Huệ vương ở bên cạnh không ngừng lần chuỗi phật, phụ họa theo: "Đúng a, ai..., những ngày này khổ cho Phượng nhi hài tử rồi. Lúc ta ở Trường Sa cùng hai vị hoàng huynh nói đến chuyện này đều cảm thán. Phượng nhi mạng khổ, nhưng cũng số may, gặp được người tốt như Dương đại nhân đây, không những thoát được miệng hổ, còn là người yêu thương nó, nửa đời sau có chỗ dựa dẫm rồi."
Phúc vương nghe hai huynh đệ một xướng một họa, cứ ép gán tiểu quận chúa cho Dương Thu Trì, hoàn toàn khác với thái độ dĩ vãng, đầu óc hơi chuyển, lập tức minh bạch nguyên do bên trong.
Phúc vương và Sở vương quan hệ tương đối gần. Sau khi Sở vương chết, Phúc vương liền tự quyết đứng ra làm chủ cho tiểu quận chúa, tìm kiếm một nhà môn đăng hộ đối để gả nàng, để nàng có chỗ nương nhờ. Nếu không phải là vì chuyện ở Kiềm Dương, người được chọn dù sao đi nữa cũng không đến lượt Dương Thu Trì. Sau khi được Quế vương và Huệ vương nhắc nhở, ông ta đã nghĩ minh bạch, rằng Truơng tặc quân thế như phá trúc, đã giết Tương vương, Kinh vương và Sở vương ba vị vương gia. Bọn họ nếu không dưới chân bôi mỡ chạy đủ nhanh, e rằng đã tiêu đời. Hiện giờ tính mệnh người thân của họ hoàn toàn phụ thuộc vào vợ chồng Dương Thu Trì, nếu như Dương Thu Trì mặc kệ, hoặc dạ trước mặt đấm vặt sau lưng, thì khi đối đầu với Trương tặc quân như lang như hổ, đầu của bọn họ chẳng thể yên ổn rồi.
Do đó, Phúc vương cũng ra vẻ thần tình thảm não, thở dài một hơi: "Đúng a, bổn vương nghe nói Dương đại nhân cứu muội muội của một bộ tướng của Trương tặc quân tên là Trầm Lỗi, do đó, Phượng nhi khi rơi vào tay người này, đã được hắn chuyển tặng Dương đại nhân làm thiếp. Vốn ra lời của tặc khấu là không có giá trị, nhưng bình tâm mà luận, từ cổ đến giờ kẻ thắng làm vua. Trương tặc quân phá Vũ Xương, bắt cả nhà hoàng huynh Hoa Khuê, toàn bộ nữ quyến làm nô làm xướng, hoặc bán hoặc cho, lòng chúng ta đau như cắt. Nhưng nghĩ kỹ lại, đó là sự tình thường thấy từ cổ tới giờ. Chúng ta bắt người nhà và nữ quyến của địch nhân, tặng người khác làm thiếp là chuyện cũng thường. Do đó, bất quản trong lòng chúng ta không nhận, chuyện này rõ ràng là xác thật như định đóng cột rồi..."
"Ơ à, chờ đã! Vương gia!" Dương Thu Trì càng lúc càng cảm thấy không ổn, mới đầu Quế vương và Huệ vương một đàn một hát, Phúc vương hiển nhiên là không vừa lòng chuyện hắn ôm tiểu quận chúa ngủ, nhưng hiện giờ nghe lời lão dường như là cùng về phe với hai lão già dịch kia. Theo lời họ, dường như đã coi hắn là trượng phụ của tiểu quận chúa rồi. Cái này không động, hắn cười ruồi ngắt lời họ, "Ti chức ngu muội, có chút... cái này, hắc hắc, nghe không hiểu ý tứ của ba vị vương gia...."
Quế vương kỳ quái hỏi: "Dương đại nhân không hiểu gì?"
"Các vị nói...., nói tiểu quận chúa là thiếp thất của tôi, nhưng..., nhưng tôi khi ở Trường sa đã nói rõ rồi, lúc đó chỉ là kế quyền nghi, vì cứu tiểu quận chúa. Tôi đã thành thân rồi, hơn nữa còn đáp ứng vợ tôi không nạp thiếp, do đó...., hắc hắc, hơn nữa, nàng ta đường đường là quận chúa, sao làm tiểu thiếp của tôi được? Phúc vương nói không sai chút nào, hắc hắc hắc...., tôi chiếu cố nàng ta thì được, nhưng chuyện này thì.... hi hì... không thể nào!"
Quế vương dường như đã sớm liệu đến chiêu này, lau nước mắt nói: 'Dương đại nhân, nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, nói lời phải giữ lời, đúng không nào?"
"Cái đó đương nhiên! Nam nhân nói mà không giữ lời, gọi là nam nhân gì chứ! Nhưng mà..."
