Người ta nhìn thấy mà sợ.
Nhưng trên dưới Lục gia có cả ngàn người sao không có ai đi cứu?
Thái độ của cô nương nhà nàng cũng thực dọa người. Cô nương cũng không bảo tiểu Tần tướng quân về trước, cũng không gọi người của Quang Đức Đường đi cứu hỏa. Nàng ấy chỉ ngồi đó không nói gì thật lâu.
Mãn Tú hơi chần chừ. Mông Thác cùng Nhạc lão tam được sắp xếp ở trong một tiểu các của Lục gia, cách nơi này một cánh rừng trúc. Nơi ấy quản rất nghiêm nhưng nàng ta lớn lên ở phố phường, đã lăn lê bò lết khắp nơi mười mấy năm thì cái này có khó gì!
Mãn Tú nghĩ xong lập tức cao giọng đáp “Vâng!” Sau đó nàng ta lập tức chạy vèo đi!
“Bạch Xuân.” Trường Đình vẫn chưa động, chỉ nhẹ giọng gọi.
Cả người Bạch Xuân run lên, bóng dáng nho nhỏ lộ ra dưới ánh nến không chỗ che giấu.
“Ngươi vào trong phòng canh chừng Ngọc Nương và A Ninh, bất kể bên ngoài có động tĩnh gì đều không cho Ngọc Nương ra cửa, càng không cho A Ninh ra ngoài.”
Giọng Trường Đình mang theo bi thương, Bạch Xuân có thể ngửi được mùi chua xót trong đó.
Ánh lửa chói mắt, Trường Đình ngửa đầu than dài một hơi.
“Đại cô nương có việc thì cứ giao cho mạt tướng đi làm, dù là núi đao biển lửa ta cũng không chối từ! Mông Thác đại nhân tuy thiếu niên anh hùng nhưng rốt cuộc cũng không phải người của Lục gia.”
Tiểu Tần tướng quân nói thẳng thắn. Ông ấy khờ thật nhưng 36 cuốn quỷ đạo binh thư ông ấy đọc không phải vứt không. Tuy ông ấy không hiểu đêm nay đã xảy ra chuyện gì nhưng đại để cũng không phải trò hay gì. Đều là người Lục gia đang diễn, một người Hồ xuất thân Thạch gia như Mông Thác có tư cách gì hóa trang lên sân khấu chứ?
Trường Đình nhếch khóe miệng cười nói, “Ai cũng có thể làm việc này, trừ ngài. A Kiều chỉ làm phiền tiểu Tần tướng quân một chuyện.”
Tiểu Tần tướng quân kinh sợ lui về phía sau chắp tay thi lễ.
“Nhờ tiểu Tần tướng quân bảo bộ A Ninh, Tạ gia Đại Lang chưa rời khỏi Bình thành nên nếu tình hình có biến đổi thì mong ngài khẩn cầu Tạ Đại Lang bảo hộ A Ninh và Ngọc Nương chu toàn.”
Giọng nàng xa xôi, Mông Thác lúc này lại dán ở chân tường mà bước thật nhanh. Mãn Tú bị hắn bỏ lại phía sau, lúc này hắn tới gần nên đã thính tai nghe thấy. Lời nói của Trường Đình nhẹ nhàng rơi vào tai khiến hắn run lên!
Đây là dặn dò hậu sự mà!
Tiểu Tần tướng quân cũng lập tức sững sờ!
Gió lướt qua, Trường Đình không nhịn được rùng mình. Nàng theo bản năng nhanh chóng nhìn về phía sau lại thấy trong rừng không người cũng không ngọn đèn dầu. Lúc quay đầu lại nàng càng thêm khẩn cấp, “Hôm nay A Kiều quấy rầy tiểu Tần tướng quân đúng là bất đắc dĩ, mong ngài luôn nhớ rõ huynh trưởng và Tề Quốc Công chết thảm nơi tuyết lạnh! San Hô, Bích Ngọc, tiễn khách!”
Phía nam vẫn còn đang cháy!
Tiểu Tần tướng quân vẫn ngây ra.
San Hô bị dọa đến đỏ mắt nhưng vẫn đi tới tiễn người. Tiểu nha hoàn vội vàng kéo người nhưng tiểu Tần tướng quân vẫn không lay chuyển. Cửa viện lúc này “Phanh” một tiếng đóng chặt lại, ngăn cách ông ta!
Mông Thác chạy thật nhanh, một tay bám lên tường sau đó cả người chạm đất nhẹ nhàng không tiếng động!
Trường Đình thẳng lưng hít sâu một hơi. Nàng nhắm mắt lại sau đó mở ra đã thấy Mông Thác đứng lặng ở một bên, áo đen, mặt ngưng trọng.
“Mông Thác…” Trường Đình đột nhiên thấy đầu gối mềm nhũn, cả người lung lay.
Mông Thác một tay đỡ được nàng, lại lời ít mà ý nhiều, “Chuyện gì, ngài nói đi.”
Trường Đình túm chặt lấy ống tay áo hắn, gian nan mở miệng gằn từng chữ, “Sự tình có thay đổi… Lục Phân… Lục Phân có lẽ không chết được… Ta cầu ngươi, ta cầu xin ngươi có thể mang người tới U Châu giết Lục Phân đi được không…”
“Phanh!”
Ánh lửa đột nhiên bùng lên!
Có lẽ được rót dầu nên lửa đột nhiên càng cháy hung hơn!
Mông Thác trở tay đỡ nàng, mắt lộ ngạc nhiên hỏi, “Vì sao? Lục Trường Anh còn sống, hiện tại tuy chân chưa khỏi hẳn nhưng mệnh vẫn còn. Chân Định đại trưởng công chúa cũng không phải phụ nhân tầm thường, nếu bà ấy đã hạ quyết tâm tự chặt tay mình thì sao có thể đổi ý?”
“Nếu một người mẹ cảm thấy áy náy, thấy có lỗi với con mình thì sao!? Một người mẹ như thế liệu có thể đứng ngoài cuộc mà bàng quan nhìn con mình chết ư!? Một người bình thường có thể cân nhắc thiệt hơn nhưng một người mẹ không làm được! Vì A Ninh ta dám giết người, vì A Ninh ta cái gì cũng có thể làm! Đại trưởng công chúa là người yêu hận rõ ràng nhưng nếu bà ấy mang theo áy náy với Lục Phân thì liệu có thể tự mình hạ lệnh giết con mình sao!?”
Trường Đình vùi đầu gầm nhẹ, cả người rúc trong cái bóng của Mông Thác. Nàng cũng không biết bản thân mình đang run rẩy cỡ nào!
Trực giác của Mông Thác hiện giờ đã liên hệ biến động này với ngọn lửa kia nhưng hắn không thể nào hiểu thấu nhân quả trong đó. Hắn nhìn nhận vấn đề luôn trực tiếp, nếu đã không nghĩ ra nguyên nhân thì không nghĩ nữa mà chỉ nhìn nhận hậu quả là được.
“Chân Định đại trưởng công chúa thay đổi thất thường, quyết định buông tha Lục Phân nên ngài để ta suốt đêm đuổi tới U Châu hạ ta giết Lục Phân… Nếu sự tình bại lộ ngài ở Bình thành phải thế nào ngài có từng nghĩ tới chưa?”
“Ta chỉ biết giữa Lục Phân và ca ca thì ắt một kẻ phải chết!” Trường Đình đỏ bừng mặt, tay nắm góc áo hắn nói, “Nếu đại trưởng công chúa luyến tiếc con mình thì nhất định phải bỏ đứa cháu! Một núi không thể có hai hổ! Nếu ca ca và Lục Phân đều còn vậy Lục gia sớm hay muộn cũng sẽ đại loạn! Đại trưởng công chúa sẽ không chấp nhận kết quả này! Một khi bị vứt bỏ thì người phải chết chính là ca ca!”
