Mục lục
Độc Sủng Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 129: Chiến Bắc Liệt Tới
Càng đi vào trong, bầu không khí càng hoảng loạn, không ít binh sĩ băng bó đầy người, mặt mũi đưa đám, túm tụm ở ngoài cửa.
Trịnh lão đại hai mắt ngưng trọng, cũng không thèm đoái hoài tới Lãnh Hạ và Mộ Nhị, vội túm lấy một người hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Trịnh phó tướng, ngài về rồi ư?” Người đó vừa thấy hắn liền vui mừng nhưng chỉ trong chớp mắt lại thở dài: “Tam Hoàng tử……….”
“Tam Hoàng tử làm sao?” Trịnh lão đại hét lớn một tiếng, nhìn vẻ mặt của những người xung quanh, không dám tin lắc đầu, môi run rẩy nói: “Sẽ không, sẽ không………”
Hắn mau chóng đi vào lều, mấy người ở ngoài túm lấy tay khuyên: “Trịnh phó tướng, quân y đang cứu trị cho Tam Hoàng tử, lúc này đang nguy hiểm, không thể vào a!”
Trịnh lão đại đấu tranh một lúc rồi tỉnh táo lại, bất đắc dĩ ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Liếc mắt liền thấy Lãnh Hạ cười nhạt, giống như tìm được kẻ trút giận, hắn bước tới gần Lãnh Hạ, trừng đôi mắt vằn tơ máu nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi cười cái gì, nếu Tam Hoàng tử xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng đừng mong sống được!”
“Để ta chôn cùng hắn……” Lãnh Hạ nhún vai, phượng mâu nhàn nhạt nhìn, khẽ mở cánh môi đỏ mọng: “Hắn xứng sao?”
“Con mẹ nó ngươi nói cái gì?” Trịnh lão đại trừng sắp rách cả mắt rồi, nhìn nữ nhân này xem, rõ ràng là đang ở địa bàn của bọn hắn, rõ ràng cách cái chết không xa lại có vẻ rất thản nhiên tự đắc.
Đúng lúc này, một quân y lao ra khỏi lều lớn.
“Tam Hoàng tử………” Lão quân y sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa: “Người……”
Trịnh lão đại không giằng co với Lãnh Hạ nữa, mau chóng chạy tới, những người khác cũng vội lao đến, nghe quân y kia tuyệt vọng nói: “Sắp không được rồi!”
Mọi người lập tức lao vào trong, bên trong tràn ngập mùi thuốc và mùi máu tươi, trộn lẫn vào nhau thành một mùi rất buồn nôn, cuối giường còn đang để mấy chậu máu tanh, người nằm trên giường sắc mặt xanh tím, môi thì đã đen kịt lại…….
Là độc!
Lão quân y lau mồ hôi rồi giải thích: “Không ngờ tên của Đông Phương Nhuận có kịch độc, độc này sau một thời gian mới phát tác, nên không thể biết được ngay, lúc trước bệnh tình của Tam Hoàng tử đã ổn định, đến tận đêm qua, độc kia lại đột nhiên phát tác, càng không thể cứu chữa!”
“Các ngươi không thể giải độc sao?” Trịnh lão đại hỏi, trong mắt lóe lên tia hy vọng.
Lão quân y lắc đầu than thở: “Lão hủ đã tận lực……”
Mọi người ngồi bệt xuống đất, sắc mặt xám như tro tàn, trừ Trịnh lão đại những người khác đều đang lo lắng cho bản thân, lão Hoàng đế sắp không trụ nổi nữa rồi, vốn cho là theo Tam Hoàng tử có thể một bước lên trời, nào ngờ lại xảy ra chuyện như thế.
Nghĩ tới Thái tử điện hạ lúc trước, lúc rơi đài, bốn trăm hộ vệ theo người dù toàn mạng cũng bị sung vào đội quân hòa thân theo phế vật kia tới Đại Tần, mà bọn họ đều là những người thân cận của Tam Hoàng tử, nếu Tam Hoàng tử xảy ra chuyện gì, dù Hoàng tử nào lên ngôi cũng sẽ không tha cho bọn họ!
Trong lều không khí ngưng trọng, mọi người đều vô cùng lo lắng, hít thở không thông.
Trịnh lão đại túm lấy cổ áo quân y: “Không có cách nào khác sao?”
Đúng lúc này…….
Rèm cửa bị xốc lên, một cơn gió lạnh ùa vào làm bọn họ giật mình, đều nhìn ra ngoài.
Một nữ tử chậm rãi đi vào, lộ rõ vẻ lười biếng, phượng mâu lạnh nhạt đảo mắt một vòng, khóe môi lộ vẻ thản nhiên, trong căn lều đầy mùi máu tươi, nàng lại như đang bước đi trên con đường hoa, bộ bộ sinh liên. (Bộ bộ sinh liên: từng bước đi sinh ra hoa sen.)
Trịnh lão đại bỗng nhiên đứng dậy, lao tới trước mặt Lãnh Hạ, giận dữ hét lên: “Ngươi vào làm gì!”
Lãnh Hạ thở dài, thản nhiên nói: “Nếu cứ thiếu kiên nhẫn như thế, không biết đến lúc nào, sẽ hại chủ tử của ngươi.”
Lúc nàng nói những lời này, rõ ràng hai tay đã bị trói, là tư thế của một tù nhân nhưng toàn thân lại không chật vật chút nào, phong thái thản nhiên chói mắt, trong thanh âm ẩn chứa sự châm chọc, nó như một thanh lợi kiếm đâm thẳng vào ngực Trịnh lão đại.
Hắn cau mày lại, tản ra sát khí, nếu chủ tử đã không thể qua lại thì nữ nhân này có giữ lại cũng vô ích!
Trịnh lão đại rút trường kiếm ra, nhanh như chớp ra chiêu đâm về phía Lãnh Hạ.
Nàng không hoang mang chút nào, ngược lại còn cười nhạo một tiếng, điểm mũi chân một cái, tay áo bay bay, nhanh như ma quỷ, lúc hiện ra lần nữa thì đã ở ngoài tầm tấn công, không nhiều một ly, không ít một ly, khóe môi lộ vẻ châm chọc.
Trịnh lão đại nhướng mày, trong đầu chợt hiện lên vô số hình ảnh.
Nữ nhân này rõ ràng công phu siêu tuyệt, dọc đường lại che giấu………
Nam nhân kia đang thi triển khinh công lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh……….
Cừu Tam ở ngay trước mắt hắn, đột tử……….
Nhiều nghi vấn như vậy, chỉ có một cách giải thích!
Hắn bừng tỉnh đại ngộ, chĩa kiếm vào Lãnh Hạ, quát to: “Ngươi cố ý! Ngươi cố ý……..”
Chưa nói xong, hai mắt đã nheo lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân kia khẽ mỉm cười, rồi dây trói nàng vỡ vụn ra, sau đó, nàng dùng tốc độ nhanh kinh người lao đến trước mặt hắn, tay bóp chặt cổ hắn!
Lúc cái chết cận kề, bên tai vang lên một lời nói rất nhẹ nhàng: “Ngươi đoán xem, tại sao ta lại cố ý trở về cùng ngươi, đáng tiếc….”
Hắn còn đang nghĩ, rốt cuộc là đáng tiếc cái gì, liền nghe thấy một thanh âm thanh thúy vang lên.
Răng rắc!
Thì ra là thế, thì ra là thế, đáng tiếc hắn không còn cơ hội để biết nữa!
Trịnh lão đại gục đầu xuống ngã ngửa ra đằng sau, tuyệt mệnh.
Trong lều không ai không sợ hãi, bất tri bất giác lui về phía sau, rốt cuộc thì nữ nhân này có lai lịch gì, dám ở trong quân doanh Tây Vệ, giết Trịnh phó tướng mà Tam Hoàng tử tín nhiệm nhất!
Chỉ trong chớp mắt, Lãnh Hạ đã bị bao vây, vô số thanh kiếm chỉ thẳng vào nàng, không khí trong lều rất căng thẳng.
Nàng mỉm cười, giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy một mũi kiếm ra, nhàn nhạt nói: “Các vị muốn lấy hạ phạm thượng sao?”

Mọi người còn chưa hiểu ý của nàng thì Lãnh Hạ đã khẽ cười một tiếng, không coi những binh khí kia ra gì, chậm rãi bước tới trước mặt Mộ Dung Triết, ngạo nghễ nói: “Bổn cung chính là An Bình Công chúa đương triều, nữ nhi thân sinh của hoàng thượng, thân muội muội của Tam ca, thế nào, hậu quả do Trịnh phó tướng lấy hạ phạm thượng ở ngay trước mắt, mà các ngươi còn muốn……”
Nàng xoay người, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết chậm rãi đảo qua đám người đang nửa tin nửa ngờ, phun ra từng chữ từng chữ một: “Rập khuôn theo hắn?”
Tuy rằng mọi người vẫn còn nghi hoặc nhưng cũng tạm thời buông vũ khí xuống, nhìn nhau rồi suy nghĩ.
Chần chừ một lúc rồi có người lên tiếng hỏi: “An Bình Công chúa đã là Liệt Vương phi Đại Tần, vài ngày trước còn đang ở Cách Căn thành, ngươi chứng minh thế nào?”
“A, cái này…….” Lãnh Hạ nghiêng đầu, giống như đang suy tư, một lát sau liền xoa xoa tay, thở dài nói: “Thật đúng là không có cách nào để chứng minh.”
Rào!
Kiếm đã buông lại giơ lên!
Lãnh Hạ lắc đầu, một vẻ trẻ con không thể dạy: “Bổn cung đã sớm nói, cứ thiếu kiên nhẫn như thế, không biết lúc nào, sẽ hại chủ tử của các ngươi, Tam ca của Bổn cung.”
Nàng chắp hai tay ra sau, vào lúc mọi người không để ý liền cố gắng vuốt tóc gáy xuống: “Bổn cung và Tam ca huynh muội tình thâm, được đặc biệt mời tới, những……. việc này chờ Tam ca tỉnh lại sẽ tự có đáp án.”
Mọi người hai mắt sáng ngời, hiện lên một tia hy vọng, không dám tin hỏi: “Công chúa, ý của người là……”
Đang lúc cấp bách, đương nhiên là cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn, phải bảo vệ mạng của Tam Hoàng tử, chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể gà chó lên trời, chứ không bị kẻ khác giết hại. Bất giác liền sửa lại xưng hô, dù nàng có phải công chúa hay không, chỉ cần có thể cứu được Tam Hoàng tử, có nói nàng là Tây Vương Mẫu bọn họ cũng tin!
Trong mắt xẹt qua tia khinh thường, không phải đối với những người này mà là đối với Mộ Dung Triết đang nửa chết nửa sống nằm trên giường.
Cũng là hoàng tộc, vậy mà người khác quan tâm tới sống chết của hắn, chẳng qua chỉ vì điều đó uy hiếp đến tính mạng của mình, Lãnh Hạ lắc đầu, trên thế giới này, được bao nhiêu người đối đãi với thuộc hạ như huynh đệ như Chiến Bắc Liệt đây, đối xử thật lòng.
A, lại nhớ đến người kia rồi!
Nhìn ánh mắt hy vọng của bọn họ, Lãnh Hạ đáp: “Đúng vậy, Bổn cung có biện pháp cứu Tam ca.”
Nàng đảo mắt nhìn quanh lều, người vốn đi theo nàng lại không có ở đây.
Thở dài đi ra ngoài, quả nhiên, Mộ Đại thần y vẫn còn ngơ ngác đứng ở ngoài lều, dáng đứng vẫn y hệt như lúc nàng rời đi, không đổi chút nào.
Mộ Nhị chậm chạp di chuyển con ngươi, dừng lại ở trên mặt của nàng, đờ ra.
Lãnh Hạ nhìn trời, kéo tên ngốc này đi vào trong, chép miệng hất cằm về phía Mộ Dung Triết.
Lần này Mộ Nhị phản ứng rất nhanh, vận nội lực cắt đứt dây trói, ánh mắt nhìn lướt qua Mộ Dung Triết một lần rồi gật đầu, ý nói: Có thể cứu.
Sau đó, tiếp tục đờ ra.
Lãnh Hạ nháy mắt mấy cái rồi mới hiểu có chuyện gì xảy ra, lần trước nàng giả vờ hôn mê, cái hòm thuốc của Mộ Nhị không kịp mang theo nên giờ chắc vẫn ở trong tay đám người Cuồng Phong.
Mộ Đại thần y đang đợi nàng đưa vật dụng đây!
Lão quân y sửng sốt, quan sát Mộ Nhị mấy lần, nhíu mày chần chừ: “Công chúa, đại phu còn trẻ như vậy……..”
Hắn nói được nửa câu, trong ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Hạ, lập tức nuốt xuống những lời định nói, không tự chủ được mà đưa hòm thuốc ra, nuốt nước miếng một cái, An Bình Công chúa này tuy chưa từng thấy nhưng danh tiếng phế vật kia ngũ quốc đều biết, hắn đã nghe qua chuyện ở Cách Căn thành, vốn không tin, nhưng hôm nay gặp, phong thái lạnh lẽo như thế này còn hơn Tam Hoàng tử vài phần!
Nhưng công chúa thì công chúa, đại phu ngốc như thế……….
Trong ánh mắt lo âu và hoài nghi của mọi người, Mộ Nhị ghét bỏ liếc mắt nhìn cái hòm thuốc cũ kỹ, do dự một chút rồi cứng nhắc nhận lấy, rút ra một bộ châm khiến hắn không thể nhịn nổi.
Ngón tay vân vê đuôi châm, đâm từng cái vào đại huyệt khắp người Mộ Dung Triết.
Ngay lúc cây châm cuối cùng đâm xuống, một tiếng thét sợ hãi vang lên: “Ngươi làm gì thế? Đó là tử huyệt!”
Vừa dứt lời, không chỉ vẻ mặt của lão quân y rất kinh hoảng mà những người khác còn kinh hoảng hơn, đồng loạt tấn công về phía Mộ Nhị.
Rầm…………..
Thanh âm của vô số binh khí rơi xuống đất vang lên, Lãnh Hạ thản nhiên tước vũ khí của bọn họ, tiện tay ném qua một bên, trong lúc này, Mộ Nhị đã đâm châm vào.
Mọi người run rẩy nhìn Lãnh Hạ chỉ phất tay một cái mà đã giải quyết bọn họ, rồi lại nhìn sang cây châm ở tử huyệt của Mộ Dung Triết, ngồi bệt xuống đất, hồn bay phách lạc: “Xong, xong rồi……..”
Nhưng lại rất kinh ngạc, sắc mặt của Mộ Dung Triết sau khi châm kia đâm vào lại bớt xanh tím dần, bật người dậy phun ra một ngụm máu đen, dần dần khôi phục vẻ hồng hào, hô hấp cũng bình ổn lại.
Lão quân y trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Mộ Nhị, ánh mắt đầy nhiệt huyết, như là tên biến thái gặp mỹ nữ không bằng, chỉ chưa nhào đến lột sạch hắn thôi.
Lão quân y run rẩy một lúc rồi bước tới gần, vẻ mặt điên cuồng, quát lên: “Ngươi là thần y Mộ Nhị! Đúng không? Đúng không?”
Mộ Nhị nhíu nhíu mày, hắn luôn luôn rất khiêm tốn, chưa từng gặp qua loại tình huống này, lui về phía sau Lãnh Hạ, dùng hành động cho thấy: Ngươi đối phó.
Lãnh Hạ nhìn trời, lôi Mộ Nhị ra, không khách khí đẩy hắn về phía lão quân y, gật đầu nói: “Đúng vậy, đây chính là thần y Mộ Nhị.”
