Đến lúc phải cắt chỉ vết thương trên đầu Khương Dực, nói thế nào hắn cũng nhất quyết không chịu đến bệnh viện Trung ương thêm phiền phức, Chúc Vi Tinh không còn cách nào chỉ có thể đi cùng hắn đến trạm y tế trong ngõ để xử lí.
Trong phòng khám nhỏ, lúc bác sĩ đang chuẩn bị, Chúc Vi Tinh đứng chờ bên cạnh Khương Dực không khỏi lặng lẽ ngáp một cái. Đêm qua cậu ngủ muộn vì mải đọc tài liệu Lương Vĩnh Phú đưa cho, sáng nay lại vội đi theo tên này đến đây nên có chút buồn ngủ.
Khương Dực để ý thấy, hắn chỉ chỉ vào ghế nhỏ bên cạnh.
Cậu lắc đầu, ra hiệu không sao.
Không ngờ Khương Dực lại vỗ vỗ bắp đùi mình, trên mặt viết rõ em có hai phương án để lựa chọn.
Chúc Vi Tinh không nói nên lời, chỉ có thể bước tới ngồi xuống ghế nhỏ cạnh hắn.
Khương Dực mắng: "Tối qua còn sớm em đã cúp điện thoại của tôi, nói muốn đi ngủ, thế mà đèn lại sáng cả đêm, hại tôi cũng không thể ngủ được! Chỉ có thể lên chơi game!"
Mặc dù lời này phát ra từ miệng một tên quỷ thức đêm thì không có sức thuyết phục chút nào, nhưng Chúc Vi Tinh vẫn lịch sự nói: "Xin lỗi."
Khương Dực: "Hừ, cách có cái cửa sổ còn thắp hai cái đèn, lãng phí!"
Chúc - hôm qua không chịu đến nhà họ Khương để đọc tài liệu mà về nhà mình - Vi Tinh: "..."
Khương Dực: "Em làm người có trách nhiệm như vậy, thế có phải nên cân nhắc chịu trách nhiệm về việc cúp điện lần tới ở Linh Giáp không?"
Chúc - về nhà chỉ bật một chiếc đèn bàn nhỏ - Vi Tinh: "..."
Khương Dực: "Cho nên bận rộn cả một đêm, rốt cục đạt được thành tựu gì rồi?"
Cuối cùng chủ đề cũng đã quay lại đúng hướng, Chúc Vi Tinh đơn giản phớt lờ mấy lời vô nghĩa của tên này, cậu nói: "Rất nhiều."
Khương Dực suy đoán không đâu: "Em nói...khu đất Hồng Quang vốn thuộc về em, em là chủ nhân của tòa nhà ma, thế nên em mới là Quỷ Vương nhỉ?"
Chúc Vi Tinh nghiêm túc sắp xếp lại các mối quan hệ: "Nam Giao Địa Vương sau khi bị Lâu thị bán cho Yến thị mới xây dựng nên trấn nhỏ Hồng Quang, Yến Quế Hải hoặc là Yến Diêu Chinh hẳn là sở hữu phần lớn cổ phần của bất động sản Hồng Quang. Mặc dù trấn nhỏ Hồng Quang tuân theo nhiều quy hoạch ban đầu do Lâu thị năm đó đặt ra, nhưng dự án chưa hoàn thành thì Lâu Minh Nguyệt đã qua đời, nên anh ta chưa từng nhìn thấy nơi đó và cũng không được tính là chủ sỡ hữu của nó."
Nhưng điều khiến Chúc Vi Tinh thắc mắc không phải là mối quan hệ giữa Lâu thị và Hồng Quang, mà là mối quan hệ giữa tập đoàn Thiên Sơn và Hồng Quang.
Theo như cậu đọc trong tài liệu thì được biết, Yến thị đã bị Thiên Sơn chiếm đoạt sau khi Lâu Minh Nguyệt qua đời một năm, khi đó tổng giám đốc lẫn phó giám đốc địa ốc Hồng Quang đã lần lượt gặp họa, nói một cách logic thì dù Hồng Quang có phá sản thì tài nguyên sau đó cũng sẽ giao cho Thiên Sơn, nếu như vậy thì tại sao Thiên Sơn lại tham gia đấu giá Hồng Quang, mua lại rồi biến nó thành nghĩa trang? Rõ ràng Hồng Quang đã là của họ.
Khả năng duy nhất là với cái danh nhà ma trước đó, việc xây dựng nghĩa trang cứ thế mà nước chảy mây trôi, nếu không thì sao một mảnh đất giá trị cao đến thế lại được chính quyền bất đắc dĩ phê duyệt cho xây dựng nghĩa trang được. Dù sao đó phải là một miếng đất tốt thì năm đó mới được Lâu thị nhìn trúng, không ai có thể tưởng tượng chỉ sau mấy năm mà nó lại rơi vào kết cục này. Cho nên... Tòa nhà ma rốt cục có phải là tòa nhà ma hay không? Nếu như việc cải tạo thành khu nghĩa trang không phải là ý tưởng nhất thời của Yến Cẩn Lương mà là đã được lên kế hoạch từ trước thì, phải chăng những hiện tượng bất thường của Hồng Quang mấy năm nay là do có bí mật gì đằng sau? Thậm chí chuyện kì lạ xảy ra sau khi nó phá sản là có ẩn tình khác? Sao hắn lại phung phí của trời, biến một mảnh đất có giá trị kinh doanh cao như vậy thành một nơi để chôn người chết?
Quan trọng hơn là, vào lúc Mạnh Tế gặp tai nạn ở Hồng Quang, vốn ông chủ đứng sau cũng không cần phải bồi thường vì sợ ảnh hưởng của dư luận ảnh hưởng đến việc đấu giá như Lương Vĩnh Phú đã nói. Bọn họ cho, chi bằng nói là Thiên Sơn cho. Mạnh Tế nằm viện hai năm, ở phòng bệnh VIP, tốn bao nhiêu tiền thuốc thang máy móc điều trị, thực ra đều là tiền của Yến Cẩn Lương.
Tại sao?
Thầy Dương hội Liên Hoa đã nói, hai năm trước trấn nhỏ Hồng Quang có thực hiện nghi lễ, Chúc Vi Tinh suy đoán chuyện này có liên quan đến Mạnh Tế, nhưng lúc đó Mạnh Tế chỉ là chết não nằm viện, tại sao lại phải làm lễ cúng bái?
Mấy loại trộm vặt như Phó Uy Khổng Cường tới lui trấn Hồng Quang không bị chú ý thì miễn cưỡng có thể hiểu được, nhưng nếu bày lễ cúng bái thì động tĩnh chắc chắn không nhỏ. Hồng Quang là loại có chủ há có thể mặc người làm loạn? Hiển nhiên ngoài cổng còn có bảo vệ canh giữ.
Trừ phi... lễ cúng bái ấy được Thiên Sơn cho phép, hoặc là căn bản việc ấy do chính Thiên Sơn thực hiện.
Vừa làm lễ vừa bồi thường, lẽ nào Yến Cẩn Lương hay các thành viên khác trongThiên Sơn có giao tình gì với Mạnh Tế? Nếu thật thế thì làm sao bọn họ có thể trơ mắt nhìn cậu ta bị bạn bè cùng lứa bạo lực học đường đến chết được?
Hay thực ra, Mạnh Tế... đối với bọn họ còn có giá trị đặc biệt nào đó để lợi dụng?
Chúc Vi Tinh hỏi Khương Dực: "Nhưng mà một đứa nhóc nghèo khó, biến thành một đứa nhóc vừa nghèo khó vừa bị thương nặng thì có thể có ích lợi gì được?"
Khương Dực trả lời Chúc Vi Tinh bằng cách đánh một cái ngáp dài.
Hắn mệt mỏi, thậm chí bọng mắt buồn ngủ chỉ chực chờ sụp xuống.
Chúc Vi Tinh thở dài.
Khương Dực bất giác về lại cõi trần: "Em đang hỏi tôi à?"
Chúc Vi Tinh bực mình đáp: "Nếu không thì ai."
Khương Dực: "Tôi còn tưởng em không cần ý kiến của tôi."
Chúc Vi Tinh: "Tất nhiên không phải rồi."
Khương Dực: "Vậy sao hôm qua bảo em đến nhà tôi thảo luận em lại không muốn? Lén la lén lút một mình, còn lãng phí điện."
Chúc Vi Tinh: "..."
Quả nhiên, đi một vòng trái đất mà vẫn còn để bụng cái chuyện giời ơi đất hỡi này.
Sau khi cắt chỉ xong, Chúc Vi Tinh dẫn tên quỷ hẹp hòi này ra ngoài, nhưng cậu vừa tới cửa thì đột nhiên khựng lại, quay người tóm lấy tay người bên cạnh.
Khương Dực sắc mặt tệ hại nãy giờ bỗng sững sờ, hắn nghe Chúc Vi Tinh nói: "Chúng ta qua cửa hông đi, ít người hơn."
Khương Dực nhìn cậu, lại nhìn mấy ngón tay trắng ngọc chủ động bao lấy bàn tay mình, vẻ khó chịu trên mặt hắn liền xẹp xuống, hừ một tiếng rồi nắm chặt lấy tay cậu, bước về phía trước.
Chúc Vi Tinh đi theo phía sau, cậu liếc nhìn Trịnh Chiếu Văn đang đứng sau cửa sổ phòng bệnh. May là đối phương chưa nhìn thấy bọn họ, trông anh ta như đã thay bộ quần áo sáng sủa hơn, sắc mặt cũng tốt hơn trước rất nhiều, chỉ là vẫn còn chống nạng bên người.
Hi vọng anh ta sớm ngày bình phục, Chúc Vi Tinh bất lực nghĩ nghĩ.
Đường đi ngoài cửa hông của trạm y tế thông với một cái ngã ba nhỏ nối Linh Giáp, Ngư Chu Nhai với một tòa nhà hai đầu, đi tới đó sẽ phải đi đường vòng nên trước đến giờ rất thưa người qua lại. Cả đoạn đường Chúc Vi Tinh đều bị Khương Dực nắm tay dẫn đi, mãi đến khi về đến con ngõ quen thuộc mới buông ra.
Con ngõ vẫn náo nhiệt như thường lệ, các bà các dì tám chuyện rôm rả, nhất là trước tòa nhà số 4, ở đó có mấy gương mặt thân quen như chị Trần, dì Tống cùng một nhóm phụ nữ xa lạ, cả đám tụ lại trò chuyện, cứ như đã lâu không gặp vậy.
Chúc Vi Tinh liếc nhìn bọn họ thì chú ý thấy cửa sổ tầng một đang mở toang, dì ủy ban xã được cử trông coi chủ nhà đang đứng ở cửa nghe bọn chị Trần nói chuyện.
Chúc Vi Tinh quay bước đi về phía cửa sổ.
Sau kính cửa, cậu nhìn thấy một người phụ nữ đang xem TV, hai mắt bà đờ đẫn, vẻ mặt dại ra cứ nhìn chằm chằm vào màn hình mà ngẩn người.
Chúc Vi Tinh đang do dự không biết có nên gây sự chú ý với bà ấy hay không thì người phụ nữ kia đã quay lại nhìn cậu trước.
Thế rồi đôi mắt vốn đang mờ mịt ngây dại đó sau khi nhìn thấy Chúc Vi Tinh thì bỗng nứt vỡ, không đợi cậu gọi, bà ta đã tự đứng lên, lảo đảo bước tới trước cửa sổ, mỉm cười kêu một tiếng: "Con trai..."
Đến lượt Chúc Vi Tinh sững sờ.
Đối mặt với người phụ nữ đang bị đả kích này, Chúc Vi Tinh vốn định hỏi thăm về Mạnh Tế bấy giờ phải nghẹn lời, sợ kí.ch thích đến đối phương nên không biết phải nói làm sao.
"Con trai..." Từ Đan Cầm nắm lấy song cửa sổ gọi không ngừng. Mắt mày bà cong cong hiền lành, trông hết sức bình thường như bao người mẹ khác.
Chúc Vi Tinh há miệng, nhưng cuối cùng vẫn phủ nhận: "Cháu không phải... Xin lỗi, cháu không phải con trai của cô."
Từ Đan Cầm lại khẳng định: "Vớ vẩn, lâu rồi con chưa về thăm mẹ, vừa về đã nói nhảm rồi."
Chúc Vi Tinh trong lòng chua xót: "Cậu ấy... Lúc trước con có về thăm sao?"
Từ Đan Cầm gật đầu.
Chúc Vi Tinh: "Là khi nào?"
Từ Đan Cầm: "Đêm đó, đêm đó... Ở ngoài, đó ngoài đó..."
Chúc Vi Tinh theo ngón tay của bà ta nhìn ra góc ngoài cửa sổ, cậu chợt nhớ ra, vào cái đêm mấy tháng trước, cậu phát hiện mẹ Mạnh đang chạy loạn quanh đó, khi ấy Chúc Vi Tinh còn bị bà làm cho sợ hết hồn, lập tức gọi điện cho cảnh sát Tiểu Trương, nhờ dì bên ủy ban đưa bà trở về.
Nhìn bà như điên điên khùng khùng, nhưng trí nhớ lại tốt đến bất ngờ, như vậy lời nói của bà ấy có thể tin được không?
Chúc Vi Tinh khẽ cắn răng, cậu vẫn hỏi: "Ngoại trừ hôm đó ra, còn trước đây, năm ngoái, hay là sớm hơn, con có về không?"
Từ Đan Cầm im lặng. Vấn đề này như đã hỏi trúng điểm mù trong suy nghĩ của bà ta, đôi mắt vẩn đục của bà chuyển động, có chút lo lắng không yên.
Chúc Vi Tinh thấy hai tay bà càng ngày càng siết chặt, bèn an ủi nói: "Không nhớ ra cũng không sao, không cần nghĩ nữa."
Từ Đan Cầm lại lắc đầu, trên mặt mang theo kiên trì: "Mẹ nhớ mà, mẹ nhớ... con, con... A, bệnh viện, ở bệnh viện."
"Con đang ngủ, rất là lâu, mẹ chờ rồi lại chờ... chờ mãi. Rốt cục con cũng tỉnh, con đã tỉnh dậy, mẹ rất vui." Từ Đan Cầm cúi đầu, bỗng nhiên bật cười, lại đột nhiên bi thương, "Nhưng con lại bỏ chạy, phòng bệnh, con trốn..."
Chúc Vi Tinh ngạc nhiên: "Con nằm rất lâu, bỗng nhiên một ngày tỉnh dậy, sau đó chạy khỏi phòng bệnh sao?"
Từ Đan Cầm trố mắt, dường như thấy được cảnh tượng ấy ngay trước mắt: "Con tỉnh rồi, con chạy... Mẹ vẫn luôn đuổi theo, luôn đuổi theo... mẹ theo không kịp, con vẫn chạy đi... Những người khác đuổi theo, cũng không theo kịp... không thấy con đâu, không thấy..."
Chúc Vi Tinh đè lại nhịp tim đang đập nhanh của mình, cậu cố gắng bình tĩnh hỏi: "Là khi nào? Con biến mất khi nào?"
Từ Đan Cầm ôm đầu: "Năm ngoái, năm ngoái... Tháng bảy, tháng bảy..."
Tháng bảy? Đó chẳng phải là lúc Khổng Cường nhắc đến chuyện gặp Mạnh Tế ở trấn nhỏ Hồng Quang sao?
Nhưng không đợi Chúc Vi Tinh kịp hỏi lại, Từ Đan Cầm đã đột ngột sầm mặt, hơi ấm trong mắt bà biến mất hết, thay vào thứ ánh sáng sắc bén đến kì lạ, như thể bà ta đã biến thành một người khác. Bà nhìn chằm chằm cậu trai trước mặt, cả giận nói: "Cậu là ai? Cậu không phải con trai của tôi! Sao cậu dám giả mạo nó?"
Chúc Vi Tinh chưa kịp mở miệng, đáy mắt Từ Đan Cầm đã tràn ngập hận ý, gắt gao nhìn về phía sau cậu.
Chúc Vi Tinh thầm nghĩ không ổn, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Khương Dực đang buồn bực đứng cách đó không xa.
Khắc sau, bên tai đã vang lên tiếng rít gào: "Khốn nạn! Mày trả con trai lại cho tao! Trả lại cho tao!"
Bà vươn cả hai tay ra khỏi song cửa, liều mạng chộp về phía Khương Dực, đầu bà áp sát vào cửa sổ đến độ biến dạng, nom cực kì điên cuồng khủng bố.
Mặc dù biết bà bị hạn chế di chuyển nhưng Chúc Vi Tinh vẫn lập tức đứng ngăn giữa hai người.
Tiếng thét này hiển nhiên kéo đến sự chú ý của mấy cô bác đang tám chuyện bên ngoài. Dì ở ủy ban xã cũng phát hiện xảy ra chuyện, bèn vội vàng vào nhà trấn an, vừa ôm vừa lôi Từ Đan Cầm đi vào phòng, đóng chặt cửa sổ lại.
Nghe tiếng giãy giụa la hét từ bên trong vọng ra, Chúc Vi Tinh trong lòng chua xót. Bất kể chuyện của Mạnh Tế có liên quan gì đến mình hay không, hôm nay không cẩn thận kí.ch thích mẹ Mạnh phát điên thế này, cậu cảm thấy hết sức áy náy.
Bất giác cậu lại nghĩ đến Khương Dực, chỉ lo đối phương cũng bị mẹ Mạnh ảnh hưởng, bị hiểu lầm chuyện có ý tốt chăm sóc Mạnh Tế, sẽ cảm thấy thất vọng.
Ai ngờ quay đầu nhìn lại, cậu chỉ thấy Khương Dực vẻ mặt vô cảm cúi đầu đốt điếu thuốc.
Cảm nhận được ánh mắt của Chúc Vi Tinh, Khương Dực đóng bật lửa, thổi ra một vòng khói, hắn làm như không liên quan đến mình mà nói: "Hỏi xong chưa? Đi được chưa?"
- ------------------------------
*Dẻ: máy suýt hỏng, tui bực quá đập nó một cái... may mắn vẫn còn ăn giáng sinh được mấy bồ ạ:>
Danh Sách Chương: