thiếu nữ đang im lặng ngủ trên giường, đầu óc lập tức thanh tỉnh.

"Kỳ lạ—-" Nàng lẩm bẩm: "Sao ta lại ngủ được nhỉ?"

Bỗng nàng khựng lại, trợn mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ trên giường.

—- Ban nãy, ban nãy nàng hoa mắt ư? Hình như, hình như nàng vừa mới thấy nương nương cử động.

"Ưm......" Tiếng rên tuy khẽ, nhưng lại giống như tiếng sét giữa trời quang, khiến đầu Lưu Dục như bùng nổ.

Nàng đứng phắt dậy, nhưng rồi lại ngồi xuống, vui sướng đến mức hai chân nhũn đi.

"Nương nương, nương nương!" Nàng bước đến bên giường, khóc vì quá vui mừng khi nhìn thấy thiếu nữ đã hôn mê chín ngày tỉnh lại, không cầm được nước mắt, nỗi kích động không thể diễn tả thành lời bao trùm lấy nàng, nàng nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Liễu Vận Ngưng: "Nương nương, nô tỳ, nô tỳ......" Nàng kích động đến nỗi không biết phải nói gì, chỉ biết lắp bắp, sợ Liễu Vận Ngưng lại tiếp tục ngủ.

Liễu Vận Ngưng nâng mắt, đôi mắt ầng ậng nước nhìn Lưu Dục, có vẻ hoài nghi: "Lưu Dục......" Vừa nói mới thấy giọng của mình sao mà khó nghe, cổ họng bỏng rát như bị thiêu đốt.

Lưu Dục như nhớ ra cái gì, lập tức buông tay nàng: "Nương nương, người, người đừng nói nữa, nô tỳ đi lấy nước cho người!" Nàng nói năng lộn xộn, giọng nói run rẩy, Liễu Vận Ngưng gian nan mở mắt, muốn đưa tay giữ chặt nàng nhưng đành mệt mỏi buông xuôi.

Nàng ngây ra, ngỡ ngàng nhìn theo bóng Lưu Dục, đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra trước khi hôn mê—-

Thì ra, thì ra không phải mơ.

Cảm giác bản thân như vừa ngủ một giấc thật dài, nàng vốn không muốn tỉnh lại, nhưng mà—-

Đặt bàn tay trắng xanh lên cái bụng giờ đã bằng phẳng, không còn cảm nhận được sự tồn tại của nó, không còn cảm nhận được nữa.

—- Đến cuối cùng, ta vẫn trắng tay.

Chậm rãi nhắm mắt lại, có thứ gì đỏ chảy xuống, rồi lại biến mất—-

Tin Liễu phi tỉnh lại chưa đến một ngày đã truyền khắp cung, có người cảm thấy buồn cũng có kẻ thở phào nhẹ nhõm, dù sao cơn thịnh nộ của Đế Vương các nàng không có đủ can đảm để hứng.

Lúc thị nữ Lâm Nhi thân tín quay lại báo tin Liễu phi đã tỉnh, Đào phi chỉ thản nhiên 'ờ' một tiếng rồi lơ đãng nói thêm: "Tỉnh rồi à." Lâm Nhi thấy chủ tử của mình không mấy để ý cũng chẳng phản ứng gì mà chỉ xé từng mẩu bánh ném xuống ao cá.

Lâm Nhi nhìn nàng, hít sâu một hơi: "Nương nương, Liễu phi nương nương tỉnh rồi, tại sao người lại không có phản ứng gì hết vậy?"

"Vậy ngươi thấy bổn cung nên phản ứng như thế nào đây?" Ném miếng bánh cuối cùng trong tay xuống ao, Đào phi quay sang nhìn Lâm Nhi, ánh mắt kiêu ngạo.

Lâm Nhi cười khổ nói: "Liễu phi tỉnh lại, vậy nương nương càng khó khăn trong việc giành lại sự sủng ái của bệ hạ, nô tỳ chỉ không hiểu tại sao nương nương lại giống như chẳng quan tâm mà thôi."

"Ha!" Đào phi bật cười kiêu ngạo, trả lời: "Lâm Nhi, lúc bệ hạ sủng ái bổn cung, bổn cung sẽ dốc sức lấy lòng bệ hạ, hơn nữa cũng là bổn cung tình nguyện, nhưng nếu đã đánh mất sự sủng ái của người, muốn bổn cung trăm phương nghìn kế đoạt lấy sự chú ý của bệ hạ, thì bổn cung làm không được." Dừng một chặp, nàng lại tiếp: "Bổn cung không giống một số người không từ thủ đoạn."

"Nương nương—-" Lâm Nhi không hề kinh ngạc, như hiểu rõ ý của Đào phi, nàng cười khẽ, nhưng đó lại là nụ cười cay đắng.

"Vậy nương nương thì sao đây? Cứ như vậy cả đời?"

Liếc nàng ta một cái, Đào phi nhún vai, nói: "Chẳng lẽ ngươi không thấy lần này bệ hạ đã thật sự động chân tình sao?"

Lâm Nhi ngập ngừng, rồi nói: "Có lẽ vậy!"

—- Không phải có lẽ, mà là chắc chắn.

"Lâm Nhi—-" Đào phi đứng dậy, tiến về phía tẩm cung, có hơi đăm chiêu: "Chuyện của Liễu phi, chỉ chấm dứt một cách đơn giản vậy thôi sao?"

Lâm Nhi đi theo sau nàng, không do dự trả lời: "Không đâu!"

Đào phi xoay người lại, nhìn nàng một hồi rồi quay đầu thở dài: "Hậu cung thật đúng là một nơi đáng sợ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK