Nàng cuộn tròn người, dựa vào trong một vòng ôm ấm áp.
Mơ mơ màng màng, phảng phất như đang nằm mơ, nàng không ngừng chìm nổi trong bóng tối, nửa mê nửa tỉnh giữa tra tấn thống khổ và tối tăm vô tận. Có lúc thân thể cảm thấy rất nặng nề, ngay cả động đậy ngón tay một chút cũng không thể, có lúc cảm thấy rất nhẹ, giống như một con diều giấy đã mất đi cuộn chỉ, một cơn gió nhẹ đã có thể thổi nàng bay đi.
Một loại cảm giác bất lực và sợ hãi sâu sắc túm lấy nàng, nàng không tự giác dựa sát vào lòng người đi vào, đưa tay níu chặt y phục của hắn, đầu ngón tay chạm vào nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn. Vòng ôm này giống như đã từng quen thuộc, khiến lòng nàng rất yên bình, nàng than nhẹ một tiếng, rơi vào trong mộng cảnh vô biên.
Trong bóng tối, giống như có một sức lực mạnh mẽ, lôi nàng quay về nơi sâu ký ức, một đoạn quá khứ nàng đã từng gắng hết sức muốn xóa đi.
Đó là một hoàng hôn cuối thu, tà dương đã xuống núi, chỉ sót lại ráng chiều khắp bầu trời.
Bạch Tố Huyên mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa bằng gấm màu xanh nhạt, trên hông đeo đai ngọc thêu hoa ngọc trâm, bộ áo liền quần này do nàng tự may, chỉ mặc khi cưỡi ngựa. Thật ra nàng vừa mới học cưỡi ngựa, là Nhan Túc dạy cho nàng. Nhan Túc ra khỏi Lệ Kinh đi làm việc, trước khi hắn đi, nàng vẫn cưỡi không vững vàng, mấy ngày nay hắn đi, ngày ngày nàng đều đến mã trường tập luyện, đến bây giờ đã cưỡi tương đối thành thạo. Nàng biết được từ chỗ Tạ Địch Trần rằng hôm nay Nhan Túc sẽ quay về, bèn nói với phụ thân muốn đến mã trường để cưỡi ngựa. Ở mã trường, nàng bảo Bạch Tú Cẩm dẫn tùy tùng đi, tự mình lén cưỡi ngựa đến nơi này để đón hắn.
Nàng biết mỗi lần hắn về kinh đô đều sẽ vào thành từ Tuyên Đức môn, cho nên đi thẳng từ con đường bên ngoài Tuyên Đức môn lên phía bắc. Nàng liên tục đánh ngựa đến dưới chân một ngọn núi cao, sắc trời tối dần, nhưng vẫn không thấy Nhan Túc xuất hiện.
Đường cổ vắng vẻ, gió lạnh âm u, gió thổi cỏ dại, đâu đâu cũng thấy hoang vu. Hai tay nàng ôm cánh tay, cảm nhận được có chút rét lạnh.
Lúc này nàng đã có chút cảm giác hối hận vì sự xúc động của mình, mặc dù nàng mặc y phục của nam tử, nhưng thân hình này của nàng vẫn có thể khiến người ta vừa nhìn đã nhận ra là nữ tử, ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu sẽ không hay. Nàng nhớ, trong ngọn núi gần đây, thỉnh thoảng cũng có sơn tặc qua lại. Nghĩ như vậy, nàng lập tức muốn quay ngựa đi về, đúng lúc này, nàng nhìn thấy trong trời chiều nặng nề, một đội nhân mã đi đến bên đây, một người ở giữa đoàn kỵ mã được các tùy tùng vây quanh thúc ngựa đi tới.
Trong lòng Bạch Tố Huyên vui mừng khôn xiết một hồi, hai chữ Liên Thành gần như sắp gọi ra, lại cười gian xảo, giơ roi phóng ngựa phi về phía trước. Nàng vừa giơ roi phi đến, vừa cất giọng hát:
"Yêm đãi xạ lan tai, phấn hương tí, uyên ương cảnh, do nhĩ thủy ngân tí, chu sa ban, phỉ thúy thanh.
Đáo xuân lai tiểu trọng lâu sách trượng đăng, khúc lan biên bả tí hành, nhàn tầm phương, muộn tuyển thắng.
Đáo hạ lai truy lương viện, cận thủy đình, bích sa trù, lục song tịnh, châm xuyên châu, phiến phác huỳnh.
Đáo thu lai nhập lan đường, khai họa bình, khán ngân hà, ngưu nữ tinh, bạn thiêm hương, bái nguyệt đình."
Mặc dù giọng hát của Bạch Tố Huyên không phải quá lảnh lót, nhưng có sự đặc biệt riêng. Câu kịch này là nàng nghe người kể chuyện trong quán trà hát, lúc này đã học theo rồi mô phỏng. Nàng vừa hát, vừa vung roi, phóng ngựa chạy vụt qua bên cạnh đội nhân mã kia, thấy những tùy tùng đó không một ai nhận ra mình, ngược lại dừng ngựa nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt kỳ lạ kinh ngạc. Trong lòng nàng càng cảm thấy buồn cười hơn, vì thế tiếp tục hát:
"Đáo đông lai phong gia nghiêm, tuyết sạ tình, trích sơ mai, tẩm cổ bình, hoan tầm thường, nhạc dư thặng.
Na thì tiết, sấn tâm tính, do tha kiều si, tẫn tha nộ tăng, thiện dã thiên nghi, ác dã tương xưng.
Triêu chí mộ bất chuyển ngã giá nhãn tinh, tư tư thứ định, đoan đích hàn vong nhiệt, cơ vong bão, đống vong lãnh."
(Trích từ lời kịch của Quan Hán Khanh)
Hát xong câu cuối cùng, con ngựa vừa hay lướt qua bên cạnh người ở giữa vòng vây của tùy tùng, nàng đã chắc chắn người đó là Nhan Túc, khi lao vụt qua người hắn, đột nhiên nghiêng đầu, cười với hắn, chớp chớp mắt.
Thế nhưng, rất nhanh nụ cười của nàng đã cứng đờ.
Người đó, không phải Nhan Túc Liên Thành.
Sắc mặt Bạch Tố Huyên lập tức trở nên lúng túng, trong nháy mắt sắc mặt vốn trắng nõn như ngọc đã đỏ đến mang tai.
Người được một đám thị vệ vây ở giữa là một vị công tử trẻ tuổi, hắn mặc một bộ áo bào màu đen, diện mạo tuấn mỹ, mắt phượng xinh đẹp, phối với sống mũi cao thẳng và bờ môi góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ mà gợi cảm, trong trong ánh sáng tà dương mờ mờ, lại khiến người ta có chút không dám nhìn gần. Lúc này, ánh mắt hắn nhìn nàng sáng rực, hai hàng lông mày đen như mực nhướng lên rất cao, vẻ mặt có chút không nhịn được cười, lại có chút buồn cười.
Lúc này, nếu như có một cái lỗ, Bạch Tố Huyên nhất định sẽ chui vào.
Dáng vẻ người này tuấn mỹ như vậy, sẽ không cho rằng mình cố ý đến trêu ghẹo hắn chứ. Nói ra, quả thực vừa rồi mình đã trêu ghẹo hắn, có điều, vốn dĩ người nàng muốn trêu ghẹo là Nhan Túc chứ không phải hắn mà thôi.
Tố Huyên bị ánh mắt của những chủ nhân và tùy tùng đó nhìn đến mức lúng túng vô cùng, cuối cùng thật sự không chịu được nữa, giơ roi lên, tức giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy người đẹp như tiểu gia sao? Chưa từng thấy nam nhân trêu ghẹo nam nhân sao?"
Những tùy tùng kia nghe vậy, tròng mắt gần như sắp trợn trừng ra ngoài, liếc trộm chủ tử nhà mình, nhưng cũng không dám cười.
Bạch Tố Huyên lại quay đầu ngựa, vung một roi trên lưng ngựa, lập tức muốn rời đi.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một tràng tiếng huýt sáo vang lên không ngừng trong khe núi bên cạnh.
Lúc này, ráng mây của trời tây đã ảm đạm đi, trời đất lập tức tối sầm xuống. Tiếng huýt sáo bất thình lình này khiến trong lòng Bạch Tố Huyên cả kinh, tay run lên, dường như ngựa Tuyết Hoa cũng bị kinh sợ, bắt đầu đá hất chân sau, hất Tố Huyên từ trên lưng ngựa xuống. Lưng nàng còn đeo một cây đàn cổ năm dây mới có được, vốn là định cho Nhan Túc xem, ngã xuống như vậy, nàng lại không hề lo lắng mình sẽ bị ngã đau, chỉ lo nếu đàn bị rơi hỏng thì phải làm sao.
Vừa vặn chỗ nàng rơi xuống là chỗ con ngựa của nam tử áo đen, nam tử giang hai cánh tay về phía nàng, đỡ nàng lên lưng ngựa. Bạch Tố Huyên ngồi phía trước nam tử áo đen, lông tóc không bị tổn thương, chẳng quan tâm điều gì, đã lập tức mở bọc ra xem thử cây đàn cổ năm dây kia, xác định không sao, lúc này mới phát hiện tiếng huýt sáo cao thấp nối liền kia do sơn tặc phát ra, mà phía sau bọn họ không xa, mấy chục tên sơn tặc giơ đuốc xông đến bên bọn họ.
Trong lòng Bạch Tố Huyên cả kinh, cũng không xuống ngựa để cưỡi ngựa Tuyết Hoa của nàng nữa, huống hồ, ngựa của nàng đã hoảng sợ chạy xa rồi. Nàng kéo tay áo người phía sau, vội vàng nói: "Mau, chạy mau!"
Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp mang theo từ tính của nam tử: “Vừa rồi uy phong như vậy, còn muốn trêu ghẹo tại hạ, sao bây giờ lại không có tiền đồ như thế."
Bạch Tố Huyên mắt thấy sơn tặc đã lập tức di chuyển đến trước mắt rồi, vội vàng nói: "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nhiều sơn tặc như vậy, các ngươi đánh thắng được sao?"
Nam tử cúi đầu cười nói: "Ngươi nói rất đúng, vậy chúng ta mau chạy thôi."
Hắn kéo dây cương, quát lớn một tiếng, con ngựa vung bốn vó, lập tức chạy về phía trước. Tùy tùng của hắn thấy vậy, cũng đánh ngựa chạy về phía trước.
Bạch Tố Huyên quay đầu thấy sơn tặc vẫn đang đuổi, sờ lên vòng cổ trân châu ở cổ mình.
Mặc dù nàng giả nam trang, nhưng cổ vẫn đeo dây chuyền của nữ tử, quyết định thật nhanh, lập tức kéo đứt vòng cổ trân châu đeo ở cổ mình, quăng xuống dưới đất.
Trân châu sáng trong một vùng rải ra dưới bóng đêm lờ mờ giống như giọt lệ, vẽ ra từng đường cong màu trắng bạc.
Sơn tặc kia nhìn thấy có trân châu rơi ra, lập tức xuống ngựa tìm nhặt. Nhưng suy cho cùng số lượng trân châu quá ít, phần lớn người vẫn đánh ngựa đuổi theo.
Bạch Tố Huyên thầm nghĩ không ổn, hỏi nam tử phía sau: “Ngươi có bạc không?"
Nam tử hừ một tiếng, tay Bạch Tố Huyên đã sớm mò tới hông hắn, lấy ra một túi tiền, mở ra, quăng một đám bạc vụn bên trong xuống. Cho đến khi nàng quăng hết sạch bạc bên trong túi tiền đi rồi, những sơn tặc kia cũng đã rớt lại phía sau đám người bọn họ.
Thế nhưng, quăng hết sạch túi tiền của nam tử, tránh được những sơn tặc kia, song vẫn không chạy thoát, bởi vì những sơn tặc kia vốn đã lập kế hoạch chu toàn, ở đây có người đuổi theo, bên kia có người vây đánh, cho nên khi bọn họ chạy đến khe núi trước mặt, toán sơn tặc còn lại xuất hiện chặn đứng bọn họ lại.
Nam tử kia mang theo hơn mười người thị vệ, có điều, đều là những người trông khá mà không dùng được, bị mấy chục tên sơn tặc bao vây, vậy mà bó tay bị bắt.
Đoàn người bị đưa đến hang giặc trên núi.
Bóng đêm đã buông xuống từ lâu, một vầng trăng cong cong trên trời tỏa ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng,
Bạch Tố Huyên và nam tử áo đen cùng bị bắt giữ trong sơn trại của sơn tặc.
Xung quanh Lệ Kinh nhiều núi, vả lại rừng sâu núi cao, mặc dù vị trí khá gần Lệ Kinh, nhưng vẫn thường xuyên có sơn tặm đóng quân. Thủ lĩnh sơn tặc là một nam nhân lỗ mãng thân hình cao lớn, nhìn thấy thuộc hạ cướp được một đội nhân mã, có được không ít tiền của, tâm trạng cực tốt.
Nhìn Bạch Tố Uyên và nam tử áo đen, nhếch miệng cười nói: "Không ngờ dáng vẻ trông ngay thẳng chỉnh tề, chỉ đáng tiếc là trông khá mà không dùng được."
Một nữ tử xuất hiện từ phía sau thủ lĩnh sơn tặc, mặc váy màu xanh biếc, dáng vẻ tú lệ, chỉ là trên người nàng ta truyền đến mùi phấn son quá nồng nặc, xông thẳng vào mũi. Nữ nhân đó nhìn thấy cây đàn Bạch Tố Huyên ôm trong lòng, cười duyên hỏi: "Thứ ngươi ôm trong lòng là cái gì?"
Bạch Tố Huyên ôm chặt đàn không hề nói chuyện, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn nữ tử kia một cái. Nữ tử cười khanh khách, vừa ngoắc tay với sơn tặc bên cạnh, lập tức đã có hai người đi tới cướp đàn trong lòng Bạch Tố Huyên đi.
Nữ tử mở bọc ra, nhìn thấy đàn của Bạch Tố Huyên, cong môi cười: “Thì ra là đàn, lâu lắm rồi lão nương ta không đánh đàn. Mọi người có muốn nghe ta đánh đàn không?"
Bọn sơn tặc luôn miệng khen hay, nữ tử sai người mang đàn lên bàn, quỳ ở trên thảm nỉ, bắt đầu gảy dây đàn.
Tiếng đàn gián đoạn đứt quãng, lúc cao lúc thấp bắt đầu vang vọng trong căn phòng. Thật sự không phải là khó nghe bình thường, quả thực là ngũ âm không được đầy đủ. Có lúc một âm đã đi lên, nhưng lại đột nhiên ngắt quãng, trêu chọc khiến người ta muốn phát điên.
Bạch Tố Huyên muốn bịt lỗ tai không nghe, tiếc rằng tiếng đàn đó vẫn không ngừng chui vào trong tai.
Nữ tử gảy đàn một lát, không nghe thấy tiếng khen ngợi, lạnh giọng nói: "Cây đàn hỏng gì đây?"
"Mình không biết đàn, thì đừng trách đàn không tốt." Giọng điệu nam tử áo đen mang theo ý chế nhạo.
"Ngươi nói lão nương ta không biết đánh đàn? Ta mãi nghệ mười năm, đàn nhìn thấy cho tới bây giờ đều là đàn thất huyền, chưa từng thấy đàn ngũ huyền. Đàn này thiếu mất hai dây, đương nhiên sẽ khuyết âm rồi!" Nữ tử hừ giọng nói.
Nữ tử này không biết đàn cổ, nhưng vẫn có lý lẽ hùng hồn như vậy.