Mộ Đại thần y bị sát thủ vô lương đem bán, rồi bị lão quân y dùng ánh mắt sùng bái hỏi đông hỏi tây, chỉ thiếu bái hắn làm thầy thôi, làm gương mặt Mộ Nhị nhăn nhăn nhó nhó, điểm mũi chân một cái, lao ra khỏi lều.
Thế nhưng lão quân y thấy thần tượng, không thể trơ mắt nhìn hắn đi mất, phản ứng rất nhanh lao ra cửa túm lấy góc áo kẻ đang muốn chạy kia, vẻ mặt hưng phấn hét to: “Các lão già đâu, thần y Mộ Nhị ở đây a, đừng để hắn chạy mất!”
Nhất thời, trong quân doanh Tây Vệ xuất hiện tình cảnh mười năm khó gặp……….
Các lão quân y ngày thường râu tóc hoa râm, đi lại khó khăn, như trẻ ra đến năm mươi tuổi, nhanh như chớp tập trung lại từ bốn phương tám hướng, bao vây Mộ Nhị.
Mộ Đại thần y nhìn mấy người này, trong lòng nảy sinh oán niệm cực kỳ sâu với Lãnh Hạ………..
Mà trong lúc Mộ Nhị bị bao vây, Mộ Dung Triết chậm rãi mở mắt.
Lãnh Hạ bước lên hai bước, ánh mắt mê man của Mộ Dung Triết khi thấy nàng liền trợn trừng lên, tuy suy yếu nhưng lại đầy sát khí, kinh ngạc nói: “Ngươi……..”

“Tam ca, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi!” Nàng nói xong liền nhỡ tay chọc thủng vết thương ở ngực hắn, trong ánh mắt phẫn hận của Mộ Dung Triết, bi thương nói: “Tam ca, huynh yên tâm, thương thế đã ổn định, nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa sẽ tốt thôi.”
Mộ Dung Triết hung hăng trừng mắt nhìn nàng, muốn nói nhưng lại không nói nổi câu nào.
Lãnh Hạ ghé sát tai vào mặt hắn, tiếp tục diễn trò: “Huynh nói gì? Được, huynh yên tâm, có ta ở đây, Hoàng muội biết phải làm gì!”
Vừa dứt lời, Mộ Dung Triết liền co giật, mắt trợn trắng lên, hôn mê.
Không biết là đau nên thế hay là giận……….
Mọi người trong lều vô cùng vui mừng, nhưng thấy hắn lại hôn mê tiếp thì lập tức căng thẳng, nhưng cuối cùng cũng xác định được thân phận của An Bình Công chúa này.
Một người trong đó hỏi: “Công chúa, Tam Hoàng tử……….”
“Không sao.” Nàng nhíu mày, nhìn Mộ Dung Triết đang hôn mê bất tỉnh, ân cần nói: “Tam ca vừa dạo một vòng quanh quỷ môn quan, thân thể cực kỳ suy yếu, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, các ngươi băng bó vết thương cho huynh ấy đi, đã lâu rồi Tam ca không gặp Bổn cung nên kích động, miệng vết thương lại vỡ ra rồi.”
Lãnh Hạ trợn mắt nối dối mà bình thản ung dung, mặt không đổi sắc.
Lãnh Hạ vừa cứu Mộ Dung Triết, sẽ không ai nghi ngờ thân phận của nàng, mọi người nhìn Mộ Nhị đang bị bao vây bởi các lão quân y, việc băng bó này cũng là của bọn họ.
Lãnh Hạ vẫn nhàn nhạt nhìn khóe môi có ý cười mơ hồ, đợi Mộ Dung Triết được băng bó kỹ lần nữa mới nói: “Vừa nãy các ngươi cũng đã nghe rồi, mọi chuyện ở đây tạm thời do Bổn cung làm chủ!”
Mọi người lớn tiếng đáp: “Rõ!”
==
Đến chạng vạng, phó tướng của Mộ Dung Triết đã sắp xếp lều xong xuôi cho Lãnh Hạ và Mộ Nhị.
Bên ngoài lều, Lãnh Hạ phân phó: “Bệnh tình của Phụ hoàng nguy kịch, chắc Tam ca cũng không muốn lúc này lại không thể ở kinh đô tận hiếu, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi hành.”
Phó tướng rất vui mừng, đương nhiên là Tam Hoàng tử vội vã quay về kinh đô, việc tranh đoạt ngôi sao có thể thiếu hắn, chăng qua hiện giờ hắn hôn mê bất tỉnh, bọn họ cũng không dám tự quyết định, giờ công chúa đã nói thế là hay nhất, dù có luận tội thì cũng không trách đến bọn họn, chỉ là………..
Phó tướng do dự một chút hỏi: “Công chúa, thân thể Tam Hoàng tử…..”
“Không sao, chuẩn bị xe ngựa cho Tam ca, đi chậm một chút.” Nàng thấy phó tướng hình như còn có chuyện gì đó, nhíu mày.
Lúng túng một lúc, người kia mới mở miệng: “Mạt tướng là muốn hỏi công chúa….. sao lúc đến, lại bị…… bị…….”
Tuy rằng bọn họ không nghi ngờ gì Lãnh Hạ nhưng vẫn còn chút khúc mắc.