"Bổn vương hỏi ngươi," Quế vương ngắt ngay lời hắn, "Tên bộ tướng của Trương Hiến Trung có từng bức ngươi nạp Phượng nhi làm thiếp chưa?"
"Cái này thì không, nhưng mà..."
"Ngươi và tiểu quận chúa ngủ chung giường chung gối, còn sờ vào ... nó," Quế vương chỉ chỉ vào ngực mình, mặt lộ vẻ đắc ý, "Đây có phải là sự thật?"
"À...., ừ, thì phải, nhưng mà..." Dương Thu Trì há hốc mồm chẳng biết làm sao giải thích chuyện này. Hắn không ngừng thầm kêu khổ, hối hận lúc đó thái quá khinh suất, cho rằng tiểu quận chúa về sẽ không kể lại, dọc đường cũng đã dặn đi dặn lại nàng, thật không ngờ tiểu quận chúa khờ khờ, hỏi cái gì nói thế nấy, liên long trải thủ trảo.... ấy... cũng nói ra.
Quế vương cười: "Ta hỏi người, ở Trấn Viễn phủ, ngươi xưng hô với cữu mụ của tiểu quận chúa là gì?"
'... xưng là... cữu mụ." Dương Thu Trì cười khổ, hắn phát hiện bản thân đã trở thành con cá trong lưới của lão hồ li Quế vương này rồi, có giãy giụa cách nào cũng không thoát.
Quế vương càng cười thích chí hơn: "Như vậy là đúng rồi, tiểu quận chúa trước bị tặng cho ngươi làm thiếp. Ngươi chung chăn chung gối với tiểu quận chúa. Ngươi cũng nhận cữu mẫu duy nhất của cháu nó làm thân nhân. có văn khế làm bằng chứng, có quan hệ phu thê thật sự, tiểu quận chúa không phải thiếp thất của Dương đại nhân chứ là cái gì?"
"Tôi ngũ chung giường với nàng ta, nhưng mà không... không có làm cái đó a!"
Quế vương lắc đầu hỏi: 'Dương đại nhân, ngài nhận thấy rằng lời này nói ra có ai tin không?"
Dương Thu Trì tức thời á khẩu. Đổi thành bản thân, hắn cũng không dám tin cô nam quả nữ ngủ chung giường suốt đêm mà không có chuyện gì phát sinh. Huống chi hắn vì lừa bà mợ già kia mà mượn thế còn day còn bóp lung tung lên ngực của người ta nữa.
Quế vương thở dài: "Dương đại nhân, chúng ta nghe nói ngài đã đáp ứng với vợ tuyệt không nạp thiếp. Nhưng bổn vương cần nhắc hai chuyện, đại nhân có thể vì thế mà châm chước: một là Dương đại nhân nạp thiếp trước, cưới vợ sau, cho nên ước định của ngài không ảnh hưởng sự thật đã hình thành trước đó, và cũng không phản lại ước định vợi vợ. Thứ hai, Dương đại nhân vì vợ mà nghĩ, thì cũng nên đồng thời vì tiểu quận chúa mà nghĩ. Ngài và tiểu quận chúa chung chăn chung gối, mấy chục hộ vệ của ngài đều biết, toàn bộ trên dưới trong phủ cữu mẫu của tiểu quận chúa đều biết, hiện giờ ba người trong hoàng tộc ta đều biết. Tiểu quận chúa tân hôn rồi chồng chết, cải giá cấp ngài, đã viên phòng với ngài tại nhà của cữu mụ tại Trấn Viễn phủ, hiện giờ ngài tung chân đó cháu nó ra khỏi cửa, ngài biểu nó sau này làm sao đối mặt với người? Làm sao mà sống đây?"
Huệ vương ở bên cạnh cũng thở dài một hơi, lời nặng tâm nề nói: "Đúng vậy, hoàng đệ nói lời này không sai chút nào. Dương đại nhân, ngài hãy suy nghĩ kỹ lại đi, Phượng nhi hiện giờ ngốc nghếch không biết gì, nếu mà biết nhất định sẽ thương tâm...."
Dương Thu Trì lập tức túm ngay câu này: 'Đúng vậy đó, tiểu quận chúa đã khờ khờ rồi, sự tình lớn như vậy nàng ấy không tự biết đâu, sau này nàng ấy bệnh khỏi rồi, biết các vị đem gả cho bá tánh bình dân như tôi, sẽ thương tâm lám đó!"
Phúc vương cũng gia nhập trận đấu võ mồm, trầm mặt nói: "Không đúng! Đừng nói chi Dương đại nhân hiện giờ đã là thủ bị ngũ phẩm, là quan ở trong triều rồi. Cho dù là bá tánh bình dân, lệnh của mẹ cha, lời mai mối từ xưa đến nay chắc như định đóng cột. Hôn sự của tiểu quận chúa vốn do Sở vương làm chủ, hiện giờ Sở vương cả nhà chết hết, chỉ còn lại cữu mẫu của tiểu quận chúa ở Trấn Viễn phủ, tự nhiên do bà ta làm chủ. Nếu như bà ta đã công nhận chuyện tặng thiếp, coi như đã làm chủ chuyện này, đem tiểu quận chúa gả cho ngài làm thiếp rồi. Nạp thiếp không như cưới vợ, không cần đủ sáu lễ mối mai, người lớn trong nhà nói một tiếng là xong. Do đó, vô luận là ngài chối cải thế nào, tiểu quận chúa đã là thiếp của ngài, chẳng còn nghi ngờ gì nữa!"
Dương Thu Trì ngoảnh cổ há miệng, định nói nếu như ả đã là thiếp của ta, ta hiện giờ không thèm nữa, viết thư bỏ là xong! Nhưng dù sao thì hắn cũng không thể nói thành lời, vì nghĩ không thể thái quá tuyệt tình, ngủ thì đã ngủ với con gái của người ta rồi, lỡ chạm tay vào ngực con gái người ta rồi, bây giờ ngoảnh mông phủi đít không nhận, rõ ràng là nói gì cũng không suông.
Quế vương mỉm cười nói: "Tiểu quận chúa gả cho Dương đại nhân tuy cũng thiệt thòi, nhưng Dương đại nhân thiếu niên ánh tuấn, đảm lược hơn người, lần này soái lãnh bốn nghìn dũng sĩ đại bại ba vạn địch quân, làm tăng sĩ khí quân ta. Chuyện này sẽ nhanh chóng truyền biến khắp triều, khắp đại giang nam bắc e rằng sẽ lấy đó làm điển lệ mà hành động. Dương đại nhân từ đây uy danh sẽ bay xa, tuổi trẻ mà lập kỳ công như vậy, sau này tiền đồ không thể hạn lượng a!"
Quế vương chỉ khẽ vuốt mông ngựa mấy câu, Dương Thu Trì không thể không cười, khiêm tốn đáp lại vài lời.
Nói đến đây, Quế vương chuyển đầu nhìn Huệ vương và Phúc vương, thở dài, giọng trầm trọng: "Dương đại nhân, Sở vương tao ngộ kiếp nạn chắc ngài biết, thế tử cùng mọi người theo Sở vương tuẫn quốc, do đó mạch của Sở vương từ đây e rằng đoạn tuyệt rồi. Ai! Từ Minh thái tổ nhà ta khai quốc tới giờ, phong vương gần ba chục, chưa bao giờ có chuyện hương hỏa đoạn tuyệt, không ngờ đến đời Hoa Khuê, lại..."
Ba lão đầu này ba phần giả vờ, bảy phần thương cảm, không ngờ sụt sùi ệ ệ khóc nấc cả lên.
Dương Thu Trì thấy ba người họ làm vậy không biết là thật hay là giả, đối với dụng tâm của họ cũng đoán được mấy phần. Nhưng dù sao đi nữa, ba thân vương này coi trọng hắn như vậy, khiến hắn cũng nhen lên mấy phần đắc ý, và có đôi chút cảm đông.
Du kích tướng quân Long Bỉnh nhất mực im lặng ở bên nghe họ nói, khi thấy ba vị vương gia cứ ép dúi tiểu quận chúa cho Dương Thu Trì bắt lấy làm thiếp, y cũng đã trực tiếp kinh qua mấy trận chiến tàn khốc vừa rồi, tận mắt nhìn thấy tình cảnh tạc đạn và súng máy của Dương Thu Trì giết mấy nghìn quân địch máu huyết đầy đồng... Y sống tới chừng này, đã nhiều năm chinh chiến sa trường, từ tiểu binh thăng đến du kích tướng quân trải qua không biết bao nhiêu chiến sự lớn nhỏ, chưa từng thấy vũ khí uy lực như vậy. Y cũng dự cảm Dương Thu Trì nắm được hai vũ khí lợi hại này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình thế chiến tranh, cho nên lý giải vì sao ba vị vương gia muốn tìm cách lung lạc Dương Thu Trì.
Y tuy không phải là kẻ chuyện nịnh hót, nhưng cũng biết mượn gió láy thuỳên, vội nói: "Ba vị vương gia đừng thương tâm, Trương tặc và Sấm tặc chẳng qua là quân chúng ô hợp. Đại Minh của ta có Dương đại nhân cái thế kỳ tài, nhất định sẽ bình định tặc khấu, trả lại thời thái bình thịnh thế cho chúng sinh!"
"Long tướng quân nói phải lắm!" Quế vương gạt lệ, nói với Dương Thu Trì, "Dương đại nhân, bổn vương có đề nghị, không biết đại nhân có chấp nhận hay không?"