“Vậy ngài làm sao bây giờ!?” Mông Thác cao giọng nói, “A Ninh còn nhỏ, Chân Định đại trưởng công chúa lại luyến tiếc nàng. Hồ Ngọc Nương không quan trọng gì, ngài cũng đã phó thác cho Tạ gia, nếu thật sự không được thì Thạch gia cũng có thể ra mặt! Nhưng ngài thì sao? Nếu Lục Phân bỏ mình ngài cho rằng Chân Định đại trưởng công chúa sẽ tính lên đầu ai. Lục Trường Anh còn cần một tháng nữa mới có thể từ Ký Châu trở về cơ mà!?”
Vậy nàng thì sao?
Trường Đình cũng không để ý đến cái này.
Trường Đình gần như mất tiếng mà rũ mắt lắc đầu nói: “Ngươi nói xem ngươi có nguyện ý hay không. Ta biết việc giết chết Lục Phân sẽ phải gánh vác hậu quả, nhưng ta không sao cả, ta tồn tại không phải vì bản thân mình mà vì phụ thân, vì mẫu thân, vì nhị ca lúc trước đã hy sinh để thay mận đổi đào… Ta không thể để kẻ xấu xa như Lục Phân sống sót. Cùng lắm thì ta lấy mệnh mình ra đổi thôi… Đáng giá…” Trường Đình ngửa đầu nhìn về phía Mông Thác giống như nhìn về phía một tấm gỗ trôi trên dòng nước mà nàng có thể bám lấy. Đôi mắt nàng tỏa sáng nói: “Rất đáng giá, nếu giết chết Lục Phân thì ca ca sẽ là lựa chọn duy nhất. Cái này đối với Thạch gia và Thạch nhị ca đều hữu ích, … Mông Thác, ta cầu xin ngươi, ta cầu xin ngươi…”
Tiểu cô nương khóc lóc, lặng lẽ rơi nước mắt giàn giụa, thậm chí còn không nức nở. Nước mắt của nàng cứ thế rơi xuống, giống như trân châu lại giống như sao trời.
Hiện giờ là gió bắc đang thổi đúng không? Nếu không sao Mông Thác lại cảm thấy trong ánh mắt kia chỉ toàn là ảm đạm thế nhỉ?
“Ta đồng ý với ngài.”
Mông Thác cất giọng trầm ổn, trong đầu lại lướt qua bao nhiêu ý nghĩ. Từ U Châu đến đây mất tầm nửa tháng, cho dù có người tiếp viện thì cũng không kịp. Chân Định đại trưởng công chúa sẽ giết đứa cháu gái đã trải qua nhiều chông gai này ư? Quy củ của sĩ gia đại tộc không phải như vậy. Nhưng lòng người khó dò, hắn không thể tưởng tượng được một người mẹ tức giận lên sẽ làm được chuyện gì.
Không, hắn có thể tưởng tượng được, lửa bốc lên tối nay có lẽ chính là bằng chứng.
“Phải sống sót, phải chờ ta.”
Mông Thác vươn tay cực kỳ muốn ôm cô nương trước mặt nhưng bàn tay giơ được một nửa lại co lại, mấy lần muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi.
“Phanh đát ——” Cửa sân bỗng nhiên mở rộng!
Mông Thác phản ứng cực nhanh, lập tức lắc người qua che trước mặt Trường Đình!
Khuôn mặt Trường Đình trắng bệch, nàng nín thở ngưng thần nhìn thẳng ra cửa lớn sơn son.
Hai ngọn đèn cung đình từ cửa nách nghiêng vào chiếu sáng. Trong ánh sáng mờ nhạt đó, thị nữ cầm đèn cúi đầu, ở giữa có một người tập tễnh đi tới, giống như đang đi trên bông.
Trường Đình lau mặt để tầm nhìn của mình rõ ràng hơn.
Là Chân Định đại trưởng công chúa, chỉ có một mình, phía sau không có Nga Mi.
Trường Đình muốn gào khóc nhưng lại không khóc được. Nàng muốn cười nhưng mãi không nhếch được miệng. Hiện giờ nàng cười nhất định còn khó coi hơn khóc.
Mông Thác giống như ngọn núi che trước mặt nàng, bóng đổ trên người nàng khiến người ta yên tâm.
“A Kiều.” Giọng Chân Định đại trưởng công chúa như bị bẻ gãy và nghiền nát, lại cực kỳ mệt mỏi. Bà ấy giống như đang thả một hơi trong lồng ngực ra, nghe như tiếng gió kẽo kẹt thổi qua khe cửa nối đuôi nhau mà vào.
Trường Đình hơi há mồm muốn đáp một tiếng.
“Đã lâu ta chưa thấy lửa lớn như thế.”
Chân Định đại trưởng công chúa chậm rãi đi vào bên trong. Mông Thác vẫn bất động, đồ sộ như núi.
Bà ta bật cười nói, “Lần trước thấy lửa lớn thế này cũng là do ta đốt. Mẫu hậu vì khó sinh mà qua đời, phụ hoàng có phi tần chuyên sủng, đệ đệ còn ở trong tã lót gào khóc đòi ăn. Toàn bộ Tiêu Phòng Điện chỉ có một mình ta trợn mắt bảo hộ hắn. Cung điện to lớn như thế mang lại cái gì cho chúng ta? Mẫu hậu ư? Không thể. Hay một vị phụ hoàng chịu hồi tâm chuyển ý? Cũng không thể. Nếu đã vô dụng thì đơn giản đốt hết.”
Chân Định đại trưởng công chúa chảy nước mắt, chúng lăn qua nếp nhăn trên mặt bà ta sau đó không còn tung tích gì nữa.
Trường Đình hít hít mũi không nói gì.
“Năm ấy ta 15 tuổi, cũng bằng ngươi bây giờ. Từ đó ta thề sau này làm mẫu thân ta nhất định sẽ không giống như thế. Ta phải bảo vệ con mình, để chúng không phải chịu nỗi đau ta từng phải chịu.” Chân Định đại trưởng công chúa ngửa đầu nhẹ giọng nói, không nghe ra buồn giận.
Trường Đình kéo Mông Thác ra phía sau, nàng không muốn tránh phía sau người khác khi nghe những ân oán này.
Chân Định đại trưởng công chúa lẳng lặng nhìn nàng, đèn cung đình chiếu sáng biểu tình quật cường của tiểu cô nương và ánh mắt nhìn thẳng. Khuôn mặt nàng cực kỳ giống Lục Xước, cái mũi nhỏ, cằm mượt mà, trán no đủ, cực kỳ giống A Xước của bà…
Chân Định đại trưởng công chúa nhắm mắt, nước mắt lăn dài.
“Trưởng tử chết thảm nơi tha hương, ta lại tự tay đưa con thứ đến hoàng tuyền! A Kiều, ngươi hà tất phải như chim sợ cành cong! Ngươi là con cháu Lục gia ta, là máu thịt của ta. Ngươi cần gì phải cảnh giác ngay cả trong nhà mình! Ta sẽ che chở ngươi! Dù phải liều cái mạng này mẫu thân cũng sẽ cũng sẽ che chở con ta! Hà tất phải gây ra sai lầm lớn! Hà tất phải mắc thêm lỗi lầm nữa! Hà tất đi rồi cũng khiến mẫu thân không an tâm thế này, hà tất đâu…”
Chân Định đại trưởng công chúa đè thấp giọng, từng tiếng rơi vào tai Trường Đình nhưng nàng lại cảm thấy bà ấy không giống như đang nói với mình. Bà ấy giống như đang nói với thời gian xa xưa nào đó.
Sao mà đau xót, sao mà khổ sở.
Mông Thác chậm rãi thả lỏng, lại nghiêng người đi. Trường Đình ngửa đầu, nước mắt ào ạt nện xuống đất. Nàng vươn tay chậm rãi ôm lấy bà mình.
Một người khóc vì không thể không từ bỏ con mình, một người khóc vì rốt cuộc cũng có thể từ bỏ phòng bị.