“Bị trói hai tay?” Lãnh Hạ nói tiếp lời hắn, lạnh lùng nở nụ cười: “Cái này thì nên hỏi Trịnh phó tướng đã chết, Tam ca lệnh cho hắn tới mời Bổn cung,nhưng cách mời cũng thật thô bạo, tìm mọi cách trì hoãn việc lên đường, Bổn cung mới chỉ giục một câu đã bị hắn trói lại.”
“Công chúa, ý của người là…” Phó tướng cả kinh, tự động suy nghĩ những lời nói không rõ ràng này: “Trịnh phó tướng là gian tế!”
Ừm, năng lực liên tưởng còn xuất sắc hơn nàng đã dự tính a!
Người như Mộ Dung Triết, rất hay nghi ngờ, sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, việc bắt nàng về sẽ chỉ có người thi hành mới biết, chuyện về phù dung, ngay cả Trịnh lão đại cũng không biết gì, lúc này thử một chút, quả nhiên là vậy.
“Có phải gian tế hay không thì cũng khó nói.” Nàng tiếp lời phó tướng: “Những giữa lúc Đông Sở và Tây Vệ giao chiến lại tìm mọi cách trì hoãn, chẳng lẽ đã sớm biết chúng ta sẽ thất bại sao? Lúc biết Tam ca xảy ra chuyện mới vội vã quay về, hơn nữa, biết Bổn cung dẫn theo thần y đến cứu Tam ca, lại ra tay với Bổn cung.”
Phó tướng oán hận gật đầu, chắc chắn nói: “Nhất định là gian tế của Đông Sở! Nói vậy, hắn vội về cũng là muốn biết rốt cuộc Tam Hoàng tử đã chết chưa, nếu không thì sẽ ra tay, không ngờ Tam Hoàng tử tín nhiệm hắn như vậy mà hắn lại…….”
Lãnh Hạ vuốt vuốt tay, lại tán thưởng trí tưởng tượng phong phú của người này một phen.
Phó tướng phân tích một lúc lâu rồi nói tiếp: “Công chúa yên tâm, thà giết nhầm nghìn người còn hơn bỏ sót một người, đạo lý này mạt tướng hiểu rõ, dù hắn có phải gian tế hay không thì những kẻ đi cùng hắn cũng tuyệt đối không thể giữ lại!”
Trẻ nhỏ dễ dạy!
Vậy thì đám người kia coi như đã được giải quyết rồi.
Lãnh Hạ gật đầu, chuyển đề tài: “Thần y đâu?”
Nói đến cái này, gương mặt phó tướng lại nhịn cười đến đỏ lên: “Mộ công tử còn đang bị đám quân y vây lấy, đều muốn bái công tử làm sư phụ.”
“Đi xuống chuẩn bị đi.” Lãnh Hạ gật đầu, còn phải tìm Mộ Nhị bảo hắn cho thêm chút thuốc khác vào thuốc của Mộ Dung Triết.
Kinh thành biến động, chuyện này không thể thiếu phần của Mộ Dung Triết, nếu không, mọi chuyện không loạn làm sao nàng chiếm được tiện nghi đây, nhưng dọc đường này, Mộ Dung Triết cũng không thể tỉnh.
Đợi phó tướng lĩnh mệnh rời đi, cánh môi hồng khẽ cong lên nhiễm một chút ý cười, Lãnh Hạ xoay người vén mành lên đi vào trong.
Căn lều này rất lớn, còn phân ra gian trong gian ngoài, bên trong cái gì cần có đều có, tất cả là những thứ mà công chúa cần phải có.
Đi thẳng đến bàn trong lều, nàng day day huyệt Thái Dương, bỗng nhiên, phượng mâu cứng lại, mày liễu nhướn lên.
Lãnh Hạ bỗng nhiên phi thân lên, giống như một con báo hung hãn, cùng lúc đó, rút chủy thủ ra đâm về phía màn vải ở phía sau.
Động tác nhanh như chớp giật, chỉ trong chớp mắt Lãnh Hạ đã tấn công tới gần.
Từ sau màn bỗng nhảy ra một bóng đen, lao thẳng ra phía sau nàng, Lãnh Hạ cười nhạt, chủy thủ trong tay lập tức đảo chiều, đâm về phía sau.
Nhưng đâm được nửa đường, nàng mau chóng dừng lại, cả người cứng đờ!
Một lát sau, Lãnh Hạ chậm rãi dựa về phía sau, liền rơi vào một lồng ngực quen thuộc, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Người phía sau vươn tay ra ôm chặt lấy nàng, mùi tùng hương thiết huyết dễ ngửi lượn lờ quanh chóp mũi, khí tức ấm áp bao phủ lấy nàng, cảm nhận được trái tim đập thình thịch trong ngực, cảm nhận được nụ hôn ấm áp trên cổ, cảm nhận được người kia thở dài, sự uể oải bỗng nhiên biến mất hoàn toàn………

Lãnh Hạ nghĩ, đây là cảm giác gia đình.
Dù ở đâu, chỉ cần có hắn, thì chính là gia đình.
Bị hắn ôm một lúc, thời gian lại như kéo dài cả thế kỷ, nàng cọ cọ đầu vào ngực hắn, cười hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Trầm mặc một lát xong, khí tức của người đằng sau càng ngày càng nguy hiểm, một tiếng nghiến răng vang lên: “Sao ta lại tới?”
Lãnh Hạ chớp chớp mắt mấy cái, rất có vài phần chột dạ, nàng cũng biết hành động lần này của mình sẽ khiến người này lo lắng. Quả nhiên liền nghe hắn nói tiếp, từng chữ từng chữ một, tức giận ngút trời: “Tự mình chủ trương, lấy thân phạm hiểm.”
Lãnh đại sát thủ cực kỳ chột dạ, Chiến Bắc Liệt cũng cực kỳ tức giận, hắn hung hăng cắn vào cổ nàng.
Lãnh Hạ hít khí một cái, thật lòng nghĩ, dù hơi đau……….
Nhưng, nhịn đi!
Cũng nên cho người này phát tiết một chút.
Cắn một lúc lâu khiến cổ nàng hiện lên một vết răng sâu, Chiến Bắc Liệt oán hận tự phỉ nhổ chính mình, cắn mẫu sư tử một cái, hắn lại đau lòng.
Aizz, hổ giấy này.
Lãnh Hạ nhàn nhạt thở dài, trong lòng lại rất ngọt ngào, xoay người lại ôm lấy cổ hắn, trong sắc mặt đen kịt của Chiến Bắc Liệt, mỉm cười nhướn lên, nhẹ nhàng áp môi mình vào môi hắn.
Môi vừa tách ra đã bị hắn cắn cho một cái rồi mút lại, ngậm cắn qua lại, một bàn tay to phủ lấy gáy nàng, bên hông cũng bị một cánh tay ấm nóng siết chặt, dùng lực rất mạnh như muốn đêm nàng nhập vào xương tủy, giữa hai người không có lấy một khe hở nào, có thể cảm nhận rõ nhiệt độ của đối phương.
Chiến Bắc Liệt cạy hàm răng của nàng ra, lách đầu lưỡi vào, liếm láp mỗi chỗ trong khoang miệng nàng, bá đạo trừng phạt, để nữ nhân không có lương tâm này biết sai mà đầu hàng!
Lãnh Hạ biết người này rất phẫn hận, từ nụ hôn này nàng có thể cảm nhận được sự lo lắng, căng thẳng, bất đắc dĩ của hắn, nàng thả lỏng bản thân mặc kệ người này xâm chiếm để thể thiện sự áy náy của mình.
Đây là yêu, không có thắng bại, chỉ có nhớ nhung điên cuồng………
Chiến Bắc Liệt bế Lãnh Hạ lên, đi nhanh về phía giường, ưng mâu nhìn chằm chằm phượng mâu đã có chút mơ hồ, Đại Tần Chiến thần dù đang đắm chìm cũng không quên ý định ban đầu của mình, quăng mẫu sư tử xuống giường, hung hăng giáo huấn!
Quả nhiên Lãnh Hạ bị ném xuống giường cũng không thể hiện sự hối lỗi mà chậm rãi ngả người ra, gỡ trâm cài đầu xuống, mái tóc dài đen nhánh đổ xuống như thác nước, trải ra khắp giường.
Sau đó, Lãnh Hạ lộ ý cười câu hồn đoạt phách, rất hợp tác mà cởi áo ra, cánh tay yêu kiều cời từng nút buộc………
Từng nút bị cởi ra làm lộ ra làn ra trắng nõn mịn màng.
Đến lúc này, đâu còn cần Lãnh Đại sát thủ tự mình động thủ, Đại Tần Chiến thần đã rực lửa rồi, máu sói chảy toàn thân, lâọ tức nhào tới, thuần thục tiếp tục công việc của nàng.
Một lát sau, hoàn tất mọi việc, Chiến Bắc Liệt hai mắt đỏ bừng, mạch máu sôi sục, thưởng thức cảnh đẹp trước mặt………
Nhưng mà, ngay lúc hắn định cởi của mình, chuẩn bị dùng bữa thì cảnh đẹp nôn ra!
Cảnh đẹp nhíu mày, mặt cười trắng nhợt, nôn vào áo hắn vừa cởi, nôn liên tục, dập tắt lửa nóng của Chiến Bắc Liệt.
Cảnh đẹp nôn xong ngồi dậy, rất không đẹp nhưng dù có xấu thế nào thì cũng là vợ hắn, Chiến Bắc Liệt rất căng thẳng, lo lắng hỏi Lãnh Hạ: “Có chuyện gì thế?”
Lãnh Hạ tuy tươi cười nhưng mặt lại trắng bệch, mày cau lại thật chặt, thở hổn hển nói: “Không biết, không có chuyện gì đâu.”
Thấy sắc mặt nàng tuy xấu nhưng cũng không có biểu hiện gì khác, Chiến Bắc Liệt mới thở phào một hơi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng nói: “Ăn bánh bao lạnh hơn mười ngày, chắc dạ dày khó chịu.”
“A!” Nàng cảm thấy dạ dày không còn cuộn trào lên nữa, thư thái hơn rất nhiều, ngạc nhiên nói: “Sao ngươi biết?”
Chiến Bắc Liệt hừ lạnh một tiếng, hung tợn nhìn nàng, nhìn làm Lãnh Hạ rét run, rồi quay đầu đi giọng chua loét: “Ta còn biết, nàng và kẻ lỗ mãng kia, ở cùng trong một quan tài rất nhiều ngày.”
Lúc hắn nói những lời này không hề nghi ngờ chút nào, chỉ có ghen tuông Lăng Tử và tức phụ cô nam quả nữ ở trong cùng một cái quan tài.
Đại Tần Chiến thần ưng mâu híp lại, Lăng Tử này, tính phúc của lão tử còn chưa tính với hắn thế mà bây giờ dám ngủ cùng quan tài với tức phụ của lão tử.
Quan tài của mẫu sư tử, chỉ có lão tử có thể nằm!
Chiến Bắc Liệt cũng không thèm quản ý nghĩ này xui xẻo cỡ nào, chỉ mải tức giận ghen tuông.
Lãnh Hạ nhếch môi, vuốt giận cho hắn: “Đợi đến trăm năm sau, hai ta cùng ngủ.”
Câu nói như vậy rõ ràng chỉ để dỗ trẻ con nhưng Chiến Bắc Liệt lại rất thỏa mãn, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Lãnh Hạ nhìn trời, lại một kẻ dễ lừa gạt.
Liếc mắt nhìn thấy y phục của hắn bị nàng nôn đầy vào, bất đắc dĩ cười: “Làm sao giờ?”
Không có y phục mặc, cũng không thể thân mật.
“Không có gì, lát nữa ta sẽ đổi trang phục với tên lính quèn nào đó, cái này để ta dọn.” Nói thế nào thì nghĩ như thế nhưng cũng có vài phần phiền muộn, tên đã lên cung lại không thể bắn.
Nhất là, hôm nay tức phụ hắn còn nhiệt tình như thế!
Đại Tần Chiến thần chưa bao giờ muốn chỉ thẳng vào mặt ông trời mà hỏi……….
Tại sao kẻ bị thương luôn luôn là hắn!
Phiền muộn thì phiền muộn nhưng đương nhiên thân thể của tức phụ vẫn quan trọng hơn, hắn xoa xoa lưng Lãnh Hạ, hôn nhẹ lên chóp mũi nàng rồi nói: “Khó chịu thì ngủ một lát đi, mai lên đường rồi, tối nay ta sẽ quay về, nàng cẩn thận một chút, đến Lương Đô nếu có việc gì thì cứ sai Chung Ngân đi làm, đừng có tự đi vào chốn nguy hiểm.”
Lương Đô là kinh thành của Tây Vệ, Chung Ngân chính là thủ lĩnh ám vệ phụ trách Tây Vệ.
Chiến Bắc Liệt không hỏi Lãnh Hạ là nàng muốn làm gì, thật ra trong lòng hắn cũng hiểu được bảy tám phần nhưng dù nàng có ý đồ gì thì hắn cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Lãnh Hạ gật đầu, nắm lấy tay hắn, cảm nhận sự ấm áp do hắn mang lại rồi một lúc sau mới ngủ thiếp đi.
Chiến Bắc Liệt nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, dọn dẹp mấy thứ bẩn thỉu trong lều rồi vén mành lên, quay đầu lại nhìn tức phụ một chút rồi mới không cam lòng lao đi.
Nếu lúc này Lãnh Hạ có thể thấy thì sẽ phát hiện, ánh mắt lúc nãy của Chiến Bắc Liệt, lại là ánh mắt lưu lạc bi thương của con cún nhỏ, mà còn là con cún nhỏ ăn không no…………
Chiến Bắc Liệt ra khỏi lều liền cảm thấy gió thật con mẹ nó lạnh.
Vừa vặn thấy một tên lính quèn đi ra, hắn mau chóng lao tới trước mặt tiểu binh, đánh ngất đoạt y phục.
Vóc người tiểu binh gầy hơn hắn nên y phục cũng không được vừa cho lắm, nhưng bây giờ có là tốt rồi không nên yêu cầu nhiều như thế.
Đại Tần Chiến thần cũng không biết, đến hôm sau, vì hắn mà toàn bộ doanh trại Tây Vệ truyền lên một lời đồn đại sắc ma đánh lén tiểu binh thanh tú vào ban đêm, cởi sạch y phục của tiểu binh đó.

Còn cởi sạch nhưng không làm gì có lẽ sắc ma này không được nên chỉ có thể nhìn.
Vì tin đồn này vẫn được truyền bá nên toàn bộ doanh trại Tây Vệ, lúc đi nhà vệ sinh cũng phải cầm vũ khí, vẻ mặt đề phòng.
Mà lúc này Chiến Bắc Liệt đang mặc quân trang nghênh ngang đi dạo trong doanh trại.
Có chút chuyện hắn muốn làm nhưng chưa có cơ hội!
==
Ở một góc quân doanh, trong rừng cây.
Mộ Nhị thở hổn hển, trốn trên một tán cây.
Mộ Đại thần y luôn luôn sạch sẽ cũng không kịp xem chỗ này bẩn đến mức nào, khuôn mặt luôn luôn đờ đẫn nay lại chứa vài phần kinh hoàng, thận trọng liếc nhìn bên ngoài.
Qua thời gian khoảng một nén nhang, tai hắn hơi rung rung, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, thở phào một hơi.
Đứng dậy, đi ra phía ngoài.
Đúng lúc này, một tiếng hưng phấn vang lên.
“Quả nhiên thần y đang ở đây, mau tới mau tới!”
Đôi mắt cứng nhắc của Mộ Nhị trợn lên, đang định thi triển khinh công bỏ chạy, đột nhiên bốn phía lao tới vô số cái bóng, các lão quân y lao tới chặn đường, người kéo tay, kẻ lôi chân, lấy hắn làm trung tâm, quây thành một vòng.
Nói chung, phân công hợp tác, đồng lòng kháng địch!
Mộ Nhị nhìn hơn mười lão quân y ở xung quanh, rất có vài phần thê lương muốn hỏi trời xanh.
Sau đó, thời gian đặt câu hỏi, bắt đầu.
“Thần y thần y, Liên kiến thảo và Sư tử quả phải phối như thế nào?”
“Thần y thần y, cách châm cứu thức thứ bảy của Đỗ thị là như thế nào?”
“Thần y thần y, lão hủ vốn ở Trần Châu Tây Vệ, gia đình bốn đời làm nghề y, có thể bái thần y làm sư phụ được không?”
“Thần y thần y…………”
Tiếng huyên náo vang lên ầm ĩ bên tai Mộ Nhị, hành hạ Mộ Đại thần y đầu óc quay cuồng, đinh tai nhức óc.
Thật ra Mộ Nhị, tuy rằng ưa thích sạch sẽ nên ngay cả y đức cũng quăng cho chó ăn nhưng lương tâm thì vẫn còn, những người này già cả hết rồi, bảo hắn thi triển công phu đẩy họ ra thì hắn không ra tay được.
Cho nên Mộ Đại thần y không ra tay chỉ đành chịu bị tra tấn.
Một khắc đồng hồ trôi qua, gần nửa canh giờ trôi qua, một canh giờ trôi qua, hắn bịt lại mọi giác quan của mình, ngơ ngác đứng tại chỗ, giống như một bức tượng điêu khắc, nhìn mấy lão quân y, vô thanh vô tức, không nghe thấy, bất động.
Cũng bởi vì như vậy nên Mộ Đại thần y cũng không nghe thấy, ở một nơi khác vang lên một tiếng huýt sáo đầy sảng khoái.
Rốt cục, hắn nắm được một cơ hội rút khỏi vòng vây bay vút đi, để lại một tàn ảnh đầy oán niệm giữa không trung, biến mất.
…………..
Nhưng mà hắn vừa mới tìm được một chỗ trốn……………
Mới được một lúc đã lại nghe thấy tiếng của mấy lão quân y: “Quả nhiên là ở đây! Đừng…… để thần y chạy nữa!”
Tình cảnh bị bao vây lại diễn ra!
………
Tiết mục ngươi đuổi ta chạy cứ xảy ra liên tục trong quân doanh suốt cả một đêm.
Mấy lão quân y dù khỏe thế nào thì cũng không thể chịu được nữa, suốt đêm quả thật bọn họ đã chạy khắp cả quân doanh.
Một đám quân y rời đi, một người trong đó tò mò vỗ vỗ người bên cạnh hỏi: “Chu lão, sao lần nào ông cũng biết chỗ thần y trốn?”
“Trốn cái gì?” Quân y tên là Chu lão cực kỳ đắc ý: “Lão hủ nói cho các người biết, đây là thần y đang khảo nghiệm chúng ta!”
Mọi người không giải thích được: “Khảo nghiệm?”
Chu lão vẻ mặt chắc chắn, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, thần y hy vọng có thể có một đồ đệ để truyền thụ y bát, nhưng chúng ta nhiều người như vậy, hắn không chọn được a!”
Mọi người hiểu ra: “Ai có kiên nhẫn nhất thì chính là người đó!”
Chu lão than thở: “Thần y quả nhiên lại chính là thần y, ngay cả cách nhận đồ đệ cũng thần bí như thế.”
Mọi người ngạc nhiên nói: “Làm sao ông biết?”
“À, là do một tên lính quèn nói cho lão hủ!” Chu lão nhớ lại tiểu binh kia, vóc người cao lớn nên không mặc vừa quân phục, nhìn rất buồn cười.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ: “Cũng là do hắn báo tin sao?”
“Ừ!” Chu lão liên tục gật đầu khen: “Tiểu tử kia, là một hạt giống tốt, chỉ cần có lòng thì nhất định có thể nổi danh!”
Hắn lại nhớ lại dáng vẻ của tiểu binh kia, tuấn, thực sự là tuấn, cũng lạ thật, tiểu binh tuấn tú như thế mà lại chưa gặp lần nào.
Chu lão thần bí nói nhỏ: “Aizz, lão hủ là người lớn tuổi nhất ở đây, dù có bái sư thì cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Lão hủ sẽ nói cho các ngươi biết một tin, tiểu binh kia có quan hệ không tệ với thần y, thần y lệnh cho hắn đi tìm một ít tranh mỹ nữ, có biết điều này nói lên cái gì không?”
Mọi người hai mắt lóe lên tinh quang, còn phải nói sao, thần y thích mỹ nữ a!
Trong lòng mỗi người đều đang tính toán, không sợ ngươi không nhận đồ, chỉ sợ ngươi không có nhược điểm!
Thần y a thần y, đồ nhi biết phải làm sao rồi!
Mọi người nhìn nhau, vuốt râu ho khan một tiếng, che giấu sự nội tâm kích động rồi tự đi về lều của mình.
Trong quân doanh dần dần khôi phục lại sự tĩnh lặng, chỉ có gió lạnh thét gào………..
Tiểu binh cao lớn mặc y phục ngắn cũn huýt sáo sải bước trong quân doanh Tây Vệ, trên mặt có ý cười vô tội, ưng mâu cũng rất sảng khoái.
A, cũng phải chỉnh đốn một chút nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK